Mục lục
[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa không trung trên cao có một chiếc gương màu xám mờ đang lơ lửng bất động. Tấm gương tỏa ra hào quang năm màu chớp động, trên bề mặt nó phun ra những loại hình ảnh mơ hồ biến đổi không ngừng.

Nếu cẩn thận quan sát lại thì những hình ảnh này lại giống như trăng soi đáy nước, không sao nhìn rõ được.

Mà ở bên ngoài vùng ma khí, những con Phệ Kim Trùng vẫn bất cần chẳng thèm để điều gì vào mắt mà điên cuồng cắn xé lẫn nhau.

Sau một thời gian dài như thế, toàn bộ bầy trùng chỉ còn lại có mấy trăm con mà thôi. Hơn nữa những con Phệ Kim Trùng sắp trở thành trùng vương còn trắng trợn lao đến những con sót lại mà cắn giết.

Những con Phệ Kim Trùng bình thường mặc dù tức giận, cùng nhau tiến hành phản kích. Nhưng rõ ràng là không cách nào đối kháng nổi những con sắp trở thành trùng vương kia, tất cả đều bị cắn nuốt.

Sau đó không lâu, trên thân thể của những con côn trùng màu tím đã xuất hiện rất nhiều vết thương.

Mọi việc vẫn tiếp tục, thời gian trôi qua từng chút một.

Không biết bao lâu sau, trên không trung, những con Phệ Kim Trùng bình thường đã bị cắn nuốt tất cả, chỉ còn lại những con sắp trở thành trùng vương mình đầy thương tích.

Cuối cùng, sau khi con Phệ Kim Trùng bình thường cuối cùng bị cắn nuốt trong nháy mắt. Những con sắp trở thành trùng vương trên không trung thoáng một cái nhảy ngược ra sau, dừng lại một chút rồi dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm những con khác xung quanh.

Những âm thanh đáng sợ lại vang lên vù vù. Những con sắp trở thành trùng vương khẽ động hai cánh, không chút do dự nhào tới, lại tiếp tục cắn xé..

So với lúc trước thì màn tranh đấu lúc này càng thê thảm hơn.

Tiếng ông ông thê lương liên tục phát ra. Thi thoảng lại có mẩu cánh vỡ hoặc khúc chân gãy từ trên cao rơi xuống phía dưới.

Vài con côn trung màu tím tiếp tục cắn xé nhau. Có con miệng phun ra làn sáng vàng nhè nhẹ, hoặc có con lại biến hóa thân hình lúc lớn lúc nhỏ. Chúng đều liều mạng dốc sức thi triển thần thông của mình, muốn đem tất cả đối thủ nuốt vào trong bụng.

Thế nhưng vào lúc này, thực lực của những con côn trùng màu tím không chênh lệch nhau quá lớn. Nếu như muốn phân ra thắng bại rõ ràng thì chắc chắn trong thời gian ngắn không thể thực hiên được, phải trải qua một màn chém giết dài thì mới có hy vọng hoàn thành.

Cùng thời gian này, trong một không gian khác, Hàn Lập mang vẻ vẻ cười chất phác đang bị đám trai gái trong thôn đẩy vào một căn phòng trang trí đầy khăn đỏ.

Mọi người còn liên tục cầu chúc: “Sớm sinh quý tử”, “Bên nhau tới đầu bạc răng long”, rồi cùng tươi cười sau đó bỏ ra ngoài. Lại còn vội vàng khép cánh cửa còn thơm mùi gỗ mới lại.

Trong nháy mắt, căn phòng tân hôn chỉ còn lại Hàn Lập và một người nữa đang ngồi ngay ngắn trên chiếc giường gỗ sơn hồng, trên đầu phủ một tấm lụa màu đỏ, che đi gương mặt kiều diễm xinh xắn.

Hàn Lập lấy tay gãi gãi đầu, chân tay có chút lóng ngóng, mãi một lúc sau hắn mới đỏ mặt tiến về phía giường gỗ.

Tân nương tử đêm nay của hắn là một người cùng sống trong thôn, Hàn Lập cũng chưa từng gặp qua, nhưng cũng từ miệng bà mối Lưu Nhị nghe được một chút thông tin.

