Bảy thân ảnh chia nhau đứng ở bảy hướng, trên người mỗi người đều phóng xuất ra linh tức không kém gì Kiếm Cương cảnh sơ kỳ, tên đang nói chuyện kia lại còn có tu vi Kiếm Cương trung kỳ đỉnh phong, còn có hai người mới tiến giai lên Kiếm Cương trung kỳ nữa.
Đúng là bảy tên Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh.
“Một gã Kiếm Cương trung kỳ, hai gã Kiếm Cương sơ kỳ, đúng là vận khí không tệ, lại có thể gặp được cá lớn ở đây.” Trong bảy người có duy nhất một Linh Kiếm sư là nữ giới, yểu điệu cười cười. Ả này ăn mặc cực kỳ khêu gợi, bộ giáp tinh mỹ xanh thẳm khó khăn lắm mới có thể bao trọn được bầu ngực của ả, còn phần eo thon thả thì hoàn toàn lộ hết ra ngoài. Mà phần bên dưới lại cũng chỉ có một kiện giáp váy ngắn phô ra cặp đùi trắng nõn, vẻ đẹp trông cực kỳ mị hoặc, ả cười làm cho cả tiểu đội năm nhất thời đều thất thần.
Tuy nhiên đáp lại tiếng cười ấy lại là một thanh âm khá mỉa mai: “Vị đại thẩm này, đã già đến bảy tám mươi tuổi rồi mà vẫn còn bảo dưỡng được làn da tốt như vậy, có thể nói cho vãn bối biết bí quyết được không? Nếu vãn bối có thể vì thế mà có được nàng dâu thì nhất định sẽ lập bia Trường Sinh cho ngươi.”
Một câu này vừa nói ra liền khiến cho không khí mị hoặc do nữ tử kia tạo ra hoàn toàn biến mất, rất nhiều Linh Kiếm sư trong tiểu đội năm cũng đã tỉnh táo lại.
Trác Dịch Thanh ngượng chín mặt, hắn đường đường là một Linh Kiếm sư Kiếm Cương trung kỳ sống trên cả trăm năm, vậy mà lại bị một nữ tử thi triển mị công mê hoặc, nhất thời thẹn quá hoá giận quát: “Yêu nữ vô sỉ.”
Nữ tử Linh Kiếm sư ăn mặc khêu gợi kia cười khanh khách một tiếng: “Vậy sao ngươi còn nhìn chằm chằm vào ngực ta làm gì?”
Trác Dịch Thanh nhất thời đắng họng, môi khô run rẩy.
“Hai vị huynh đệ này quả thật không tệ, có thể chống đỡ được cả Thiên Xà mị của ta.”
Nữ tử Linh Kiếm sư dường như không có hứng thú lắm với Trác Dịch Thanh, mà lại có chút hưng phấn nhìn về phía Mạc Vấn và Lưu Chấn Huyên. Vừa rồi cũng chỉ có hai người này hình như không có dính mị công của ả, chỉ là ngạc nhiên một chút sau đó liền khôi phục lại ngay.
“Tiểu huynh đệ, ngươi muốn biết bí quyết của ta vậy sao?” Nữ tử Linh Kiếm sư yểu điệu cười cười hỏi Lưu Chấn Huyên.
Lưu Chấn Huyên liên tục gật đầu, ra vẻ ngây thơ hy vọng nói: “Đúng rồi, đúng rồi, vị đại thẩm xinh đẹp này có thể cho ta biết được không?”
Ánh mắt nữ tử Linh Kiếm sư có chút oán trách cùng tức giận: “Tiểu gia hỏa, tỷ tỷ thật sự già vậy sao? Ngươi không thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ à?”
“Đại thẩm à, ngươi còn nhiều tuổi hơn so với cả mẹ ta, gọi ngươi là tỷ tỷ chẳng phải là quá mất tự nhiên sao?” Lưu Chấn Huyên ra vẻ khó xử.
Nụ cười trên mặt nữ tử Linh Kiếm sư kia liền cứng đơ, nếu không nhìn ra tiểu tử kia giả vờ ngốc nghếch thì thật sự chính ả ta là người ngốc nghếch rồi. Trong mắt ả liền xuất hiện một tia lạnh lẽo: “Tiểu gia hỏa, tỷ tỷ đang rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng đó.”
“Được rồi, Bạch Lan, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, sau nửa canh giờ nữa trung đội bốn chuyên đi tuần tra các tiểu đội sẽ dò xét đến đây, nếu kinh động đến bọn họ chắc chắn chúng ta sẽ không dễ thoát thân đâu. Nếu ngươi có hứng thú với hai tên tiểu tử kia thì đợi lát nữa ta giao cho ngươi xử lý.” Tên Linh Kiếm sư Kiếm Cương trung kỳ đỉnh phong cuối cùng cũng không nhịn được nữa xen vào.
“Hồ Hùng lão đại nói phải giữ lời đó.” Mắt Bạch Lan sáng ngời.
Hồ Hùng trợn mắt nói: “Chỉ cần ngươi có đủ tinh lực để hút khô tất cả bọn chúng thì ta cũng chẳng quan tâm.”
“Đáng ghét, ai cảm thấy hứng thú với các lão gia hỏa như ngươi? Ta chỉ hứng thú với những chàng trai trẻ khỏe mạnh kia thôi.” Ánh mắt Bạch Lan di chuyển trên người Mạc Vấn và Lưu Chấn Huyên nói.
Lưu Chấn Huyên lập tức tỏ ra oai phong lẫm liệt gạt bỏ mối quan hệ này: “Ai cảm thấy hứng thú với lão yêu bà như ngươi chứ?”
Tuy nhiên cặp mắt của gã lại vẫn tuần tra trên người của Bạch Lan, đặt biệt là hai khối thịt kia, vẫn là những thục nữ có dáng người như thế này mới đủ vị a.
“Các người rốt cục là ai? Muốn làm gì?” Trác Dịch Thanh cuối cùng cũng ổn định được cảm xúc, lạnh giọng chất vấn Hồ Hùng.
Hồ Hùng không trả lời, một gã đàn ông cơ bắp bên cạnh hắn cười hắc hắc nói: “Thật đúng là một đám chuột nhắt, chúng ta là Thất Quái Hồn Hải đại danh đỉnh đỉnh, đã nghe bao giờ chưa?”
“Thất Quái Hồn Hải?” Trác Dịch Thanh vốn đang ngạc nhiên, sắc mặt lập tức đại biến. Hắn nhớ lúc ở nơi trú quân các đội trưởng của các tiểu đội khác đã dặn hắn phải chú ý một số thứ.
Chiến Trường Thâm Hải đúng là có một đám người như vậy, bọn chúng bên ngoài là một thành viên trong giới Linh Kiếm sư của Nhân tộc chống lại Hải tộc, bên trong lại là đám tà tu chuyên môn săn giết các Linh Kiếm sư khác để chiếm đoạt tài phú của họ. Bởi vì khi hành sự chúng thường không mang Kiếm Lệnh chứng tỏ thân phận cùng cấm lệnh bên người, lúc gây án xong lại càng không để cho người nào sống sót, nên không ai có thể về báo với các trung đội, thành ra không một ai biết rõ thân phận của bọn chúng.
“Thất Quái Hồn Hải? Hình như rất nổi tiếng.” Mắt Lưu Chấn Huyên sáng ngời nói: “Ta nhớ là Kiếm Các Huyết Hồn Hải đã cho thuộc hạ treo thưởng đầu của các ngươi rồi thì phải, một đầu năm ngàn công huân, được nhiều công huân hơn cả việc săn giết một đầu Yêu thú Nhị giai Trung vị! Ha ha, đúng là chuyến này ra ngoài gặp của phi nghĩa.”
Ngoại trừ Mạc Vấn thì ánh mắt của tất cả các Linh Kiếm sư trong tiểu đội năm đều nhìn về phía Lưu Chấn Huyên ra vẻ khó hiểu, đầu thằng này thật sự không bình thường a? Cho tới lúc này hắn còn không biết sao, tình cảnh như thế này mà hắn lại nghĩ hắn là dao thớt còn người ta là thịt cá sao.
“Tiểu tử, đầu của các ngươi đã ở trong tay chúng ta rồi, nói ra chỉ sợ ngươi không tiếp thụ được sự thật này thôi.” Hồ Hùng dữ tợn cười một tiếng, đánh ra một đạo Kiếm ấn.
“Tam Thiên Thanh Ti thu cho ta!”
Linh quang xung quanh tiểu đội năm lập tức thắt chặt lại, hình thành một cây quang tia màu xanh hướng vòng qua người bọn Mạc Vấn.
“Muốn giết Trác Dịch Thanh ta không dễ dàng như vậy đâu.”
Trên mặt Trác Dịch Thanh lộ ra một tia nanh ác, gã phất tay đánh ra một mảng lớn linh chủng Quỷ Đằng Thâm Hải, linh quang màu xanh đối với những linh chủng này dường như không có hiệu quả, liền bị chúng dễ dàng xuyên qua rơi xuống lớp bùn dưới đáy biển. Những linh chủng này theo đó liền nhanh chóng sinh trưởng mạnh mẽ, một cây dây leo rong biển điên cuồng rút ra, đồng thời một lượng lớn linh lực Thủy Mộc bị thôn phệ làm chất dinh dưỡng cho cây dây leo quỷ dị kia. Tầng ánh sáng xung quanh tiểu đội năm kia thoáng chốc trở nên ảm đạm, dường như không thể chống đỡ được nữa.
Sau đó Trác Dịch Thanh liền nhanh chóng tiến đến Phi Toa của mình, cái này so với Phi Toa đơn giản được Kiếm Các cung cấp hoàn toàn khác biệt, rõ ràng là cao hơn một bậc, giống hệt với Phi toa của Mạc Vấn. Gã nhanh chóng nhảy lên Phi Toa, sau đó liền nhắm thẳng một hướng mãnh liệt phóng đi, thanh ti xúm tới bị kiếm quang của gã dễ dàng chặt đứt.
“Quỷ Đằng Thâm Hải? Có chút ý tứ, có điều muốn dựa vào nó để thoát thân thì thật không coi Thất Quái Hồn Hải chúng ta ra gì rồi.” Hồ Hùng cười lạnh một tiếng, trong tay lão liền xuất hiện một chiếc bình ngọc nhỏ, sau đó trực tiếp ném về phía cây dây leo quỷ dị đang sinh trưởng kia, chính diện giao nhau.
Cây dây leo đang sinh trưởng tốt như bị dính định thân pháp, thoáng cái liền ngưng lại, sau đó bắt đầu xuất hiện những mảnh khô héo lớn, như bị tháo nước rút hơi vậy.
Thanh ti lập tức khôi phục lại bình thường, hơn nữa trong nháy mắt càng trở nên rậm rạp. Trác Dịch Thanh lúc này khó có thể chạy thoát vì Thanh ti dày đặc quấn quanh nửa bước khó dời, tốc độ phá hủy Thanh ti vậy mà còn chậm hơn cả tốc độ Thanh ti sinh trưởng. Rất nhanh sau đó Thanh ti liền hợp lại thành một quang kén to lớn màu xanh, bao trọn cả Trác Dịch Thanh cùng Phi Toa của y vào trong đó.
“Ah! Cứu mạng!”
“Cứu cứu ta!”
Tất cả các Linh Kiếm sư trong tiểu đội năm lại càng không thể chống cự, tính cả tên Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh sơ kỳ kia nữa, nguyên một đám bị Thanh ti quấn lên cơ thể, trong chớp mắt liền biến thành vô số quang kén. Lúc này chỉ có Mạc Vấn, Lưu Chấn Huyên cùng tên thiếu niên kia là vẫn có thể hoạt động được.
Thiếu niên kia tất nhiên không thể ngăn cản được những Thanh ti này, mà là do Lưu Chấn Huyên lấy từ trong kiếm nang ra một bộ cấm phù phù kiếm, tạo thành một thế trận bao phủ cả phương viên hai mươi dặm quanh người gã. Sau khi được kích hoạt liền loé lên màn Tinh Quang thần bí, những Thanh ti kia quấn đến đây chạm phải màn Tinh Quang thần bí liền bị phân giải. Thiếu niên kia nghe lời Lưu Chấn Huyên, một mực không rời khỏi gã quá mười trượng nên cũng được cấm trận bảo vệ.
Mạc Vấn thì lại càng đơn giản, kích hoạt Diệt Sát Kiếm Đan một trong ba mươi sáu đạo Sát Lục kiếm khí, ở tại chỗ mà không phát ra ngoài, bên ngoài cơ thể hắn liền hiện ra một tầng kiếm quang đen kịt, những Thanh ti kia chỉ cần vừa chạm đến, liền bị Sát Lục kiếm khí cắn nát.
“Cấm trận sư? Loại cấm trận này... Ngươi không phải là Kiếm Mạch Viên Mãn! Ngươi là Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh!” Đồng tử của Hồ Hùng co rụt lại liếc nhìn Lưu Chấn Huyên, bởi vì cấm trận mà đối phương thi triển ra tuyệt đối không phải Nhất giai, mà ít nhất cũng phải là Nhị giai, nếu không thì làm sao có thể ngăn cản được Kiếm Đồ Thanh Ti Vạn Hóa Nhị giai Trung phẩm của y chứ.
Trong mắt Mạc Vấn cũng lộ ra một tia ngạc nhiên, chăm chú nhìn cấm phù do Lưu Chấn Huyên phóng ra. Bộ cấm phù này ẩn chứa rất nhiều bí ẩn khiến hắn không thể nhìn ra được sự biến hoá của nó, mặc dù hắn rất rõ quy tắc vận hành của nó, đó chính là Võng Du Bào Hao Tế Ti trong Diễn Tinh Thần Cấm. Hơn nữa còn là một loại rất cao minh, dùng tu vi cấm đạo của hắn vậy mà cũng không thể nhìn ra.
“Ta có nói ta là Kiếm Mạch Viên Mãn sao?” Lưu Chấn Huyên cười hì hì hỏi lại.
“Hừ!” Hồ Hùng hừ lạnh một tiếng: “Kiếm Cương cảnh thì sao? Cấm trận sư thì sao? Xem ta xé tan cái mai rùa của ngươi đây!”
Hồ Hùng nói xong liền chém ra một kiếm, một đạo thanh hồng trùng trùng điệp điệp lập tức bổ xuống cấm tráo phía trên người Lưu Chấn Huyên.
Kiếm quang màu xanh kia vừa đụng phải cấm tráo, những điểm Tinh Quang lấm tấm rậm rạp chằng chịt liền đồng loạt hướng lên phía trên, kiếm quang màu xanh thế mà lại nhanh chóng bị Tinh Quang phân giải tan rã, cuối cùng vô thanh vô tức biến mất trong cấm tráo, ngay cả một mảnh bọt nước cũng không còn.
Hồ Hùng cùng bảy tên Linh Kiếm sư kia lập tức biến sắc. Có thể dễ dàng hóa giải một kiếm của Hồ Hùng thì nhất định không phải là cấm trận Nhị giai bình thường, ít nhất cũng phải là Trung phẩm, thậm chí Thượng phẩm!
“Để ta xem cái mai rùa của ngươi cứng đến đâu.” Hồ Hùng cắn răng, cả giận nói: “Tất cả đều tấn công cho ta.”
Những tên Linh Kiếm sư khác liền liếc nhìn nhau, bắt đầu cùng nhau xuất kiếm đánh về phía Lưu Chấn Huyên.
“Ai nha nha, các ngươi cần phải kiềm chế đó, chớ làm tổn thương đến tính mạnh của hắn.” Bạch Lan một bên xuất kiếm, một bên lại đau lòng nhìn Lưu Chấn Huyên đang đứng trong cấm tráo Tinh Quang kia, dường như thực sự sợ làm gã bị thương.
Mạc Vấn nhíu mày, nhưng cũng không muốn ra tay, bộ cấm trận này của Lưu Chấn Huyên cực kỳ huyền ảo cao minh, độ phức tạp e là phải đạt tới cấm trận cấp độ Tam giai rồi, đây chắc chắn là một bộ cấm trận Nhị giai Siêu phẩm! Dùng tu vi của bảy người này hiện tại thì dù có đồng thời công kích cũng không thể phá được.
Vẻ mặt Lưu Chấn Huyên nhẹ nhõm sung sướng, gã lại bắt đầu lải nhải: “Đến đây, tiếp tục đi, dùng thêm sức lực nhé, bên này bên này cơ mà, lúc đi các ngươi không ăn cơm à? Đâu mà đều không có chút sức lực nào thế?”
Sắt mặt bảy người kia tái nhợt, chỉ có thể dùng kiếm quang toàn lực đáp lại, bảy đạo kiếm quang không ngừng chém phá cấm tráo Tinh Quang phía trên người Lưu Chấn Huyên, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm nó suy chuyển mảy may gì.
Có điều trong phút chốc Hồ Hùng chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt y lập tức thay đổi quát to: “Hào Quang Đồng Trần! Tỏa Duệ Giải Nhân! Ngươi là Thiên Diễn...”
Lưu Chấn Huyên lập tức thu hồi vẻ bất cần đời, trong mắt lóe lên hàn quang: “Ngươi nói quá nhiều rồi.”
“Vật đổi sao dời, khóa cho ta!”
Cấm phù cấu thành Tinh Quang cấm tráo lập tức phân giải, như ngàn sao chuyển dời, mấy trăm quả Kiếm phù kéo lê thành từng đạo quỹ tích huyền ảo phóng ra bốn phía.
Không biết Hồ Hùng đoán được điều gì mà lúc này hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, hoảng sợ hét lên một tiếng: “Rút lui”
Sau đó y trực tiếp tế ra Phi Toa ngay cả Kiếm Đồ Thanh ti Vạn Hoá cũng không kịp thu, bỏ chạy về hướng biển sâu. Sáu người khác không rõ lão đại bị làm sao, nhưng thấy lão đại của mình sợ hãi như chuột thấy mèo, tự nhiên cũng cực kỳ kinh sợ, liền nhao nhao tế ra Phi Toa của mình, mỗi người nhằm một hướng mà bỏ chạy. Có điều tốc độ của bọn hắn đã chậm hơn một nhịp, dường như cái vỗ vừa nãy của Lưu Chấn Huyên đã quyết định vận mệnh của bọn hắn.
Linh quang cấm phù của Lưu Chấn Huyên đã khuếch tán đến sau lưng bọn họ, bị Tinh Quang chiếu lên, thân ảnh sáu người đột nhiên biến mất, lát sau đã thấy xuất hiện ở bên trong cấm trận! Chỉ có Hồ Hùng đã sớm cảnh giác mới không bị Tinh Quang chiếu lên người, không bị dịch chuyển vào trong cấm trận.
Nhưng y cũng quên mất rằng bên cạnh vẫn còn có một bóng hình thờ ơ lạnh nhạt đứng quan sát nãy giờ. Ngay lúc y tưởng rằng có thể thoát thân thì một cỗ sát ý kinh người từ phía sau liền bộc phát ra, lập tức một đạo kiếm quang đen như mực từ phía sau đuổi theo, chém thẳng lên chiếc Phi Toa y đang đứng.
Oanh! Chiếc Phi Toa lập tức bị xé ra thành bảy tám mảnh.
