Nghe Triệu Vô Quy nói, chúng tu sĩ đều không có gì dị nghị.
Triệu Vô Quy và Văn tu sĩ ánh mắt lộ vẻ hi vọng, cùng bước đến thạch bàn giữa đại sảnh.
Vài tu sĩ chung quanh đứng tránh ra nhường chỗ cho hai vị tu sĩ Luyện Hư.
Hai người gật đầu, tùy ý ngồi xuống hai ghế đá.
Có hai vị Luyện Hư tu sĩ tọa trấn, việc trao đổi của các tu sĩ phía dưới diễn ra vô cùng thuận lợi.
Hàn Lập cùng dùng một khối vạn năm Huyền Ngọc trao đổi mấy đạo phù quý hiếm.
Hiện giờ đạo luyện phù của hắn hiện đang bước vào giai đoạn mấu chốt. Các đạo phù này tuy không phải là loại Ngân Khoa Văn đạo phù nhưng tương đối đặc biệt, nếu dụng tâm nghiên cứu không chừng hắn có thể tìm ra vài điều tâm đắc.
Sau khi trao đổi hoàn tất, theo thứ tự mỗi người bắt đầu bước lên nói về các sở ngộ trong lúc tu luyện của mình hoặc giải thích một số tâm đắc trong bí thuật công pháp.
Đương nhiên ai cũng nói vô cùng đơn giản, thậm chí là mơ hồ, đến chỗ mấu chốt thì cố ý lảng qua chuyện khác. Người nghe nếu có quan tâm thì cũng không gấp gáp lắm, sau đó truyền âm nói riêng, hai người hoặc dùng bảo vật trao đổi hoặc dùng các tâm đắc công pháp khác tiến hành trao đổi một một với nhau.
Hai tu sĩ Văn và Triệu thấy hành động như vậy cũng ngó lơ giả điếc.
Trong thời gian gần đây Hàn Lập cũng tập trung khá nhiều thời gian trong đạo luyện phù, nên cũng giảng giải đại khái một chút về sự lĩnh ngộ của mình về đạo này nhưng số phi thăng tu sĩ trong sảnh có hứng thú với đạo luyện phù không nhiều nên không cũng không quá mức chú ý đến lời giảng của Hàn Lập.
Nhưng Văn tu sĩ và Triệu Vô Quy nghe Hàn Lập nói có liên quan đến Ngân Khoa Linh Phù, trên mặt hiện một tia ngạc nhiên.
Mặc dù cao giai tu sĩ hiểu Ngân Khoa văn không ít nhưng không ai lại giảng giải về cái này, đều là tự mình lĩnh ngộ nghiên cứu nên việc luyện Ngân Khoa đạo phù là thiên vạn trắc trở.
Sau khi tất cả mọi người đã giảng giải xong. Lập tức đã có người không nhịn được hướng về Văn tu sĩ và Triệu Vô Quy hỏi một số trắc trở nghi nan trong tu luyện.
Có vài vấn đề Văn tu sĩ trực chỉ cần vài câu ít ỏi là có thể trực tiếp trả lời, còn môt số vấn đề thì hắn chỉ cười mà không nói,mà Triệu Vô Quy lại truyền âm qua,giảng giải cho người đặt vấn đề.
Nhưng dù là vấn đề gì nếu hai Luyện Hư tu sĩ lắc đầu hay gật đầu thì người hỏi đều ngồi xuống không hỏi thêm điều gì.
Các phi thăng tu sĩ này đều gặp phải ít nhiều trục trặc trong lúc tu luyện nên trừ Hàn Lập thì ai cũng đều không muốn buông tha cơ hội khó gặp này.
Hàn Lập tu luyện pháp thể song tu Phạm Thánh Chân Ma Công, mặc dù cũng gặp trắc trở không thể giải thích được nhưng công pháp này cho tới bây giờ chưa từng có ai tu luyện qua nên hắn cũng lười biếng đi hỏi chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên.
Ước chừng một lúc lâu sau, mọi người đều đã hỏi xong. Cũng có người dùng tin tức tình báo độc nhất vô nhị trao đổi một số linh dược linh đan.
Theo lệ thường cuộc họp mặt đến đây là kết thúc.
Nhưng lúc này Văn tu sĩ ho nhẹ một tiếng, chậm rãi khởi thân nói:
“Tốt lắm, các việc vặt đều đã xử lý xong. Bọn ta mang đến một chút phân phó của Lôi La trưởng lão, các ngươi cẩn thận nghe cho rõ”.
Nghe lời nói của Văn tu sĩ, ai cũng rùng mình, thần sắc trở nên nghiêm nghị.
Trưởng lão Nhân Tộc trong Thiên Uyên Thành có năm người trong đó có hai người là Lôi La Chân Nhân và Kim Việt Thiền Sư.
Thần thông của hai người này sâu không thể lường mà cũng là phi thăng tu sĩ đã đạt đến cấp Hợp Thể Kỳ. Kim Việt Thiền Sư thì không để ý đến ngoại sự, quanh năm suốt tháng bế quan khổ tu. Tự nhiên Lôi La Chân Nhân thành thủ lĩnh của phi thăng tu sĩ ở Thiên Uyên Thành. Vì vậy uy vọng trong phi thăng tu sĩ rất cao,không ai dám động chạm tới.
Bất quá từ trước đến nay Hàn Lập chưa từng gặp hai người này. Mấy lần đến Thiên Nghiễm Điện nghe giảng đạo đều chỉ gặp ba trưởng lão còn lại.
“Mới đây qua phân tích các thông tin tình báo thu thập được, Lôi La trưởng lão đã xác thực được một tin. Thiên Uyên Thành là thành trì có tỉ lệ bộc phát dị tộc công thành đến 60%, 20% tỉ lệ chỉ gặp tiến công của liên quân tam đại dị tộc, khả năng bộc phát bách tộc đại chiến ở đây vô cùng cao, vô phương bài trừ hoàn toàn” Thanh âm của Triệu Vô Quy lạnh như băng vang vọng khắp đại sảnh.
Mọi người trong sảnh tuy đã có dự đoán nhưng khi nghe lời nói thẳng thừng của Triệu Vô Quy, lòng ai nấy đều trầm xuống, thậm chí có người mặt trắng bệch khi nghe 4 chữ “Bách tộc đại chiến”.
Mặc dù những tu sĩ này chỉ mới phi thăng lên Linh Giới trong vòng trăm năm, nhưng chuyện Bách Tộc Đại Chiến đã nghe đồn đãi rất nhiều nên không có lạ lẫm gì.
Đại chiến này chính là một siêu cấp chiến tranh giữa Yêu Tộc và Nhân Tộc có thể làm cho người ta diệt tộc.
Nghe nói tràng chiến tranh này từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc có thể giằng co nhiều vạn năm, có thể tưởng tượng mức độ tàn khốc đến cỡ nào.
Hàn Lập nãy giờ ngồi lặng im, rất ít khi mở miệng nghe vậy cũng thở ra một hơi dài, mặt lộ một tia cười khổ.
Xem ra tình thế ác liệt còn hơn xa so với dự đoán ban đầu của hắn. Phải hoạch định sách lược để bảo vệ mình mới được.
Nếu bộc phát đại chiến, đừng nói một gã Hóa Thần tu sĩ như hắn, chỉ sợ đẳng cấp Hợp Thể Kỳ cũng có thể chết như thường.
“Hai vị tiền bối đem tin tức này nói cho tầng lớp thấp của chúng ta biết hẳn là có dụng ý khác. Nếu không chuyện cơ mật này sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài” Một nam tử chân trần đứng lên thi lễ, cung kính hỏi.
“Chư vị đạo hữu đều là loại người có thể trong một địa phương linh khí cực loãng mà vẫn khổ cực tu luyện đến cảnh giới này, rồi vượt qua các nguy hiểm để phi thăng đến Linh Giới nên đều không phải là hạng người bình thường. Ta nói thẳng,những năm gần đây, phi thăng tu sĩ bọn ta đến Thiên Uyên Thành đều đảm nhiệm chức vụ Thanh Minh Vệ, nhìn bên ngoài có vẻ như được trọng dụng nhưng bên trong đều là sự nguy hiểm. Đệ nhất trưởng lão của Trưởng Lão Hội đã tổng kết thấy rằng, mặc dù cứ khoảng mấy năm sẽ có thêm một phi thăng tu sĩ gia nhập vào nhóm nhưng trong bao năm qua số cao giai tu sĩ ở Thiên Uyên Thành bị giết chết đa số là phi thăng tu sĩ bọn ta. Mà trên thực tế, số lượng phi thăng tu sĩ từ thấp giai đến cao giai tại các thành đô cũng ít ỏi vô cùng. Trong khi đó phần lớn tu sĩ bản địa chỉ cần làm một số nhiệm vụ có tính rủi ro thấp là được. Chắc các người ở đây từng ở Thiên Uyên Thành nhiều năm cũng nhận thấy được điều này. Chắc ở đây cũng từng có người chấp hành nhiều nhiệm vụ nguy hiểm gấp mấy lần người khác. Trước khi Lôi La trưởng lão và Kim Việt trưởng lão tiến vào Trưởng Lão Hội thì tình cảnh của phi thăng tu sĩ càng hỏng bét, tiếp nhận nhiệm vụ ở Thiên Uyên Thành phần lớn non nửa số lượng đều đã bị chết” Triệu Vô Quy lạnh lùng nói.
Mọi người trong sảnh nghe vậy đều có chút bức xúc mất tự nhiên.
Triệu tu sĩ nói như vậy khiến mọi người ít nhiều đều cảm nhận thấy. Thậm chí trong các năm gần đây, có khá nhiều phi thăng tu sĩ do chấp hành nhiệm vụ quá nguy hiểm mà bị chết.
Nếu không trong kỳ tụ hội này đâu chỉ lèo tèo có mười mấy tu sĩ như vậy.
Nhưng Hàn Lập vẫn lạnh lùng không biểu lộ động thái gì.
Khi hắn trở thành Thanh Minh Vệ, liền bị phái ngay đến khu vực nguy hiểm nhất là Phù Lê Chiểu Trạch. Mà phụ trách tuần tra tại khu vực này còn có ba tiểu đội khác, một đội thì do tu sĩ bản địa Linh Giới chỉ huy, còn hai đội còn lại đều do hai phi thăng tu sĩ lãnh đạo.
Về điểm này thì Hàn Lập đã sớm hoài nghi.
Cho nên sau khi Triệu Vô Quy đến tận cửa đề nghị hắn tham gia phi thăng tu sĩ tụ hội, hắn liền đáp ứng ngay.
Khi tiếp xúc với các người khác, hắn cũng đã nhìn thấy một tia sợ hãi của tu sĩ bản địa với phi thăng tu sĩ. Nếu không vào ngày trước khi đám Minh lão quái đến đoạt bảo trong linh địa của hắn cũng không dễ dàng rời đi như vậy.
Có chỗ dựa này chủ động tìm đến cửa, tự nhiên hắn không cự tuyệt.
Cũng nhờ từ khi tham gia vào hội phi thăng tu sĩ, tự nhiên các chuyện phiền phức không tìm đến cửa, cũng không có thêm nhiệm vụ quá nguy hiểm. Đương nhiên cũng có thể là nhiệm vụ tại Phù Lê Chiểu Trạch cũng là loại nhiệm vụ nguy hiểm đội nóc rồi.
“Ta nói cho các ngươi biết thông tin này, kỳ thật là do Lôi La trưởng lão sắp trải qua đại kiếp, muốn giúp cho phi thăng tu sĩ bọn ta có cơ hội bảo toàn được nguyên khí” Văn tu sĩ thong dong mở miệng nói.
“Theo ý tiền bối chẳng lẽ Lôi La trưởng lão có biện pháp giúp chúng ta ly khai Thiên Uyên Thành , tránh né lần đại chiến này?” Một nữ tử vận thanh sắc cung trang, trên mặt đeo mạng hỏi.
“Hừ! Dị tộc công thành có quan hệ đến sinh tử tồn vong đại sự của Nhân Tộc. Mặt dù chúng ta có mâu thuẫn với các nhóm tu sĩ khác nhưng phải cộng sức cùng đối kháng với dị tộc. Dám tự tiện ly khai Thiên Uyên Thành, trốn tránh đối kháng địch không có lý do, Chấp Pháp Đội sẽ đến tìm các ngươi. Thậm chí bọn ta sẽ tự xuất thủ giết các ngươi” Hai mắt Triệu Vô Quy lóe hàn quang, âm trầm nói.
Mọi người nghe vậy đều biến sắc, lại có chút kinh nghi bất định.
“Rốt cuộc các tiền bối có dụng ý gì?” Cung trang nữ tử này lá gan cũng không nhỏ, chần chờ một chút vẫn hỏi tiếp một câu.
“Ha hả, chư vị đạo hữu không nên hiểu lầm. Ý của Lôi La trưởng lão tuyệt nhiên không thể từ chối việc đối kháng địch. Nhưng cũng không muốn thấy các phi thăng tu sĩ bị chết hết. Cho nên cuối cùng bọn ta thương lượng nghĩ ra được một biện pháp có thể bảo toàn được bộ phận nguyên khí. Nhưng biện pháp này vẫn mang tính nguy hiểm thật lớn nên trưởng lão mới phái bọn ta lại đây bàn với chư vị để chư vị tùy ý lựa chọn có hay không tham gia kế hoạch này” Văn tu sĩ cười một tiếng nói.
Mọi người xôn xao hẳn lên, ai cũng nhìn nhau trao đổi.
Hàn Lập thì nhíu mày nheo mắt.
“Rốt cuộc muốn bọn ta lựa chọn cái gì? Hai vị tiền bối cứ nói thẳng” Một người chậm rãi nói.
“Rất đơn giản. Sắp tới đây Lôi La trưởng lão sẽ tuyên bố một số nhiệm vụ có công huân rất cao. Những nhiệm vụ này mang tính nguy hiểm thật lớn, hơn phân nửa tu sĩ bản địa sẽ không tiếp nhận các nhiệm vụ này. Nếu chư vị đạo hữu nhận và hoàn thành các nhiệm vụ này sẽ lập công lớn, có thể danh chánh ngôn thuận lui thân khi công thành. Nếu đại chiến không bùng nổ, ngươi vẫn quay trở về Thiên Uyên Thành bình thường. Còn nếu đại chiến xảy ra, nếu cảm thấy tu vi yếu kém có thể ẩn nấp rơi xa đại chiến, bảo toàn được nguyên khí của phi thăng tu sĩ bọn ta. Hắc, hắc, nhưng ta cũng cảnh cáo trước nếu chấp hành nhiệm vụ này xác xuất tử vong 50%. Các ngươi có thể suy nghĩ kỹ trước khi quyết định. Còn muốn không làm gì cả mà ly khai Thiên Uyên Thành chỉ là việc mơ mộng hão huyền” Triệu Vô Quy cười lạnh.
Huynh đệ nào có lòng góp sức xin mời vào đăng ký dịch >>>>http://4vn/forum/showthread.php?t=63136