Đương nhiên, mặc dù Vương Nghiễn Phong phát huy không ra uy lực thanh kiếm này, nhưng dịch cốt đao trong tay Lâm Minh cũng chịu không nổi một trảm của Vương Nghiễn Phong.
Tuy cây đao này cũng coi như là hảo đao, nhưng dù sao cũng là hàng phổ thông mà thôi.
Bất quá chuyện này đối với Lâm Minh mà nói, căn bản là không đáng kể, Lâm Minh vốn không phải dựa vào đao để công kích, hắn dựa vào là song quyền của mình.
Hỗn Độn cương đấu kinh là một quyển công pháp luyện thể vô thượng, chí cương chí dương, xương cốt cơ thịt của người tu luyện là vũ khí tốt nhất!
Lấy tu vi tầng hai đỉnh cao của Lâm Minh, quyền lực 2700 cân, một quyền đánh xuyên qua Thiết mộc một người ôm hết.
Nếu quyền này đánh vào trên thân thể người, cho dù là cao thủ dịch cân rèn cốt cũng chưa chắc chịu đựng được!
Chân nguyên cả người Vương Nghiễn Phong lưu chuyển, không chờ Lâm Minh đứng vững thân thể, đã hét lớn một tiếng, thân kiếm sáng lên từng đạo từng đạo ánh sáng phù văn.
Những phù văn này tổng cộng mười đạo, trong đó chín đạo màu xanh là chân nguyên của Vương Nghiễn Phong ngưng tụ, một đạo cuối cùng là Minh Văn Sư khắc họa lưu lại.
- Kiếm pháp Cửu Đạo Chân Ngôn, đây là gia chủ tiền nhiệm Vương gia, sau khi được phong tước, tiên hoàng ban cho Nhạc Lộc thành Vương gia tuyệt học.
- Vương Nghiễn Phong này dựa vào Luyện thể tầng ba sơ kỳ luyện Cửu Đạo Chân Ngôn đến cảnh giới chín đạo phù văn, mặc dù chỉ là phù văn màu xanh cấp thấp nhất, nhưng mà xác thực là rất tốt!
Trưởng lão quan sát chiến đấu tự nhiên kiến thức uyên bác, lập tức liền nói ra lai lịch và cảnh giới vũ kỹ của Vương Nghiễn Phong.
- Cửu Đạo Chân Ngôn chỉ có sử dụng Bảo khí mới có thể thi triển, con cháu thế gia xác thực không bình thường, có võ học gia truyền như vậy, có thể rất sớm phối hợp Bảo khí giá trị mấy ngàn lạng hoàng kim, khởi điểm này so với võ giả bình dân là cao hơn nhiều.
- Lâm Minh sẽ nguy hiểm, hắn chỉ là một tiểu tử, chắc chắn không có vũ kỹ, lấy cái gì ngăn cản Cửu Đạo Chân Ngôn?
Trên sân luận võ, Lâm Minh nhìn phù văn màu xanh trên kiếm của Vương Nghiễn Phong, hai mắt sáng quắc.
Trước khi tu tập Minh Văn thuật, đầu tiên phải tu luyện linh hồn pháp quyết, ngưng tụ khống chế linh hồn lực.
Lâm Minh tu tập chính là linh hồn pháp quyết đứng đầu Thái Nhất linh hồn quyết, dựa vào cái này, Lâm Minh đối với chân nguyên lưu động bên trong Bảo khí là cực kỳ mẫn cảm.
Chỉ cần một ý niệm linh hồn kéo dài qua, liền có thể rõ ràng bắt giữ đến.
- Vũ kỹ mà Vương Nghiễn Phong này dùng, tuy ta có thể cảm nhận được, thế nhưng ta đối với vũ kỹ không hiểu rõ lắm, căn bản không biết kẽ hở ở nơi đâu.
- Bất quá nếu như luận Minh Văn thuật và Bảo khí, toàn bộ Thiên Vận quốc này, sợ rằng đều không có ai hiểu được càng nhiều so với ta, ta có thể rất rõ ràng tìm ra địa phương chân nguyên lưu động không hoà hợp bên trong Bảo khí này. . .
Lâm Minh đang suy tư, mà đúng lúc này, Vương Nghiễn Phong đã cầm trường kiếm trong tay vọt lên.
Hắn dùng võ học gia truyền Cửu Đạo Chân Ngôn, là dự định ở trong mấy chiêu giải quyết Lâm Minh, lấy này lập uy.
Chân nguyên dồn vào trường kiếm, phát sinh tiếng gào thét sắc bén, đây chính là chỗ tốt của Bảo khí, một khi dồn chân nguyên vào, có thể đề cao khí thế cùng uy lực chiêu thức thật lớn.
Đối mặt uy thế bực này, võ giả không có Bảo khí thường thường sinh ra cảm giác không có sức chống cự, bởi vì bọn hắn nếu là lấy binh khí chính diện chống lại, rất khả năng làm đứt đoạn binh khí!
- Lâm Minh, nhận lấy cái chết!
Vương Nghiễn Phong quát ầm một tiếng, ánh sáng màu xanh trên chín đạo phù văn trong nháy mắt toả ra, trường kiếm thế như chẻ tre chém về phía Lâm Minh.
Ánh mắt Lâm Minh ngưng lại, hai chân đạp mặt đất, thân thể giống như tia chớp tránh ra.
Ầm!
Vương Nghiễn Phong một kiếm trảm trên mặt đất, Hỏa tinh tung toé!
Mặt đất này trải qua trận pháp gia trì, cứng rắn như sắt.
Nhưng mà dù vậy, vẫn như cũ bị Vương Nghiễn Phong chém ra một lỗ hổng dài nửa thước, có thể thấy được uy lực to lớn của nó.
Một kích không trúng, Vương Nghiễn Phong không chút ủ rũ, trái lại cười ha ha:
- Lâm Minh, ngươi theo ta so tốc độ sao? Không ngờ rằng ngươi không chỉ trời sinh thần lực, tốc độ cũng nhanh, nhưng đáng tiếc! Ngươi không có thân pháp vũ kỹ!
- Luận tốc độ, ngươi há có thể so với ta!
Bước chân của Vương Nghiễn Phong hơi động, thân thể dĩ nhiên kéo ra một chuỗi tàn ảnh mơ hồ.
- Thất Tuyệt bộ! Thân pháp vũ kỹ của Vương gia!
- Đây là một trong những tuyệt học gia truyền của Vương gia, bên trong bảy bộ, xuất quỷ nhập thần, tốc độ đạt đến quỷ thần, đại thế gia thật là khiến người ta đố kị!
- Vũ khí bị quản chế, vũ kỹ bị quản chế, thân pháp cũng không bằng, trận chiến này còn đánh làm sao?
Thời điểm mọi người nghị luận, Vương Nghiễn Phong liền đạp bảy bộ, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Lâm Minh.
Chín đạo phù văn trên Bảo khí tái hiện, một kiếm chém về cánh tay của Lâm Minh!
Bên trong Thất Huyền Vũ Phủ, tranh đấu không cho giết người, bằng không sẽ bị giáo phương chế tài, cho nên Vương Nghiễn Phong mới chém về phía cánh tay của Lâm Minh.
Tuy rằng một kiếm này sẽ không chí tử, thế nhưng có thể chặt đứt cánh tay của Lâm Minh.
Cho dù có thuốc chữa thương tốt nhất nối xương tục gân, cánh tay này cũng sẽ phế bỏ hơn nửa, sau đó tu vi tổn hao nhiều.
Một kiếm thâm độc!
Khóe miệng của Vương Nghiễn Phong nổi lên một tia cười gằn, ngươi không phải thiên tài sao?
Ta liền chặt đứt đường thiên tài của ngươi, nhìn ngươi còn tranh với ta cái gì, hắn đối với một kiếm này là rất tin tưởng, cũng nghĩ không ra nửa điểm lý do mình thất bại.
Nhưng mà đúng lúc này, Lâm Minh hét lớn một tiếng, mãnh liệt xoay người, một quyền đập ra!
Một quyền rất bình thường, mang theo lực lượng gần ba ngàn cân, không hề đẹp đẽ đập ra.
Ầm…
Một quyền này ở giữa kiếm của Vương Nghiễn Phong, đây chính là vị trí mà Lâm Minh phát hiện chân nguyên lưu chuyển không hoà hợp trong Bảo khí!
Tốc độ trường kiếm huy động nhanh chóng, muốn đánh tới điểm này, độ khó có thể tưởng tượng ra được.