"Ngươi là một Linh Kiếm Sư?" Mạc Vấn đột nhiên hỏi một vấn đề tưởng chừng không liên quan gì hết.
Lão giả bỗng khựng người lại, không dám ngẩng đầu lên và khẽ nói: "Vâng, tiểu nhân từng là một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch Sơ Kỳ."
Mạc Vấn nhìn thoáng qua thân thể của lão giả: " Những vết thương trên người ngươi không phải do Yêu thú gây nên?"
Lão giả im lặng, thân thể lại càng run lên cầm cập.
Mạc Vấn khẽ thở dài: "Ngươi đứng lên đi, ta sẽ không trách phạt các ngươi."
Toàn thân lão giả lúc này mới thôi run rẩy, lão chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ ra bên dưới mái tóc rối bạc màu vẫn đang mang theo một tia nghi hoặc, sau khi khẳng định Mạc Vấn không hề nói đùa, lão mới từ từ lẩy bẩy đứng lên, cúi đầu nói với Mạc Vấn: "Đa tạ tiền bối khai ân, tiểu nhân xin đi."
Lão giả kéo tiểu nha đầu bên cạnh đi ra, nhưng tiểu nha đầu lại cương quyết không chịu đi: "Gia gia, con không đi! Thúc thúc còn chưa cho con bay mà! Con không đi!"
Lão giả tức giận giậm chân xuống đất, lão thở ra một hơi khó nhọc và dang tay định đánh tiểu nha đầu, nhưng Mạc Vấn đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay của lão.
"Không được bắt ép cô bé làm những việc nó không thích." Mạc Vấn cau mày nói.
Lão giả bị dọa lại vội vàng quỳ xuống và dập đầu như bằm tỏi.
Mạc Vấn lắc đầu, lão giả này thật đúng là khó có thể khai thông được, hắn không thèm để ý tới lão nữa mà quay sang nói với tiểu nha đầu: "Tịch Nhi muốn bay sao?"
"Muốn! Lúc nằm mơ cũng muốn!" Tịch nhi gật đầu rất dứt khoát, trong đôi mắt to tròn hiện ra vẻ hi vọng ngập tràn.
"Thế thì tốt." Mạc Vấn mỉm cười, một tay ôm thân thể gầy nhỏ của tiểu nha đầu , trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời cao.
Lão giả liền cảm thấy cú chấn động tức thời đó, cả người như nhũn ra ngồi sụp xuống đất nhìn đạo kiếm quang vừa phóng lên trời kia mà mặt cắt không còn chút máu, miệng thì thào nói: "Kiếm Nguyên. . . Kiếm Nguyên. . ."
Mạc Vấn ôm tiểu nha đầu bay lượn trên trời một vòng, ở độ cao mấy ngàn thước nhưng tiểu nha đầu tuyệt nhiên không hề sợ hãi, ngược lại còn thích thú kêu oa oa rõ to, hai bàn tay nhỏ bé không ngừng vung vẩy, muốn tóm lấy những đám mây bên cạnh mình.
"Tịch Nhi không sợ sao?"
Vân Tịch lắc cái đầu nhỏ: "Tịch Nhi không sợ đâu, bởi vì trong mơ Tịch Nhi cũng thường xuyên bay nên Tịch nhi không hề sợ chút nào."
Trong lòng chợt nghĩ đến điều gì đó, Mạc Vấn liền hỏi: "Tịch Nhi đã làm gì trong mơ thế? Có thể nói cho thúc thúc biết được không?"
Tịch nhi gật đầu: "Có thể ạ, trong mơ Tịch Nhi thường xuyên nhìn thấy một vị Đại tỷ tỷ rất là xinh đẹp, Đại tỷ tỷ thường xuyên dắt Tịch Nhi bay lên trời, còn đánh đại yêu quái nữa. Nhất định sau này Tịch nhi cũng sẽ làm một vị nữ anh hùng như tỷ ấy, bảo vệ gia gia cùng thúc thúc và thẩm thẩm không bị đại yêu quái bắt nạt."
Mạc Vấn khẽ nhìn cô bé rồi nhẹ nhàng nói: " Giỏi lắm, Tịch Nhi sau này chắc chắn sẽ trở thành một nữ anh hùng như Đại tỷ tỷ kia, không chừng còn lợi hại hơn."
