“Hừ, ngươi cho rằng ai cũng háo sắc giống ngươi ư?” Trong mắt Diêm Ma lão nhân hiện lên một tia vô sỉ, nhìn thoáng vào trong buồng xe có hai thân ảnh đang sợ hãi, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng cũng chỉ có vậy.
“Hắc hắc, đó là các ngươi không hiểu được cái gì gọi là thưởng thức mỹ nữ.” Tên thanh niên yêu dị không có chút hổ thẹn, mà ngược lại còn tự đắc. Trong tay hắn lúc này có thêm một cây chiết phiến, xoạt một tiếng mở ra. Trên cây chiết phiến vẽ chín cô gái mỹ lệ có thần thái khác nhau, trên người không một mảnh vải, làm một số động tác khó coi.
Nhìn chiết phiến một cái, người thanh niên yêu dị cười nói: “Hôm nay, Cửu mỹ đồ của ta sẽ phải đổi thành Thập mỹ đồ rồi, thật làm cho ta mong đợi. Không biết mỹ nữ danh truyền khắp Triệu Quốc dung mạo khuynh thành đến bậc nào.”
Hắn phe phẩy chiết phiến, tiêu sái đi đến xe ngựa. Không đợi hắn đến gần, hơn mười tên hắc giáp thủ vệ hợp thành một hàng ngang, bảo hộ chiếc xe ở phía sau, mười mấy thanh kiếm nhuốm đỏ máu chỉ về tên thanh niên yêu dị kia.
Ngay từ lúc tên thương nhân bị giết, Bạo Hùng cùng Độc Xà bị đánh bay vào rừng rậm, những tên thủ hạ còn lại bắt đầu rút lui. Liều mạng cũng không có nghĩa là không tiếc mạng, cả ba lão đại đều không phải là đối thủ, bọn chúng xông lên cũng không có kết quả tốt, ai nấy đều quyết định chạy trốn. Mà đoàn xe lúc trước có hơn sáu mươi hắc giáp hộ vệ, nhưng lúc này đứng vững tiếp tục chiến đấu chỉ còn lại mười mấy người. Trong mười mấy người này, người nào cũng mang thương tích, nhưng đứng như mọc rễ nơi đó. Không có sợ hãi, chỉ có ánh mắt cừu hận nhìn chăm chú vào tên thanh niên yêu dị, dường như muốn xé hắn ra từng mảnh nhỏ.
Nhìn những tên trước mắt không biết sống chết, khóe miệng thanh niên yêu dị nở ra nụ cười đầy tà khí: “Các ngươi cho rằng làm như vậy có thể ngăn cản được ta sao? Thật là không biết thương tiếc tính mạng của mình.”
Mười mấy người không nói một lời nào, chỉ trầm mặc nhìn thanh niên yêu dị kia.
“Thôi thôi, vốn ta đang muốn tha cho các ngươi một mạng, nhưng các ngươi đã không quý trọng tính mạng của mình thì cũng đừng trách ta.” Đôi mắt của hắn như hoa đào đột ngột trở nên ngoan lệ, linh kiếm bên hông phát ra một tiếng kỳ dị, phảng phất như tiếng của nữ nhân động tình trong đêm khuya.
Trong nháy mắt, một luồng hàn ý tràn ngập trong lòng mọi người. Trong chiếc xe ngựa kia, người thiếu nữ thống khổ nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn thủ hạ trung thành của mình bị địch nhân tàn sát. Nhưng đợi một hồi không có động tĩnh gì, cô gái không khỏi kì quái mở mắt ra, tiếp theo trong con ngươi nàng hiện lên vẻ khiếp sợ.