Hồ Hùng tức giận gào thét thảm thiết: “Ngươi cũng không phải là Kiếm Cương sơ kỳ! Ngươi là Kiếm Cương Viên Mãn!”
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, thân thể Hồ Hùng bị kiếm quang đen kịt xé rách, cả người lẫn Phi Toa đều rơi xuống đáy biển.
Sáu tên Linh Kiếm sư kia sau khi xem một màn như vậy liền mất hết can đảm. Một kiếm giết chết Hồ Hùng Kiếm Cương trung kỳ đỉnh phong! Hơn nữa còn ở ngoài mấy vạn trượng kia! Đạo kiếm quang vừa rồi rõ ràng là mang theo khí tức của Kiếm Cương Viên Mãn! Một gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương Viên Mãn chủ tu Sát Lục Kiếm Đạo, sớm biết như vậy thì có cho bọn chúng cả vạn lá gan chúng cũng không dám trêu chọc vào.
“Ha ha, Mạc huynh che dấu thật sâu, chậc chậc, có thể tu luyện Sát Lục kiếm khí tới Kiếm Cương Viên Mãn mà vẫn không bị ảnh hưởng đến tâm trí thì cũng chỉ có Mạc huynh thôi.” Lưu Chấn Huyên cảm thán nói.
Mạc Vấn nhàn nhạt nhìn gã: “Ngươi cũng thế thôi.”
Lưu Chấn Huyên gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười: “Đây là ta phải tránh né kẻ thù, không thể để bị phát hiện thôi.”
Mạc Vấn cũng không có trả lời, sắc mặt ra vẻ từ chối cho ý kiến.
Lưu Chấn Huyên cười ha ha, gã cũng biết giải thích như thế không ai tin, nhưng Mạc Vấn cũng không có ý định hỏi đến cùng, hai người đều che dấu thực lực thì ai nói ai được cơ chứ.
“Hai vị công tử, ta có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, đã mạo phạm hai vị, mong hai vị bỏ quá cho. Lúc này các ngươi muốn ta làm gì cũng được.” Bạch Lan ra vẻ tội nghiệp nhìn Lưu Chấn Huyên cùng Mạc Vấn, bộ dáng đáng yêu điềm đạm nhìn thấy yêu tiếc.
“Hồ Ly tinh!” Thiếu niên kia liền trầm thấp mắng một câu.
“Hai vị, chúng ta có mắt không tròng, đã mạo phạm hai vị, quả là tội đáng muôn chết, có điều chúng ta tu hành cũng không dễ, xin hai vị niệm tình đồng đạo coi chúng ta như cái rắm mà thả ra được không? Đương nhiên, của cải chúng ta cướp được tại Chiến Trường Thâm Hải sẽ tặng lại hết cho hai vị.” Gã đàn ông cơ bắp kia mở miệng, đã không còn vẻ nghênh ngang cao ngạo, thay vào đó là vẻ mặt cầu khẩn.
Trong Tinh Quang cấm trận của Lưu Chấn Huyên, bọn hắn cảm giác như toàn bộ không gian xung quanh bị bịt kín vậy, bất kể là lao ra theo phương nào cũng bị đẩy ngược trở lại, hiển nhiên là bọn hắn đã bị nhốt chết trong cái cấm trận này. Tuy nhiên bọn hắn cũng biết những quy củ phép tắc trên đời, có thể co thì cứ co mà phải giãn thì nên giãn, vì mạng sống thì cái gì cũng có thể làm được.
Lưu Chấn Huyên khẽ cười nói: “Nhưng nếu ta giết các người thì đồ đạc của các ngươi cũng thuộc về ta thôi, hơn nữa đầu của các ngươi còn đổi được một lượng công huân khá lớn đó.”
Nam tử gầy gò kia liền biến sắc, liếc nhìn đồng bọn, cuối cùng cắn răn nói: “Chúng ta biết một vị trí có Hải Nhãn, không biết nó có thể đổi lấy tính mạng của chúng ta không?”