Mục lục
[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù có rất nhiều đan dược tương trợ nhưng vấn đề ngưng kết Nguyên Anh cũng được xem là phải có cơ duyên. Mà đối với Mộ Phái Linh thì tỉ lệ ngưng kết lại không quá cao. Nghe được lời này của Hàn Lập, Mộ Phái Linh ngẩn ra, đôi môi đỏ mọng mấp máy muốn nói điều gì nhưng Hàn Lập khoát tay chặn lại, không cho nàng nói.

“Tốt lắm. Ta không hối thúc ngươi lựa chọn. Cho ngươi suy nghĩ thêm vài năm. Hiện tại ta cần phải bế quan một thời gian, nên sẽ cấp cho ngươi một số đan dược để ngươi thử đột phá cảnh giới Kết đan trung kỳ. Ngoài ra ngươi cũng thay ta chỉ điểm một chút công pháp cho Cầm nhi”.

“Dạ! Cẩn tuân mệnh lệnh của công tử” Mộ Phái Linh có chút không cam lòng, nhưng thấy khẩu khí của Hàn Lập trầm xuống, chỉ có thể bất đắc dĩ thuận theo. Hàn Lập gật đầu, lấy ra một ít đan dược đưa cho nàng, lại dặn dò Điền Cầm Nhi vài câu, sau đó cho nhị nữ rời khỏi động phủ.

Chờ trong phòng không còn ai, Hàn Lập chậm rãi nhắm hai mắt, khẽ thở dài một hơi, tựa hồ tâm tình có chút rối loạn. Hắn ngồi yên ước chừng khoảng một khắc, lại mở hai mắt ra, ánh mắt trở lại vẻ lạnh nhạt, tựa hồ tâm tình khôi phục lại như lúc ban đầu. Bỗng nhiên hắn vỗ vào bên hông, nhất thời một phiến ngân quang chớp động trước người, quỷ dị hiện lên nhân hình Khôi Lỗi, đứng trước mặt không nhúc nhích.

Hàn Lập liếc mắt đánh giá nhân hình Khôi Lỗi, thần niệm chợt động. Đột nhiên trên mặt của nhân hình Khôi Lỗi hiện ra một tầng ngân quang. Ngũ quan của nhân hình Khôi Lỗi trở nên mơ hồ, khi ngân quang hạ xuống, lộ ra khuôn mặt độc nhất vô nhị của Hàn Lập, tương tự như một Hàn Lập thứ hai.

Mà cơ hồ cùng lúc đó, thân hình Khôi Lỗi run lên, vô thanh vô tức, dáng người cao thêm mấy tấc, y chang dáng của Hàn Lập. Hàn Lập nhìn Khôi Lỗi một lần nữa, gật đầu vừa lòng, phất tay về nó một cái.

Sắc mặt của Khôi Lỗi không chút thay đổi, thân hình nhoáng lên một cái, biến mất trong ngân quang, vô pháp nhìn nó đang ẩn núp ở đâu.

Hàn Lập lại cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng, tiến thẳng vào mật thất trong động phủ.

Nhưng đi được nửa được, đột nhiên hắn mở miệng nói:

“Đệ nhị Nguyên Anh của ta ở trong đỉnh có biết điều không, có gây phiền phức gì cho đạo hữu?”.

“Hắc, hắc, chỉ là một trung kỳ Nguyên Anh thì chưa đủ năng lực để gây rối cho lão phu. Chỉ là trước giờ sống một mình, bây giờ lại có người mới, có chút không quen”.

Trong tay áo bào phát ra thanh âm của Đồng tử. Cũng không biết khi nào Hàn Lập đã đặt Hư Thiên Đỉnh trong tay áo bào.

“Thiên Lan đạo hữu nhẫn nại một chút. Ta sắp sửa đồng hóa đệ nghị Nguyên Anh, đem nó thu hồi. Đến lúc đó đạo hữu sẽ không còn phiền não. Mà khi xong việc này, ta sẽ trợ giúp đạo hữu trải qua biến hóa lôi kiếp, biến hóa nhân hình, đạo hữu có ý kiến gì không?”

“Hàn đạo hữu còn nhớ rõ việc này, lão phu làm sao lại có ý kiến ý cò gì nữa” Thiên Lan thánh thú nghe Hàn Lập nói xong, mừng rỡ đáp lời.