Hơn mười tên hắc giáp vẫn đứng kiên định ở đó, không có bất kỳ biến hóa nào. Ngược lại, thân thể của tên thanh niên yêu dị kia bỗng nhiên cứng ngắc, linh kiếm bên hông đã rời khỏi vỏ một nửa, nhưng vào lúc này sâu trong ánh mắt hắn lộ ra một tia hoảng sợ khó có thể tin. Trên cổ hắn lúc này đã hiện ra một vệt máu rõ ràng. Vệt máu càng ngày càng rõ, cuối cùng phụt một tiếng, một luồng máu tươi phun ra. Đầu hắn vẫn còn mang vẻ hoảng sợ cứ thế rơi xuống đất.
"Bịch" một tiếng, sự trầm muộn đập vào trọng lòng mỗi người.
Diêm Ma lão nhân chưa rời đi, lúc này vẻ mặt đầy kinh hãi. Linh kiếm của lão ra khỏi vỏ, biểu tình như lâm đại địch. Bảy đạo quang thanh sắc trong kiếm bay ra, bao phủ lấy thân hắn.
"Ai?! Cao nhân phương nào?"
Bởi vì hắn sợ hãi cực độ nên âm thanh có chút run rẩy.
Gió thu thổi đến lạnh lẽo, mùi máu tươi ngai ngái trong gió quất vào mặt. Trên chiến trường tịch liêu không một âm thanh. Từ xa mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ ai oán của những kiếm sĩ đã chết. Thân thể Diêm Ma lão nhân cứng đờ ở đó, ngay cả cử động cũng không dám, mồ hôi lạnh từ trán hắn nhỏ giọt xuống. Hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm vô hình đang tập trung vào mình, chỉ cần hắn vọng động chắc chắn sẽ giống Tầm Hương Khách, đầu và thân ở hai chỗ khác nhau. Cái công kích quỷ dị đó tìm không ra dấu vết. Hắn căn bản không cảm giác được đối phương xuất thủ như thế nào, chỉ cảm có một luồng hàn ý chợt lóe lên trong nội tâm, Tầm Hương Khách đã bị chém đầu. Tầm Hương Khách là Linh Kiếm Sư thất cấp! Mặc dù không có thực lực kiếm sư thất cấp đỉnh như mình, những hắn cũng tiến vào thất cấp đã lâu. Đừng xem bề ngoài hắn trông trẻ tuổi, chỉ sợ là tuổi thật của hắn so với mình cũng không chênh lệch bao nhiêu. Hắn nhờ tà thuật lấy âm bổ dương để giữ dung mạo. Ấy vậy, một thất giai Linh Kiếm Sư bị người khác âm thầm chém tới mà không hay biết, dù là bát giai Linh Kiếm Sư cũng làm không được!
Không biết gì thường dễ làm cho con người ta sợ hãi. Đợi một hồi lâu không thấy có người hiện thân, cũng không đáp lại, trong lòng Diêm Ma lão nhân càng nao nao. Hắn không dám khẳng định cao thủ thần bí kia có bỏ qua cho hắn không nữa, nhưng hắn lại không thể đứng chờ đợi như vậy, nếu không thì chính hắn sẽ nổi điên mất. Diêm Ma lão nhân hít sâu một hơi, hướng về phía hư không lớn tiếng nói ra lời mình đã chuẩn bị: "Không biết tiền bối ở chỗ này, tại hạ đã mạo phạm xin tiền bối thứ tội. Kiếm này vãn bối không dám lấy, xin trả lại."
Hắn vừa nói vừa đem vật cầm trong tay ném về phía trước. Linh kiếm bay trên không trung vẽ một hình cung, phập một tiếng cắm vào mặt đất.
Làm xong những thứ này, Diêm Ma lão nhân im lặng chờ đợi. Sự sợ hãi của hắn không chút nào giảm bớt, sắc mặt thay đồi mấy lần, cuối cùng lộ vẻ ngoan lệ. Chỉ thấy tay phải hắn mạnh mẽ như kiếm chợt chém về phía tay trái, máu tươi bắn tung tóe, cả cánh tay trái đã đứt ra.
