"Đồ Tự Quyết ! Mau tránh ra !"
Nguyên một đám đệ tử ngoại môn Linh Dục Kiếm Tông đang đứng cách Mạc Vấn không xa ai nấy đều thất kinh, vội vàng lùi ra xa.
Ninh Dao cũng tái nhợt mặt mày, nhưng không lùi lại, nàng mắng to một tiếng rồi lao lên định ngăn cản kiếm quyết Đồ Tự của Vương Bưu.
Tuy vậy nhưng vẫn có người còn phản ứng còn nhanh hơn nàng, toàn thân Mạc Vấn phát ra luồng sáng mầu bạc, lúc này cơ thể hắn như được bọc trong một lớp vải bạc. Ánh sáng bạc kia cuồn cuồn tụ về cánh tay phải, nắm tay của hắn giờ đây trông như một vầng mặt trời bạc trắng. Ngay sau đấy vầng mặt trời này đã lao vọt về phía trước, một cột sáng mầu bạc bẳn thẳng ra từ bên trong vầng mặt trời này rồi đập lên kiếm quang đỏ tươi kia, khí thế như vạn quân cùng tiến.
Chữ Đồ khổng lồ kia trong nháy mắt đã vỡ tan, huyết quang như che lấp bầu trời kia gặp phải cột sáng mầu bạc này liền nhanh chóng tan đi như băng tuyết, dư thế còn lại vậy mà vẫn không hề suy yếu, cột sáng mầu bạc tiếp tục lao tới, vẽ thành một hình cầu vồng bắn về phía Vương Bưu.
Vương Bưu không thể tin vào những gì vừa nhìn thấy, y bất lực nhìn lên cột sáng mầu bạc đang lao tới nhanh như chớp kia
"Dừng tay !"
Tiếng hét truyền xuống từ phía trên bầu trời, hai đạo kiếm quang sáng chói cũng từ bên trên mà bổ xuống, hai luồng linh áp khổng lồ cũng theo đó đồng thời áp xuống ! Nhưng hai đạo kiếm quang này rõ ràng đã tới chậm hơn một nhịp, thắng bại sinh tử giờ đã được quyết định !
Vẻ kinh ngac xen lẫn hoảng sợ giờ vẫn còn in đậm trong đôi mắt Vương Bưu , y chầm chậm cúi đầu nhìn xuống khoang ngực giờ đã hầu như không còn lại gì, sức sống trong mắt dần rút hết đi, thi thể của y đổ thẳng xuống đất.
Đám đệ tử đứng xung quanh sợ đến ngây người, bối rối nhìn nhau, ngay đến việc hai vị trưởng lão Kiếm Cương vừa xuất hiện cũng không để ý tới.
"Bưu nhi !" Một đạo kiếm quang bổ nhào tới phía trước thi thể Vương Bưu. Y nhìn vào cái xác mà toàn thân run rẩy không ngừng, sau đó đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chặp vào Mạc Vấn, quát lớn một tiếng: "Nghiệt chướng ! Dám giết hại Tôn nhi của ta ! Ta bắt ngươi phải đền mạng !"
Một đạo kiếm quang chém về hướng Mạc Vấn đang đứng, cương khí từ trong kiếm quang này tỏa ra bốn phía, vậy mà đây lại là thứ cương khí cứng rắn của cấp bậc Kiếm Cương trung kỳ.
"Vương trưởng lão ! Không thể làm vậy !" Tên trưởng lão Kiếm Cương còn lại vội vàng hô lên một tiếng, nhưng một kiếm này đã chém ra, giờ muốn ngăn cản thì cũng đã muộn.
Vương trưởng lão dưới cơn thịnh nộ đã xuống tay toàn lực, không riêng gì Mạc Vấn đang ở trong phạm vi tấn công của y, mà Ninh Dao lúc này cũng phải đứng mũi chịu sào, thậm chí đám đệ tử ngoại môn phía sau kia cũng bị liên lụy. Kiếm Cương và Kiếm Mạch tuy chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng chênh lệch lại như một trời một vực, chỉ một ít cương khí rơi rớt này tỏa đến thôi cũng đủ khiến cho Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch sơ kỳ không thể chống cự.
