Tiếng tru của Bạch Hồ lại vang dội khắp sơn cốc, toàn bộ hoa mai cũng rơi rụng lả tả.
Theo tiếng tru của hắn, những cánh hoa không ngừng rơi xuống.
Đến khi hoa đã rụng hết, những cây mai cũng lập tức chết khô.
Mai Hoa tiên tử nhìn những cây mai đã chết ở xung quanh mà không dám tin vào mắt mình, không ngờ hắn lại giết chết rừng hoa mai! Không có rừng hoa mai này, nàng cũng sẽ chết.
Lúc đầu, vì nàng mà Bạch Trì Hữu cố gắng cứu sống rừng hoa mai. Hôm nay, Bạch Trì Hữu hủy diệt toàn bộ rừng hoa mai cũng chỉ vì nàng.
Thành là do Tiêu Hà, mà bại cũng vì Tiêu Hà.
Nàng chỉ biết ngồi đó ngây ngốc.
Bạch Hồ vẫn ngửa đầu, tiếng tru tiếp tục vang lên suốt nửa canh giờ sau đó. Những ai oán, bất lực, thương tâm, bứt rứt đều được toát ra từ tiếng tru của hắn.
Âm thanh ấy khiến người ta rơi lệ.
Sau một tiếng tru dài đằng đẵng, hắn ngẩng đầu nhìn trời.
Một dòng nước mắt chảy ra từ đôi mắt bi thương của hắn rồi rơi xuống mặt đất, hóa thành bọt nước.
“Chủ nhân!” Vũ Phượng nghẹn ngào. Chủ nhân chưa bao giờ rơi lệ, thế mà hôm nay lại…
Chắc chắn hắn phải rất khó chịu, rất khó chịu.
Vũ Phượng sờ lên ngực mình, nơi đó rất khó chịu, liệu chủ nhân có khó chịu như thế không?
Tịch lão không thúc giục hắn. Lão không thể làm điều tàn nhẫn như thế.
Bạch Hồ nhìn thoáng qua Mai Hoa tiên tử, ánh mắt như nhìn xuyên qua nàng ta, tựa như đang nhìn Hoa Tiểu Nhã trong lòng nàng ta, hắn có thể nhìn thấy nữ nhân không tim không phổi kia cười vui vẻ, thỉnh thoảng còn mơ mơ màng màng.
Vừa nhấc chân trước lên, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một sợi tơ màu đỏ.
Sợi tơ này từng buộc hắn và nàng vào nhau. Ở trên cầu vào hôm đó, hai người như lạc vào lưới tình.
Cũng chính hôm đó, hắn đã nói với nàng rằng sư phụ cũng có thể như phu.
Nhưng không ngờ duyên phận của họ lại mỏng như vậy.
Bạch Hồ há miệng nhưng không nhả ra bất cứ chữ nào, chỉ có một mình hắn biết, nó đang nói: “Nhã Nhã, hãy yêu ta lần nữa.”
Sau đó, bàn tay run rẩy khẽ dùng sức, sợi tơ màu đỏ biến thành tro bụi.
Tịch lão thở ra một hơi, lấy một chiếc bình thủy tinh màu xanh ra rồi hướng về phía Mai Hoa tiên tử, hút nàng vào trong bình.
Người ta chỉ có thể thấy một nữ nhân gần như trong suốt đang nhắm mắt bị hút đi. Người đó chính là Hoa Tiểu Nhã.
Bạch Trì Hữu tham lam nhìn theo nữ nhân trong trái tim hắn, đôi mắt dần khép lại.
Sau đó, trong lúc Mai Hoa tiên tử không có chút tinh thần, Bạch Trì Hữu vung tay về phía nàng.
Thân thể xinh đẹp của Mai Hoa tiên tử vì thế mà biến mất.
Trên mặt đất chỉ còn lại một khoảnh hoa mai dập nát.
Tịch lão run lên, bụng dạ của tiểu tử này quá đen tối! Không ngờ hắn lại câu diệt thần hồn của nàng ta.
Sau khi cẩn thận cất chiếc bình, Tịch lão thở dài: “Ngươi cần gì phải làm thế? Hôm nay ngươi mất quá nhiều công lực, sợ là tạm thời không thể khôi phục hình người!”
Bạch Hồ gật đầu, hắn biết điều đó nhưng sao hắn có thể làm ngơ những tổn thương trên người nàng? Cho dù lúc này hắn sẽ chết thì hắn cũng sẽ xóa nhòa những tổn hại trên người nàng. Cơ thể hắn dần nhỏ lại, rốt cuộc bến thành một con vật nhỏ bé đến đáng thương, yếu ớt đến mức đứng cũng không vững.
“Trước hết ngươi về Hồ tộc tiếp tục tu luyện đi, ta mang nha đầu này đi gặp Hoa Thần Quân, hai người bọn ta sẽ hợp lực tạo ra một cơ thể cho nàng ấy! Cơ thể này đã mất đi hồn phách quá lâu, không thể dùng được nữa!”
Nói xong, Tịch lão lập tức rời đi như đang chạy trốn. Lão rất sợ ánh mắt như hồ ly vào lúc này của Bạch Trì Hữu.
Thân hình của Bạch Trì Hữu lại lay động, nhìn theo hướng bay của Tịch lão, sau đó bắt đầu đuổi theo.
Hắn đi qua hồ nước rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng, ở nơi không nhìn thấy, hắn dừng bước, sau đó hôn mê bất tỉnh.