Thiếu nữ này là một người vô cùng khéo léo, hơn nữa cũng rất khỏe mạnh, tháo vát, nếu không thì cha mẹ hắn cũng không chọn nàng, không tiếc bỏ ra một con heo, ba con dê con làm sính lễ xin cưới. Sau đó trong vòng nửa tháng liền tổ chức tiệc cưới, đón thiếu nữ này về làm dâu.

“Nhưng vợ của mình tên là gì nhỉ? Thanh Mai? Xuân Uyển? Hay là Tiểu Linh?”

Đột nhiên Hàn Lập cảm giác được bản thân có chút hoảng hốt không thể lý giải, rõ ràng lúc trước còn nhớ rõ tên của người vợ này, vậy mà giờ phút này đầu óc lại trở nên mơ màng. Hắn chỉ cảm thấy mấy cái tên kia đều vô cùng quen thuộc, nhưng hình như cũng không phải là quen.

Nhưng chuyện này chẳng quan trọng lắm, nữ tử kiều diễm kia bây giờ đã là vợ của mình, chẳng lâu nữa cũng sẽ giống như đại tẩu, sinh cho hắn hai, ba, thậm chí là một đám con cái. Rồi vợ chồng hắn cũng sẽ như cha mẹ bây giờ, từng ngày từng giờ nhìn con cái lớn lên, sau đó lại nhìn chúng dựng vợ gả chồng…

Hàn Lập đã tới bên giường gỗ, sắc mặt có vẻ hoảng hốt, nhưng trong lòng cũng có chút kỳ quái, không hiểu tại sao trong đầu mình tự nhiên lại xuất hiện nhiều ý nghĩ lộn xộn như vậy? Không giống với những lời cầu chúc có chút châm chọc của mọi người trong thôn, có lẽ là do hắn đã đem toàn bộ tâm tư đặt lên mơ ước mà bấy lâu mình vẫn có.

Theo bản năng, hắn thở ra một hơi, rốt cục cũng có thêm vài phần mạnh dạn, thân hình khẽ động, cánh tay vươn ra nắm lấy tấm khăn che mặt của cô dâu.

Thân hình cô dâu theo đó khẽ run lên, vòng eo không hiểu sao cũng có chút uốn éo, giống như đang lo lắng vậy.

Hàn Lập cảm thấy mồm miệng khô ran, tăng thêm một chút dũng khí rồi giật khăn che mặt của cô dâu xuống.

Xuất hiện trước mắt Hàn Lập là một gương mặt không trắng, nhưng cũng tạm coi là được, có chút ngượng ngùng không dám nhìn lên.

Hàn Lập cười ngây ngốc, trong nội tâm vô cùng thỏa mãn. Tiện tay ném chiếc khăn sang một bên, miệng thì thào muốn hướng tới nữ tử kia nói cái gì, đột nhiên trong cơ thể có một cỗ khí lạnh buốt từ đan điền tỏa ra, nhanh chóng thốc lên não. Ngay sau đó, một tiếng “oanh” nổi lên, trí nhớ bị phong ấn lập tức tuôn ra ào ạt.

Nụ cười tươi trên mặt Hàn Lập đột nhiên đông cứng lại.

Nữ tử trước mắt cảm thấy kì lạ, vội vàng đứng dậy hướng Hàn Lập cúi đầu thi lễ, cất giọng nói dịu dang:

“Phu quân!”

Ánh mắt Hàn Lập chớp động, thần trí dường như đã khôi phục hoàn toàn, hắn không trả lời, vẻ tươi cười trên gương mặt cũng hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một cái nhìn chăm chú và khác thường lên người thiếu nữ trước mặt. Một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói một câu:

“Biến hóa không tệ, đáng tiếc giả mãi là giả, không thể qua mắt được ta. Muốn nhốt ta trong hư ảo vĩnh viễn dễ như vậy sao?”

Lời vừa dứt, tay áo hắn run lên, tia sáng màu xanh lạnh lẽo bắn về phía thiếu nữ, xoay một vòng sau đó chém ả ra thành hai đoạn.

