• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Kinh mạch bị hủy còn muốn tu luyện, nực cười, không tự xem lại bản thân là cái dạng gì mặt hàng..."

Âm thanh lạnh lùng vang lên từ phía ngoài, sau đó vị lão giả mở cửa bước vào, nhìn Hạ Vũ đầy châm chọc. Hạ Vũ đang đứng, nghe vào tai chữ " kinh mạch bị hủy" cả thân mình lung lay,ngã ngồi xuống giường

_" kinh mạch bị hủy, làm sao...làm sao lại như thế...Vân ca, ta...ta..." Hạ Vũ thất thần quay sang nhìn Lăng Vân, hỏi vô thức, mong muốn một câu nói " chỉ là đùa"

Lăng Vân khó xử nhìn Hạ Vũ,không biết nói làm sao, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì kia lão giả đã cướp lời

_" Ngươi nghĩ sao, chưởng phong mạnh nhất của phân thân kì ,không đem ngươi nghiền nát là không được. Ngươi chính là cái ngoại lệ, nhặt về được cái mạng xem ra cũng không thể nói không có phúc phận!"

_" Nhặt về cái mạng...ha ha...cái mạng..."

Hạ Vũ nghe lão giả, cười vô thần. Một cái mạng nàng nhặt về như thế này để làm gì, kinh mạch bị hủy thì không tu luyện được là chuyện chắc chắn rồi,như thế thù kia phải làm sao, việc tái sinh nương phải làm sao.

Hạ Vũ nhìn lên ngực nơi Mễ Ty đang bám chặt, muội ấy lại sẽ làm sao đây, nếu sáu bảy mươi năm nữa nàng chết đi sẽ liên lụy muội ấy mất, muội ấy đáng được hưởng thứ tốt hơn mà không phải như này. Lúc này nước mắt Hạ Vũ cứ thế trào ra, nàng bỗng có suy nghĩ nếu như Mễ Ty không phải là linh thú của nàng mà là của Lan Băng Băng có khi nào giờ đây muội ấy vẫn còn là thần thú, vẫn ngạo khí đầy mình không.

Không biết có phải nước mắt của Hạ Vũ hay do sự liên hệ giữa chủ nhân và linh thú, Mễ Ty nhẹ nhàng cử động, truyền âm tới

_" Tỷ không nên nghĩ như thế, thời gian qua cũng rất tốt mà"

_" Mễ Ty, ta có lỗi với muội, có lỗi với đại ca cùng nương, có lỗi..." nghĩ đến đây Hạ Vũ khóc đến nấc cụt, không thể thở được. Chút hy vọng của nàng cứ như thế vụt mất, làm sao, làm sao đây...

_" Chẳng phải tỷ còn sống sao, sống là tất cả, thế giới này có muôn vàn điều thần bí, rất có thể tỷ sẽ tìm được cách chữa trị..."

Hạ Vũ đang vừa cười vừa khóc trong vô thức, tự nhiên nghe vào tai từ này của Mễ Ty, tự nhiên như tìm ra phương hướng, vội quay sang Lăng Vân

_" Vân ca, ca là luyện dược sư, ca có thể luyện được đan dược giúp muội chữa trị đúng không ?"

Lăng Vân nhìn Hạ Vũ mắt ngấn lệ, nhìn mình đầy hi vọng, hắn cũng không biết phải làm sao cho đúng. Hắn biết vấn đề của Hạ Vũ là cực kì nghiêm trọng, với thành tựu là luyện dược sư tam thành của bản thân là vô phương giúp được, nếu là sư phụ rất có thể còn có cách.

Vì thế Lăng Vân quay lại nhìn lão giả. Hạ Vũ thấy được hành động của Lăng Vân, biết ca không có cách nào giúp đỡ, nhưng có lẽ lão gỉa kia có

_" Lão giả, người có cách giúp tiểu nữ đúng không? Cầu người hãy ra tay cứu giúp tiểu nữ..."

Hạ Vũ từ giường chạy xuống quì trước mặt lão giả. Đây là hi vọng duy nhất của nàng

_" Ta vì sao phải giúp ngươi..."

