Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn trời, kim sắc tiểu kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu đang tỏa ra ánh sáng chói mắt, trực tiếp nghênh đón điện mang.
Oanh!
Sấm sét vang dội tựa như kim xà cuồng vũ, kim sắc tiểu kiếm va chạm với lôi điện ngay giữa không trung. Lập tức, kim sắc tiểu kiếm cũng rung động kịch liệt, thân kiếm trở nên ảm đạm vô quang, đồng thời bản thân tiểu kiếm cũng bị đánh rơi thẳng xuống ba bốn trượng, khó khăn lắm mới có thể dừng lại ở sát đỉnh đầu của Mạc Vấn.
Lôi vân vẫn quay cuồng, không hề có dấu hiệu chấm dứt, tựa hồ nếu không tiêu diệt được kẻ nghịch thiên này thì quyết không bỏ qua. Sau khi tiếp tục mãnh liệt khuếch trương lên gấp đôi, một đạo lôi điện to gần bằng cánh tay mạnh mẽ bổ thẳng xuống!
Mạc Vấn không mảy may đổi sắc, hai mắt tỏa ra kim quang rực rỡ, lộ vẻ vô cùng kiên định, quyết không lùi bước. Theo đó, kim sắc tiểu kiếm đang lơ lửng ở trên đỉnh đầu lại lần nữa bay lên, nghênh đón đạo lôi điện đang hung hăng bổ xuống kia.
Oanh!
Thế nhưng lần này, kim sắc tiểu kiếm vẫn bị lôi điện đánh cho tứ phân ngũ liệt, chỉ còn lại một điểm kim quang mờ nhạt, bay trở lại mi tâm của Mạc Vấn, đồng thời toàn bộ dư điện tiếp tục đánh vào người hắn.
Đạo lôi điện này có lực phá hoại vô cùng đáng sợ, mặt đất chỗ Mạc Vấn đang đứng bị bạo tạc thành một cái hố rộng hơn một trượng, mà bản thân hắn cũng chẳng khá hơn chút nào, toàn thân da tróc thịt bong, da thịt cháy đen tróc ra ở khắp nơi, để lộ từng mảng xương trắng hếu.
“Mạc công tử!”
Đám người Liễu Diệc Nông cả kinh, mặt cắt không còn giọt máu, nhưng rất nhanh ngay sau đó mọi người đều phải nín thở, bởi vì mặc dù bị thiên lôi đánh cho biến dạng nhưng Mạc Vấn vẫn kiên định đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích.
Trên đỉnh đầu của hắn, mây đen bắt đầu tiêu tán, đến rất nhanh mà đi cũng nhanh chóng, chỉ qua mấy hơi thở đã hoàn toàn biến mất. Sương mù từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tràn tới bổ sung vào chỗ trống trên hư không, phảng phất như lôi vân kia chưa từng xuất hiện bao giờ.
Một mùi thơm kỳ dị tỏa ra từ thân thể đang rất thê thảm của Mạc Vấn, các chỗ bị cháy đen chợt giống như cây khô trong mùa xuân, phát tán ra sinh cơ bừng bừng. Từng mảng thịt đen thui bong tróc ra, để cho một tầng da thịt mới nhanh chóng sinh trưởng. Toàn bộ quá trình tái tạo kéo dài chưa đến nửa khắc, thân thể của Mạc Vấn đã hoàn toàn phục hồi, cơ bắp vô cùng rắn chắc, làn da so với da nữ nhân còn trắng trẻo, mềm mại hơn, ẩn ẩn một tầng bảo quang giống như dương chi bạch ngọc đang lưu chuyển.
Thiên địa linh khí ầm ầm chấn động, điên cuồng hội tụ về phía Mạc Vấn, tựa như trăm sông đổ ra biển, mà thân thể của hắn lại càng giống một cái động không đáy, thu nạp tất cả linh khí trong thiên địa một cách tham lam, phảng phất như không bao giờ đầy.
Liên tục như vậy suốt nửa canh giờ, thiên địa linh khí mới ngừng quán thâu, và dường như thân thể của Mạc Vấn cũng đã bão hòa. Một điểm kim quang lại lần nữa bay ra khỏi mi tâm của Mạc Vấn, sau cùng hóa thành một đạo kim mang dài vài trượng bắn thẳng lên trời, đồng thời bên trong vầng kim quang, thanh kim sắc tiểu kiếm to bằng ngón tay cái chầm chậm chui ra khỏi mi tâm của Mạc Vấn, bay lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.
