Sáu thanh kiếm nhỏ màu máu trong lưới vàng nhanh chóng tan rã, cuối cùng bị cắn nuốt hoàn toàn. Sau đó tấm lưới vàng thu lại rồi hóa thành một thanh kiếm nhỏ màu vàng. Mà lúc này thanh kiếm nhỏ màu vàng so với ban đầu càng thêm chân thật, toàn thân như được đúc bằng vàng, thể tích của nó đã tăng lên ba lần!
Thanh kiếm nhỏ màu vàng hạ xuống đỉnh đầu Mạc Vấn rồi đột nhiên chui vào trong mi tâm hắn. Sau đó Mạc Vấn chậm rãi mở hai mắt ra, bên trong lóe lên kim quang khiến cho không người nào có thể nhìn gần.
Kiếm khí dị chủng trong cơ thể bị đẩy hoàn toàn ra bên ngoài, vết thương dưới tác dụng của mệnh nguyên khí nhanh chóng khép lại, kiếm khí đã tiêu hao đang nhanh chóng được khôi phục. Thiên địa nguyên khí nơi đây cực kỳ nồng đậm, tuy kiếm sát có thể có hại đối với Linh kiếm sư bình thường nhưng lại không làm cho Mạc Vấn lo lắng, chúng có đến cũng không cự tuyệt. Hai khắc sau, tất cả kiếm khí trong cơ thể hắn đã hồi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Hắn xuất kiếm thức ra, một trăm trượng, hai trăm trượng, ba trăm trượng!
Cảnh vật ở phạm vi ba trăm trượng đều hiện ra bên trong tâm thần hắn, tương đương với bán kính hai dặm!
Hít sâu một hơi, Mạc Vấn biết rõ kiếm thức lúc này của mình đã đạt tới trình độ Linh kiếm sư Kiếm mạch hậu kỳ, hắn không nghĩ tới lần này trốn vào kiếm phần lại có hỷ sự bất ngờ như vậy.
Nhìn khắp mặt đất, trong mắt Mạc Vấn hiện lên một tia sát khí. Khi hắn tiến vào bên trong sát vụ của kiếm phần thì hỏa nô cũng bám theo, không biết giờ này nó còn ở đó hay không. Lúc đấy hắn có thể sử dùng kiếm thức để đánh lén tên Linh kiếm sư Kiếm mạch đại viên mãn kia, thừa dịp tâm thần gã đang hỗn loạn mà giết chết. Hiện tại kiếm thức đã trở nên mạnh mẽ đến mức không cần sợ hãi hỏa nô, nếu sau này gặp lại nhau còn chưa biết ai chết về tay ai.
Lúc này, khi Mạc Vấn đã bình tĩnh lại mới xem xét cảnh tượng bên trong kiếm phần.
Trên mặt đất đều xuất hiện các mảnh kiếm vỡ, có lớn có nhỏ, cũng có thanh Linh kiếm còn nguyên vẹn, nhưng đáng tiếc những Linh kiếm lưu lại này này đã không còn linh tính, chắc hẳn đều bị Sát linh đang thai nghén cắn nuốt hoàn toàn, nhưng cuối cùng hắn vẫn là người thu được lợi ích.
Mạc Vấn do dự một lát, ngay sau đó tiếp tục tiến vào sâu bên trong tầng sát vụ dày đặc. Nghi vấn trong lòng hắn càng lúc càng thêm rõ ràng. Từ những mảnh vụn vỡ nát của Linh kiếm mà phán đoán thì rất có thể nơi này đã từng là một chiến trường vô cùng thảm thiết. Hiện tại hắn đã biết được Linh kiếm phân chia làm hai loại khác nhau. Loại thứ nhất là do bản thân Linh Kiếm Sư dùng tâm thần dưỡng dục, linh tính của Linh kiếm cũng tự nhiên mà sinh ra. Cách thứ hai lại là cưỡng ép hồn phách của yêu thú vào trong Linh kiếm, biến nó thành kiếm linh.
Có thể tưởng tượng, loại Linh kiếm thứ hai nếu hình thành Sát Linh đa phần đều có hình tượng giống như yêu thú. Hơn nữa, Mạc Vấn đã được tự mình cảm nhận khí tức của yêu linh trên người những con Sát Linh hình thú kia. Hiển nhiên đám Sát Linh vây giết chính mình đều từ kiếm linh của loại Linh kiếm thứ hai sinh ra. Vậy kiếm linh của loại Linh kiếm thứ nhất sẽ tạo ra Sát Linh như thế nào đây? Cũng có thể là loại này không thể sinh ra Sát Linh được, hoặc là ít nhất cho đến lúc này, Mạc Vấn chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của loại Sát Linh này.