Chịu đựng sự đau nhức, Diêm Ma lão nhân lần nữa lớn tiếng nói: "Vãn bối tự biết nghiệp chướng nặng nề, không dám cầu xin tiền bối tha thứ, bây giờ đoạn một tay hướng đến tiền bối tạ tội."
Rốt cục, hàn ý bao phủ cơ thể hắn dần dần tản đi. Diêm Ma lão nhân thở phào nhẹ nhõm, căn bản không dám dừng lại, một tay quét vào hư không một cái, sau đó nhanh chóng bỏ chạy về phía xa. Hắn không muốn nán lại ở nơi này dù chỉ là một khắc.
Một cuộc chiến nhắm vào đoàn xe, mọi người đều nghĩ kết cục hẳn là phải chết, cứ như vậy mà được hóa giải. Trên mặt hơn mười tên hắc giáp hộ vệ may mắn sống sót đều có chút khó tin, nhưng thần kinh của mỗi người đều không dám buông lỏng, vẫn đứng vững vàng bao quanh bảo vệ xe ngựa. Cũng không ai biết vị cao thủ thần bí kia đến vì cái gì, nếu đến vì linh kiếm hoặc vì tiểu thư thì hai bên chỉ có thể gạch ngói cùng vỡ.
Sau một hồi lâu, quanh đó vẫn không có bất kỳ tiếng động nào, phảng phất như người tru diệt bọn Tầm Hương Khách, bức lui Diêm Ma lão quân kia chưa hề tồn tại.
“A Quang, ngươi nhanh dẫn người đi chữa trị cho Trương Đô Đốc bọn họ.” Trong xe ngựa, thiếu nữ phá vỡ trầm mặc, nói.
“Tiểu thư…” Một gã hắc giáp hộ vệ quay đầu.
“Không cần lo lắng. Nếu đối phương muốn gây bất lợi cho chúng ta, mọi người tuyệt đối không thoát được. Đã lâu như vậy mà đối phương không hiện thân, hiển nhiên không có hứng thú đối với chúng ta. Có lẽ người đó chỉ là đi ngang qua, thuận tay giải vây cho chúng ta. Bây giờ chắc vị cao thủ đó đã rời đi.” Âm thanh của thiếu nữ êm dịu nhưng lại vô cùng mạch lạc làm cho người khác tin phục.
Người được gọi là A Quang cũng suy nghĩ một chú. Lấy thủ đoạn của đối phương vừa mới giết chiết Tầm Hương Khách thì thực lực của người đó vượt xa thất giai, có thể là bát giai, thậm chí là cửu giai. Một thanh linh kiếm thượng phẩm quả thật đối với đối phương chẳng có bao nhiêu hấp dẫn. Lâu như vậy mà đối phương chưa hiện thân, chỉ có thể nói những người ở đây đối phương căn bản không để trong mắt.
“Tiểu thư, chúng ta phải đi ngay.” A Quang đáp lại một tiếng rồi phân phó những người hắc giáp hộ vệ còn lại chia nhau trị thương cho đồng đội. Tuy nhiên, hắn vẫn cẩn thận để lại hai người bên cạnh xe ngựa.
Thiếu nữ nhìn thoáng lên bầu trời, hướng về hư không lạy một cái: “Tiểu nữ Phương Nhu bái tạ tiền bối cứu giúp.”
Một âm thanh êm ái theo gió truyền đi nhưng không có bất kỳ tiếng nào đáp lại.
Hơn mười người hắc giáp vệ tìm một hồi lâu, rốt cục tìm được tất cả những huynh đệ còn thở, đem đi cứu trị khẩn cấp. Thiệt hại lần này đối với cả đoàn người không thể nói là không lớn. Hơn sáu mươi người, chết trận có hơn một nửa, trọng thương chín người, nay chỉ còn lại có hai mươi ba người. Trong đó, có cả Trương Đô đốc và tên Linh Kiếm Sư ngũ giai bị đánh bay.
Làm xong hết những thứ này, A Quang lập tức trở về bên thiếu nữ tên gọi Phương Nhu.
“Thương thế của Trương Đô Đốc cùng Phương Việt đại ca ra sao?”
“Thiếu soái không có gì đáng lo ngại, thời điểm hỗn chiến chỉ bị mã tặc đánh trúng đầu, bây giờ đã tỉnh, đang chỉ huy các huynh đệ xử lý chiến trường. Tuy nhiên Trương Đô Đốc bị thương rất nặng, hôn mê đến nay vẫn chưa tỉnh. Dù sao đi nữa Đô Đốc cũng là Linh Kiếm Sư thất giai, có thể sẽ tỉnh lại nhanh chóng.” A Quang vừa nói vành mắt vừa đỏ lên. Đối với những hắc giáp hộ vệ như hắn mà nói, trừ Hầu gia ra thì người mà bọn họ kính trọng nhất là Trương Đô Đốc. Hôm nay Hầu gia không có ở đây, Trương đô đốc là máu thịt của bọn họ.
Đôi mắt Phương Nhu cũng hiện lên nét buồn bã, nhưng nàng biết mình không thể khóc, chỉ có thể kiên cường lên. Cố nén lòng bi thương, nàng lấy ra một bình sứ đưa cho A Quang: “Nơi đây còn dư mười lăm viên bích huyết đan, ngươi hòa với nước rồi cho mọi người uống.”
“Tạ ơn tiểu thư.” A Quang cảm kích lạy mà nói, đồng thời trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhóm, có những đan dược này thì các huynh đệ có bảo mệnh rồi.
Chiến trường được thu dọn rất nhanh. Thi thể của bọn mã tặc bị bọn họ chôn tùy ý. Có thể trực tiếp bổ một kiếm vào lên người mã tặc, không có ai là không đồng tình. Hoạ mã tặc càng nguy hiểm hơn so với yêu thú, bởi yêu thú dù lợi hại đến đâu đi nữa cũng chỉ là thú, luôn lấy tập tính cô độc. Nhưng mà mã tặc thì khác, bọn chúng tham lam xảo trá vô cùng. Mỗi một tên đều là kẻ liều mạng, chiếm được thương đội thì lập tức xử tử cả đoàn, tuyệt không buông tha. Còn hai gã Bạo Hùng và Độc Xà bị đánh bay vào rừng giờ không thấy tung tích, xem ra đã được mấy tên mã tặc cứu đi.
Thi thể của đồng đội được những hắc giáp hộ vệ chia nhau hỏa táng. Tro cốt mỗi người được đặc trong một túi da riêng biệt. Trong tương lai, nếu có cơ hội sẽ đưa tro cốt của những người đã khuất hồi hương.
Sau trận chiến, hơn hai trăm gã mã tặc lưu lại hơn trăm cái thi thể cùng một trăm con chiến mã. Những con chiến mã này nếu được vận dụng thích đáng thì có thể tạo thành một chút phiền toái cho địch nhân, hơn nữa sẽ tăng tốc độ của đoàn xe, không cần lo lắng về cước lực của ngựa, bớt đi một chút thời gian nghỉ ngơi không cần thiết.
Sửa sang lại, đoàn xe tiếp tục lên đường, bởi ven đường là rừng núi, nơi này vừa mới trải qua một cuộc chém giết, mùi máu tươi sẽ đưa đến rất nhiều yêu thú, không nên ở lại lâu. Lúc này A Quang lại vội vã hướng đến thiếu nữ bẩm báo.
“Tiểu thư, tên thiếu niên lúc trước chúng ta cứu hôm nay đã tỉnh dậy.”
“Tên thiếu niên kia?” Phương Nhu lông mày chau lại, không nhớ ra ngay tức khắc, nhưng sau đó nhớ lại rất nhanh. Bởi dọc đường đi rất khẩn trương nên nàng thiếu chút nữa đã quên người này rồi.
“Thương thế của hắn như thế nào rồi?”