Hàn Lập cười nhạt, không nói tiếp với Đồng tử, thân hình lóe lên, tiến nhập vào mật thất, bế quan. Hàn Lập chậm rãi đi tới vị trí trung tâm mật thất, không nói hai lời, tay áo bào run lên. Một đoàn thanh quang bắn ra, sau khi xoay quanh liền hóa thành một cái thanh sắc tiểu đỉnh huyền phù trước người.

Trên đầu đỉnh chợt lóe thanh quang, thân ảnh của Đồng tử mơ hồ hiện lên, cười hì hì, ngồi trên đỉnh, bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui.

Thần sắc Hàn Lập không thay đổi, như không thấy Đồng tử, lại vỗ vào túi trữ vật, xuất ra nhất điệp trận kỳ.

Hắn giơ tay lên, hơn mươi cây trận kỳ chợt lóe lướt qua, bay ra bốn phía mật thất. Lập tức một tầng quang mạc màu vàng nhạt mơ hồ hiện lên, đem toàn mật thất bao phủ lại. Hai tay Hàn Lập kháp quyết, điểm nhẹ nhàng vào Hư Thiên Đỉnh.

Một tiếng “Sưu…” từ trong đỉnh phát ra bay vút lên trời.

Đồng từ như đã biết trước, đã sớm động thân bay sang một bên, ngồi tươi cười nhìn chăm chú tiểu đỉnh. Trong đỉnh phát ra tiếng âm thanh ầm ầm vù vù nhưng… cũng không có dị biến nào khác phát sinh. Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, trong miệng phát ra tiếng chú ngữ, một đạo pháp quyết được đánh vào trên đỉnh.

Nhất thời Hư Thiên Đỉnh khẽ run lên, một đồ vật thanh sắc mênh mông từ trong đỉnh chậm rãi dâng lên, kích cỡ chừng nửa xích, được vô số thanh ti rậm rạp bao xung quanh, không có vẻ sự sống.

“Phá”!” Trong miệng Hàn Lập quát khẽ một tiếng.

Một màn quỷ dị xuất hiện. Thanh ti đang bao xung quanh trong nhất thời đứt ra từng khúc, trong nhay mắt hoá thành nhiều điểm oánh quang tiêu thất vào hư không. Thân ảnh hắc lục sắc của đệ nhị Nguyên Anh lập tức hiện ra. Lúc này hai mắt nó nhắm nghiền, huyền phù không nhúc nhích trong không trung, tựa hồ hôn mê chưa tỉnh.

Hàn Lập thấy vậy, hai mắt nhíu lại, không chút do dự, một tay đánh một trảo vào không trung.

Vài cây tế châm ngân sắc lấp loé hiện ra trong lòng bàn tay, sau đó hắn lạnh lùng liếc mắt quan sát Nguyên Anh trong không trung một lần nữa, rồi vẫy tay phóng ra. Hơn mười đạo ngân ti loé lên lướt qua rồi biến mất. Nguyên Anh đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên quanh thân chợt loé lên hắc quang, nhoáng một cái quỷ dị biến mất. Tự nhiên ngân ti đều đánh vào khoảng không, tất cả đều thất bại. Hàn Lập cũng không kinh ngạc gì, ngược lại khoé miệng mỉm một tia cười lạnh, điểm vào Hư Thiên Đỉnh.

Từ một góc mật thất mặc nhiên bắn ra một chùm thanh ti. Chỉ thấy thanh quang đại phóng, đã đem toàn bộ không gian phía dưới bao phủ lại. Một tiếng kêu rên truyền ra, trong thanh ti chớp động, lại hiện ra thân ảnh hắc lục sắc của Nguyên Anh. Chỉ là lúc này từ cổ đến tứ chi đều bị thanh ti quấn chặt, không thể mảy may nhúc nhích.

Mà lúc này hơn mười ngân ti đánh hụt kia cũng bay vụt quay về.

Sau vài tiếng “Phốc, phốc…”, trong nháy mắt các ngân ti đã chui vào trong thân thể Nguyên Anh làm cho nó run lên mất đi khả năng khống chế điều động pháp lực. Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh hiện ra vẻ tuyệt vọng.

“Ngươi không cần có tâm tư cầu may nữa. Hết thảy tâm cơ của ngươi đều là phục chế từ ta. Ta như thế nào lại để cho ngươi có cơ hội. Ta không có ý định gạt bỏ sự tồn tại của ngươi, chỉ là muốn đồng hoá ngươi mà thôi, đừng có cố chống cự làm gì cho thêm đau khổ” Thanh âm của Hàn Lập không vội không vàng, giống như đang tâm sự với một người bạn tri kỷ.