Thi thể kia lập tức ngã nhào xuống giường, máu tươi chảy ra ào ào, khắp nơi trong không khí đều tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Hàn Lập nhìn thi thể nữ tử trên đất, vẻ mặt không chút biểu tình cười lạnh:

“Đến lúc này mà vẫn không từ bỏ ý định, lại còn muốn dùng Chướng Nhãn Pháp để che dấu sao. Thế thì đã quá coi thường Hàn mỗ rồi.”

Vừa dứt lời, ngón tay của hắn đã nhúc nhích.

Một tiếng sét đánh vang lên, tia điện màu vàng chợt lóe rồi bắn ra từ đầu ngón tay hắn, hướng thẳng tới mảnh thi thể trên mặt đất.

“Oanh”, hai mảnh thi thể lập tức hóa thành làn khói đen bay đi.

Nhưng Hàn Lập sớm đã có phòng bị, vội vàng bấm niệm pháp quyết.

Tia chớp màu vàng bỗng nhiên đổi hướng đánh chính xác vào đám khí.

Một tiếng kêu thê lương vang lên!

Từ trong hắc khí bị diệt đi một phần truyền ra giọng nói dữ dằn của đàn ông:

“Hàn tiểu tử, ngươi đừng có vội đắc ý. Lần này mặc dù ta không thể thành công, nhưng chỉ cần ngươi vẫn ở trong Tâm Ma Kiếp thì ta vẫn có biện pháp cho ngươi trải qua mười kiếp, trăm kiếp làm người người thường. Ta không tin không tìm ra sơ hở trong tâm cảnh của ngươi. Đến lúc đó còn sợ không làm gì được ngươi sao?”

“Ta đã sớm tu luyện thành công Luyện Thần Thuật, thần niệm của ta có thể so sánh với tu sĩ Đại Thừa Kỳ, tâm tình đã hợp nhất với linh hồn. Cho dù ngươi là ma tâm của ta thì cũng không thể làm tâm thần ta rung chuyển được đâu.” Hàn Lập nhìn chằm chằm vào đám khí đen cười ha ha, có vẻ như không thèm để tâm chút nào.

“Thật sao? Ngươi đừng có vội dương dương tự đắc. Chớ có quên, từ một góc độ nào đó mà nói, ta chính là ngươi, mà ngươi cũng chính là ta. Ngươi có trí nhớ, có tình cảm, bổn tọa cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Những gì ngươi ấn tượng sâu nhất, nhưng sự tình ngươi khó quên nhất đều không thể giấu diếm được ta. Mặc dù tâm ngươi bây giờ vững như bàn đá thì sao. Ta không tin sau trăm ngàn lần luân hồi, ngươi còn có thể che dấu được sơ hở của mình. Chỉ cần ngươi có một lần sơ hở, hặc hặc…” Gióng nói đàn ông trong cuộn khí đen lại vang lên, rồi còn phát ra một tiếng cười như điên dại.

Hàn Lập nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, nhưng cũng không chờ hắn kịp nói gì. Cỗ khí đen ở phía xa liền lóe lên sau đó bùng nổ ra một cỗ năng lượng kỳ dị bao trùm cả trời đất.

Cảnh vật bốn phía lập tức vỡ vụn, hào quang màu ngà sữa lóe lên. Một lúc sau, Hàn Lập bất ngờ xuất hiện trong một thế giới hoàn toàn khác.

Đây là một tòa nhà của một gia đình giàu có, trong dãy nhà có đủ các loại hoa tươi cỏ xanh. Một con đường đá nhỏ uốn lượn, chạy tới một cái cổng vòm. Ở cổng vòm có một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, tầm mười lăm, mười sáu tuổi đang cười cười nhìn về phía hắn.

“Sư huynh, nếu như ngươi là sư huynh của ta, lần đầu tiên gặp sư muội lẽ nào lại không có lễ vật nào.” Thiếu nữ duỗi cánh tay trắng bóc về phía hắn đắc ý nói.

“Mặc phủ. Mặc Thải Hoàn.” Hàn Lập đối với những thứ này vô cùng quen thuộc nên lập tức nhận ra vị trí của mình cùng với tên của thiếu nữ đang đứng trước mắt, trong miệng không tự chủ được thốt lên trả lời:

“Sư muội muốn có lễ vật gì đây?”

“Có đồ trang sức, châu báu hay thứ gì thú vị cũng được, ta không bắt bẻ đâu. Nếu không, cho ta bảy, tám ngàn lượng bạc cũng tạm coi là được, coi như huynh đã vượt qua kiểm tra.” Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt to trò, làm ra vẻ khoan hồng độ lượng nói.

Hàn Lâp nghe được câu trả lời quen thuộc này thì khóe miệng co giật một cái, đang định cười khổ thì đột nhiên có một lực lượng thần bí không thể ngăn cản đột ngột xuất hiện, thần thức lập tức hoảng hốt, quên hết thảy mọi chuyện, trong đầu chỉ nhớ đúng một chuyện lúc tiến vào Mặc Phủ.

Rời nhà, ra nhập “Thất Huyền Môn”, bái Mặc đại phu làm sư phụ, từ biệt Lệ Phi Vũ, mỗi chuyện đều hiện lên vô cùng rõ ràng, dường như mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra mà thôi.

Hàn Lập hầu như đáp lại theo bản năng một cách không hề lưỡng lự:

“Bảy, tám ngàn lượng bạc ta làm sao có được, hay là sư muội đổi lấy cái khác đi.”

Thiếu nữ đảo đôi mắt tròn to vài cái, trên mặt lộ ra một vẻ ủy khuất muốn khóc.

Hàn Lập thấy như vậy thì lập tức cảm thấy nhức đầu…

Ở không gian bên ngoài, thân thể của Hàn Lập cùng Nguyên Anh vẫn xếp bằng ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích. Nhưng ma khí bốn phía càng lúc càng nhiều lên, xuất hiện một ít ma vật mạnh hơn ban đầu, chúng bắt đầu xuất hiện ở xung quanh khu vực thân thể Hàn Lập đang ngồi, không ngừng công kích tới.