Hiện giờ, Linh kiếm trong Kiếm phần đã mất đi linh tính. Nếu chỉ dựa vào hình dáng bên ngoài, người ta khó có thể đoán ra chúng thuộc loại Linh kiếm nào. Nhưng hắn có một dự cảm trong lòng, có lẽ hắn có thể tìm được đáp án chính xác ở sâu trong Kiếm phần này.
Chẳng biết có phải do tất cả Sát Linh trong khu vực này bị Mạc Vấn hốt sạch một mẻ hay không, trên đường đi tới hắn không hề gặp được một vật sống nào. Chỉ có tiếng kiếm ngân như ẩn như hiện rền rĩ khắp không gian, cảm giác thê lương vô cùng.
Sương mù ở trước mắt mỗi lúc một dày đặc. Tầm nhìn hiện tại chỉ thu gọn trong tầm ba trượng. Phía ngoài ba trượng, sát vụ đỏ như máu đang không ngừng quay cuồng, che phủ hết cảnh vật chung quanh. Tuy nhiên chuyện này đối với linh thức của Mạc Vân cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần phóng kiếm thức ra thì mọi cảnh vật trong vòng hai dặm đều hiện lên một cách rõ ràng.
Đột nhiên Mạc Vấn dừng chân, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Bởi vì ngay lúc này, một tòa kiến trúc cao vút xuất hiện trong kiếm thức của hắn.
Mạc Vấn trầm ngâm trong giây lát, sau đó nhanh chóng đi về phía kiến trúc kia. Chỉ vài giây sau, hắn đã đến nơi.
Thềm đá khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt, bởi vì tầm nhìn chỉ có ba trượng nên hắn chẳng thể nào nhìn thấy toàn bộ. Hắn phóng kiếm thức ra quan sát, phía trên là một bệ đá khổng lồ cao hơn mười trượng. Bệ đá này không biết dùng vật liệu gì để chế tạo thành, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy âm u lạnh lẽo như sắt đen.
Cả tòa thạch đài tọa lạc trên đỉnh một ngọn núi cao, đường kính khoảng chừng trăm trượng. Bên phải bên trái đều có một cây cột đá khổng lồ ba người ôm không hết đứng sừng sững. Nhưng mà trong đó có một cây cột đá đã bị gãy lìa làm hai nằm ngả nghiêng trên bệ đá, hơn nữa gốc hai cột đá khổng lồ cũng bị vỡ ra thành mấy chục khối nằm rải rác trên mặt đất.
Mạc Vấn phóng kiếm thức ra tìm hiểu toàn cảnh rồi đưa ra một phán đoán: Đây là một cánh cổng!
Hắn bước lên chín mươi chín bậc đá của thạch đài, trong lúc xuyên qua hai cây cột đá trên thạch đài, trước mắt hắn hiện ra một tảng đá khổng lồ không nguyên vẹn, trên mặt đá trơn nhẵn có điêu khắc ba chữ.
Bởi vì năm tháng qua đi mà chữ viết đã có nét bị bong tróc, nhưng lờ mờ vẫn có thể đọc được.
“Tâm….. Diễn….. Tông….”
Mạc Vấn đọc xong lại đứng ở đó một lát rồi tiếp tục xuyên qua thạch đài đi về phía trước. Hiện ra trước mắt Mạc Vấn lúc này là một quảng trường trống trải. Nó đúng là quảng trường của một tòa điện to lớn. Cả tòa đại điện sụp đổ nghiêng ngả đến hơn một nửa, nhìn phần tương đối nguyên vẹn còn lại có thể thoáng nhìn ra được nguyên trạng.
Đi vào tòa đại điện, Mạc Vấn thấy bên trên cửa đại điện là một bảng hiệu khổng lồ có đề ba chữ: Tri Khách Điện. Không khó tưởng tượng ra ngày xưa, nơi đây hẳn là nơi Tâm Diễn Tông tiếp đãi khách nhân.
Mạc Vấn vẫn đứng bên ngoài đại điện không tiến vào, bởi vì hắn cảm thấy có một luồng khí tức nguy hiểm đang từ đại điện truyền ra.
Lạch cạch ….Lạch cạch…
Đột nhiên bên trong đại điện vang lên tiếng bước chân rõ ràng làm tóc gáy Mạc Vấn dựng đứng cả lên. Thân thể hắn như lò xo nhanh chóng bắn về phía sau, lần thối lui nay đã ở ngoài phạm vi trăm trượng. Kiếm thức của hắn vẫn bao phủ chặt chẽ cả tòa đại điện, trong khi đó ánh mắt hắn lại hết sức chăm chú nhìn vào cửa điện.
Chẳng mấy chốc, một bóng người đã xuất hiện trong vùng kiếm thức cảm ứng của Mạc Vấn. Người này mặt áo bào phong cách cổ xưa, sau lưng đeo một thanh kiếm cổ. Cả người y lộ ra một cỗ khí tức thê lương. Trên mặt y như được một tầng sương mù bao phủ làm người ta khó nhìn ra hình dáng cụ thể, hoặc là cả khuôn mặt của y đều được tạo thành từ sương mù mơ hồ đầy biến ảo.
Sát khí! Sát khí thật nồng đậm!
Mạc Vấn cảm giác sát khí nồng đậm trên người nọ khiến cho hắn sợ hết hồn hết vía, nhưng trong nội tâm lại dâng trào ra một cỗ cảm giác thân thiết không thể nói rõ, cảm giác giống như bỗng nhiên gặp được đồng loại vậy.
Trong lòng Mạc Vấn chấn động, cái cảm giác quen thuộc này là linh tính! Linh tính rất rõ ràng chân thực! Chỉ có Kiếm Linh trong Cổ Linh kiếm mới có linh tính như vậy thôi!
Người này là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi đây? Chẳng lẽ y là người may mắn còn sống sót lại trong chiến trường cổ? Không thể nào, đầm lầy sương mù này đã có đến mấy ngàn năm lịch sử, ai có thể sống lâu được đến vậy mà nếu có người thì xương cốt cũng hóa thành tro bụi rồi!
Người nọ đi ra đại điện rồi đứng ở đó lẳng lặng nhìn ngắm Mạc Vấn. Mặc dù giữa hai người có một tầng sương mù ngăn cách, nhưng Mạc Vấn vẫn cảm ứng được đối phương đang nhìn mình. Hơn nữa hắn cảm giác toàn thân mình như bị người kia nhìn thấu hết.
Mạc Vấn nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí một chấp tay làm lễ vãn bối: “Tại hạ vô ý xông vào đây đã quầy sự thanh tu của tiền bối, kính xin tiền bối thứ tội.”
Người nọ vẫn lẳng lặng đứng đấy không nhúc nhích. Y cứ như vậy mà nhìn chăm chăm vào Mạc Vấn không rời mắt.
Toàn thân Mạc Vấn sợ hãi, nếu như đối phương là một linh kiếm sư có cảnh giới Kiếm Cương cũng không làm hắn kinh hãi đến vậy. Nhưng tên trước mắt mình lại không có một chút hơi thở nào cho thấy là người sống, căn bản là không giống người!
“Không dám quấy rầy tiền bối nữa, vãn bối xin cáo từ.”
Mạc Vấn cẩn thận từng chút một, hắn lui về phía sau từng bước. Hắn không dám hành động gì quá nhanh tránh cho người nọ hiểu lầm mình.
Nhưng hắn vừa mới bước được ba bốn bước, người đối diện nọ cũng biến mất tại chỗ luôn. Con ngươi Mạc Vấn co rút lại, đối phương lại đột nhiên biến mất mà tốc độ của y cũng nhanh quá đi! Chính mình dùng kiếm thức miễn cưỡng lắm mới biết được, có phản ứng cũng không kịp nữa. Ngay sau đó người nọ thình lình xuất hiện trước mắt mình, gần đến mức mặt đối mặt.
Mạc Vấn cảm giác trái tim mình cũng muốn nhảy ra ngoài, người trước mắt này không thể dùng từ cường đại để hình dung nữa mà phải là vô cùng quỷ dị.
Thân thể Mạc Vấn cứng ngắc, bước chân cũng không dám hạ xuống nữa, toàn thân không một cử động, trừng mắt lên nhìn chằm chằm gương mặt kia. Không nhìn còn đỡ khi nhìn rồi lại càng khiến hắn thêm sợ hãi.
