“Nhã Nhã, nàng không ngoan.” giọng nói của hắn mang theo vài phần vô lại.
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Nàng thật sự không gọi được! Như thế, cũng quá thân mật. Vẫn gọi là sư phụ quen rồi.
“Được rồi.” Hắn cười như không cười, trong mắt lộ vẻ vô cùng gian trá ——
Hoa Tiểu Nhã vốn đã thở phào một cái, cho là hắn thỏa hiệp rồi, không ngờ, ngón tay của hắn đột nhiên ——
Toàn thân Hoa Tiểu Nhã rốt cục cứng đờ đến kỳ cục!
Ngón tay của hắn lại khiêu khích trên bờ ngực mềm mại của nàng ——
Hoa Tiểu Nhã đỏ mặt cầu xin tha thứ, “Ta… đừng ——”
Thấy Bạch Trì Hữu hình như không có phản ứng gì, một ngón tay khác vuốt ve trên cổ nàng ——
Nơi đó của Hoa Tiểu Nhã sao chịu được hắn khiêu khích?
Chỉ có thể nhẹ nhàng gọi, “Hữu ——”
Bạch Trì Hữu bị giọng nói mềm nhũn mang theo vài phần sắc dục này của nàng gọi lấy lòng, ôm nàng trong ngực, giọng nói của hắn vang lên bên tai nàng, “Làm nữ nhân của ta.”
Hắn nói gì?
Hoa Tiểu Nhã lại đỏ mặt hơn nữa. Hắn vừa nói gì?
Làm nữ nhân của hắn?
Không phải là người của hắn, mà là nữ nhân của hắn ——
Những lời này, giống như ma chú làm trái tim của Hoa Tiểu Nhã nhảy ra ngoài!
Không biết là ngọt ngào hay khó chịu, chỉ có điều Hoa Tiểu Nhã vốn không còn kịp nghĩ nữa, bởi vì hắn đã dùng hành động tuyên bố quyền sở hữu của mình!
“Đừng… đừng… sư phụ!” Hoa Tiểu Nhã vội vàng ngăn hành động của hắn lại, “Chúng… chúng ta là thầy trò.”
“Nhưng, chúng ta cũng có thể làm phu thê.” Bạch Trì Hữu nhẹ giọng lừa gạt.
“Không, không được.” Hoa Tiểu Nhã lắc đầu như trống bỏi, “Ta không muốn ——”
Bạch Trì Hữu nheo mắt, “Nàng… thật sự không muốn?”
Hoa Tiểu Nhã cắn môi, gật đầu.
Bạch Trì Hữu hít sâu một hơi, gật đầu, “Thôi được.”
Hắn không nên miễn cưỡng nàng, trong lòng nàng, vốn đã có người khác rồi sao!
Hoa Tiểu Nhã thấy thế, trong lòng nhẹ nhõm, nhưng không biết tại sao, nhìn sắc mặt lạnh lùng, nàng lại có chút ít cảm giác tội lỗi.
Bạch Trì Hữu đang nằm nghiêng người, ôm nàng trong lòng, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Ngủ đi.”
Hoa Tiểu Nhã nhếch khóe môi, con bà nó, ta trần trụi thế này có thể ngủ được sao? Hơn nữa bên cạnh còn có người.
Nhưng, nàng không dám nói, không biết tại sao, nàng phát hiện ở nơi hắn có chút gì đó ưu thương.
Ưu thương? Làm sao có thể thấy trên người sư phụ mạnh mẽ này chứ?
Hoa Tiểu Nhã lắc đầu ——
“Sư, sư phụ ——” Hoa Tiểu Nhã nghiêng người, đưa lưng về phía hắn, không biết nên nói gì.
Bạch Trì Hữu thở đều đều, yên lặng hồi lâu.
Hoa Tiểu Nhã cảm giác được, hình như hắn đã ngủ thiếp đi, nhưng, nàng lại khó ngủ!
Tại sao lại khó xử thế này, Hoa Tiểu Nhã cũng không biết, nhưng, nàng chỉ cảm thấy, trong lòng có một thứ gì đó không muốn chạm tới.
Nàng đối với Bạch Trì Hữu rốt cuộc có tình cảm gì?
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến.
Một tư thế ngủ hơi khó chịu, nàng muốn trở mình, nhưng lại sợ đánh thức sư phụ đang ngủ say, nàng không thể làm gì khác hơn là không dám động đậy.
Hơi thở của hắn thổi vào cổ nàng, làm cho nàng hơi an tâm.
Là an tâm. Mà không phải lo lắng.
Rốt cục, trời sắp sáng, nàng mới chìm vào giấc ngủ ——
Thấy nàng ngủ, Bạch Trì Hữu lúc này mới từ từ lật người nàng lại, vung tay lên, mặc quần áo tử tế cho nàng.
Sau khi mặc tử tế, lại kéo nàng vào lòng.
Hắn phát hiện, hắn đã không dám hỏi, trong lòng nàng có phải vẫn thích tên nam nhân phản bội kia không?
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy vô lực và lo lắng.
Bạch Trì Hữu khẽ cười tự giễu ——