Tuy rằng đám ma vật này vừa tới đã bị hồ quang điện màu vàng đánh lui, nhưng càng lúc càng có nhiều ma vật xuất hiện từ trong đám ma khí. Số lần chúng công kích cũng ngày một tăng lên. Cả đám lúc nhúc đang dùng ánh mắt thèm khát nhìn về thân thể của Hàn Lập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Chung Anh
30 Tháng bảy, 2019 15:12
Chuyen da hoan thanh day
kotaro_166
08 Tháng bảy, 2019 11:52
Tìm chương ma kiếp đánh nhau với phân thân huyết quang thánh tổ ở thiên uyên thành ấy
thanhluong666
04 Tháng bảy, 2019 13:16
đọc thấy thằng main thường xuyên hoảng sợ, kinh hoảng, kinh hãi, khiếp sợ, rùng mình các kiểu làm mình cũng sợ nó đứt tim mà chết theo.
Twed
30 Tháng sáu, 2019 23:13
lần 3 luyện lại truyện này. 2 lần trc luyện 1 lần đc 100c, 1 lần 200c thì bỏ. cảm giác truyện khó luyện quá. lần này quyết tâm luyện lại tùe đầu xem sao.
Hieu Le
22 Tháng sáu, 2019 19:17
full rồi.đoạn phi thăng là hết phần 1 đấy.xuống khoảng chục chương là thấy
Hieu Le
21 Tháng sáu, 2019 20:20
móc cua
anacondaaaaa
26 Tháng ba, 2019 17:39
1 thằng kia muốn tu tiên, thế là nó đi tu tiên. rồi đó khỏi cảm ơn.
Phạm Thái Sơn
28 Tháng hai, 2019 14:30
Cu Hàn là sao chổi hay sao đi đâu chỗ đấy đánh nhau to
Hieu Le
17 Tháng hai, 2019 11:53
c v c c. c cc
Hieu Le
17 Tháng hai, 2019 11:53
.c c
Kiumin
15 Tháng hai, 2019 17:08
Sao truyện để tình trạng hoàn thành mà đọc tới chương 2468 thì hết rồi, chưa hoàn mà
MrBigGun
14 Tháng một, 2019 08:10
Sao ko up full nhỉ. Mình tải về để đọc trên máy bay. Trả 100 vàng xong lại ko thấy full
MeoRung1599
25 Tháng mười hai, 2018 10:59
bác lên http://vi.phamnhan.wikia.com/wiki/Ph%C3%A0m_Nh%C3%A2n_Tu_Ti%C3%AAn_Wiki xem cái Hàn Lập tu tiên niên biếu, khỏi cần tóm tắt làm gì
zincarry
20 Tháng mười hai, 2018 11:28
ai đọc xong r tóm tắt truyện giúp mình vs đc k :)) đọc xong mấy năm r quên kha khá :v
Long Ng Thành
17 Tháng mười hai, 2018 10:17
Bạn nói đúng á, nó mới bước vào bán tu tiên thui, chưa được tu tiên mà nó xem thường rùi người phàm rùi, về tới thôn ngõ đâm cưới e nó còn không vô còn nói tiên phàm xa cách *** nó chưa biết cái chó gì là tiên mà thấy ghét rùi.. đọc cở hơn 1k chap có đoạn phong ấn ma , người ta mượn bảo bối để phong ấn lại để không cho thoát mà nó ích kỷ vc lun, đeo cho mượn, lúc chết rùi có chôn theo đk đâu mà cứ giữ bo bo trong người
luotgio
08 Tháng mười hai, 2018 15:57
I mfeq 312057 0_.47 .
Huỳnh Văn Đệ
03 Tháng mười hai, 2018 13:49
chương 1637 hai tay chấp sau lưng sờ sờ cằm là động tác gì?
prince88
04 Tháng mười một, 2018 04:45
1666 nhé
phatproman
20 Tháng mười, 2018 12:19
có phần mới lâu rồi mà
Lequi Anhtuan
06 Tháng mười, 2018 22:42
Truyện có tính ra nữa k vậy
Hoàng Nam
23 Tháng chín, 2018 05:10
thích phàm nhân khó đọc truyện khác
vuongdaitru
12 Tháng chín, 2018 10:39
chưa đọc truyện mà thấy cái thằng chíp hôi đúng là hôi thật, có 1 cái cmt mà spam 4-5 lần, truyện có hay đến mấy cũng ko thể hoàn hảo, còn nếu nhân vật quá hoàn hảo thì còn gì là hay
Tri Mệnh
21 Tháng tám, 2018 23:42
Gét mấy đứa nv nữ phụ toàn về sau thấy hl lên cấp cao rồi tỏ vẻ yêu thương
Chíp Hôi
10 Tháng tám, 2018 13:21
Truyện nội dung hay nhưng ko thích tính cách của nvc, vô tình và ăn cháo đá bát: 1: vô tình là con cái ko giữ đạo hiếu lúc mất rùi mơi bắt đầu tiết thương. Bày đặt tiền phàm xa cách. Hài mới lv thấp mới biết chút ít về tu tiên mà đã thế rùi 2: ăn cháo đá bát, ăn của ng ta cục vàng lại vứt lại cho ng ta cục xương xong phán câu đừng bao giờ làm phiền nó nữa, Chỉ là ý kiến riêng thui
Chíp Hôi
10 Tháng tám, 2018 13:21
Truyện nội dung hay nhưng ko thích tính cách của nvc, vô tình và ăn cháo đá bát: 1: vô tình là con cái ko giữ đạo hiếu lúc mất rùi mơi bắt đầu tiết thương. Bày đặt tiền phàm xa cách. Hài mới lv thấp mới biết chút ít về tu tiên mà đã thế rùi 2: ăn cháo đá bát, ăn của ng ta cục vàng lại vứt lại cho ng ta cục xương xong phán câu đừng bao giờ làm phiền nó nữa, Chỉ là ý kiến riêng thui
BÌNH LUẬN FACEBOOK