Theo đó, một cỗ tinh thần uy áp khổng lồ tựa như vực sâu đột nhiên phủ xuống toàn bộ Mê Vụ Chiểu Trạch, nhưng dường như nó không cố ý nhằm vào Linh Kiếm Sư cho nên đám người Liễu Diệc Nông chỉ cảm thấy có một chút áp lực và không thoải mái. Và đồng thời, tại một khu kiếm mộ rộng lớn cách đó hơn trăm dặm, trên mặt đất dầy đặc kiếm gãy đao mẻ cắm ngổn ngang, một đám Sát Linh vốn luôn sống lang thang trong kiếm mộ đang bò lổm ngổm, miệng phát ra từng tiếng gào thét chứa đầy sự hoảng sợ, giống như đang thần phục vị vua của bọn chúng. Mà ở sâu hơn nữa trong trung tâm kiếm mộ, có một vài Sát Linh cường đại hơn cũng đang truyền ra những tiếng gào rú thể hiện sự khó chịu, bất phục. Thế nhưng đáng tiếc, giờ phút này không có ai chứng kiến được chuyện đó.
Kim sắc tiểu kiếm tỏa ánh sáng rực rỡ ra khắp bốn phương tám hướng, so với lúc nó mới hình thành thì còn mạnh mẽ hơn gấp hàng chục lần. Đám người Liễu Diệc Nông cơ bản không sử dụng linh giác để dò xét, và thậm chí còn không dám để lộ linh giác ra ngoài, bởi vì đứng trước sự chiếu rọi của kim mang, linh giác của bọn họ chỉ cảm thấy giống như đang phải đối mặt với vô số lưỡi dao sắc bén, có thể bị cắt nát vào bất cứ lúc nào!
Mạc Vấn chậm rãi mở mắt, hai mắt lóe lên tinh mang. Hiện tại, điều duy nhất hắn cảm nhận được chính là cường đại! Vô cùng cường đại!
Tất cả các loại kiếm khí trong đan điền của hắn, bất kể là Hỗn Nguyên kiếm khí hay là Vân Vũ kiếm khí, Tích Thiên kiếm khí, Trường Thanh kiếm khí, Phần Thiên kiếm khí đều được đề thăng lên Cửu giai đỉnh phong. Mệnh tuyền của hắn cũng trở nên lớn mạnh hơn gấp mấy lần, so với trước đó thì càng có nhiều Sinh Mệnh nguyên khí bị luyện hóa thành Mệnh nguyên lực. Không những đã hoàn toàn khôi phục lượng Mệnh nguyên lực bị tiêu hao khi luyện hóa sát linh mà còn trực tiếp đề thăng lên Cửu giai đỉnh phong, tương tự như các loại kiếm khí trong đan điền.
Hiện giờ Mạc Vấn có thể cảm ứng được rõ ràng, bản thân hắn đang bị trói buộc bởi một tầng bình chướng vô hình cực kì chắc chắn, áp chế tu vi của hắn, cho dù làm bất cứ việc gì cũng không thể tăng tiến thêm một chút nào. Đây rõ ràng là đã chạm đến đường biên giới, chỉ còn cách cánh cửa một bước, thế nhưng không có cách nào để vượt qua được. Loại cảm giác này vô cùng khó chịu, có thể nói từ trước tới giờ, đây chính là bình cảnh lớn nhất mà hắn gặp phải, đã không thể bù đắp bằng việc tu luyện đơn thuần nữa rồi!
Hiện tại, Ngũ Hành kiếm khí của hắn ngoại trừ kiếm khí hành Thổ còn chưa có gì, thì bốn loại còn lại đều đã đạt đến Luyện Khí kỳ viên mãn, con đường tu luyện trong tương lai cũng càng ngày càng rõ ràng. Lúc này, tuy đã không có cách nào đột phá bình cảnh, nhưng nguyên nhân trong đó cũng đã được minh bạch, chính là do thiếu sót kiếm khí hành Thổ! Như vậy, chỉ cần tìm một bộ công pháp kiếm quyết hệ Thổ có cùng đẳng cấp với mấy loại Tích Thiên, Trường Thanh kiếm quyết, khiến cho Ngũ Hành viên mãn thì nhất định có thể đột phá cảnh giới phía trước, chính thức bước chân vào Kiếm Mạch kỳ.
Thật ra Mạc Vấn cũng không thể xác định chính xác tu vi, cảnh giới của mình, nguyên nhân là do thân thể của hắn được lôi kiếp tôi luyện nên đã vượt qua cấp độ của tuyệt phẩm linh kiếm, đồng thời độ rắn chắc của thân thể hoàn toàn bước vào một cảnh giới khác! Song, chỉ vì Ngũ Hành thiếu khuyết, dẫn tới tu vi kiếm khí của bản thân vô phương tăng tiến. Chuẩn xác hơn mà nói thì chính là cảnh giới đã đủ nhưng tu vi lại chưa đủ.
