Hạ Vũ đã đến thế giới này được nửa tháng rồi vậy mà đến giờ nàng vẫn chưa tin được sự việc xảy ra.Nàng xuyên không,thực sự là xuyên không,đại thần xuyên không thế nhưng gõ cửa nhà nàng.Mà đau khổ là chưa hỏi qua đã bắt nàng tới đây.
Hạ Vũ nhìn qua quanh cảnh xung quanh,lại một trận đau đầu.Nàng này tân gia thực đam nha.Hai tuần qua nàng cũng đại khái biết được này gia là như thế nào.Nhà nàng gồm ba người : nương,đại ca và nàng.
Nghĩ đến đây,Hạ Vũ lại cười chua xót.Hai đời người nàng thế nhưng chưa được hưởng hạnh phúc của một gia đình hoàn chỉnh.
Kiếp trước nàng là cô nhi,cứ vậy một mình lớn lên,từng bước phấn đấu.Vậy mà vị đại thần kia cứ như vậy cướp không những nỗ lực suốt 24 năm qua của nàng.
Cứ nghĩ cứ nghĩ lại càng cảm thấy uất ức.Lại nghĩ lại nghĩ,lúc ấy thật sự không nên bình luận linh tinh...Đúng là cái đầu nóng luôn làm hỏng sự mà
Nhưng Hạ Vũ cũng rất nhanh vượt qua.Nàng là con người như thế,luôn luôn lạc quan,lấy những cái được để bù lấp đi cái mất rồi tự an ủi mình.
Giống như lúc này đây,Hạ Vũ cảm thấy may mắn vì khối cơ thể này trước đây cũng cùng tên với nàng.Ban đầu nàng còn nghi ngờ có liên quan gì với tiểu thuyết kiếp trước nàng đọc hay không.
Nhưng rất nhanh nàng phủ định,bởi đó là thế giới tu chân mà không phải là cuộc sống nông thôn bình lặng như nơi nàng đang ở.Vì vậy Hạ Vũ cảm thấy thực vui mừng.
Dù sao tên cũng đã dùng suốt 24 năm,giờ lại dùng một tên khác cũng không quen.
Kế tiếp điều làm Hạ Vũ vui vẻ đó là toàn bộ trí nhớ của khối cơ thể này nàng đều tiếp nhận được hết.Bây giờ thì nàng hiểu loạt hình ảnh lúc ngủ là từ đâu rồi.
Lại nói về hoàn cảnh tại đây, Tấn Kinh thành do gia tộc họ Tấn đứng đầu,mà nàng trụ là ở một xóm nhỏ ngoài thành năm mươi dặm.
Nhưng điều này làm Hạ Vũ thực thích.Cuộc sống thật yên bình thoải mái.Dù có nghèo đói một chút nhưng còn hơn xuyên không vào nhà giàu có tam thê tứ thiếp,càng bất hạnh nếu là thứ nữ.
Hạ Vũ đảo qua một loạt các tiểu thuyết đã đọc,có thứ nữ nào trọng sinh hay xuyên không mà tâm không sâu khôn lường, được mới đứng vững đến cùng.
Nàng cũng tự biết cân lượng mình như thế nào a.Nếu như là thế giới tu chân nàng còn muốn tranh một hai,chứ cứ đấu qua đấu lại âm mưu quỉ kế,nàng thật không có tâm đến chơi đùa.
Cái đấy thực sự là quá cân não.
-"Vũ Vũ dậy rồi hả ?"- Tiếng nói dịu dàng kéo nàng trở về hiện thực.Nàng quay đầu nhìn về phía đó.
Một người phụ nữ cao gầy,làn da nâu do nhiều năm làm việc đồng áng.Nhưng điều làm Hạ Vũ chăm chú nhìn đến mê đắm là đôi mắt phượng kia luôn luôn lấp lánh,ẩn chứa đầy xúc cảm tựa như biết nói.
Dù khoác lên mình bộ quần áo vải thô nhưng dường như không hề ảnh hưởng mấy.
Đó là nương của khối thân thể này,cũng là của nàng bây giờ,nàng tên Phượng Nghi.
Khi mới thức dậy,Hạ Vũ mới biết do chơi đùa với tụi nhỏ gần nhà không may mà bị ngã xuống sông.Nằm tĩnh dưỡng nửa tháng mới kéo về được cái mạng,sau là nàng xuyên đến.
Lại nằm hai tuần,người phụ nữ ấy luôn kề bên chăm chút từng li từng tí.Mới đầu,Hạ Vũ hãy còn ngượng ngùng, nhưng theo thời gian đi qua nàng càng ngày càng luyến tiếc cảm giác có nương chăm lo.
Mấy ai hiểu được cảm xúc của đứa trẻ mồ côi bỗng được vòng tay âu yếm của cha mẹ. Nàng thích cảm giác ấy.
-"Nương..." Hạ Vũ khẽ kêu lên một tiếng yếu ớt. Biết làm sao đâu, nàng quả thực là rất yếu
Nương nâng nàng dậy,ân cần,tỉ mỉ,lại nhìn nàng một chút,hốc mắt cứ thễ đỏ lên.Hạ Vũ biết nương nàng lại đang tẹ trách,đành vội nói sang chuyện khác:
-"Nương,đại ca đi đâu rồi ạ ?"
Lúc này nương nàng mới vội quệt qua khóe mắt,nở nụ cười hiền hậu, ánh mắt tràn đầg yêu thương nhìn nàng:
" Hạ Vân hắn đi lên rừng săn thú.Hắn khi đi còn khẳng định phải săn vài con gà rừng về cho muội muội của hắn ăn tẩm bổ,sớm ngày khỏe mạnh a"
Hạ Vũ cũng mỉm cười.Nàng lúc này là mười tuổi,mà đại ca nàng cũng mới mười ba.Nhưng do không có cha tại,đại ca hắn luôn tỏ ra già dặn.
Dù mới ở cùng hai tuần nhưng Hạ Vũ thực thích người đại ca này.Hắn là người nghiêm khắc,ít nói nhưng ở tại nàng hỏi đông tây vẫn nhất nhất trả lời,lại luôn luôn nhận hết trách nhiệm về việc của nàng.
Hạ Vũ nhiều khi nhìn đến hắn khóe mũi cũng cay cay,nàng thấy hình bóng của mình kiếp trước,luôn luôn cô độc,lạnh nhạt với thế giới.
Nhưng giờ thì tốt rồi,nàng có đại ca,có nương,đó cũng đã đủ.Dù cuộc sống có thiếu thốn,nhưng nàng tin mọi chuyện sẽ tốt lên,một nhà sẽ vui vẻ quây quần bên nhau.