“Thương thế của hắn đã không đáng ngại, tuy nhiên có chút kỳ quái. Thương thế của hắn như vậy, lẽ ra cho dù có thần dược của tiểu thư thì chí ít cũng phải mất hơn nửa tháng để điều dưỡng, nhưng hôm nay ta đã kiểm tra cho hắn, vết thương đều đã kết vảy hết, xương gãy cũng đã nối lại bình thường, đoán chừng hai ngày nữa sẽ khỏi hẳn, tốc độ hồi phục như vậy cho dù là Linh Kiếm Sư cũng nhanh hơn một chút.”
“Vậy à ?” Phương Nhu chau mày, trong lòng mơ hồ bắt được cái gì đó, nhưng thủy chung vẫn không tìm ra được, lắc đầu nói: “Có hỏi lai lịch của hắn không?”
“Đã hỏi, thiếu niên kia xưng là Văn Mạc, là kiếm khách lang thang, lúc hộ tống một thương đội đi ngang qua Man Ngưu sơn thì bị yêu thú tập kích, hắn hốt hoảng chạy bừa vào rừng, bị yêu thú đuổi giết, bất cẩn trượt chân rơi xuống nước, danh bài trong chiến đấu đã lạc mất.”
“Chỉ có hỏi ra những thứ này thôi sao?” Phương Nhu lẩm bẩm nói.
“Để thuộc hạ tỉ mỉ hỏi lại một lần nữa.” A Quang cho là Phương Nhu hoài nghi thân phận của đối phương nên vội vàng nói. Quả thật, lai lịch cụ thể của thiếu niên, địa điểm rơi xuống nước hắn cũng không hỏi rõ ràng. Tuy nhiên căn cứ lời từ thiếu niên kia kể lại những gì đã trải qua, có thể đoán hai bên gặp nhau là tình cờ, cộng với việc thiếu niên là một kiếm khách bình thường, cũng không phải là Linh Kiếm Sư. Tất cả những thứ này được Trương Đô Đốc tự mình kiểm tra, tuyệt đối không có bất kỳ sai lầm nào. Mỗi người trong bọn họ đều có thể dễ dàng chém giết nhất lưu kiếm khách, trừ khi thiếu niên này vượt qua trình độ nhất lưu, nhưng hiển nhiên là không thể nào, tất nhiên đối với đoàn xe không có uy hiếp chút nào, A Quang tự nhiên không hỏi rõ cặn kẽ.
“Không, khỏi cần đi hỏi.” Phương Nhu mở miệng ngăn cản A Quang, trầm ngâm một chút, nói: “Hắn là kiếm khách, ngươi hỏi hắn có nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống xa đội của chúng ta không, nói cho hắn biết những nguy hiểm, nếu hắn không muốn thì chờ đến thành trì gần đây để cho hắn tự ly khai.”
“Vâng, tiểu thư.” A Quang có chút kỳ quái nhưng vẫn lĩnh mệnh đi.
Trong chiếc xe cuối cùng của đoàn xe, Mạc Vấn ngồi bên trong, bên ngoài còn có mấy gã hắc giáp hộ vệ mở đôi mắt ti hí cảnh giới xung quanh.
Từ khi đoàn xe bị tập kích, hắn vẫn núp trong xe ngựa, chờ những cường giả kia hiện thân, hắn dùng một kiếm Lãnh Nguyệt chém chết Tầm Hương Khách, nhưng cũng tiêu hao hết kiếm khí vừa mới hồi phục được một nửa, nửa còn lại hắn đã dùng để trị liệu thương thế. Cũng may Diêm Ma lão nhân bị mình dọa mà lui, trận này kiếp nạn của đoàn xe tự nhiên được hóa giải. Sau đó hắn lâm vào trầm tư, lo lắng không biết nên rời đi hay ở lại một thời gian ngắn, hắn cũng nhìn ra chủ nhân đoàn xe đang gặp phiền toái, có người muốn thanh thượng phẩm linh kiếm của chủ nhân đoàn xe mà tập kích, hôm nay đoàn xe đã không có lực để chống cự. Hắn được đoàn xe cứu chữa, nếu hắn cứ như vậy bỏ đi tựa hồ có chút không ổn.