_" Tiểu nữ..." Hạ Vũ nghẹn lời trước câu hỏi của lão giả. Đúng vậy, nàng có gì báo đáp được sự giúp đỡ to lớn này đây

_" Sư phó giúp đỡ..."

_" Ngươi câm miệng cho ta, ngươi không có việc ở đây"

Lăng Vân vừa mở miệng muốn cầu xin giúp Hạ Vũ thì đã bị lão giả chặn đứng, lườm cho một cái. Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng nói thêm

_" Sư phó, chuyện năm năm sau, người cũng không được quên..."

_" Ngươi..." lão giả trừng mắt nhìn Lăng Vân nhưng sau đó không nói gì nữa mà như nghĩ nghĩ cái gì đó, lại nhìn về phía Hạ Vũ

_" Ta có thể giúp ngươi, tuy nhiên ngươi phải giúp ta một việc..."

Hạ Vũ nghe vậy hết sức vui mừng, nàng được cứu rồi

_" Lão giả cứ nói, tiểu nữ sẽ cố gắng hết sức làm cho kì được"

Thật không ngờ lão giả nghe chỉ hừ một cái

_" Cố gắng, ngươi nghĩ cố gắng mà đủ ư, ngươi...phải dùng cả mạng sống mà quyết tâm, nếu không cũng chẳng cần ta ra tay mà ngươi cũng sẽ bị thiên hsj nghiền nát"

Hạ Vũ biết chuyện lão giả không phải dễ dàng,nhưng cũng không nghĩ tới lại nguy hiểm nhường này. Bất quá nguy hiểm có sao,chỉ cần nàng dùng cả tâm trí lực làm việc cố gắng,mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. Chẳng phải có câu không có cánh cửa nào là đóng lại hoàn toàn sao. Vì vậy Hạ Vũ tự tin gật đầu

_" Ngài cứ nói, tiểu nữ sẽ chắc chắn làm được,nếu không cũng sẽ không tại..."

_" Tốt,nhưng ngươi biết chuyện đó cũng không phải nói chơi. Ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại kinh mạch,sau đó lại tự tay giáo ngươi tu luyện. Tất cả để năm năm sau ngươi tiến vào hoàng gia bí cảnh, cướp tranh cho ta một khúc ngàn năm nhân sâm..."

Hạ Vũ nghe xong giật mình,năm năm,lại hoàng giai bí cảnh, cái này không phải quá trùng hơp đi, vội hỏi

_" Tiểu nữ sẽ làm được. Vậy xin ngài cho tiểu nữ biết quí tánh được không, tiểu nữ muốn khắc sâu ân tình này đến cuối đời..."

_" Ngươi ư,không đủ mặt mũi để biết tên ta. Tuy nhiên cũng phải nói ngươi có ý chí chưa biết sự tình cũng đã đồng ý. Vậy đi, nếu có thể hoàn thành công chuyện, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ..."

_" Thật vậy chăng...?" Hạ Vũ nghi ngờ hỏi

_" Đương nhiên thật,vấn đề là ngươi có hoàn thành được không thôi. Bởi cùng ngươi tranh đoạt gốc sâm này cũng là người không phải vừa,chỉ cần so ra về tư chất thiên linh căn cũng đã đủ nói rồi

_" Cái gì,thiên linh căn.." Hạ Vũ ngỡ ngàng,thiên linh căn này không phải nói Lan Băng Băng chứ

_" Sao, sợ rồi à "

Lão giả thấy Hạ Vũ như vậy,mỉa mai cười

_" Không,chỉ là có chút giật mình thôi,gì chứ cũng chỉ là thiên linh căn, tiểu nữ sẽ cố gắng tranh phong để làm tròn sứ mệnh"

Hạ Vũ nói cũng không phải là giả,theo như lời lão giả nàng cũng đoán ra được năm phần mười đó là ai. Nhưng như thế thì có sao, với nàng chuyện đó giờ không còn là quan trọng nữa rồi

_" nếu vậy ta cũng không nói nhiều nữa,ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu quá trình chữa trị. Ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi,chuyện này có khi còn đau đớn hơn lúc ngươi bị phế bỏ. Đúng rồi,ngươi phải nhớ,người cùng ngươi cướp đồ là thứ nhất chính đạo đệ tử : Lan Băng Băng"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK