• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vũ không biết mình đang ở đâu,xung quanh không gian chỉ một màu đen tối,dơ tay năm ngón không thấy nữa,linh khí nghèo nàn đến cùng cực,mà lúc này lại đúng lúc nàng cần đại lượng lực để tiến cấp.Bất quá cũng không sao,Hạ Vũ là nhớ tới nhất đại sự kiện : nàng là hậu bối của Hạ gia cùng Phượng gia,lại đón nhận tứ đại thần hồn làm chủ,có thể lấy ánh sáng cùng bóng tối để bù đắp sự thiếu hụt của linh khí. Nói thế này cuộc vượt giai là vượt qua chắc rồi

Hạ Vũ cười nhếch mép,nàng tại sao lại quên được niềm vinh dự như thế chứ,vội vận động linh lực toàn thân hấp thụ. Nhưng nghĩ chính là tốt đẹp hơn hiện thực,nàng vận động lên kinh mạch chính là chỉ thu vào ít ỏi chút linh khí,dù cố gắng đến mấy cũng không chút thay đổi.Mà trong lúc này,không gian bạo động không ngừng lớn hơn.

Cảm nhận được điều này,Hạ Vũ càng gấp,tại sao khi trước không hỏi qua ca ca hoặc nương cách hấp thu chứ,nếu thế lúc này sẽ không phải chật vật như thế.Không được,nàng phải nghĩ ra cách nào đó,cứ như thế này chiếu xuống chỉ sợ cách tự bạo không bao nhiêu.

Hạ Vũ lại một lần nữa quét lại kinh mạch của mình,từng tia một cũng không bỏ qua.Trong kinh mạch, nàng chỉ thấy từng tế bào thấm nhuần linh khí,đang căng phồng cố gắng hấp thu linh khí. Nhưng cả một khoảng tế bào liều mạng hấp thu cũng chỉ được vài tia tiểu quang hoàn sáng,cũng không thấy chúng hấp thu vào cái gì có màu đen cả.Như thế nàng là làm sao đây. Không lẽ...

Hạ Vũ tinh tường cảm thấy bảo tháp đang lung lay từng trận,cũng cảm nhận được từng tia bất an truyền đến.Nếu cứ như cách này truyền xuống chắc chắn sẽ không có tác dụng gì,nói vậy thì hãy thử cách này đi,hoặc như thất bại cũng không mất gì cả bởi nói đến cùng cũng chỉ có một là tử. Làm một cái hạ quyết tâm, Hạ Vũ nhắm mắt,lướt lại một lần hình ảnh dịu dàng của nương,ôn nhu của ca ca.Mở mắt ra tinh quang bắn ra,nàng sẽ không thất bại,nhất định không

Hạ Vũ nghiến răng. Thôi nữa dùng linh lực để đi thu hút linh khí,mà dụng sức khu động linh lực để thâu tóm vào một chỗ. Từng trận,từng trận bòn rút linh khí từ tế bào thật không dễ chịu.Ban đầu cảm giác truyền đến chính là chỉ như gió thổi không để ý sẽ không thấy,nhưng càng bòn rút nhiều,cảm giác lại càng tăng lên.

Dần dần càng rõ ràng hơn,nó khó chịu như kiến cắn,sau lại giống kim châm,tới cùng như từng dao cắt lên da thịt.Hạ Vũ cảm nhận từng trận đau đớn truyền đến,mặt trắng bệch,mồ hôi chảy ròng trên trán.Lúc này giống như nàng đang phế đi tu vi của mình,lại đầy mình thương tích như hành hạ

.Nhưng Hạ Vũ cắn răng quyết không từ bỏ.Nàng biết đây là thời khắc quan trọng,nếu cứ thế buông tay mọi thứ sẽ dễ dàng kết thúc bằng cái chết,nhưng làm sao bảo nàng cam tâm đây,kẻ thù chính là đang ngao ngao vui tươi ngoài kia.Nàng sẽ vượt qua,nhất định

Hạ Vũ cắn chặt răng,thậm chí đôi khi cắn môi đến máu chảy đầm đìa lợ lợ cả giọng,tất cả để khiến bản thân không mơ mị đi.Nàng có tin tưởng chỉ cần tâm thần không tỉnh táo thì cũng đừng mong vượt quá,bởi một điều hiển nhiên nàng là không có phúc khí như nữ chính. Rút...rút...trận đau nhức truyền từ chân,bụng,ngực,rồi đến đầu.