“Cái gì gọi là không gạt bỏ sự tồn tại của ta? Về sau ta không còn ý thức tự chủ thì còn có thể là ta nữa sao? Như vậy so với việc biến mất khỏi thế gian này có gì khác nhau?” Đệ nhị Nguyên Anh bị cấm chế, biết mình lần này chạy trời không khỏi nắng, không muốn giãy dụa nữa mà nhìn Hàn Lập hét lớn đầy sự oán độc.

“Cũng không sai. Nhưng căn bản ngươi là đệ nhị Nguyên Anh của ta, thì cũng không nên có thần thức tự chủ. Ta hủy diệt ý thức của ngươi thì ngươi cũng không có gì phải oán giận. Muốn trách thì trước hết ngươi nên trách ngươi không nên tồn tại trong cõi đời này” Đuôi lông mày của Hàn Lập động đậy, trả lời một cách lạnh lùng. Lúc này hắn cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa nữa, hai tay kháp quyết. Thanh ti rậm rạp đang trói buộc Nguyên Anh chợt đại phóng linh quang. Đệ nhị Nguyên Anh chỉ thấy hai mắt tối sầm lại, liền chân chính hôn mê.

Thần sắc Hàn Lập lúc này mới buông lỏng, nhưng tựa hồ chợt nhớ ra điều gì, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Đồng tử.

Đồng tử cũng khá là nhu thuận. Vừa thấy Hàn Lập lạnh lùng liếc nhìn, bèn không nói một lời, thân hình nhoáng lên, tự hành tán loạn tiêu thất. Hàn Lập gật đầu, hướng tiểu đỉnh trong không trung, điểm chỉ một cái. Hư Thiên Đỉnh lập tức hạ xuống, cả thân đỉnh loé lên thanh quang, rồi hợp lại.

Cơ hồ cùng lúc này, Hàn Lập hé miệng phún ra một cỗ thanh hà, đem tiểu đỉnh quấn vào trong . Trong thanh hà, tiểu đỉnh nhanh chóng thu nhỏ lại , sau vài cái chớp động, đã được Hàn Lập hút vào trong bụng.

Lúc này Hàn Lập mới thở nhẹ một hơi, khoanh chân ngồi xuống, nhìn đệ nhị Nguyên Anh, rồi một tay trảo một cái. Một cỗ cự đại hấp lực sinh ra hút Nguyên Anh lại gần huyền phù cách Hàn Lập một trượng. Hàn Lập cẩn thận, dùng thần niệm kiểm tra Nguyên Anh, sau khi xác định thần thức đối phương thật sự không còn, mới yên tâm nhắm mắt, vỗ vào thiên linh cái của mình.

Nhất thời trên đỉnh đầu Hàn Lập chớp động thanh quang, một con Nguyên Anh thanh sắc mông mông cỡ mất tấc, không một tiếng động hiện ra. Dưới chân Nguyên Anh là một thanh sắc tiểu đỉnh, hai tay cầm một cây Mộc Xích xanh biếc, trên đỉnh đầu xoay quanh một khoả bạch sắc viên châu, hai hàng lông mày như ẩn như hiện một đoàn hắc khí, bốn phía của thân thể có hơn mười thanh kim sắc tiêu kiếm xoay quanh không ngừng.

Đây chính là đệ nhất Nguyên Anh do Hàn Lập khổ tu hơn trăm năm có được. Trên mặt Nguyên Anh không buồn không vui, chỉ lạnh nhạt xem xét đệ nhị Nguyên Anh. Tiểu đỉnh dưới chân chợt loé lên thanh quang, liền chậm rãi chở Nguyên Anh chậm rãi bay đến gần.

Khi còn cách đệ nhị Nguyên Anh vài xích, Nguyên Anh này ngừng lại, ánh mắt chớp động quan sát thanh ti trên người đệ nhị Nguyên Anh, đột nhiên dẫm nhẹ vào tiểu đỉnh. Nhất thời tiểu đỉnh phát ra tiếng vù vù, thanh ti trên người đệ nhị Nguyên Anh liền loé lên biến mất, chỉ để lại hắc lục sắc Nguyên Anh huyền phù trong không trung.

Sau đó chỉ thấy Hư Thiên Đỉnh từ từ lớn lên, đệ nhất Nguyên Anh đứng thong dong ở phía trên, ném Lục Xích trong tay vào không trung, hai tay kháp quyết, có nghe thấy phát ra một trận thanh âm chú ngữ trầm thấp. Thanh quang trên người Nguyên Anh đại phóng, hai mắt chậm rãi nhắm lại, đoàn hắc khí giữa hai lông mày chợt quay tròn chuyển động rồi ngưng tụ biến ảo thành một con mắt thứ ba đen thui, toả sáng lòe loè, tảm ra tia sáng yêu dị. Đệ tam nhãn này hơi chuyển động ngóng nhìn về phía đệ nhị Nguyên Anh.

Mà đúng lúc này, thanh âm chú ngữ trong miệng Nguyên Anh ngừng lại, hắc quang nội thiểm trong đệ tam nhãn đột nhiên phún ra một phiến hắc sắc quang hà, vừa đủ đánh vào đệ nhị Nguyên Anh.

Nhất thời thân thể hắc lục sắc của đệ nhị Nguyên Anh chấn động, hai mắt nó mở ra, trong đó đầy vẻ mờ mịt, dường như thần trí đã mơ hồ.

Mà vào lúc này, hai mắt của đệ nhất Nguyên Anh của mở ra, tinh quang trong mắt loé lên, đồng thời từ trong mắt bắn ra hai đạo thanh sắc quang trụ, trực tiếp tiến nhập vào trong hai mắt của đệ nhị Nguyên Anh, bộ dáng muốn cường hành quán chú thể nội của đệ nhị Nguyên Anh.

Tứ chi của đệ nhị Nguyên Anh vô lực rủ xuống, thân hình run rẩy không ngừng, gương mặt nguyên đang đò đẫn chợt hiện ra sự thống khổ dị thường, tựa hồ muốn la hét, nhưng không thể nói ra được tiếng nào.

