Mục lục
[Dịch]Truyền Kiếm - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước Triệu, Giang Châu, Mạc gia Chú Kiếm sơn trang.

Trong một đại sảnh rộng lớn, gia chủ đương đại của Mạc gia - Mạc Thiên đang lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt. Bộ dạng như vậy, nếu không phải có hai bà đỡ ngăn cản thì hắn đã sớm vọt vào trong rồi.

Trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng rên đau đớn khi lâm bồn của phụ nữ, nghe được những âm thanh này, Mạc Thiên lại càng thêm lo lắng.

Trên một chiếc ghế trong đại sảnh, một nam tử trung niên có diện mạo tuấn tú thản nhiên nhấp một ngụm trà, nói: "Ta nói Tam đệ này, đệ đừng có đi qua đi lại trước mặt ta nữa, là muội muội ta sinh con chứ không phải đệ, sốt ruột cũng vô dụng thôi."

Mạc Thiên hung hăng trừng mắt vị lão bằng hữu cộng thêm anh vợ này một cái, cả giận nói: "Sao Tuệ Tâm lại có một người đại ca như huynh nhỉ? Nàng ấy ở bên trong liều chết liều sống, huynh lại ngồi đây thảnh thơi như vậy, chẳng có chút lo lắng nào!"

Bên cạnh, trên một chiếc ghế khác, một nam tử trung niên khôi ngô có khuôn mặt ngăm đen cười hắc hắc, nói: "Lão Tam, đệ cũng đừng trách lão Nhị, chuyện như vậy hắn đã từng trải rồi nên tự nhiên sẽ không lo lắng. Đệ cũng biết mà, lúc tên nhóc nhà hắn ra đời, hắn còn không bằng đệ bây giờ ấy chứ. Nếu có thể sinh con, có khi chính hắn cũng đã tự thân ra trận rồi."

"Khụ, đại ca, có ai lại đi nói huynh đệ của mình như vậy không?" Mỹ nam tử trung niên kia thiếu chút nữa phun ra ngụm trà vừa uống, buồn bực nói: "Còn nữa, huynh cũng đừng luôn mồm gọi lão Nhị lão Nhị như vậy, ai không biết còn tưởng chúng ta đang nói 'lão Nhị' nào đấy nữa."

Mạc Thiên cười khổ lắc đầu: "Đệ không thể so với hai người được, trong nhà con cái đông đúc. Gần bốn mươi tuổi rồi mới có một mụn con như vậy, nếu là con gái thì chắc đệ chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tông nữa."

Trung niên nhân mặt đen kia lớn tiếng nói: "Tam đệ, cứ yên tâm đi, Mạc gia vẫn luôn độc đinh* mấy đời, lần này đương nhiên sẽ không ngoại lệ, nhất định là một thằng nhóc. Mà ta nói trước, thằng nhóc này là của Thanh Thanh nhà ta, lão Nhị, đệ đừng nghĩ đến việc cướp đấy."

Mỹ nam tử kia khinh khỉnh phì một tiếng: "Việc này cũng phải xem con trai của lão Tam có vừa ý khuê nữ nhà huynh không đã. Nhưng nhìn cái bộ dạng của người làm cha như huynh, chỉ sợ khi lớn Thanh Thanh sẽ giống huynh mà thôi."

Trung niên nhân mặt đen kia trợn to mắt: "Thanh Thanh nhà ta giống mẫu thân nó, khi lớn lên nhất định sẽ là mỹ nhân như hoa như ngọc, nam nhân nào mà không vừa ý chứ?"

Mạc Thiên cũng đành bó tay với hai vị lão ca ca này của mình, cúi người nói: "Hai vị ca ca, đừng cãi cọ nữa, lần này nếu mẹ tròn con vuông thì đã nhờ phúc hai người rồi."

Trung niên nhân mặt đen vẫn không chịu bỏ qua: "Lão Tam, chúng ta đã thống nhất từ trước rồi đó, sau này chất nhi** nhất định phải cưới Thanh Thanh."

"Được, được, chỉ cần là một bé trai thì nhất định sẽ cho nó cưới Thanh Thanh." Mạc Thiên luôn miệng nói.

Ngay lúc này, một loạt tiếng ong ong rất nhỏ đột ngột truyền đến, vẻ mặt ba người đồng thời biến đổi, đưa mắt nhìn về phía một thanh trường kiếm treo ở giữa đại sảnh. Vỏ của thanh kiếm có phong cách rất cổ xưa, chứng tỏ thời gian nó tồn tại là không hề ngắn chút nào.

Mà giờ đây, chiếc vỏ kiếm này đang hơi rung động, kiếm bên trong như có linh tính muốn phá vỏ mà ra, mũi kiếm ma xát với vách tường tạo nên những tiếng leng keng quái dị.

Không chỉ có thanh kiếm trong đại sảnh này mà ngay cả trường kiếm bên hông ba người đều bắt đầu rung động lên.

"Sao lại như vậy? Vì sao linh kiếm lại vô duyên vô cớ rung động?" Ba người bắt lấy trường kiếm bên hông vào trong tay, sự rung động trên thân kiếm thậm chí còn truyền lên tay, khiến tay họ bắt đầu run lên nhè nhẹ.

"Trang chủ! Trang chủ!" Một lão bộc nhanh chóng vọt vào trong đại sảnh, trong tay lão cầm một thanh kiếm, có điều thanh kiếm này cũng đang ong ong rung động.

"Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?" Sắc mặt Mạc Thiên trầm xuống, lão bộc này chính là kiếm bộc phụ trách việc trông coi kiếm trì của Mạc gia, bây giờ lại kinh hoảng như vậy, chẳng lẽ là kiếm trì xảy ra biến cố?

"Kiếm! Tất cả kiếm trong kiếm trì đều rung động mà không biết vì sao!" Lão bộc lắp bắp nói.

Trên mặt ba người đồng thời xuất hiện vẻ khiếp sợ. Mạc Thiên cắn chặt răng, nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt rồi nói: "Đi! Đi kiếm trì!"

Lão bộc dẫn đường cho ba người nhanh chóng tiến về phía hậu sơn, nơi đó là cấm địa của Mạc gia, cũng là hạch tâm của toàn bộ Chú Kiếm sơn trang. Có thể nói Mạc gia, Chú Kiếm sơn trang có được sự huy hoàng như ngày hôm nay đều nhờ công kiếm trì tại hậu sơn. Vì vậy nên khi Mạc Thiên biết tin kiếm trì có biến thì thậm chí còn bất chấp cả đứa con sắp sinh ra.

Dọc theo đường đi, nơi nơi đều tràn ngập tiếng kiếm ngâm. Bất kể là trong tay chú kiếm sư hay trong tay hộ vệ của sơn trang, chỉ cần là kiếm thì đều rung động một cách không thể ngăn cản. Toàn bộ sơn trang lâm vào một cơn khủng hoảng vô danh.

Phía sau núi, trong một hang động sâu thăm thẳm chừng vài trăm thước là một khu vực trống rỗng vô cùng rộng lớn, giống cả thân núi đã bị khoét sạch ruột vậy. Trong khu vực này, một cái đài cao làm từ đá đứng sừng sững ở giữa, trên nó là một chiếc đỉnh đồng to lớn, bốn sợi xích sắt xuyên qua bốn góc của đỉnh đồng, nối đến vách đá bốn phía xung quanh của sơn động.

Mà ở xung quanh chiếc đài cao này cắm đầy những thanh kiếm. Có đoản kiếm, loan kiếm, trường kiếm, khinh kiếm, trọng kiếm, tế kiếm, thô kiếm... Gần như có thể tìm thấy tất cả những chủng loại kiếm trong thiên hạ ở nơi này. Nhưng chúng lại có một đặc điểm chung, đó chính là tất cả kiếm ở đây đều là tàn kiếm, không thì đã nứt, hư hao hay bị gãy thành hai nửa. Không có một thanh nào là lành lặn hoàn hảo!

Lúc này, tất cả những thanh tàn kiếm ở đây đều ong ong rung động. Những âm thanh chói tai này nối tiếp với nhau như có tiết tấu, làm cho bất cứ ai đến đây cũng có cảm giác sởn gai ốc.

Đứng bên rìa kiếm trì, vẻ mặt ba người Mạc Thiên đều rất ngưng trọng, không chút che dấu vẻ kinh hãi trong ánh mắt. Kiếm trì của Mạc gia đã có lịch sử gần hai trăm năm, chưa từng xuất hiện hiện tượng kỳ lạ như ngày hôm nay. Những thanh tàn kiếm này đều như sống lại, đem linh lực còn sót lại bên trong phóng thích ra ngoài. Luồng năng lượng mênh mông đó hội tụ trên kiếm trì, dần dần hóa từ vô hình thành hữu hình, biến thành một tầng sương trắng phiêu đãng trên kiếm trì.

"Linh lực thật khủng khiếp!" Trung niên nhân mặt đen nuốt một ngụm nước bọt.