Ngay khi trận đau đầu khiến nàng không thể chịu được nữa,Hạ Vũ dùng chút sức lực còn lại nén chỗ linh khí này vào bảo tháp,lại thật không ngờ như muối bỏ bể bởi ngay lập tức bị hai viên châu hút đến cạn chỉ trong cái chớp mắt.

Nàng biết đây là cơ hội,bèn ngay khi tia linh lực mỏng manh cuối cùng bị hút mất,vội đem thần thức tản ra,quên đi đau đớn toàn thân,cố gắng thả lỏng cảm nhân không gian xung quanh,đồng thời đem cả cơ thể căng ra lấy sức bình sinh hút vào linh lực bóng tối...

Hạ Vũ không cảm nhận thấy cái gì cả,dù đã nghĩ đến cái này trường hợp nhưng khi nó xảy ra thật sự lại nhường nàng ngỡ ngàng. Thật sự mọi cố gắng đều không có tác dụng gì ư,nàng là sẽ cứ vậy bỏ mạng? Không,nàng sẽ không cam tâm.

Hạ Vũ gồng mình,cắn chặt răng phóng ra toàn bộ thần thức còn sót lại,đem lực lượng phát ra đến mức tối đa.Nàng có thể thấy cảnh vật đột nhiên bừng sáng,cả không gian màu đen bỗng biến thành không gian mờ ảo.Nàng là thực nhìn thấy các viên cầu nhỏ màu đen đang chuyển động dập dềnh êm ái.

Thấy sự này,Hạ Vũ thực muốn khóc , đến cùng mọi công sức cũng không uổng phí,nàng thực sự thành công cảm nhận được thần lực huyền bí của vóng tối.Nếu vậy còn chờ gì nữa,Hạ Vũ kìm xúc động,đem toàn lực ra hấp thụ các viên cầu đen.

Lúc này không nữa khó khăn như trước,linh lực huyền bí của bóng tối giàu có,sung túc gấp vạn linh khí,cứ như vậy được từng tế bào hút vào.Hạ Vũ cảm tưởng như mình vốn đang đi trên sa mạc không phương hướng,cổ họng cháy khô bỗng gặp được một dòng suối mát ngọt lành vậy,không kiềm chế được cứ thỏa sức mà hút vào.

Cảm giác từng tế bào đều căng tràn sinh lực thật thoải mái,nó làm cho Hạ Vũ tỉnh táo lại nhiều lắm.Nàng biết không thể chần chừ được nữa,bèn điều động linh lực vừa hấp thu tiến lên,xông thẳng vào bảo tháp.

Chỉ thấy một luồng màu đen tuyền ồ ạt truyền vào bảo tháp,lượn quanh hai viên ngọc,biến ánh sáng mờ nhạt đi nhiều lắm,mà từ đó chần động cũng theo nhau giảm sút,đến cuối cùng thì dừng lại. Bảo tháp ngay khi chấn động dừng lại,một khắc ấy đem chung quanh đều biến đổi.

Từng lơp đá nứt dần ra,ban đầu thì nhỏ nhưng sau dần nối tiếp nhau vang dội ầm ầm tróc bóc.Hạ Vũ chấn kinh,không lẽ trạn bảo vệ này thất bại,khiến bảo tháp sụp đổ.Nhưng nhìn kĩ lại không giống bởi này thần hồn cũng không truyền đến bất an như trước mà hơn vào đó lại là niềm vui.

Chính vì vậy, Hạ Vũ bất động thanh sắc, yên lặng nhìn. Nhưng ngay khi trận tróc này kết thúc,một không gian mới truyền đến long lanh ánh sáng.

Hạ Vũ nhìn thế chính là kinh hoảng,toàn bộ bảo tháp được dựng lên không nữa là đá mà là bằng bạc một loại,mịn màng,bóng loáng.Đây mới là chân chính Sóng lửa tháp tầng hai ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK