Lão thái giám cười nhìn về phía Chu Viêm, trên mặt lộ ra dáng cười tất cả đều nằm trong lòng bàn tay:
- Viêm đô thống, ngươi thật đúng là choáng váng, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, cựu triều đại thế đã mất, ngươi nếu chịu đầu hàng Ngô Hoàng, tuyệt đối có thể khiến ngươi ruộng tốt trăm mẫu, thê thiếp thành đàn, bảo dưỡng tuổi thọ.
- Đi chết đi!
Chu Viêm quát lên một tiếng lớn, đột nhiên hắn cầm trong tay Xích Viêm Kiếm, một kiếm chém tới đầu tên thái giám kia.
Thái giám đầu lĩnh mặt lộ ra vẻ khinh thường, hắn duỗi ngón tay ta, một ngón tay điểm ra, hắn có tự tin tuyệt đối, chỉ cần một ngón tay là đã có thể đánh chết Chu Viêm.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn muốn giết Chu Viêm, thần sắc hắn đột nhiên ngẩn ngơ, thân thể cứng ngắc.
Ánh mắt của hắn nhìn lại phía sau lưng Chu Viêm, ở chỗ đó có một thanh niên mang theo mặt nạ hai tay chống chậu rửa mặt, thổ ra từng ngụm máu lớn, hắn giống như có lẽ đã gần đất xa trời rồi.
Nhưng mà nháy mắt khi thái giám thủ lĩnh muốn động thủ, thanh niên hai tay chống chậu rửa mặt kia đột nhiên xoay đầu lại, không đếm xỉa tới liếc hắn một ái.
Ánh mắt thanh niên dường như bởi vì suy yếu quá độ mà ảm đạm vô quang, nhưng ánh mắt này lại tựa như một thanh lợi kiếm, phảng phất như lập tức cắt nát trái tim thái giám thống lĩnh vậy.
Thần trí của hắn gần như sụp đổ, kinh mạch toàn thân trong chốc lát đứt từng khúc, đau đớn không cách nào hình dung bay thẳng mà đến, hắn trực tiếp thất khiếu chảy máu!
PHỐC!
Chu Viêm một kiếm đâm vào cổ họng thái giám đầu lĩnh, nhưng trên thực tế, một kiếm này cũng chỉ là ở trên thân người chết đâm thêm một cái lỗ mà thôi.
Thái giám đầu lĩnh thân thể hoàn toàn cứng đờ, hắn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn thẳng về phía trước, nhưng không phải nhìn về phía Chu Viêm, mà là nhìn về phía Lâm Minh.
Mà Lâm Minh lúc này đã nhìn sang nơi khác, tiếp tục ho ra máu. . .
". . . "
Tất cả mọi người bó tay rồi, rất nhiều người còn kịp phản ứng là đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ thấy thái giám đầu lĩnh một tay bụm lấy cổ của mình, một cánh tay chỉ vào Lâm Minh, mới mơ hồ suy đoán được chút gì đó.
Lão thái giám hé miệng, cố gắng muốn nói gì đó, nhưng lại căn bản không thể mở miệng, hắn cứ như vậy té xuống, bị mất mạng tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, toàn trường lặng ngắt như tờ, phần đông Bạch Y Vệ biểu lộ đều bóp méo, thái giám thống lĩnh của bọn hắn tu vị Hậu Thiên đỉnh phong, rất nhiều võ giả xuất thân tông môn cũng không phải đối thủ, nhưng hôm nay lại chết bất đắc kỳ tử nơi này.
Về phần người bên phía Chu Viêm càng hoàn toàn phát mộng, cảnh tượng này chuyển biến quá nhanh, bọn hắn căn bản phản ứng không kịp.
Chu Viêm đương nhiên biết rõ, vừa rồi có thể giết chết lão thái giám này căn bản chẳng có quan hệ gì với mình cả.
- Cái này. . . Đây rốt cuộc là. . .
Chu Viêm nhìn Lâm Minh, nuốt từng ngụm nước bọt, người đeo mặt nạ này đến cùng có thân phận gì?
Bạch Y Vệ cũng bị chấn trụ rồi, Đại thống lĩnh lập tức chết bất đắc kỳ tử, bọn hắn cũng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan!
Nhưng cứ như vậy chạy trốn cũng tuyệt đối không thể, nếu như bị bên trên biết rõ bọn hắn bị một người bệnh tật dọa lui, bọn hắn trở về cũng khó thoát khỏi tội trạng.
Có ba người lặng lẽ móc ra ra ám tiễn, muốn đánh lén Lâm Minh.
Bọn hắn cảm giác, Lâm Minh hơn phân nửa là đang bênh nguy kịch, hoặc là một tuyệt thế cao thủ bị thương nặngm tuy rằng lợi hại, nhưng nguyên khí không nhiều, vừa rồi i ra tay một lần tuyệt đối không nhẹ nhàng như vậy, nói không chừng thể lực đã tiêu hao nhiều rồi.