Thế nhưng lần này, điều khiến Mạc Vấn cảm thấy thu hoạch được lớn nhất không phải là những thứ đó, mà chính là linh giác lột xác thành kim sắc tiểu kiếm, dẫn đến một tràng lôi vân lúc nãy.
Từ sau khi hắn thôn phệ được hai đầu Sát Linh sắp tiến hóa kia, linh giác của hắn vậy mà lại bắt đầu lột xác, hình thành ra một thanh tiểu kiếm. Chẳng qua, tiểu kiếm của hắn màu kim sắc chứ không phải là huyết sắc, lại càng không có tử khí chết chóc, mà là một loại tinh thần sát lực vô cùng thuần chất.
Linh giác của hắn hiện giờ…, không, phải gọi là kiếm thức thì chính xác hơn. Khi phóng thích toàn bộ kiếm thức, hắn có thể dễ dàng cảm ứng được mọi động tĩnh trong phạm vi trăm trượng, hơn nữa lại càng rõ ràng hơn rất nhiều so với lúc trước, tựa như chính mắt nhìn thấy vậy, thậm chí so với mắt thường còn tỉ mỉ, chi tiết gấp bội. Tỉ như đám người Liễu Diệc Nông đang đứng ở phía xa kia, kiếm thức của hắn chỉ cần lướt ngang qua thì tình huống thân thể của mười một người đó đều hiện lên rõ ràng trong tâm thần của hắn. Từng đường kinh mạch, huyết quản, kiếm khí vận chuyển trong đan điền…., không có bất kì thứ gì có thể che giấu được.
Kim sắc tiểu kiếm nhanh chóng thu liễm phong mang, từ từ trở lại mi tâm của Mạc Vấn, cuối cùng chui vào sâu bên trong thức hải, biến mất không thấy gì nữa, đồng thời cỗ tinh thần uy áp kỳ dị vừa rồi cũng tiêu tán không còn.
“Mạc công tử… ngài không sao chứ?”
Nhìn thấy thân thể Mạc Vấn đã khôi phục lại bình thường, đám người Liễu Diệc Nông liền đánh bạo tiến lên hỏi han, thần sắc vô cùng kính sợ.
Mạc Vấn liếc nhìn bọn hắn lắc đầu: “Không có việc gì, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, ta cảm nhận thấy có rất nhiều khí tức cường đại đang chạy tới đây!”
Sắc mặt đám người Liễu Diệc Nông lại một lần nữa tái nhợt hẳn đi, có thể được Mạc Vấn gọi là cường đại thì ngoại trừ mấy nhân vật cỡ Kiếm Thánh, bọn hắn cũng không nghĩ ra được là người nào khác.
Mạc Vấn lấy một bộ trang phục bình thường màu xanh da trời từ bên trong kiếm nang ra, nhanh chóng mặc vào, rồi sau đó liền dẫn đám người Liễu Diệc Nông tiếp tục đi sâu vào bên trong đầm lầy.
Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, bọn hắn vừa đi được vài dặm thì đã bị người thanh niên thần bí nọ suất lĩnh hơn mười vị cường giả Kiếm Mạch kỳ chặn lại.
Người thanh niên thần bí liếc mắt đánh giá đám người Mạc Vấn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Mạc Vấn. Trong mười hai người, chỉ có gã đang ở trước mắt này là khiến hắn nhìn không thấu. Linh thức của hắn vừa mới tiếp cận, cách cơ thể đối phương khoảng vài tấc thì liền bị một cỗ lực lượng kỳ dị ngăn trở, không cách nào tiến thêm, đương nhiên cũng không có cách nào dò ra hư thật của Mạc Vấn.
“Tiểu tử, các ngươi có từng thấy đồ vật kỳ dị gì không?”
Người thanh niên thần bí lạnh nhạt hỏi, trong lời nói ẩn ẩn một cỗ khí thế ngạo mạn, lộ ra vẻ là một nhân vật cao cao tại thượng đang vênh mặt hất hàm sai khiến hạ nhân.
Chỉ có điều, sự chú ý đầu tiên của Mạc Vấn lại không dành cho người thanh niên thần bí này, mà là dành cho một vị thiếu nữ thanh lệ xuất trần, đang đứng ở đằng sau đám người. Một hình bóng khiến cho nội tâm của hắn lập tức trở nên rối loạn, đến nỗi cũng không hề nghe thấy câu hỏi của người thanh niên thần bí.
Người thanh niên thần bí vô cùng giận dữ, trước giờ hắn chưa từng bị ai lờ đi như vậy, cho dù là chưởng giáo Tâm Kiếm môn nhìn thấy hắn cũng phải khách khí vài phần. Ấy thế mà gã thiếu niên đeo mặt nạ màu bạc đang đứng trước mặt này lại dám coi lời nói của hắn như gió thoảng bên tai.