Gương mặt của đệ nhất Nguyên Anh thuỷ chung vẫn không thay đổi, chỉ không ngừng điều khiển thanh sắc quang trụ trong mắt không ngừng phun ra, còn các biểu hiện khác của đệ nhị Nguyên Anh thì nó không quan tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
ntkien400
11 Tháng tư, 2023 22:57
Hình như mấy chap sau khi phi thăng nó thừa ra thì phải. Qua phần 2 đọc mình ko thấy nó liên kết nhau gì ráo, mà cấp độ tiên nhân cũng thay đổi phần 1 thì Kim tiên cùi hơn Chân tiên, phần 2 thì Chân tiên rồi mới cấp Kim tiên.
ntkien400
10 Tháng tư, 2023 00:57
Ài cuối cùng cũng đọc xong phần 1. Lúc phi thăng sao éo thấy Thiên Ngoại Ma Quân nó đến nhỉ, nhớ thề thốt lúc HL phi thăng bản thể nó xuống đánh 1 trận cơ mà, chắc tác quên cmnr :)
ntkien400
09 Tháng tư, 2023 20:41
Chap 2427 bị lặp lại chap 2426 rồi, bác nào up lại đi :v
quyet1
09 Tháng tư, 2023 15:28
hàn lập là con thứ 4 có 3 anh chị và 1 đứa em nữa
ntkien400
31 Tháng ba, 2023 17:01
Tác buff con Đề Hồn Thú quá op. Gặp con nào cũng chỉ đấm đá hít vài cái là đi, mỗi trận gặp quái vượt cấp đánh xong cái về ngủ là tăng hẳn 1 giai. HL nhà ta đánh Đại Thừa ải chỉa ra, gọi con Đề Hồn ra hiếp cái 1 xong phi thăng trước luôn :|
Hieu Le
30 Tháng ba, 2023 11:20
thằng dịch nguuu như bò, đưa mấy cái đoạn trích dẫn của nó vào làm nó nguu thêm, cứ tưởng mình hài mà toàn đưa mấy cái giải thích xàm lờ mà tưởng hài, dịch thì thiếu sai chính tả sai chi tiết, óc
ntkien400
29 Tháng ba, 2023 01:37
Lên linh giới tác buff tu vi nhanh quá, ko còn thấy tu luyện khó khăn như hồi nhân giới. 300 năm từ hoá thần lên hẳn hợp thể, mong là truyện về sau không xuống phong độ quá.
hade
22 Tháng ba, 2023 08:42
Đọc bản cvt đã được biên ngày xưa hay hơn thật, vẫn giữ được văn phong của tác.
ntkien400
18 Tháng ba, 2023 19:07
Từ lúc lên Hoá Thần tác muốn kết thúc ở Nhân giới luôn hay sao ý, mà trong vài chap đã cho đi vào Linh giới luôn. :v
ntkien400
12 Tháng ba, 2023 01:07
Ko biết là tác không nhớ hay là dịch sai, từ lúc ở Âm minh giới tới lúc Hàn Lập đi Đại Tấn bèo cũng 50-60 năm rôi, thế nào lại bảo hơn 10 năm.
Đào Đức Ân
10 Tháng ba, 2023 13:09
Khi nào nghe thấy câu:”tại hạ họ lệ” “tại hạ lệ phi vũ” là biết là làm việc chả tốt lành gì rồi =]]
ntkien400
03 Tháng ba, 2023 21:11
Haha, giờ thì em thấy 1 kèo thúi Lệ Phi Vũ rồi :)
ntkien400
01 Tháng ba, 2023 10:46
Kể cả vậy thì lúc đó Hàn lập mới 17-18 thì ba mẹ nó mới 34-35 gì thôi. Dù thời xưa không thọ, nhưng 3x thì vẫn khoẻ như thường chứ, ăn uống tuy khổ nhưng toàn đi lao động tính ra còn khoẻ hơn thanh niên bây giờ ấy bác. Thời chiến các cụ nhà mình cũng có yếu đâu, lội sông đèo núi thồ cả trăm kí như thường.
ntkien400
01 Tháng ba, 2023 10:40
Tới 400 chap rồi, main nhà ta đã bay ra hải đảo, không biết có còn về Thiên Nam lục địa nữa không :v
trongbang033
25 Tháng hai, 2023 19:19
Xưa chưa có khoa hc thuốc hay chế độ dinh dưỡng với nạng đói chiến tranh vv nên tuổi thọ người xưa ko cao tầm 50-60 à thọ lắm thì 7 mấy
trongbang033
25 Tháng hai, 2023 16:23
Có thể bạn ko bt kèo thơm hàn lập kèo thúi lệ phi vũ
ntkien400
21 Tháng hai, 2023 00:15
Mới đọc hơn 200 chap, nhận xét là truyện cũng đc. Tác hay lướt không kể chi tiết nhiều tình huống. Vài chỗ cũng không logic lắm, như luyện đan cần phải chính xác nguyên liệu gì mới đúng. Nhưng để bớt rắc rối tác quất thẳng chỉ cần dược liệu trăm năm, ngàn năm là đủ không cần biết là dược liệu gì. Người trong đây kiểu ờ thôi sao cũng đc, thanh niên nhà ta mới vào Trúc cơ nhưng lại lắm của linh dược trăm năm, đại trận bảo vệ xịn nhưng chả ai muốn tìm hiểu tại sao, nghi ngờ chút rồi thôi. :)
thanh282
18 Tháng hai, 2023 22:39
Tội em Lữ Dao, tranh đồ vs anh Sinh bị con tác cho hơn chục anh ngũ sắc cao to đen hôi thay nhau giẫm đạp. Khéo trốn đc lại bị anh Sinh nện.
ntkien400
18 Tháng hai, 2023 21:09
Thanh niên nhà ta coi bộ không phải là chính nhân quân tử gì. Không phải xấu xa, độc ác nhưng chắc chắn éo phải người tốt. Giết người dù có giết luôn người vô tội cũng không thương tiếc gì, mê gái, lợi dụng gái bị thuốc sờ soạng hôn hít chút :)
ntkien400
17 Tháng hai, 2023 00:00
Gì mà tả cha mẹ Hàn Lập già dữ vậy. Người xưa cưới sớm, sinh sớm cha mẹ nó cũng đâu đó 40 là cùng. Mà tả tóc bạc 2 màu, lưng hơi còng cứ như 50-60 rồi ý.
luciferangel
08 Tháng hai, 2023 12:32
giau chap 2129 va 2130 thieu han 1 chap phai search Google thi doc tiep moi hieu
Hieu Le
04 Tháng một, 2023 23:10
Ggggg
Hieu Le
04 Tháng một, 2023 23:09
Hay
Hoàng Minh
25 Tháng mười hai, 2022 22:44
dịch chán thật, sai chính tả tùm lum, đã vậy còn chèn bình luận vào, cảm giác như ăn cơm nhai trúng sạn
Hoàng Minh
22 Tháng mười hai, 2022 20:54
lâu lâu hết truyện lại cày lại... vẫn hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK