Thời gian từ lúc cự mãng phóng ra đến lúc bị chém chết, chỉ là mấy lần hô hấp. Nguyên bản có những binh lính và luyện thể sĩ muốn chạy đến hỗ trợ đều chững lại trợn mắt há hốc mồm, nhưng lập tức lại khấp khởi vui mừng.
Người vừa rồi có biểu hiện kinh nhân. Ai cũng nhìn ra Hàn Lập không phải là một luyện thể sĩ bình thường. Có cao thủ như vậy hỗ trợ bên cạnh, tự nhiên có thể bảo đảm tánh mạng. Một tiếng hô to vang lên, nhân loại binh sĩ liền tiếp tục triển khai chém giết Xích Mãng phổ thông trên mặt đất,uy thế tăng thêm vài phần.
Nhân mãng đại chiến ngày càng kịch liệt mà biến dị cự mãng xuất hiện ngày càng nhiều.
Nhưng chổ của Hàn Lập không nhiều lắm. Thời gian từ lúc hắn đồn trú tại đầu tường thành, đã có năm sáu đầu biến dị cự mãng toi mạng trong tay hắn.
Hàn Lập rút kinh nghiệm, loại biến dị cự mãng này sống giai như gián nên khi ra tay liền phân thây bọn chúng ra hơn mười đoạn khiến cho bọn thú này căn bản không thể có cơ hội nào phản kích.
Dưới tình hình như vậy, đám luyện thể sĩ và binh lính toàn lực đối với mãng xà phổ thông cảm thấy dễ thở hơn nhiều.
Nhưng ở các vị trí khác không có cao thủ cỡ Hàn Lập tương trợ.
Tiếng hí tiếng rít… chấn động đan vào nhau vô cùng hỗn loạn. Một đầu biến dị cự mãng lắc đầu vẫy đuôi phá tan hoang tứ phía đầu tường thành, trừ một số binh sĩ cầm trọng binh khí trong tay và một bọn luyện thể sĩ còn dám đương đầu khổ chiến, còn những người khác đều lảng tránh không dám ngạnh kháng.
Bất quá hành động Hàn Lập dễ dàng kích sát biến dị cự mãng, khiến cho phe Mãng Thú chú ý. Sau mấy tiếng rít, xích ảnh liên tiếp chớp động, có ba đầu biến dị cự mãng đồng thời xuất hiện ở đầu tường. Tinh phong nổi lên, ba đầu cự mãng này hung tợn đánh tới Hàn Lập.
Mi mắt của Hàn Lập chợt động, có chút ngoài ý muốn, nhưng khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, cánh tay lại vung lên, đại đao hướng về một đầu mãng xà.
Nếu chỉ là đại đao bình thường chém tới, chỉ sợ là ngay cả cái vảy của cự mãng cũng không tróc một cái, nhưng đại đao của Hàn Lập ân chứa cự lực kinh người, làm đao này vốn bình thường trở thành một loại thần khí vô cùng sắc bén. Đao này hóa thành một đạo hàn quang trực tiếp nhập vào đầu của cự mãng rồi chui ra phía đằng đuôi.
Con mãng xà này đã bị đại đao chia làm hai mảnh chỉnh tề.
Hàn Lập lại tùy thời, thân hình nhoáng lên, tựa như một loại phân thân thuật, huyễn hóa thành hai đạo nhân ảnh phân ra nghênh đón hai đầu cự mãng còn lại.
Thanh âm ầm ầm vang lên liên tiếp không ngừng. Bên ngoài thân hai cự mãng phù hiện lên phiến phiến kim quang, bao bọc bản thể cự mãng vào bên trong.
Mà hai cái bóng nhân ảnh liên tiếp rung động, lại quỷ dị hợp nhất, kim quang cũng chợt tắt.
Chỉ thấy lộ ra thân hình hai cự mãng chỉ còn trơ xương, xụi lơ trên mặt đất, cũng không mảy may nhúc nhích.
Dĩ nhiên trong nháy mắt, Hàn Lập đã dùng xảo kình đánh trên các điểm trọng yếu trên thân thể cự mãng, làm cho thân thể bọn chúng nát thành phấn vụn, hoàn toàn làm cho bọn chúng mất đi năng lực tái sinh quấy nhiễu.
Binh lính ở phụ cận nhìn thấy cảnh này, không nói hai lời chạy lại đem các tàn thi của cự mãng loạn nhận phân thây.
Tam đầu biến dị mãng xà bị chết đi, phe Mãng Thú cũng không nguyện để ý đến vị trí của Hàn Lập, nên trong lúc nhất thời không có cự mãng xuất hiện tại phụ cận của Hàn Lập.
Như vậy, chẳng những những người khác thở một hơi dài nhẹ nhõm mà Hàn Lập cũng mừng rỡ quay lại chỗ ban đầu, đứng yên lặng lưu ý biến hóa trên không trung.
Giờ phút này, trên không trung của tường thành, trận chiến giữa các tu sĩ và Báo Cầm Thú trên không trung rốt cuộc xuất hiện biến hóa mới phá vỡ cục diện bế tắc.
Chỉ thấy lông chim từ trong lục sắc mê vụ đang bắn nhanh ra đột nhiên ngừng lại. Xem ra lông chim của đám yêu cầm này cũng không phải là vô cùng vô tận.
Nhân loại tu sĩ vui mừng nhưng chưa kịp thúc giục linh khí công tới thì yêu vụ phát ra tiếng kêu quái dị, rồi quay cuồng kịch liệt. Yêu vụ chợt ngưng kết biến hình, trong chớp mắt đã hóa thành một con Báo Cầm Thú vô cùng khổng lồ , một thân phủ đầy lông lục sắc, đầu báo vô cùng dữ tợn, hai cánh mở ra, mang theo một cỗ sát khí trùng thiên hùng hổ vọt tới nhóm tu sĩ.
Nhóm tu sĩ thấy vậy quá sợ hãi. Thanh thế của cự đại yêu cầm bay tới thật lớn, khiến cho cả hai tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng không thể đoán được nông sâu, tuyệt không dám đón đỡ nửa phần.
Nhóm tu sĩ lập tức giải tán, tạm thời né tránh, đồng thời nhao nhao thu hồi linh khí, chuẩn bị trận địa sẵng sàng nghênh đón một trận ác chiến với quân địch.
Nhưng lại xảy ra một màn ngoài ý muốn của đám tu sĩ.
Cự đại yêu cầm lại lướt qua nhóm tu sĩ, không có dừng lại đuổi giết tu tiên giả, mà là giống như lưu tinh trực tiếp hạ xuống đầu tường thành, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Cẩm bào nam tử của Kim Ngọc Tông thấy cảnh này, trong đầu chợt lóe linh quang, nhất thời sắc mặt đại biến, gầm lên:
“Bất hảo! Rút lui, nhanh ngăn cản nó!”.
Các tu sĩ còn lại cũng đồng dạng bừng tỉnh, chợt hiểu ra vấn đề. Cả bọn kinh sợ nhao nhao thúc giục linh khí cấp bách truy theo cự đại yêu cầm.
Nhưng cự đại yêu cầm căn bản không để ý tới sự công kích của các linh khí, chỉ đập cánh liều mạng vọt xuống phía dưới.
Một lát sau, mặc dù một bộ phận thân thể phía sau bị linh khí đánh tan, nhưng non nửa đã tới đầu tường thành không đầy mười trượng. Yêu vụ còn cuốn theo ác phong làm các binh lính thủ vệ ở đầu tường bị thổi cho lảo đảo, không thể nào đứng thẳng được thân hình.
Hàn Lập nhìn phiến lục vụ mênh mang trên đỉnh đầu, gương mặt nguyên bản đang bình thản rốt cuộc có chút động dung.
Coi như hắn không may, đứng ngay tại vị trí đầu tường nơi mà lục vụ yêu cầm đang hạ xuống.
Điều này khiến cho Hàn Lập trong lòng chửi thầm không thôi.
Dưới một kích kinh người này, đừng nói là cấp độ luyện thể sĩ bình thường mà e rằng cả trung giai tu sĩ cũng không có cách nào đón đỡ.
Mặc dù thân thể hắn đã tu luyện đến tầng thứ bốn của Kim Cương Quyết, nhưng dưới sự công kích này cũng không có mười phần nắm chắc thoát thân bình yên.
Hàn Lập không dám lưỡng lự nữa…, tay áo rung lên, một khỏa ô hắc viên cầu lăn vào trong tay quay tròn không ngừng, nhưng ánh mắt lại chuyển động, gương mặt hiện ra một tia chần chừ.
Khỏa này chính là Diệt Tiên Châu, cũng là vật hộ thân duy nhất của hắn nếu gặp phải cường địch hiện giờ. Bây giờ lại phải sử dụng một khỏa nên có ý chần chừ tiếc nuối.
Huống hồ theo tính toán, thân thể hắn do tầng thứ tư Kim Cương Quyết tạo ra vô cùng mạnh mẽ, khả năng chỉ có chút nguy hiểm là bị trọng thương mà không có nguy hiểm đến tính mạng.
Các ý nghĩ trong lòng xoay chuyển chỉ trong phút chốc, rồi sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng, khỏa viên châu trong tay liền nhoáng một cái biến mất không thấy. Nhưng đối với cự vật đang hạ xuống, hắn lại cũng chẳng có ý tứ tránh né, mà là hít sâu một hơi, hai nắm tay nắm chặt lại, kim quang trên cánh tay chớp lóe, rồi biến thành kim sắc rực rỡ.
Lập tức Hàn Lập hét lớn một tiếng, thân hình hơi khuỳnh xuống, hướng về tường thành dưới đất hung hăng đánh một kích.
Cú đánh này thật lẫm lẫm uy phong, nhưng đối với lục vụ yêu cầm khủng khiếp như vậy lại không đáng nhắc tới. Uy lực của quyền pháp chưa thể hiện ra hết thì thân hình Hàn Lập đã bị lục vụ bao phủ vào trong.
Lục vụ yêu cầm hung hăng đánh vào đầu tường thành.
Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền ra. Tường thành của An Viễn Thành tuy đã được xây dựng bằng một phương pháp đặc biệt nhưng đối với một công kích không thua gì công kích toàn lực của một tu sĩ Kết Đan thì như thế nào có thể trụ vững được.
Đầu tường lập tức vỡ vụn, sụp đổ.
Những binh lính trên đầu tường thành và các luyện thể sĩ, giờ phút này lại không mảy may lo lắng.
Bởi vì trước lúc tường thành sụp đổ thì họ đã bị lục vụ áp cho thành thịt vụn đi đời nhà ma rồi.
Yêu vụ sau khi phá hủy tường thành, lại tiếp tục khuếch tán lan ra bốn phương tám hướng. Nhân loại ở phụ cận chỉ cần bị lục vụ cuốn vào trong, chỉ kịp hét thảm rồi ngã gục, hóa thành một khối thi thể màu bích lục.
Thấy tình hình như vậy, các binh lính ở nơi khác còn đang muốn tràn lại che lấp lổ hổng, liền cuống cuồng sợ hãi rút ngược mà chạy.