Bởi vì căn bản là đối phương không có mặt! Trên vị trí khuôn mặt y là một đoàn sương mù hỗn độn, hình dạng lại không cố định mà biến hóa đủ loại vẻ mặt.
Đây rốt cuộc là vật gì?
Mạc Vấn cảm giác mình sắp điên rồi, hắn đã có thể xác định người trước mắt này không phải là người sống! Thậm chí cũng không phải là con người! Bởi vì đối phương không có huyết nhục mà thân thể y chính là được ngưng tụ từ một nguồn năng lượng vô hình vô chất mà thành.
Điều này làm hắn rất quen thuộc, là Kiếm sát! Kiếm Sát tinh thuần! Người trước mắt mình rất có thể là một Sát Linh! Nhưng Sát Linh này lại có hình người! Đúng là không thể nào tưởng tượng được!
Hắn không rõ Sát Linh trước mặt này muốn làm gì. Từ trên người của nó, hắn không hề cảm nhận được một chút địch ý nào, ngược lại có khí tức tương đồng, thậm chí có thể nói là thân thiết. Nếu không phải sâu trong tiềm thức của hắn xuất hiện loại cảm giác này, chỉ sợ hắn đã sớm ra tay công kích rồi.
Con Sát Linh hình người này quan sát Mạc Vấn một hồi lâu, đột nhiên toàn thân của nó trở nên hư ảo, thân hình cũng nhanh chóng co rút lại. Chẳng mấy chốc, nó đã hóa thành một thanh kiếm nhỏ màu xám, xuất hiện ngay trước mắt của Mạc Vấn, mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm của hắn. Một tiếng ba khẽ vang lên, nó trực tiếp xuyên thấu vào trong thức hải của Mạc Vấn.
Mạc Vấn hoảng sợ vô cùng, thức hải của một người chính là căn nguyên gốc rễ của linh hồn và ý thức. Nếu chẳng may nơi này bị một năng lượng tinh thần nào khác tiến vào thì chẳng khác nào đoạt xá! Hai loại ý thức xảy ra xung đột, nhẹ nhất cũng sẽ biến thành ngu ngốc.
Mạc Vấn lập tức phát động thanh kiếm nhỏ màu vàng. Hướng nó về phía thanh kiếm màu xám, ý đồ muốn bức đối phương ra ngoài.
Nhưng kỳ lạ là khi hai thanh kiếm vừa va chạm với nhau, lại như thủy nhũ giao dung, không hề có dấu hiệu va chạm. Chúng dung hòa vào làm một. Mạc Vấn lập tức cảm nhận được một đoạn trí nhớ cuồng loạn xuất hiện trong tâm thần, toàn bộ ý thức cũng dường như thất lạc.
Thanh kiếm nhỏ màu xám dần dần hòa tan, như một dòng chất lỏng bao phủ thanh kiếm nhỏ màu vàng. Sau đó nó cứ lơ lửng bất động ở trong thức hải của Mạc Vấn.
Lúc này, trong sân rộng, thân thể của Mạc Vấn vẫn đứng yên không nhúc nhích, hai mắt trở nên vô thần, giống như hồn lìa khỏi xác vậy. Thật ra nếu nói hồn lìa khỏi xác cũng chẳng sai. Thanh kiếm nhỏ màu xám này vốn dĩ là toàn bộ tàn linh của cổ kiếm ở trong Kiếm phần này ngưng tụ mà thành Sát Linh. Nó đã dung hợp không biết bao nhiêu đoạn ký ức của các linh kiếm. Hiện giờ, thanh kiếm nhỏ màu xám ấy lại chủ động dung hợp vào trong kiếm thức của Mạc Vấn, ý thức của hắn bị những ký ức này làm mất phương hướng cũng là điều dễ hiểu.
Chuyện này hắn đã từng trải qua tại Kiếm trì bên trong Chú Kiếm Sơn Trang. Lúc ấy Mạc Vấn bị linh hồn thần bí kia cưỡng ép bắt tỉnh dậy, mà chỗ này ngay cả một con kiến cũng không xuất hiện. Muốn để cho Mạc Vấn có thể tự mình tỉnh dậy thoát khỏi ký ức thì chỉ có thể chờ cho thanh kiếm màu xám dung hợp hoàn toàn, hơn nữa phải hấp thu toàn bộ ký ức mới được.