Chỉ cần giết chết hoặc là trọng thương người này, bọn hắn sẽ thắng.
Ba người đánh lén này, hai tên ngưng mạch đỉnh phong, một tên Hậu Thiên sơ kỳ, đều là tuyệt đỉnh cao thủ trong Bạch Y Vệ, nhưng nháymawts khi bọn hắn chuẩn bị phóng ám khí thì thân thể bọn hắn đột nhiên chấn động, rồi sau đó, thần sắc ngốc trệ, thân thể giống như hoàn toàn mất hết sức sống, chậm rãi xụi lơ trên mặt đất, khí tức cũng không có, trực tiếp chết đi.
Còn lần này, Lâm Minh ngay cả đầu cũng không quay lại, hắn vẫn nhìn xuống chậu rửa mặt, mồ hôi rơi như mưa, biểu lộ tựa hồ cực kỳ thống khổ.
Lúc này, toàn trường càng yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
- Rút lui!
Mấy tên Bạch Y Vệ còn lại lập tức nói, bọn hắn đã bị dọa bể mật, nếu như vừa rồi bọn hắn cũng ra tay thì hiện giờ đã biến thành thi thể rồi!
Bạch Y Vệ chạy thoát, mặc kệ là ai cũng cảm thấy như đối mặt với ma quỷ.
Động cũng khôngd dộng lấy một chút đã trực tiếp giết chết bốn đại cao thủ, căn bản nhìn không ra hắn ra tay như thế nào, tự hồ chỉ là một cái ý niệm trong đầu đã giết chết người!
Đánh với loại đối thủ này, dùng lấy trứng chọi đá cũng không đủ để hình dung!
Trên trăm tinh nhuệ Bạch Y Vệ đều thối lôi như thủy triều, Lâm Minh không để ý đến bọn hắn.
Hắn cảm giác mình đã có chút không được rồi, hồn hải hắn kịch liệt đau nhức, thần sắc hoảng hốt, cơ hồ không cách nào phân rõ ảo cảnh và sự thật.
Đau nhức kịch liệt như vậy giằng co một phút đồng hồ mới chậm rãi hạ thấp, Lâm Minh rút lấy cái khăn đã dínhdaayf máu tươi kia, dần lau lấy miệng. . .
Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, trước ngực bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt thương trắng như tờ giấy, bộ dáng như thế khiến người rất khó có thể tưởng tượng, hắn còn có thể sống được.
Chứng kiến bộ dáng của Lâm Minh, bọn người Chu Viêm hoàn toàn im ắng, lúc này bọn hắn hoàn toàn không biết phải nói gì cho phải.
Hai khắc chung trước hắn vẫn đang thổ huyết, nhưng trong lúc thổ huyết, một ý niệm trong đầu hắn giết Bạch Y Vệ lưỡng đại thống lĩnh và lưỡng vị đại đội trưởng, bốn người này đều là đồ tể giết người vô số, là nhân vật nhắc tới có thể khiến không biết bao nhiêu người nghe mà biến sắc
Phàm nhân thổ huyết như vậy máu trên người đã sớm mất hết rồi.
Thế nhưng ngươi đeo mặt nạ kia bộ dạng dường như còn có thể thổ ra rất nhiều huyết nữa, vậy thì chỉ có một loại giải thích, đó chính là tốc độ tạo huyết của thân thể hắn đã đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi rồi.
Chu Viêm liên tục xác định cái cằm và hai tay Lâm Minh, đối phương rõ ràng cực kỳ trẻ tuổi, nhưng thực lực lại cường đại đến không thể tưởng tượng nổi, cho dù là Toàn Đan cao thủ trong truyền thuyết sợ rằng cũng làm không được điểm này a?
- Ngài... Ngài không sao chứ.
Chu Viêm há to miệng, miễn cưỡng nói ra những lời này.
Lâm Minh nhìn về phía Chu Viêm, hắn đã không hộc máu nữa, nhưng đó cũng không phải vì thân thể hắn đã khôi phục, mà là dô tiêu hao trong thời gian dài vừa rồi đã khiến nhục thể của hắn hiện giờ đã suy yếu đến cực hạn, đã không còn năng lực tiếp tục tạo huyết nữa rồi.
- Ân công, ngài đã cứu tánh mạng toàn bộ những người chúng ta, ân này lão hủ ghi nhớ trong lòng!
Chu Viêm nói xong liền cúi đầu thật sâu.
Mà ở sau lưng Chu Viêm, những người khác, kể cả hai tiểu hài tử, cũng hành đại lễ theo.
Lâm Minh phất phất tay, bảo mọi người đứng lên.