Hạ Vũ nặng nề mở mắt ra, nàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, lại mụ mị đi rất nhiều cứ như lâu lắm rồi không hoạt động.
Nheo nheo đôi mắt lại, đây là sao rồi, Mễ Ty...phải...Mễ Ty đâu rồi, nàng còn nhớ duy nhất sự kiện cuối cùng lúc đó chính là đỡ vào mình chưởng phong ập tới, sau đó mọi thứ chỉ còn là màu đen, cũng không biết sau đó ra làm sao.
Liếc mắt nhìn cảnh vật xung quanh Hạ Vũ giật mình, đây không phải cái hang động âm u kia nữa mà là một căn nhà lá đơn giản, phía ngoài là màu xanh cây cối, theo gió truyền đến thi thoảng còn thấy được chút nùng nùng chỉ có ở vùng rừng núi.
Lại tập trung quan sát bên trong, nàng đang nằm trên một chiếc giường nhỏ kê sát cửa sổ, cánh cửa chính thì khép lại. Hạ Vũ nhúc nhích thân, nhưng vừa động thì cả thân đau đến chảy nước mắt, điều này khẳng định thương thế là không nhẹ được. Phải rồi, phải hỏi Mễ Ty mới được
_" Mễ Ty,Mễ Ty, muội có đó không...?"
Hạ Vũ dùng thần thức để hỏi Mễ Ty, vì Mễ Ty là linh thú của nàng nên giữa hai người hình thành một loại liên hệ hết sức kì lạ.
Hạ Vũ không cho đó là loại kí ước thông thường mà như trên đời này ta có một đồng minh không bao giờ phản bội, lại giống như người tri kỉ không nói cũng hiểu, và trên hết như có thêm một người thân vậy.
Nhưng lúc này đáp lại chỉ có một sự im lặng, điều này thực sự làm Hạ Vũ lo sợ, khi đó một mình ở hang động nàng cũng từng kêu tên Hạ Vân như vậy...không lẽ...
Không, không đúng, Mễ Ty chắc chắn sẽ không có chuyện gì, bởi nếu muội ấy có sự thì chính bản thân mình cũng sẽ chịu phản phệ, tổn thương thần thức, mà hiện tại Hạ Vũ tra xét thần thức là không có vấn đề. Lại lặp lại một lần nữa, lúc này âm thanh quen thuộc mới đáp lại một cách vô cùng yếu ớt
_" Vũ tỷ, tỷ tỉnh lại thật tốt "
_" Mễ Ty muội làm sao vậy ?" Hạ Vũ lo lắng hỏi, âm thanh này nghe vào tai thấy thế nào cũng không ổn
_" Muội không sao "
_" Âm thanh này mà lại nói không sao, không lẽ ngày đó trong hang còn thêm sự kiện gì sau khi ta ngất ư ?"
_" Không có..."
_" Muội nói, ta cũng không tin hai ta chạy ra được hang động, thoát khỏi ma trảo của đôi cường yêu thụ kia chỉ bởi sự may mắn..." Hạ Vũ ép hỏi
_" Thật ra ngày đó sau khi tỷ ngất, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Hai con yêu thụ đó thực sự không dễ chọc, cuối cùng muội phải đem nọc nhện tơ vàng ra đấy mới thoát khỏi..."
_" Cái gì...nọc tơ có bị sao không?" Hạ Vũ thật sự giật mình, đây là việc bậc nào quan trọng chứ. Nọc tơ vàng chính là căn nguyên của Mễ Ty,nhỡ...
_" Bị muội hủy đi rồi"
_" Muội..." Hạ Vũ nghẹn lại, vì cứu nàng mà Mễ Ty mới liều mạng như thế, cũng bởi nàng vô dụng,bởi...
_" Tỷ nghĩ gì thế, lúc đó cũng chỉ còn cách đó mới đem chúng ta đi ra. Nếu muội không làm thế chỉ sợ cả hai ta đệ nguy hiểm" Mễ Ty vội vàng an ủi
_" Nhưng..."
_" Không nhưng gì cả, tỷ nghĩ chẳng phải còn người là còn tất cả sao..." Mễ Ty vội vàng chặn lời Hạ Vũ
_" Thôi được, nếu như nọc tơ vàng bị hủy, muội làm sao để tái tạo lại chứ ?"
_" Chắc có lẽ sẽ tu luyện lại từ đầu vậy, muội cũng muốn thử cảm giác phấn đấu làm thần thú xem sao"
Lời nói thì nhẹ nhàng, nhưng Hạ Vũ lại cảm nhận được sự đau khổ ở trong đó. Khó trách, Mễ Ty đang từ thần thú, vì tình hình mà đem nọc vàng cấp hủy, điều này đồng nghĩa mọi thứ thuộc về cấp bậc ấy hãy để tái tạo lại hãy nói
_" Muội bây giờ cũng như các linh thú khác, không, hẳn là yếu hơn rất nhiều bởi vì bản thân muội giờ chỉ là yêu thú nhất cấp, có lẽ sau này không giúp gì được tỷ rồi, lại phiền tỷ chăm sóc mất. hì hì..."
Hạ Vũ nghe lời này nghẹn ngạo
_" Đứa ngốc, cái đấy còn phải nói sao, ta sẽ tìm cách giúp muội khôi phục lại..."
_" Tỉnh rồi sao?" một âm thanh lạnh tanh vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của Hạ Vũ với Mễ Ty. Mễ Ty dường như rất sợ người này, ngay khi tiếng nói vang thì im re, tám chân bám chặt vào áo Hạ Vũ.
Hạ Vũ cũng vì câu nói này mà rùng mình,l àm sao người ta có thể chỉ nói cũng khiến người đối diện sợ hãi như thế chứ ? Đảo mắt nhìn sang,đây là một ông lão ngoài bảy mươi,râu tóc trắng xóa, nhưng không toát ra chút nào của sự già nua mà ngược lại là rất tinh tường,uy nghiêm khiến người ta không dám làm điều gì sai trái. Và có lẽ đây là chủ nhân của ngôi nhà, cũng là người đem nàng về đây đi
Hạ Vũ mắt dịu đi, chớp chớp mắt đầy biết ơn hướng về phía ông lão ý đã hiểu
_" Vậy thì tốt, mau chóng khỏe mạnh rồi cuốn xéo rời đi khỏi đây cho ta..."
Ông lão cáu gắt lên với Hạ Vũ, sau đó phẩy mạnh ống tay rồi đi ra ngoài, để lại cho Hạ Vũ nằm trên giường mắt trợn ngược không hiểu chuyện vừa rồi là như thế nào
_" Mễ Ty, ông lão kia đã đem chúng ta về đây ư?"
_" Cũng có thể xem là như vậy !" Mễ Ty dè dặt trả lời lại, âm thanh dù chỉ là trong thần thức cũng cố gắng giảm đi nhỏ nhất. Hạ Vũ cũng không quan tâm nữa mà tiếp tục hỏi
_" Sso lại là" cũng có thể xem", muội mau nói"
_" Bởi ngoài lão giả này ra, còn thêm một ca ca nữa, chính ca ấy đã đưa tỷ về đây mặc dù bị lão giả kia phản đối..."
_" Như thế xem ra người này rất tốt, nếu khỏe hơn chút nữa, lại nói chuyện được khi đối mặt với ca ca đó tỷ nhất định phải cảm ơn thật nhiều mới được"
_" Đúng vậy, ca ca có vẻ rất thích tỷ, mấy ngày nay toàn ở bên chăm sóc tỷ thôi, tuy nhiên kia lão giả có vẻ như không thích tỷ đâu, luôn luôn mắng kia ca ca cách xa tỷ ra để chuyên tâm vào tu luyện..."
_" Khoan đã, muội gọi ông lão lúc nãy là lão giả, lại tu luyện, không lẽ..." Hạ Vũ mắt trợn tròn
_" Lão giả ấy tu vi chỉ sợ có lẽ đã tới phân thân kỳ đỉnh núi..."