Không đợi hắn quyết định, đoàn xe đã chuẩn bị lên đường. Những hắc giáp hộ vệ tuy trọng thương nhưng được chữa trị cẩn thận, chỉ cần nửa khắc là có thể khôi phục năng lực, miễn cưỡng có thể ngồi ngựa được, còn có năm người thương thế quá nặng, không phải là gãy chân thì cũng gãy tay, trong đó còn có hai người hôn mê chưa tỉnh, bao gồm cả Trương Đô Đốc nên bọn họ vô lực cưỡi ngựa, chỉ có thể ngồi sau xe. Vì vậy hành lý phía sau hai chiếc xe ngựa được dọn ra, dành chút ít khoảng trống cho những người này, Mạc Vấn tất nhiên bị mấy gã mang người bị thương vào phát hiện, việc đã đên nước này Mạc Vẫn cũng không giấu chuyện mình đã hồi phục nữa.
Hắc giáp hộ vệ ngay lập tức bẩm báo thủ lĩnh hộ vệ tạm thời, chính là A Quang. A Quang nghe được tin tức này liền chạy đến, hỏi thăm một chút tình hình cơ bản của Mạc Vấn, Mạc Vấn đã sớm nghĩ ra nên hắn cố ý giả bộ vừa mới tỉnh dậy, thân thể hư yếu, A Quang cũng không hỏi thăm cặn kẽ mà chỉ kiểm tra vết thương trên người Mạc Vấn một chút rồi tới chỗ tiểu thư hồi báo.
Sau khi A Quang rời khỏi, trong lòng Mạc Vấn cũng không khỏi lo lắng, hắn thêu dệt những thứ kia, tin tức tiết lộ cũng rất ít, nếu cẩn thận cân nhắc thì trong đó có trăm ngàn lỗ hổng, nhưng hắn cũng không thể nói dối tốt hơn, bởi vì thân phận hắn không thể giải thích rõ, không bằng nói hàm hồ cho đối phương phán đoán, dù sao nếu hắn nói đúng sự thật thì có lẽ đoàn xe sẽ đuổi hắn đi ngay lập tức. Thương thế trên người hắn đã hồi phục được hơn một nửa, một mình đi trên đường cũng không sợ gì, chẳng phải Man Ngưu Sơn hắn cũng đã xông qua sao?
A Quang trở lại mang cho hắn một đáp án khó đoán: chủ nhân đoàn xe muốn thuê hắn hộ tống xa đội!
Hắn thật sự có chút khó hiểu, lấy tình cảnh đoàn xe hôm nay lại tùy ý thuê một người lai lịch không rõ, hơn nữa thực lực cũng không có gì đặc biệt.
“Tiểu thư để cho ta chuyển lời đến ngươi, ta cũng không dối gạt ngươi, trên đường đi theo đoàn xe sẽ gặp rất nhiều sự tập kích, bao gồm yêu thú, người, hơn nữa cũng không kém cường giả là bao nhiêu. Tiền thù lao chúng ta sẽ dựa vào giá hiện nay.” A Quang nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn, nói.
Hắn không hiểu tại sao tiểu thư lại đưa ra một quyết định như vậy, một thiếu niên bị thương có cái gì đáng giá để thuê hay sao? Hơn nữa lai lịch người này cũng không rõ ràng, tiểu thư lại ra lệnh không nên thăm dò xuất xứ của hắn. Nếu như Trương Đô Đốc không bị thương, hắn sẽ tùy ý để tiểu thư quyết định, nhưng bây giờ thì… Không được, hắn muốn bẩm báo cho Thiếu soái, bây giờ chỉ có Thiếu soái mới có thể ảnh hưởng đến quyết định của tiểu thư.
“Ta tiếp nhận nhiệm vụ, còn thù lao thì khỏi bàn, các ngươi cứu ta một mạng, xem như ta báo ân, tuy nhiên có thể trả lại kiếm cho ta không ?” Mạc Vấn không suy nghĩ nhiều, bất kể trong hồ lô của chủ nhân đoàn xe có bán thuốc gì*, đối phương đã cứu mình một mạng, thụ ân tất phải báo.
“Kiếm của ngươi?” A Quang có chút sửng sốt, ngạc nhiên hỏi lại.
Mạc Vấn trầm mặt, nói: “Thanh kiếm này là di vật của trưởng bối ta lưu lại, cho nền ta cần phải lấy lại.”
Sắc mặt A Quang trở nên khó coi, thoạt nhìn về phía mấy tên hắc giáp hộ vệ nghiêm túc nói: “Các ngươi có nhìn thấy bội kiếm của Văn Mặc thiếu hiệp không?”
Mấy tên hắc giáp hộ vệ lắc đầu, hai gã cứu Mạc Vấn hôm nay đã chết trận nên không có ai rõ thiếu niên này lúc ấy có kiếm hay không.
Thần sắc A Quang lúc này mới hoàn hoãn, hắn lúc đầu còn tưởng có người dấu làm của riêng, nhưng tất cả mọi người lại phủ nhận, vậy thì tuyệt đối không có, hắn tin tưởng những huynh đệ đã theo mình chiến đấu nhiều năm. Hắn nhìn Mạc Vấn kiêm nhẫn giải thích: “Văn thiếu hiệp, chúng ta không thấy kiếm của ngươi, có lẽ lúc ngươi hôn mê bất tỉnh đã đánh mất trong rừng.”
Mạc Vấn híp mắt nhìn A Quang một cái, trầm mặc một chút rồi mở miệng cười, nói: “Có lẽ vậy, ta vừa mới tỉnh lại, đầu óc có chút hỗn loạn, vậy hiểu lầm này xin thứ lỗi.”
“Không sao, Văn thiếu hiệp bây giờ đã là một phần tử của đoàn xe, ta sẽ sai người mang tới một bộ binh giáp mới.”
Mạc Vấn cưỡi một con chiến mã màu đen đi ở phía sau đoàn xe, y phục trên người hắn đã đổi thành một bộ hắc giáp nhẹ, bên hông cũng đeo một thanh hắc kiếm, những thứ này đều do hắc giáp hộ vệ chết trận lưu lại, lúc này nhìn hắn cũng những hắc giáp hộ vệ kia không có gì khác biệt. Hắn yên lặng nhìn chằm chặm một gã trong đội ngũ không mang khôi đầu, trên đầu người thanh niên này quấn băng gạc, nói chuẩn xác là Mạc Vấn đang nhìn một thanh trường kiếm sau lưng người đó, mặc dù kiếm này để trong vỏ, nhưng Mạc Vấn nhìn một cái có thể khẳng định đó là kiếm của hắn.
Thật ra thì sau khi tỉnh lại, phát hiện trong tay mình không có trường kiếm, Mạc Vấn cũng suy đoán là đã lạc mất, nhưng thanh kiếm được hắn dùng hơn nửa tháng đã sớm hạ ấn kí, bên trong lưu lại hơi thở nên hắn rất dễ dàng cảm ứng được kiếm của mình ở trong xa đội này, hơn nữa còn ở trên người thanh niên được gọi là Thiếu soái kia. Hắn đã sớm chú ý đến tên Thiếu soái này, cũng phát hiện địa vị người này trong đoàn xe không phải tầm thường cho nên khi chúng nhân tỏ vẻ không nhìn thấy kiếm của mình, hắn trầm mặc lựa chọn, bây giờ chưa cần thiết xung đột với đối phương, chẳng qua hắn phải báo đáp ân huệ của vị “tiểu thư” trong xe ngựa kia, chờ lúc hoàn lại ân tình rời đi cũng không muộn.
Mấy ngày liên tiếp, hành trình của đoàn xe diễn ra êm đẹp, cũng không có cường nhân cản đường cướp đoạt, bởi vì mã lực của đoàn xe đầy đủ, đi với tốc độ nhanh gấp mấy lần thương đội khác nên đã mau chóng để lại rừng núi mênh mông phía sau lưng.
Trong vòng vài ngày này, Mạc Vấn đã biết rõ ràng mình hôm nay ở chỗ nào, lúc này hắn không phải ở Giang Châu, cũng không phải là Du Châu mà là ở Thanh Châu.
Thanh Châu ở phía tây nam Triệu Quốc, tương giao với Giang Châu, Du Châu, mà nơi giao nhau chính là Man Ngưu Sơn. Phía bắc Man Ngưu Sơn là Giang, Du hai châu, phía nam là Thanh Châu. Mạc Vấn cũng không nghĩ mình có thể đi qua Man Ngưu sơn mạch, từ phía bắc đến phía nam. Tiếc nuối duy nhất của hắn là không biết rõ thân phận của chủ nhân đoàn xe, nguyên nhân do những hắc giáp hộ vệ kia rõ ràng có sự đề phòng đối với ngoại nhân như hắn, sự tình liên quan đến chủ nhân đoàn xe không có ai đề cập đến, thậm chí mục đích của đoàn xe đi đến đâu hắn cũng không được biết. Tuy nhiên từ một vài lời nói vô tình của những gã hộ vệ , hắn biết được đoàn xe này là của một vị Hầu tước mới mất của Triệu quốc, bọn họ hộ tống thiếu Hầu Tước cùng tiểu thư trở về thái ấp*, nhưng vị Hầu gia kia còn để lại một thanh thượng phẩm linh kiếm, mà đối với không ít Linh Kiếm Sư thì một thanh thượng phẩm linh kiếm là một hấp dẫn to lớn phi thường.
Khi một người trở thành Linh Kiếm Sư phải câu thông với một thanh linh kiếm, bởi vì điều kiện, mỗi người không thể nào đều nhận được linh kiếm cấp cao, do đó trong tay rất nhiều Linh Kiếm Sư chiếm đa số cũng chỉ là trung, hạ phẩm linh kiếm. Linh kiếm cũng phân ra mạnh yếu khác nhau, ẩn chứa linh lực cũng kém nhau xa, Linh Kiếm Sư tu luyện phải dựa vào linh kiếm luyện hóa linh khí của trời đất rồi đưa nó cho mình dùng, linh kiếm phẩm chất càng cao tự nhiên tu luyện càng nhanh, mỗi thanh linh kiếm lực lượng có hạn, khi tiềm lực tiêu hao hết không những không thể trợ giúp chủ nhân mà ngược lại là gông cùm xiềng xích đối với việc tu luyện của chủ nhân.
Như một thanh hạ phẩm linh kiếm có thể giúp chủ nhân tu luyện đến tam giai, như sau đó phải dựa vào sự cố gắng của chính chủ nhân. Nếu như chủ nhân tiềm lực rất mạnh có thể đột phá đạt đến tứ giai, lúc này linh kiếm cũng có thể bởi chủ nhân thăng cấp mà có được lợi ích, tiến giai theo đến tầng trung phẩm. Nhưng việc này cũng rất hiếm, bởi nhân tài trong thiên hạ luôn là số ít, rất nhiều Linh Kiếm Sư bởi vì phẩm chất của linh kiếm sử dụng không đủ mà cả đời bị vây tại bình cảnh, suốt đời không tiến thêm được bước nào. Dĩ nhiên trời không tuyệt đường người, tư chất chưa đủ có thể lấy linh kiếm trên tay người khác, đổi linh kiếm trên tay mình thành linh kiếm có phẩm chất cao hơn, như vậy có thể đền bù sự thiếu khuyết của bản thân.