"Vậy sao? Tịch Nhi còn có thể lợi hại hơn cả Đại tỷ tỷ kia sao?" Hai mắt Tịch Nhi mở to, trong mắt thể hiện rõ sự hưng phấn cao độ.
Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xa xăm một lát, ánh mắt của Mạc Vấn liền khôi phục lại vẻ bình thản, hắn thì thầm nhẹ nhàng: "Luân Hồi à, ta thực sự có thể nhìn thấy nó hay sao."
Trở lại trên mặt đất, tiểu nha đầu nhanh nhẹn nhảy xuống từ trong lòng Mạc Vấn, nó hào hứng đến bên cạnh lão giả, thích thú kéo tay lão giả mà nói: "Gia gia, gia gia! Người thấy chưa? Con đã bay đó! Thúc thúc đã cho con bay cùng lên bầu trời!"
Một lần nữa lão giả lại đi tới trước mặt Mạc Vấn, cung kính cúi đầu một cái, nhưng thấp hơn bình thường rất nhiều.
"Tiểu nha đầu kia được tiền bối để ý thật là có phúc, tiểu nhân có mắt không tròng, xin tiền bối tha tội."
Trên một con dốc cách mảnh rừng mấy trăm trượng, một đoàn xe gồm mấy trăm người đang nghỉ ngơi, đúng lúc Mạc Vấn dắt tay Vân Tịch cùng Dương Khôn đi tới thì mọi người bắt đầu thu thập hành lý.
"Vân lão đầu! Đi làm cái gì mà tại sao lâu vậy? Còn không mau thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi! Chẳng lẽ ta lại ném hai ông cháu ngươi vào miếu Lang Thần!" Một gã trung niên mặc quần áo cầu kỳ , hông đeo trường kiếm mắng Dương Không một chặp, mà Dương Khôn đúng là Vân Tịch gia gia, nói đúng ra thì Vân Tịch là cháu nuôi của Dương Khôn.
Vân Tịch là một đứa cô nhi, vốn sống ở một Linh đảo nằm ở vùng biên giới phía Nam Huyết Hồn Hải, lúc Huyết Hồn Hải gặp cơn sóng dữ, Linh đảo vì có vị trí thuận lợi nên kịp thời di chuyển được, nhưng dĩ nhiên đại bộ phận cư dân bình thường sống trên đảo bị bỏ lại, lúc đó Vân Tịch đã trở thành một đứa cô nhi rồi, bởi vì đảo La Sát muốn mở rộng thì phải cần rất nhiều nhân khẩu, nên Vân Tịch liền theo một đám di dân trong số đó dời qua đảo La Sát, về sau gặp Dương Khôn và được Dương Khôn nuôi dưỡng, hai người sống nương tựa vào nhau ngay trong thành Đông Nguyệt, một trong Tứ đại vệ thành của đảo La Sát, đến nay đã được hơn nửa năm.
Mấy chục năm trước, Dương Khôn từng là một Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch sơ kỳ, mười tám tuổi ngưng tụ Kiếm Mạch, có thể nói là tương lai khá rộng mở, nhưng tuổi trẻ bồng bột đã đắc tội với một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương, cả gia tộc bị giết sạch trong vòng một đêm, chính Dương Khôn cũng bị phế sạch tu vi và mất đi một tay, chỉ vì đối phương muốn cho hắn thấu hiểu được nỗi khổ của nhân thế nên hắn mới có thể sống đến bây giờ. Từ đó sinh ra tâm lý oán hận, thế nên khi biết rõ thân phận Linh Kiếm Sư của Mạc Vấn, Dương Khôn mới phản ứng kịch liệt như vậy.
"Du Đường Chủ bớt giận, tiểu nha đầu không biết gì nên mải chơi xa, bây giờ mới tìm về được, nhất định không làm chậm trễ việc khởi hành của Du Đường Chủ nữa." Dương Khôn co rúm người lại và khép nép nói.
Du Đường Chủ lườm Vân Tịch nói: "Một đứa con hoang không có cha mẹ mà cũng muốn trèo cành cao đòi gia nhập Kiếm Tông La Sát, quả thực là mơ mộng hão huyền! Nói cho ngươi biết, gà rừng thì vẫn chỉ là gà rừng, cả đời cũng đừng hòng có thể trở thành Phượng Hoàng!"