Nhất thời, trong lục vụ phát ra tiếng kêu quái dị. Một nhóm lớn Báo Cầm Thú từ bên trong nhao nhao trào ra, mà các Xích Mãng chẳng hề sợ hãi khói độc cũng nhân dịp tuôn qua lỗ hổng vào thành như ong vỡ tổ. Tình thế vô cùng hỗn loạn. Hàng trăm biến dị cự mãng sau khi vào thành liền tách ra xây dựng một phòng tuyến đơn giản, còn Xích Mãng đại quân chạy ào vào An Viễn Thành giống như nước thủy triều.
Giờ phút này An Viễn Thành đã bị thất thủ.
Nhóm tu sĩ trong không trung sắc mặt trắng bệch. Gã tu sĩ giả đan đầu bóng lưỡng không cam lòng lớn tiếng quát, sau đó còn thôi thúc một bảo vật giống như cái búa lao xuống:
“Nhanh xuất thủ ngăn chặn lổ hỗng này là có thể bảo trụ được thành!”.
“Coi như hết, Uông huynh à. Chậm rồi. Cho dù tường thành không sụp đổ thì An Viễn Thành cũng không có cách nào chống được. Bị quần thú công phá chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi” Cẩm Bào nam tử của Kim Ngọc Tông, đột nhiên lên tiếng ngăn cản, sau đó nhàn nhạt liếc mắt nhìn ra phía xa ngoài thành.
“Lời này có ý tứ! Hả, cái gì?” Đại hán đầu bóng vừa nghe lời của cẩm bào nam tử, đầu tiên là ngẩn ra, nhưng nhìn theo ánh mắt của đối phương , sắc mặt “bá” một cái trở nên xanh mét.
Bởi vì ở phía xa đằng sau Xích Mãng, không biết khi nào xuất hiện phiến phiến hoàng sắc trần vụ, còn mơ hồ truyền đến thanh âm chấn động phảng phất như vạn mã bôn đằng.
“Cái này… là Sa Trùng Thú từ Thanh La Sa Mạc. Lần này dưới bốn chủng loại thú liên thủ, An Viễn Thành tiêu rồi.” Một gã tu sĩ kiến thức quảng bác thất thanh la lên.
Các tu sĩ khác nghe vậy sắc mặt biến đổi khó coi dị thường.
Nhiều loại yêu thú như vậy, đừng nói một toà An Viễn Thành tiểu tốt mà chỉ sợ ngay cả một toà thành thị trung đẳng cũng không dễ gì ngăn cản.
“Việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ còn biết tự hành sự. Tần mỗ cần phải cứu một người, xin cáo từ trước” Đột nhiên cẩm bào nam tử chắp tay với các tu sĩ, kêu đôi nam nữ trẻ tuổi của Kim Ngọc Tông đi ra, rồi lập tức độn quang chạy nhanh vào trong thành. Dĩ nhiên ý tứ của hắn đã không muốn quản chuyện yêu thú nữa.
‘Thật không nghĩ ra toà đệ thất thành thị ở Thiên Nguyên Kính lại bị quần thú công phá nhanh như vậy. Chắc chắn phía Thiên Nguyên Thành sẽ cử người đến điều tra nguyên nhân thành thị bị phá, tìm cặn kẽ có hay không có cao giai yêu thú tham gia trong đó. Mọi người cũng tuỳ ý hành sự đi. Uông mỗ cũng xin cáo từ” Gã đại hán đầu bóng chỉ biết cười khổ, cùng các tu sĩ nói vài câu khách sáo, rồi cũng ngự khí bay về một phương hướng khác ở ngoài thành mà đi.
Các tu sĩ còn lại cũng đồng dạng hai mặt nhìn nhau rồi lập tức giải tán. Người thì quay lại thành cứu trợ thân nhân, kẻ thì giống gã đại hán đầu bóng, rời khỏi An Viễn Thành.
Lúc này, hoàng vụ phía xa cũng đã cuốn tới phụ cận An Viễn Thành, từ bên trong hiện ra một con côn trùng hình thể hơn trượng, song mục đỏ tươi nhìn mọi người, vô cùng dữ tợn hung ác…