Thanh niên gầy yếu ở một bên thấy thế thì sắc mặt đại biến khoát tay, một thanh trường đao sáng láng xuất hiện trong tay, hung hăng chém tới Kim mao đại thủ.
Đang! một tiếng kêu giòn vang truyền ra.
Lưỡi trường đao mới vừa trảm tới thì trên Quyền thủ liền bạo tỏa ra kim quang chói mắt.
Trường đao pháp khí trong nháy mắt bạo liệt vụn vỡ mà thân hình thanh niên chấn động lùi lại mấy bước, há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, toàn thân lập tức uể oải, tê liệt ngã xuống mặt đất vô pháp đứng dậy.
"Nơi đây đã bị ta hạ cấm chế, dù cho có gọi vỡ cuống họng cũng vô dụng. Lá gan các ngươi thật không nhỏ, biết rõ phía sau tiểu đạo sĩ này còn có người, không ngờ không xem vào đâu. Các ngươi cho rằng đây là Lũng gia thì ta không dám đến bắt người sao?" Thanh âm nam tử lại lần nữa tại vang lên trong phòng, ngữ khí vô cùng băng hàn.
Tiếp theo không gian dao động một thoáng, một thân ảnh màu vàng óng từ từ hiện ra trong phòng.
Là một con Yêu Viên lông vàng cao tới ba bốn trượng, thân mặc một kiện chiến giáp màu bạc trắng.
Hai mắt Yêu Viên có màu xanh lam, răng nanh lộ ra ngoài miệng, cả người ngùn ngụt bốc ra khí tức bạo ngược, ngoài ra còn có hung sát chi khí nhàn nhạt xèn xẹt quanh thân.
Dữ tợn dị thường!
"Yêu tu! Không thể nào!" Hắc mi lão giả vừa thấy Cự Viên, không khỏi la lên một tiếng kinh hãi.
Lão phụ nhân cũng trợn tròn hai mắt, lộ ra một tia khiếp sợ.
"Hắc hắc, có gì mà không thể. Các ngươi như đã to gan lớn mật tự tìm đường chết, vậy đừng trách bản tọa lạt thủ vô tình!" Trong mắt Kim Mao Cự Viên chợt lóe hung quang, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, chỉ thấy năm ngón tay đầy lông vàng đang nắm phụ nhân nhất thời đại phóng kim quang, tựa hồ muốn một cái cứng rắn bóp chết lão phụ.
"Tiền bối, không thể!"
"Dừng tay!"
Hắc mi lão giả cùng thanh niên gầy yếu vừa mới hồi tâm, đồng thời hét lớn. Có điều lúc này hai người đều toàn thân bủn rủn, pháp lực hỗn loạn, nào còn chút năng lực tiến lên ngăn cản.
Mắt thấy lão phụ sắc mặt xám trắng như tro, trong mắt đã tràn đầy tử sắc thì đột nhiên một thanh âm thản nhiên từ ngoài phòng truyền vào:
"Ta xem lá gan của đạo hữu cũng không nhỏ a! Dám đơn thân lẻn vào nơi bổn lão tổ tọa trấn, hơn nữa còn dám hạ độc thủ "
Vừa dứt lời, một tiếng sấm sét ngang trời theo nóc nhà giáng xuống, tiếp theo một Tử sắc Cự Thủ to cỡ một trượng, mang theo vô số phù văn loạn chuyển phá khai cấm chế, xuất hiện trên đỉnh đầu Kim Mao Cự Viên, một trảo giáng xuống không chút lưu tình.
"Lũng lão quái!"
Khuôn mặt dữ tợn của Kim Mao Cự Viên biến đổi, gầm nhẹ một tiếng. Kim Mao Quyền thủ đang cầm bỗng đem lão phụ nhân ném đi. Đồng thời nó bạo tăng thể tích lên mấy lần, không chút nào yếu kém nghênh đón Tử sắc Cự Thủ, đồng thời Quyền thủ còn lại hư không một trảo về Khí Linh Tử đang ngây ngốc bất động.
"Oanh" một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Một quang cầu lưỡng sắc tử kim thật lớn bạo phát ra trong phòng, linh áp trùng thiên đem vách tường bốn phía cùng nóc nhà hất tung lên.
Trong linh quang chót mắt, một tiếng hừ nhẹ truyền ra.
Tiếp theo một đạo kim ảnh như trong quang cầu kích bắn mà ra, chợt lóe lướt qua đã thoát ra hơn trăm trượng.
"Còn muốn chạy?"
Chủ nhân của Tử sắc Cự Thủ khẽ quát một tiếng băng hàn.
Tiếp theo đó, một đạo tử quang từ trên đỉnh của Tháp lớn tỏa ánh vàng kích bắn ra, truy thẳng theo kim ảnh. Độn quang cực nhanh, tựa hồ còn hơn kim ảnh phía trước mấy phần.
Động tĩnh lớn thế này, tự nhiên khiến toàn bộ mọi người trong thành giật mình tỉnh lại. Vô số độn quang từ trong các kiến trúc bay lên trời, tựa hồ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ một thoáng, kim ảnh cùng tử sắc kinh hồng đã một trước một sau bay ra khỏi tường thành, thâm nhập vào trong tầng sương mù màu trắng kia.
Nhiều Lũng gia tu sĩ vội vội vàng vàng đuổi tới sát tầng sương mù màu trắng thì bên trong lại liên tiếp truyền ra âm thanh bạo liệt.
Tiếp theo là những tiếng gầm lên như vang đọng thành một chuỗi, hai cỗ linh áp kinh thiên ở trong chỗ sâu sương mù phóng lên cao, làm cho cả bầu trời vặn vẹo biến hình, mơ hồ truyền xuống những âm thanh như tiếng sấm rền.
Chủ nhân của hai cỗ linh áp này, nhất thời giằng co bất phân thắng bại.
Lũng gia tu sĩ ở chung quanh thấy thế đều hai mặt nhìn nhau, không khỏi lộ vẻ sợ hãi.
Lúc này bọn họ đã biết trong sương mù có một người chính là Lũng gia lão tổ, người còn lại có thể đấu với lão mà không rơi xuống thế hạ phong, chẳng lẽ cũng là một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ?
Nếu như vậy, những tu sĩ Luyện Hư cùng Hóa Thần nơi đây xông vào chiến cuộc phía trước chẳng phải là tìm chết hay sao!
Dẫn đầu đám tu sĩ Lũng gia chính là Lũng gia chi chủ, là lão giả vận tử bào có tướng mạo uy nghiêm.
Lúc này vẻ mặt lão kinh sợ nhìn vào màn sương mù, cảm ứng linh áp ngập trời trong đó thì có chút chần chờ.
"Ha ha, Lũng gia chủ, hay là để thiếp thân xuất thủ, đem nhị vị đạo hữu trong kia tạm thời tách ra chăng?" Đột nhiên từ phía sau Lũng gia gia chủ, truyền đến âm thanh dễ nghe của một nữ tử.
Tử bào lão giả nghe vậy thì thầm rùng mình, vội vàng xoay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một hoàng bào thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi, bộ dáng thướt tha yêu kiều xuất hiện ngay sau lưng, ánh mắt hiện một nụ cười nhìn lão.
Nếu là Hàn Lập ở đây, liếc mắt có thể nhận ra thiếu nữ này chính là Thiên Thu thánh nữ đỉnh đỉnh đại danh của Khí Linh tộc.
"Thì ra là Thiên Thu tiền bối, nếu tiền bối chịu ra tay tương trợ đem người kia sanh cầm, tự nhiên không thể tốt hơn rồi." Tử bào lão giả trong lòng có chút kinh nghi, nhưng ngoài miệng có chút mừng rỡ vội vàng nói.
"Bắt giữ? Không hẳn, dù có hai người như ta cũng không thể làm được điều này. Huống hồ, thiếp thân tuy có giao hảo cùng Lũng gia nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ đắc tội với một Đại năng chi sĩ trong Lưỡng tộc các ngươi. Điều mà thiếp thân có thể làm là tạm thời tách hai người bọn họ ra mà thôi." Thiên Thu thánh nữ lắc đầu, cười tủm tỉm nói.
"Tách ra... việc này cũng được. Phụ thân ta trước đó vài ngày do có một sự tình nên tổn thất một chút nguyên khí, hiện không nên liều mạng tử chiến cùng cường địch" Sắc mặt Lũng gia gia chủ âm tình bất định một hồi, bỗng nhiên giậm chân đáp ứng.
"Được, nếu đã Lũng gia chủ đồng ý, ta đây... Ồ, ta không cần xuất thủ nữa rồi." Thiên Thu thánh nữ đang mỉm cười, nhưng sau một khắc nhìn về phía biển sương mù thì ánh mắt như ngưng đọng lại.
"Cái gì, ý của tiền bối là..." Tử bào lão giả tự nhiên ngẩn ra, còn chưa hỏi rõ ràng thì cảm thấy mặt đất chung quanh toàn thành nhoáng lên một cái, tiếp theo trong sương mù truyền đến một tiếng nổ long trời lở đất, sau cùng là một âm thanh quái dị truyền ra.
Một đạo lãng khí mang hai sắc màu tử kim từ trong bắn ra, đem sương mù gần đó quét sạch không còn, trực tiếp như cuồng phong bão tố thổi tới đám Lũng gia tu sĩ.
Vừa thấy lãng khí đáng sợ như thế, đám Lũng gia tu sĩ trở nên đại loạn, những người có tu vi thấp đều dồn dập lui nhanh về phía sau, trốn đằng sau tường thành.
Các tu sĩ Luyện Hư thì phóng xuất pháp bảo hộ thân, hóa thành hàng loạt luồng sáng chắn trước người, sau đó cũng lùi về vài bước.
Chỉ có Thiên Thu thánh nữ, mặc cho lãng khí ngập trời kia thổi qua nhưng vẫn đứng yên bất động ở tại chỗ, chỉ là nét mặt tươi đã thay thế bằng vẻ ngưng trọng dị thường.
Lúc này tại phía xa, bạch sắc sương mù nơi đó cũng bị lãng khí quét sạch không còn.
Sau một khắc, mọi người đều thấy rõ ràng, trên không trung đang lơ lửng hai thân ảnh thể hình rất khác nhau.
Một gã Kim Mao Cự Viên thân cao hơn ba mươi trượng, phảng phất như một tòa núi nhỏ, một tay cầm một gã đạo sĩ nhân tộc, nắm quyền to tướng đầy lông vàng để ngang trước người, một bộ hung thần ác sát.
Đối diện với hắn là một nhân ảnh, chính là Kim diện trung niên tu sĩ hiện thân lúc sau cùng trên đấu giá hội.
Lúc này trên đầu hắn mọc ra một đôi kim sắc long giác, hai gò má phủ những chiếc vảy kim lân, kim quang trong mắt cũng trở nên rực rỡ, đồng thời cũng là tay không.
Mà mặt đất phía dưới hai người thì nơi nơi đều là hố sâu lớn nhỏ như trải qua một lần chấn động dữ dội.
"Hắc hắc, không hổ là tu vi hậu kỳ đại thành, quả nhiên là chân linh đệ nhất thế gia. Có thể lấy nhục thể trực tiếp khánh ngạnh cùng ta. Bất quá Lũng lão quái, bản tọa cũng đã thử qua thủ đoạn của ngươi, chỉ e không thể hơn ta." Trong miệng Kim Mao Cự Viên truyền ra âm thanh ông ông cực lớn.
"Ngươi là người phương nào? Theo ta được biết, trong đám yêu tộc tiến giai Hợp thể, yêu tu thuộc Viên loài thì ngoài Hoàng Mi làm gì còn kẻ thứ hai." Lũng gia lão tổ nhìn Kim Mao Cự Viên, nét mặt không chút biểu tình hỏi.
"Hắc hắc, bản tọa là người phương nào, đạo hữu từ từ mà đoán đi. Lũng lão quái ngươi đích thân đứng ra, lần này ta tha cho mấy người kia một lần. Nhưng lần sau thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác." Sắc mặt Cự Viên hung tợn rít gào.
Sau đó ngoài thân Yêu Tu đột nhiên hiện ra một tầng hỏa diễm quỷ dị mang ngân sắc rực rỡ, thân thể thoáng cái xẹt lên hư không phương xa.
Vẻ mặt Lũng gia lão tổ vẫn vô cảm nhưng tròng mắt không khỏi co rụt lại, không có xuất thủ ngăn cản.
Kết quả là bụp một tiếng, hư không bị ngân diễm trên người Cự Viên hòa tan, một cái lỗ hổng đen tuyền hiện ra.
Thân hình Cự Viên chợt lóe, ẩn vào trong hắc động không thấy tung tích.
Lũng gia lão tổ đứng bất động ở xa, nhìn hắc động rất nhanh thu nhỏ lại rồi tan đi, ánh mắt chớp động không thôi, tựa hồ đang cân nhắc chuyện gì.
"Phụ thân, người không sao chứ." Lúc này tử bào lão giả vội mang theo trưởng lão trong tộc bay đến, cung kính hỏi.
"Hừ, ta có thể xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ còn sợ ta chịu thiệt?" Lũng gia lão tổ liếc mắt quét qua tử bào lão giả, lạnh lùng nói.
"Hài nhi tuyệt không có ý tứ này. Chỉ là thấy phụ thân đã kích phát hơn nửa long thân nên có chút lo lắng mà thôi." Tử bào lão giả vội cung kính dị thường, khoanh tay trả lời.
Lũng gia lão tổ nghe vậy trong mắt chợt lóe tinh quang, bỗng nhiên lạnh lùng hỏi:
"Vừa rồi trước khi yêu tu rời đi, lời của hắn ngươi cũng đã nghe thấy. Ngươi thân là Lũng gia gia chủ, hẳn là biết rõ chuyện gì."
"Việc này liên quan đến lệ nương, con đang muốn bẩm báo với phụ thân đại nhân, nhưng không ngờ đối phương truy tới nhanh như vậy, hơn nữa còn là một lợi hại yêu tu, thực sự có chút ngoài dự liệu của hài nhi." Tử bào lão giả không dám chối, cười khổ một tiếng thành thật trả lời.