Hoa Tiểu Nhã hơi bối rối, nàng giết ai rồi?
Ở cửa đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, “A —— tiểu thư giết người! Tiểu thư giết phu nhân!”
Thế là bên ngoài ầm ĩ hẳn lên! Ngoài tiếng sấm ra, còn có tiếng người huyên náo ——
Mọi người giơ đèn lồng lên, khi trong phòng được chiếu sáng, chỉ có Hoa Tiểu Nhã kia bộ dáng thảm hại, cả người là máu cùng với Hoa Tam Nương nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Mà trên ngực Hoa Tam Nương, quả thật cắm một con dao nhọn ——
Tất cả mọi người kinh hãi, rối rít không thể tin được, không ngờ tiểu thư lại tàn nhẫn như thế ——
…
Trong nhà lao, Hoa Tiểu Nhã bó gối ngồi ở góc, suốt một đêm, nàng không nói gì, cũng không chạy trốn.
Nếu như nàng muốn chạy trốn, bọn họ sao có thể bắt được nàng, nhưng nàng không chạy, chỉ trầm mặc ít nói như thế.
Trong đầu nàng không ngừng lóe lên vẻ mặt quái dị của Hoa Tam Nương trước khi chết.
Bà đang cười, đó là một nụ cười yên lòng.
Không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy không ổn ở đâu đó, vò đầu, nàng vùi mặt vào hai chân, tiếp tục trầm mặc.
“Nhã nhi.” Một tiếng nói vui vẻ vang lên, Hình Hỏa ngồi bên cạnh nàng, động tác vẫn ưu nhã như vậy.
Hoa Tiểu Nhã liếc gã một cái, lúc gặp chuyện không may gã không xuất hiện, sao giờ lại ra đây? “Chuyện gì?”
“Nàng có thể trốn, tại sao không trốn?!” Giọng Hình Hỏa lộ vẻ tò mò, giọng nói mập mờ lượn lờ bên tai nàng.
Hoa Tiểu Nhã cũng không nghĩ gì, chỉ thở dài, “Chạy thì thế nào, ta không trốn thoát khỏi lòng mình!”
Sau đó, là khoảng yên tĩnh thật lâu.
Hồi lâu, khi Hình Hỏa còn đang suy nghĩ hàm nghĩa trong hai câu nói này của nàng, Hoa Tiểu Nhã tiếp tục nói, “Rõ ràng, ta có thể không làm tổn thương bà, nhưng ta vẫn xoay tay giết bà, ta không biết tại sao bà lại muốn giết ta, nhưng ta hiểu được, đó tuyệt đối không phải ý của bà.”
Nàng tin tưởng bà, niềm tin ấy xuất phát từ một loại bản năng.
Hoa Tam Nương mặc dù hẹp hòi, nhưng đối với nàng tuyệt đối là thật lòng thương yêu.
Nhưng, nàng vẫn giết bà.
“Nhã nhi ngốc, bà ấy ——”
“Truyền Hoa Tiểu Nhã ——” Giọng trưởng ngục vừa lướt qua, có hai quan sai đi đến ——
Hình Hỏa biến mất, Hoa Tiểu Nhã nhìn hai tên quan sai mở cửa nhà lao ra, giọng nói tỏ vẻ khinh miệt, “Hoa Tiểu Nhã giết mẹ, Thánh thượng anh minh, muốn đích thân thẩm tra xử lí vụ án này!”
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Không thể nào, tin tức làm sao nhanh như vậy được, đã truyền đến tai hoàng thượng ở Tương Đô rồi sao?
Ngồi trên xe tù, Hoa Tiểu Nhã nhìn mọi người đi đầy đường, lần đầu tiên nàng bị trứng gà, rau củ thối ném vào, trông rất thảm hại.
Xem ra, bất kể là thời nào, mọi người cũng cực kỳ căm hận người như vậy.
Đáng tiếc, Hoa Tiểu Nhã ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.
Có điều nàng nghĩ mãi mà không rõ, tại sao mình lại lỡ tay giết Hoa Tam Nương! Hay nghĩ mãi mà không rõ, tại sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này.
“Ấy, nàng cứ mặc cho người ta ném vậy sao!” Hình Hỏa ngồi trên xe tù, giúp nàng gạt rau cỏ trên đầu đi, đưa tay lên mở ra một kết giới. Dĩ nhiên, mọi người vẫn không nhìn thấy y.
Hoa Tiểu Nhã lắc đầu, “Trong lòng ta cũng rất khó chịu, nhưng ta nghĩ mãi mà không rõ, tại sao mẹ ta lại làm như vậy, Hình Hỏa, huynh giúp ta đi kiểm tra di thể của mẫu thân ta, có phải bà trúng tà hay không?”
Hình Hỏa lấy tay lau chỗ trứng nhớp nháp trên mặt nàng, thở dài, “Ta trông chừng nàng trước, đợi nàng an toàn rồi ta sẽ đi, vậy có được không?” Giọng nói của y mang theo vẻ mê hoặc, giống như một bài hát ru ——