Nói xong gã nhìn Mạc Vấn đang bên cạnh Vân Tịch: "Còn nữa, hắn là ai? Ai cho phép ngươi tùy tiện kéo người vào? Ngươi nghĩ chỗ của ta là nơi ai tới cũng được à?"
Dương Khôn âm thầm kêu khổ, lão liên tục thở dài: "Du Đường Chủ bớt giận! Du Đường Chủ bớt giận! Hắn chỉ theo chúng tôi đến xem thôi, chúng tôi lập tức đi ngay, lập tức đi ngay!"
"Các ngươi?" Du Đường Chủ chợt nhận ra có gì đó không đúng, liếc mắt đánh giá Mạc Vấn từ trên xuống dưới, cười lạnh một tiếng: "Hay đấy, ta đang thắc mắc, thì ra là tìm được chỗ dựa mới rồi. Ngươi nói là vì động lòng nên mới thu nhận nó về nhà mình? Lão khọm già như ngươi thì người ta không thèm để ý đâu, nếu không phải là quan tâm tới cháu gái ngươi thì là gì nữa? Hừ hừ, đã sớm bảo ngươi đem bán nó đi thì ngươi lại không đồng ý, nói cái gì là tình thân ông cháu, bây giờ lại đổi ý rồi hả? Không phải do người ta trả giá quá cao đấy chứ?"
Tay phải của Dương Khôn nắm chặt dưới ống tay áo, đôi mắt dưới mái tóc rối bời bạc trắng gần như phun ra lửa, nhưng do sống khúm núm đã lâu nên lão không có khí độ như trước kia được nữa, hít vài hơi lấy lại bình tĩnh, tay phải của lão chậm rãi lỏng ra, ánh lửa trong hai mắt cũng dần dần biến mất, chỉ còn lại một vẻ bình tĩnh lặng im.
Quay sang thi lễ với Du Đường Chủ một lần nữa rồi lão nói: "Đa tạ Du Đường Chủ trên đường đi đã giúp đỡ, hôm nay đã sắp tới thành La Sát , hai ông cháu ta không dám làm phiền Du Đường Chủ nữa, xin từ biệt Du Đường Chủ tại đây."
"Hừ hừ, cũng tốt, giờ các người trèo lên được chỗ cao rồi đương nhiên thấy ta như một tòa miếu đổ nát mà." Du Đường Chủ hung hăng nhìn Vân Tịch, tiểu gia hỏa bị dọa liền trốn sau lưng Mạc Vấn.Gã vốn dĩ muốn cho nha đầu này làm người hầu của con mình, tương lai cũng có thể thu làm vợ bé, giờ lại bị người khác chiếm mất, trong lòng Du Đường Chủ tất nhiên không dễ chịu gì,gã nhìn chằm chằm và thầm đánh giá Mạc Vấn, cuối cùng khoát tay áo: "Mang theo tôn nữ của ngươi cút đi."
"Đa tạ Du Đường Chủ, đây là tiền thuê của ông cháu ta." Dương Khôn lấy trong ngực ra một bao vải, dùng một tay mở ra, bên trong là ba viên trân châu mượt mà. Hoàng Kim ở hải ngoại rất khan hiếm, thế nên tiền thông dụng trong thế tục là trân châu, căn cứ vào màu sắc và kích cỡ lớn nhỏ để xác định giá trị.
Du Đường Chủ nhíu nhíu mày, phất phất tay về phía sau, một gã Kiếm Sư lập tức tiến lên tiếp nhận bao vải của Dương Khôn.
Dương Khôn lại bái tạ Du Đường Chủ một lần nữa, sau đó nhanh chóng đi tới chiếc xe đẩy cũ nát ở cuối đoàn xe và lấy ra một cái kiện hàng xuống. Lão vác lên lưng đi tới bên Mạc Vấn cùng Vân tịch.
"Tiền bối,mọi chuyện đều giải quyết thỏa đáng rồi."
Mạc Vấn gật đầu nhẹ rồi nắm tay Vân Tịch đi thẳng ra ngoài rừng, Dương Khôn vội vàng đi theo, tấm lưng gù lúc trước đã vươn thẳng lên được đôi chút.