Ninh Dao bị dọa đến ngây người, nàng ngơ ngác nhìn đạo kiếm quang kinh khủng dường như có thể tru thần diệt phật kia lao đến.
Nhưng Mạc Vấn lại không chịu bó tay chờ chết, toàn bộ Mệnh Nguyên lực trong cơ thể đã bắt đầu lưu chuyển, tỏa đến từng phân từng tấc trên người. Một ngọn lửa bạc bùng lên trùm lấy thân hình hắn, nhưng ngọn lửa này lại có phần ảm đạm, như một dạng ảo ảnh không quá rõ ràng, tuy vậy nhưng sức mạnh tỏa ra từ ngọn lửa này lại có thể khiến cho người khác phải kinh sợ, thứ cảm giác này tuyệt đối không thể là giả được, dường như sức mạnh này có thể so sánh cùng với sóng chấn động từ kiếm khí của một Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch hậu kỳ.
Hắn tiến lên phía trước một bước, mặt đất dưới chân như bị một đầu yêu thú Man Hoang giẫm lên, rung chuyển dữ dội.
Mạc Vấn thẳng người đỡ lấy đạo kiếm quang chết người của vị Linh Kiếm Sư Kiếm Cương kỳ kia.
Oanh !
Cơ thể Mạc Vấn ngập sâu vào mặt đất đến tận hai đùi, lúc này hắn đã bị đẩy dạt về phía sau đến vài thước, tuy thế nhưng kiếm quang này lại không thể phá hủy được thân thể của hắn, ngược lại còn bị chặn lại hoàn toàn. Đạo kiếm quang kia lấy cơ thể Mạc Vấn làm trung tâm mà bị rẽ thành hình quạt quét ra hai phía bên ngoài.
Ninh Dao kinh ngạc nhìn vào bóng lưng Mạc Vấn, trong lòng chợt trào lên cảm giác rung động không rõ từ đâu, thứ mùi vị huyền diệu khó nói thành lời này cứ quấn quít trong trái tim nàng, thậm chí có lúc còn khiến nàng như say như đắm. Trong lúc nàng bất lực nhất thì người này lại xuất hiện trước mắt nàng, cơ thể kia sao cũng không hề to lớn mà lại ngăn được đạo kiếm quang đáng sợ này.
"Hắn. . . hắn cản được sao ?" Một tên đệ tử ngoại môn phía xa xa run giọng nói, tâm trạng của y lúc này không thể chỉ đơn giản mà dùng từ "khiếp sợ" để diễn đạt.
Một kích của Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương lại bị một tên đệ tử ký danh không rõ lai lịch cản lại, chuyện này sao có thể tượng tượng nổi ?
Tuy Mạc Vấn đã cản được đạo kiếm quang này, nhưng tình trạng của hắn hiện giờ cũng không khá hơn chút nào, cơ bắp trên cánh tay phải gần như bị phá nát hoàn toàn, vết thương do đạo kiếm quang này gây ra giăng đầy trên cơ thể, nhìn vào nơi nào cũng thấy rõ xương cốt trắng ởn. Nhưng càng khiến cho người khác sợ hãi hơn chính là một vầng sáng mầu bạc bay ra từ bên trong cơ thể Mạc Vấn, bao phủ lấy những vết thương này, miệng vết thương trên cơ bắp liền lay động một cách chậm rãi, dùng mắt thường nhìn cũng có thể thấy rõ tốc độ hồi phục của nó.
"Sức sống thật mãnh liệt ! Thân thể quá rắn chắc !" Tên trưởng lão Kiếm Cương đi cùng kia hít sâu một hơi khí lạnh, buột miệng cảm thán.
Nhưng Vương trưởng lão lại xanh mét mặt mày: "Nghiệt chướng ! Hôm nay lão phu phải giết ngươi cho được !"
Tên trưởng lão đi cùng nhíu mày, thân hình mới khẽ rung lên đã xuất hiện giữa Vương trưởng lão và Mạc Vấn: "Vương trưởng lão ! Sự việc còn chưa rõ ràng, không thể tùy tiện xử trí được."
"Đường Hồng Phong ! Ngươi tránh ra cho ta ! Việc hôm nay còn điều gì mà chưa rõ ràng đây ? Trước mắt bao nhiêu ngươi ở đây tên nghiệt chướng này lại dám giết hại cả đồng môn, tội không thể tha ! Hôm nay lão phu phải thanh lý môn hộ !" Vương trưởng lão phẫn nộ quát lên.
Sắc mặt tên trưởng lão còn lại rốt cuộc đã chùng hẳn xuống, lão đã có ý giữ lại mặt mũi cho đối phương, vậy mà đối phương lại không nể mặt lão chút nào, tượng đất còn có lúc phải nóng giận huống hồ lão lại là trưởng lão nội môn của Linh Dục Kiếm Tông ? Hơn nữa lão lại không hề đồng tình với việc làm của gã Tôn nhi kia.
Lão không để ý tới Vương trưởng lão đang mất lý trí kia, thân hình vừa mới rung lên đã liền xuất hiện trước mặt Mạc Vấn, lão quét mắt về Ninh Dao đang đứng gần đó: "Dao nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
Ninh Dao vừa trông thấy vị lão giả này thì vành mắt đã đỏ ửng, thiếu chút nữa là nàng đã khóc òa lên rồi, sự việc xẩy ra quá nhanh, thời gian kể từ lúc xẩy ra va chạm cho đến khi chấm dứt còn không đến một phút đồng hồ, căn bản là nàng không kịp phản ứng. Vừa nghe thấy Đường Hồng Phong hỏi đến, nỗi oan ức trong lòng đã cứ thế mà tuôn ra, sau đó nàng lại thổn thức kể lại chuyện vừa xẩy ra lại một lần.
Đường Hồng Phong nghe hết câu chuyện, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, lão đưa mắt nhìn Mạc Vấn, trầm ngâm không nói câu nào.
Nhưng bên kia Vương trưởng lão lại không kiên nhẫn được như vậy, nếu dựa vào lời của Ninh Dao vừa kể, vậy thì dường như là do Vương Bưu tự mình gây chuyên, nhưng lão sao có thể chấp nhận câu chuyện này được, lão nổi giận gầm lên: "Câm miệng ! Miệng lưỡi con tiện nhân nhà ngươi đúng là trơn như bôi mỡ, rõ ràng là các ngươi hợp mưu hãm hại Tôn nhi của ta !"
Sắc mặt Đường Hồng Phong bên kia chợt thay đổi, tên Vương trưởng lão này quả thật đã biến thành chó điên mất rồi, bạ ai cũng cắn được. Ninh Dao là con gái duy nhất của thủ tọa núi Phiêu Miểu , mà lão lại chính là trưởng lão nội môn của núi Phiêu Miểu ! Bây giờ nhà ngươi còn lôi cả Dao nhi vào chuyện này, vậy có còn để ta vào trong mắt hay không đây ? Nghĩ đến đây, lão nhạt giọng nói: "Vương trưỡng lão, tông môn cũng không cấm đoán chuyện đồng môn đấu kiếm, chuyện lỡ tay ngộ sát thi thoảng vẫn xẩy ra, nếu bị chết tại đây cũng chỉ trách hắn tài nghệ không bằng người mà thôi, nếu như đệ tử nào đấu kiếm bị chết mà trưởng bối cũng ra tay báo thù, vậy thì quy củ của tông môn còn đặt ra để làm gì đây ?"
"Đường Hồng Phong ! Ngươi muốn chống lại ta đúng không ?" Sắc mặt Vương trưởng lão âm u, chảy dài như bánh đa ngâm nước.
Đường Hồng Phong thản nhiên nói: "Không dám, ở đây ta chỉ nhìn việc mà suy xét. Tôn nhi của ngươi chết trong một trận đấu kiếm bình thường, tài nghệ của hắn đã không bằng người lại còn không biết giữ chừng mực, vậy nên tên đệ tử này có lỡ tay ngộ sát hắn thì âu cũng là việc có thể hiểu được."
"Cái gì ?" Râu tóc Vương trưởng lão dựng ngược lên: "Họ Đường kia ! Đây là ngươi nhất định muốn chống lại lão phu ! Hôm nay lão phu phải giết hắn bằng được ! Để xem ai dám ngăn cản ta ?"
"Ta dám !"
Một giọng nữ lạnh nhạt nhưng không thiếu vẻ uy nghiêm truyền xuống từ trên bầu trời, tiếp theo một đạo kiếm quang hạ xuống gần đấy, linh áp khổng lồ chợt bao trùm toàn bộ chân núi Thiên Ma.
Kiếm quang thu lại, một mỹ phụ trung niên mặc áo khoác lông vũ, dung mạo của bà và Ninh Dao giống nhau đến bảy tám phần, chỉ là hai hàng lông mày kéo dài lại hơi nhếch lên, toát ra vẻ uy nghiêm của những người có địa vị cao. Mỹ phụ trung niên này đúng là Ninh Ức Mộng - thủ tọa núi Phiêu Miểu, một trọng năm ngọn núi của Linh Dục Tông.
"Vương Uy, bổn tọa hiện đang ở đây, ngươi thử ra tay cho ta xem ?" Ninh Ức Mộng lạnh lùng nhìn Vương trưởng lão, khuôn mặt không giận mà uy.
Sắc mặt Vương trưởng lão vô cùng khó coi, lúc xanh lúc trắng, cuối cùng lão cúi đầu, cứng giọng nói: "Vương Uy bái kiến Ninh thủ tọa."
Đường Hồng Phong cũng tiến lên phía trước, chắp tay hành lễ: "Bái kiến thủ tọa."
Ninh Ức Mộng khẽ hừ một tiếng, nhạt giọng nói: "Vương Uy, xem bộ dạng ngươi oai phong như vậy, phải chăng là muốn thanh lý môn hộ con gái của ta ?"
"Không dám." Cơ mặt Vương Uy khẽ giật: "Tại hạ vì mất đứa cháu yêu nên đau đớn trong lòng, nhất thời bị kích động nên không cân nhắc lời nói, mong Ninh thủ tọa thứ lỗi."
"Thứ lỗi ?" Đôi mắt phượng của Ninh Ức Mộng nhíu lại, ngón tay không hề báo trước đã giơ lên điểm một chỉ, một đạo kiếm khí mờ nhạt như khói mỏng bắn ra. Vương Uy căn bản còn chưa kịp phản ứng thì đạo kiếm khí kia đã xuyên thủng đầu vai trái của lão rồi.
Vương Uy rên lên một tiếng, lùi lại mấy bước, nhưng lão lại cắn răng không nói một câu.
"Con gái của ta phải để ta dậy bảo, ngươi còn chưa có cái tư cách ấy, hôm nay ta cho ngươi một bài học, cút đi !"
Vương Uy không nói một lời, chắp tay với Ninh Ức Mộng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chặp vào Mạc Vấn, lão kéo thi thể của Vương Bưu lên rồi ngự kiếm bay đi, trong giây lát đã không còn tung tích.
"Mẫu thân !"
Ninh Dao vui vẻ sà đến bên người Ninh Ức Mộng, nũng nịu khẽ níu cánh tay Ninh Ức Mộng.
Ánh mắt Ninh Ức Mộng dịu dàng nhìn xuống, tay xoa nhẹ lên đầu Ninh Dao: "Còn cả nha đầu nhà ngươi nữa, làm việc không biết nặng nhẹ, sau này hãy bớt đa sự đi, có thời gian thì dành vào việc tu luyện cho ta."
"Mẫu thân, không phải lỗi của con, mà do tên Vương Bưu kia quá quắt mà !" Ninh Dao không phục, lên tiếng cự nự.
Ninh Ức Mộng khẽ lắc đầu rồi nhìn vào Mạc Vấn, vẻ dịu dàng trong mắt đã thu lại, thay vào đó là nét lạnh lùng như băng.
"Ngươi là đệ tử trên núi nào ?"
Thương tích trên người Mạc Vấn lúc này đã hồi phục hơn phân nữa, da thịt trên cánh tay cũng đã được tái tạo phần lớn, mềm mại đỏ hồng, quả thật cũng có chỗ khiến người ta phải cảm thán. Cảm giác được cái nhìn lạnh như băng ấy, hắn vẫn bình tĩnh nói: "Đệ tử ký danh núi Tiểu Hiên Mạc Vấn, bái kiến tiền bối."
Ánh mắt Ninh Ức Mộng lộ ra nét kỳ lạ, người này điềm tĩnh quá mức bình thường, linh áp Kiếm Cương viên mãn của mình lại không hề có tác dụng với hắn. Bà chăm chú nhìn Mạc Vấn, nói: "Không tồi. Đan điền bị phá nát, ngươi lại cải tạo lại Mệnh Nguyên, hơn nữa lại còn ra kết quả thế này, tuy nhiên đây không phải là phương pháp lâu dài, tiềm năng của cơ thể con người cũng chỉ có giới hạn, nếu cứ sử dụng quá mức thì trước sau gì Mệnh Tuyền cũng sẽ cạn kiệt mà chết thôi."
Mạc Vấn trầm ngâm không nói, hắn đã nắm rõ vấn đề này từ lâu. Tuy kiếm thể của hắn khác hẳn với người thường nhưng tiềm lực của Mệnh Nguyên cuối cùng cũng chỉ có giới hạn, chỉ là xét tình hình bây giờ mà nói, trước khi tu luyện tới giai đoạn thứ hai thì hắn không cần lo lắng đến chuyện Mệnh Tuyền cạn kiêt.
"Cũng đã từng có rất nhiều người thử nghiệm phương pháp này, người tiến xa nhất đã tu luyện Mệnh Nguyên lực đến giai đoạn thứ hai, tuy nhiên không ai trong số bọn họ có thể sống quá một giáp, sức mạnh càng cao thì tuổi thọ càng ngắn, còn người tu luyện Mệnh Nguyên lực tới giai đoạn thứ hai kia thì thân thể bị khô héo mà chết sau đó một năm, quả thật giống như đóa phù dung sớm nở tối tàn."
Ninh Ức Mộng chăm chú nhìn vào đôi mắt Mạc Vấn, muốn từ trong ánh mắt ấy mà nhìn ra cảm xúc của hắn, tuy vậy nhưng bà lại thất vọng khi phát hiện ra đôi mắt đối phương như một hồ nước trong veo, bình tĩnh đến mức làm cho người khác phải sợ hãi. Cũng vì như vậy mà bà ngầm tán thưởng thanh niên đứng trước mặt này.
"Tu luyện Mệnh Nguyện không phải là kế lâu dàu, bổn tọa chỉ có vài lời như vậy. Lần này ngươi đã giúp đỡ Dao nhi, bổn tọa không thích nợ ân tình của người khác, vừa đúng lúc ta có một thức kiếm pháp ở đây, một thức này chính là do một người chuyên tu luyện Mệnh Nguyên sáng tạo ra, có lẽ sẽ hữu dụng đối với ngươi."
Ninh Ức Mộng lấy ra một chiếc ngọc giản trong kiếm nang rồi dùng linh thức khắc lên đấy, sau đó ném về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn đưa tay bắt lấy nhưng không hề nhìn vào.
Làm xong những việc này, Ninh Ức Mộng dẫn theo Ninh Dao ngự kiếm bay đi. Ninh Dao liếc nhìn Mạc Vấn phía dưới, trong mắt lộ ra vẻ mất mát.
Từ khi Ninh Ức Mộng xuất hiện tới giờ, Đường Hồng Phong không mở miệng đến một câu, nên hiển nhiên lúc này lão càng không nói thêm điều gì, lão cũng không thèm nhìn đến Mạc Vấn mà cũng ngự kiếm bay đi luôn. Trong mắt lão, Mạc Vấn lúc này đã như người chết rồi, thật sự không cần phải quan tâm vô ích.