“Tiểu tử, bản thiếu tông đang hỏi ngươi đấy!”
Một tiếng quát lớn rốt cuộc cũng khiến Mạc Vấn thoát khỏi trạng thái bối rối. Hắn hít sâu một hơi, rồi nhìn về phía người trẻ tuổi kia, lạnh nhạt đáp: “Thật xin lỗi, chúng ta cũng không hề thấy điều gì dị thường cả!”
Sắc mặt của người thanh niên thần bí chợt trở nên âm trầm, híp mắt nói: “Ngươi rất không tồi, lần đầu tiên có người dám nói chuyện kiểu đó với bản thiếu tông! Hỏa Nô, phế hai mắt, cắt lưỡi của hắn cho ta!”
Theo đó, từ trong đám người đứng sau lưng thanh niên thần bí có một gã Linh Kiếm Sư chừng bốn mươi tuổi bước ra, khuôn mặt không hề một chút biểu cảm nào. Hắn chẳng nói chẳng rằng mà khẽ vẫy tay một cái, một thanh linh kiếm màu đỏ bay ra từ bên trong kiếm nang đeo ở bên hông, sau đó trực tiếp chém ra một kiếm.
Trong nháy mắt, cả thiên địa được chiếu sáng bởi một màu đỏ thẫm, một đạo hỏa diễm kiếm quang dài hơn trăm trượng cắt ngang qua bầu trời, không khí trong phạm vị vài trăm mét xung quanh kiếm quang nhanh chóng nóng lên, một cỗ uy áp khủng bố thuộc về Kiếm Mạch đại viên mãn mãnh liệt tỏa ra.
Nội tâm của Mạc Vấn khẽ chấn động. Cỗ uy áp này tuyệt đối mạnh hơn bất kì gã Linh Kiếm Sư có tu vi Kiếm Mạch kỳ nào mà hắn đã từng thấy, cho dù là Hoa Thiên Phong đệ tử Quang Kiếm Môn mà hắn gặp ở Hồ Tâm đảo trong lòng Thái hồ cũng xa xa không bằng.
Trước kia, khi đối mặt với Hoa Thiên Phong thì hắn không hề có khả năng phản kháng, nhưng xưa đâu bằng nay, hơn nữa vị Linh Kiếm Sư này sử dụng kiếm quyết hành Hỏa cũng không dùng hết toàn lực, một kiếm kia chỉ là tùy ý đánh ra. Có lẽ hắn tin chắc rằng thiếu niên trước mặt này cũng không thể ngăn cản được một kích tùy ý của mình. Nhưng một kiếm có uy lực tương đương với Kiếm Mạch trung kỳ muốn để cho Mạc Vấn phải khuất phục thì vẫn còn chưa đủ.
Vì để che dấu thân phận Quỷ kiếm Văn Mặc cho nên Mạc Vấn không thể sử dụng Đại Vân Vũ kiếm quyết và Lãnh Nguyệt kiếm thức, thế nhưng kiếm quyết của hắn cũng không thiếu. Tích Thiên kiếm quyết đã vận sức chờ phát động, một thức Tê Thiên Liệt Địa có uy lực mạnh nhất trong Tích Thiên Cửu Thức lập tức được vận dụng.
Một đạo kiếm quang sáng chói bắn ra, ẩn chứa một cỗ ý cảnh giống như khai thiên liệt địa ầm ầm đâm vào đạo kiếm quang đỏ thẫm kia. Hai đạo kiếm khí đều không có cái nào chiếm được thượng phong, tiêu tán giữa không trung trong cùng một lúc.
“Kiếm Mạch trung kỳ!”
Đứng sau lưng người thanh niên thần bí, ánh mắt của đám đệ tử Tâm Kiếm môn và Quang Kiếm môn đều lộ ra dị sắc. Bọn họ không giật mình sao được khi thấy vị thiếu niên ở trước mắt này căn cốt còn chưa quá hai mươi tuổi mà đã có tu vi Kiếm Mạch trung kỳ. Trước hai mươi tuổi có thể trúc cơ thành công, tấn giai lên Kiếm Mạch thì đặt ở đâu cũng thiên tài trong thiên tài. Một cái tông môn truyền thừa mấy trăm năm cũng không dễ tìm được một người như vậy, và tất cả những người đó đều được bồi dưỡng để trở thành chưởng môn trong tương lai, không hề có ngoại lệ. Chẳng hạn như Tịch Vân của Tâm Kiếm môn, Hoa Thiên Phong của Quang Kiếm môn, hay là Nguyệt Ảnh của Dục Kiếm môn, đấy đều là nhân vật tiêu biểu của thế hệ tuổi trẻ. Thiếu niên trước mặt này lại là người nào? Tại sao trước giờ chưa từng nghe thấy?