"Nếu luồng linh lực cường đại như vậy tập hợp vào một thanh kiếm thì thanh kiếm đó sẽ cường đại đến mức nào?" Mỹ nam tử kia hơi híp mắt lại, nói.

Mạc Thiên khẽ lắc đầu: "Không thể nào có chuyện đó, tàn kiếm trời sinh đã tàn, những linh lực này đều rất lộn xộn không hề có quy luật, thậm chí còn gây thương tổn cho cả người cả kiếm. Mạc gia đệ đúc kiếm nhiều đời cũng chỉ lợi dụng linh tính khổng lồ còn sót lại bên trong chúng để tăng cường xác suất thành công khi rèn linh kiếm mà thôi, những linh khí này đều không thể lợi dụng!"

Tầng sương mù trong kiếm trì càng lúc càng đậm, khí tức lạnh lẽo sắc bén truyền ra từ đó khiến ba người Mạc Thiên không thể không vận chuyển tu vi toàn thân để ngăn cản linh lực xâm nhập vào cơ thể, mà lão bộc kia thì đã sớm lui ra ngoài.

"Vì sao linh lực của những tàn kiếm này lại hội tụ với nhau? Chẳng lẽ là thành tinh sao?" Mỹ nam tử mắng một câu.

Mạc Thiên và trung niên nhân mặt đen cười khổ một tiếng: "Có lẽ đúng là thành tinh..."

Việc này hoàn toàn nằm ngoài khả năng khống chế của ba người, tuy rằng bọn họ đều là những Linh Kiếm Sư cường đại nhưng đối mặt với luồng linh khí của tàn kiếm khiến người ta sởn gai ốc này thì đều bó tay hết cách.

Keng keng ~~~~

Đột nhiên, tất cả kiếm đồng thời phát ra những tiếng kiếm ngâm. Âm thanh từ vô số thanh kiếm hội tụ thành một luồng sóng âm xộc thẳng lên trời, trong tiếng kiếm ngâm lại pha lẫn cả với tiếng khóc trẻ con, làm cho tiếng khóc cực kỳ rõ ràng.

Giờ khắc này, toàn bộ Chú Kiếm sơn trang đều sôi trào lên vì tiếng khóc này, những đợt kiếm ngâm phô thiên cái địa làm linh khí trong trời đất vô cùng hỗn loạn, kiếm khí phá nát tất cả những đám mây trên bầu trời của Chú Kiếm sơn trang.

Sau đó tất cả đều yên tĩnh lại, dải linh khí kết thành sương vỡ vụn, tất cả đều trở về kiếm trì.

Ba người nhìn kiếm trì bình lặng mà cảm thấy một cảm giác không chân thực, giống như tất cả mọi thứ xảy ra vừa rồi đều là ảo giác, mà ngay cả tiếng khóc trẻ con vừa rồi cũng thật mờ ảo.

"Tiếng khóc của trẻ con!" Mạc Thiên như nhớ ra điều gì, thân hình vội quay ngược lại, hư ảnh của một con hỏa báo vọt ra từ linh kiếm bên hông, hiệp trợ hắn chạy như bay trong một đám mây lửa.

Trở lại đại sảnh, tiếng khóc của trẻ con rõ ràng đang truyền ra từ trong phòng. Mạc Thiên có chút chấn động, chẳng lẽ tất cả dị tượng này là vì con hắn chào đời? Vạn kiếm rung động, rốt cuộc đại biểu cho điều gì?

Mạc Thiên đẩy cửa phòng tiến vào, hắn phải nhanh chóng xem con mình có điều gì khác thường không.

"Chúc mừng lão gia, là một thiếu gia!" Bà đỡ vội đi đến chúc mừng Mạc Thiên.

Mạc Thiên đè nén sự kích động trong lòng, bước nhanh đến bên cạnh giường. Tuy sắc mặt thê tử hắn tái nhợt nhưng lại khó có thể che dấu được sự vui sướng trong lòng, thấy Mạc Thiên, nàng mỉm cười yếu ớt nói: "Lão gia, là một thằng nhóc!"

"Tốt, tốt lắm!" Mạc Thiên kích động đến mức không nói nên lời, gần bốn mươi tuổi, rốt cuộc hắn đã có một đứa con!

Đứa trẻ đã được lau sạch, giờ đang được đặt trong một chiếc chăn bằng gấm bên cạnh mẫu thân. Nó mở to đôi mắt tò mò đánh giá bốn phía, cực kỳ có linh khí.

