Không bao lâu sau, sắc mặt Hoa Tiểu Nhã cũng vì uống rượu mà ửng đỏ!
Còn trên mặt Hách Liên Kình Thương cũng đỏ bừng, không biết là say rượu hay vì say mỹ nhân.
Nhìn đôi mắt to tròn của nàng phủ một tầng men say, đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn hé mở rồi khép lại, trong y không biết từ đâu dâng lên một luồng khí nóng ran!
Hơn nữa, luồng khí nóng này mang theo nhiệt độ, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Y… đột nhiên rất muốn có nàng.
Uống nước ực một cái, ngũ quan vốn lạnh như dao lúc này lại mềm mại, đỏ lên.
Thì ra y cũng có một loại ham muốn của thiếu niên.
Cũng có lúc muốn một nữ nhân, nghĩ đến cảnh tượng đó.
Bình thường, những nữ nhân trên giường kia, chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lí, sau đó, cứ nghĩ đến chuyện lên giường, trong đầu y sẽ bất giác sinh ra một bóng ma tâm lý.
Là nàng ư?
Từ từ đến gần nàng, ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng nhếch môi, nhìn y mỉm cười ——
“Kình Thương, huynh nói xem, chúng ta có phải người đáng thương nhất không?!” Hoa Tiểu Nhã nói xong, nhìn Hách Liên Kình Thương ngồi trước mặt mình, không biết tại sao, nàng lại nghiêng đầu, tựa vào vai y.
Hách Liên Kình Thương cả người cứng đờ, mỹ nữ chủ động ngã vào lòng, đây là phúc phận trời ban sao.
Nàng, mùi hương thanh nhã trên người nàng khiến y gần như muốn mạnh mẽ đặt nàng dưới thân mà giày vò, cũng rất muốn nâng niu trên tay như vật trân bảo.
Đó là một cảm giác muốn giành lấy mãnh liệt trong lòng cùng với cảm giác trân trọng.
Tay của y, về độ ấm, chẳng ai lạnh bằng, hàng năm luyện võ khiến lòng bàn tay chai sạn, hơi thô ráp.
Từ từ vuốt ve gương mặt nàng, Hoa Tiểu Nhã lại hơi run lên.
Cảm giác thật kỳ lạ, gợi tình như vậy sao?
Hoa Tiểu Nhã vui vẻ, có lẽ, trong lòng khó chịu có thể giải thoát qua thân thể, nàng cười đến mê người, “Kình Thương, có phải huynh thích ta không?”
Trái tim Hách Liên Kình Thương dường như hẫng lại một nhịp, sau đó càng đập nhanh hơn, nàng cười mê hoặc như thế, giọng nói êm dịu ưu nhã như thế, giống như một loại thuốc-kích-tình vậy.
Ngón tay không tự chủ của y lướt qua bờ môi gợi cảm của nàng, hơi thở nặng nề hơn ——
Cảm giác khác lạ trên thân thể càng lúc càng tăng lên, y cũng không khống chế được nữa, một tay ôm lấy nàng ——
Hoa Tiểu Nhã ha ha cười một tiếng, đáy mắt hiện lên vẻ đau đớn.
Song, một giây sau, y bế nàng đi về phía giường lớn, Hoa Tiểu Nhã cũng cảm giác được thân thể nhẹ bẫng.
Một cảm giác rất mãnh liệt dâng trào, nhìn về phía Hách Liên Kình Thương, hình như cũng đang rất kìm nén.
Không chút chần chừ đặt nàng lên giường, y gần như kìm nén đến mức khó chịu, nhưng y vẫn lo sẽ làm nàng sợ.
Tay của y vuốt ve gương mặt nàng, từ từ lướt qua môi nàng, cổ nàng, cuối cùng lưu luyến dừng lại ở cổ nàng một lúc, rồi từ từ di chuyển xuống dưới ——
Quét qua bờ ngực nàng, từ từ đặt lên dây váy màu hồng nhạt của nàng, tay của y run run, nhẹ nhàng kéo xuống ——
Hoa Tiểu Nhã cong người lại, khóe môi mang nét cười, chịu đựng cảm giác thân thể, người đàn ông này từ khi nào lại có sức hấp dẫn lớn như vậy? Sao lại khiến mình có cảm giác không thể chờ đợi được? Sao thân thể lại nhạy cảm đến thế?
Áo ngoài rơi xuống, lộ ra chiếc váy cao tới ngực cùng bờ vai trắng nõn.
Mùi hương thoang thoảng trên cơ thể nàng khiến Hách Liên Kình Thương thất thần, y cúi đầu, dùng hàm răng gặm cắn bờ vai nàng, Hoa Tiểu Nhã a một tiếng, dường như rất khó khăn đón nhận y.
Đột nhiên, đại não mơ hồ nghĩ đến một thứ —— xuân dược.