Chờ ba đạo thân ảnh hai lớn một nhỏ biến mất trong rừng, tên Kiếm sư lúc nãy mới tiến đến thấp giọng hỏi: "Đường chủ, cứ như vậy buông tha cho hắn hả?"
Du Đường Chủ cười lạnh một tiếng: "Làm sao có thể dễ dàng như vậy? Nếu không phải ta sợ để lại ấn tượng xấu cho nha đầu kia thì bổn đường chủ đã sớm giao lão già kia cho ngươi xử lý rồi! Đã già rồi lại còn không biết an phận, vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình! Tìm mấy tên khỏe mạnh hung hãn, giết lão già cùng người trẻ tuổi kia đi, sau đó ngươi cùng mấy người nữa cứu tiểu nha đầu kia, không sợ tiểu nha đầu kia không vào nhà họ Du ta!"
Tên Kiếm sư cười hắc hắc: "Vẫn là đường chủ cao minh, tiểu nha đầu kia vì báo ơn chắc chắn sẽ một mực bán mạng cho Du gia ta, hắc hắc, tương lai nếu tiểu nha đầu này có thể ngưng tụ ra Kiếm Mạch trở thành Kiếm Tiên thì địa vị của chúng ta cũng có thể lên như diều gặp gió."
"Hừ hừ, Kiếm Mạch là gì? Ta đã từng mời người có chuyên môn xem qua xương cốt của nó rồi, chính là thân thể Tiên Thiên Kim Linh, thân thể cỡ này vạn người không có một, tương lai có thể ngưng tụ Kiếm Cương cũng không phải chơi! Đến lúc đó toàn bộ thành Đông Nguyệt còn ai dám không nể mặt ta?"
"Đúng vậy, đúng vậy! Nếu tiểu đường chủ cũng được La Sát Kiếm Tông thu làm môn hạ đệ tử thì Thành Chủ Đông Nguyệt thành cũng phải nể mặt đường chủ ấy chứ!" Kiếm sư kia được đà tâng bốc như nước thủy triều lên, vẻ mặt Du Đường Chủ cũng có vẻ đang dương dương tự đắc, phảng phất như đang chứng kiến toàn bộ Đông Nguyệt thành nằm rạp hết cả dưới chân của gã.
"Tiền bối có dự định như thế nào cho tương lai của Tịch Nhi ạ?"
Trên đường đi, Dương Khôn cứ do dự mãi rồi cuối cùng lấy hết dũng khí mới dám hỏi Mạc Vấn, tuy thời gian Vân Tịch đi theo lão không dài, nhưng chính tiểu nha đầu này xuất lại là mục đích sống trên đời của lão, có khi lại đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho lão thế nên vì tiền đồ của cháu gái mình lão không thể không mạo phạm một lần trước mắt vị Linh Kiếm Sư cường đại này.
Mạc Vấn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Dương Khôn bằng ánh mắt trầm tĩnh tĩnh, Dương Khôn vội rụt cổ lại, tránh ánh mắt của Mạc Vấn.
"Ta hi vọng trước mặt Tịch nhi ngươi luôn luôn đứng thẳng, ta không hy vọng nó còn nhỏ như vậy đã phải học cách khúm núm trước mặt người khác."
Mạc Vấn nói bằng giọng thản nhiên nhưng đối với Dương Khôn mà nói lại không thua gì sấm sét giữa trời quang. Đôi mắt của đục ngầu của lão tràn ngập những giọt lệ. Lã dùng lễ tiết của Linh Kiếm Sư trịnh trọng cúi đầu trước Mạc Vấn và nói: "Vãn bối đã minh bạch, đa tạ tiền bối dạy bảo."
"Không cần phải gọi ta là tiền bối, ta họ Mạc, gọi ta Mạc công tử là được." Mạc Vấn lạnh nhạt nói.
"Vâng, Mạc công tử." Dương Khôn lại cúi đầu, bớt đi một phần tự ti, nhiều hơn một phần tự tin, vốn hắn không như bây giờ, chỉ là do thời vận không được tốt, bỏ phí mất mấy chục năm trời, hôm nay được Mạc Vấn thức tỉnh, phần tự tin trước kia bắt đầu nhen nhóm sống dậy.
Mạc Vấn đột nhiên nhìn vào đám cỏ dại mọc cao tới ngang người ở bên ven đường, lông mày hắn nhíu lại…