Khi lần đầu nhìn thấy đứa trẻ thì Mạc Thiên cũng đã cảm thấy linh khí bức người trong cơ thể nó, hắn chưa từng nghĩ đến việc một người sẽ có linh khí thiên bẩm cường đại đến như vậy, quả thật chính là vì tu kiếm mà sinh!

Hắn vươn cánh tay đang run rẩy vì kích động nhẹ nhàng đặt lên đầu của đứa trẻ, sau đó sắc mặt lại bỗng biến đổi thành cực kỳ khó coi. Hắn ngửa mặt lên trời gầm lên không cam lòng như một con dã thú bị thương: "Vì sao!?"

Đứa trẻ bị tiếng hét giận giữ của hắn dọa sợ, oa oa khóc lớn lên. Đám nha hoàn, bà đỡ đứng một bên không biết có chuyện gì xảy ra, tất cả đều sợ đến mức không dám thở mạnh.

"Lão Tam, có chuyện gì vậy? Sao lại tức giận như thế? Chẳng lẽ là con gái?" Trung niên nhân mặt đen và mỹ nam tử xông vào.

Vừa thấy đứa trẻ, ánh mắt hai người đều sáng lên. Thân là Linh Kiếm Sư, đương nhiên họ có thể cảm ứng được linh khí ngưng đọng đến thực chất trên người nó, đây tuyệt đối là một hạt giống tu kiếm vô cùng tốt. Với thiên phú như vậy, cho dù có là nữ cũng là rất khó được rồi.

Mạc Thiên thống khổ lắc đầu, khàn khàn nói: "Là con trai!"

Hai người mừng rỡ: "Là con trai thì còn không vui điều gì?"

Mạc Thiên nhìn đứa bé không nói gì, sắc mặt hai người trầm xuống, mỹ nam tử tiến lên vài bước, tay đặt trên đầu đứa bé, sau đó sắc mặt hắn liền trở nên cực kỳ xấu xí.

Nam tử mặt đen cũng làm giống hắn, đặt tay lên đầu đứa bé, sau đó vẻ mặt hắn cũng giống hệt như người kia. Môi run run phát ra bốn chữ: "Tàn mạch bẩm sinh!"

"Thiên, hài tử sao vậy? Cái gì là tàn mạch bẩm sinh?" Liễu Tuệ Tâm không phải Linh Kiếm Sư, nhưng trực giác của người phụ nữ cũng nhìn ra điều không bình thường, run giọng hỏi.

Mạc Thiên hít sâu một hơi: "Không sao cả, Tuệ Tâm, nàng yên tâm nghỉ ngơi đi."

Liễu Tuệ Tâm cắn cắn lên đôi môi tái nhợt, nhìn về phía mỹ nam tử: "Đại ca, nói cho muội biết đi!"

Ánh mắt mỹ nam tử nhìn Mạc Thiên một cách phức tạp, nói với Liễu Tuệ Tâm: "Tàn mạch bẩm sinh là chỉ người mới sinh ra kinh mạch đã không được trọn vẹn. Người như vậy sẽ không sống được lâu, trước giờ không quá mười tám tuổi!"

Liễu Tuệ Tâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vừa rồi lại mất sức quá nhiều nên lập tức ngất lịm đi.

Mạc Thiên phẫn nộ trừng mắt nhìn mỹ nam tử.

Mỹ nam tử thở dài, nói: "Sớm hay muộn nó cũng sẽ biết. Đệ có thể lừa nó được bây giờ chứ không lừa cả đời được, con gái Liễu gia ta cũng không yếu ớt như vậy!"

Mạc Thiên nhìn vợ con mình mà trầm mặc không nói, bên cạnh sớm đã có nha hoàn chạy đi gọi lang trung.

Trung niên nhân mặt đen kia tiến lên vỗ vỗ vai Mạc Thiên: "Ta nói rồi, Thanh Thanh sẽ là con dâu của Mạc gia!"

"Đại ca..."

"Là huynh đệ thì đừng nên nói mấy lời thừa. Chờ Thanh Thanh lớn thêm chút nữa ta sẽ đưa nó đến chăm sóc cho chất nhi."

"Như vậy không công bằng với Thanh Thanh..." Mạc Thiên nói.

Trung niên nhân mặt đen trừng mắt: "Ta nói công bằng thì chính là công bằng, nếu đệ còn nói thêm nữa thì đừng nhận ta là huynh đệ!"

Khóe môi Mạc Thiên hơi giật giật, cuối cùng đành im lặng thở dài...

------------------------------------

* Độc đinh: Mấy đời chỉ có một người con trai độc nhất.

** Chất nhi: cháu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang