“Ừm?” Bạch Trì Hữu nhéo khuôn mặt tròn xoe của nàng, “Vậy chúng ta đi nói xin lỗi được không?”
“Được.” Hoa Tiểu Nhã vui vẻ gật đầu, đi giày vào, rửa mặt rồi cùng Bạch Trì Hữu đi ra.
Thấy hai người sóng vai bước ra ngoài, đôi mắt Hoa Trung Vĩ ánh lên vẻ hứng thú, còn sắc mặt Mai Hoa tiên tử luôn luôn trắng bệch. Về phần Ngọc Nhi, thật là vẻ mặt tức xì khói.
Dĩ nhiên, Mai Hoa tiên tử nhìn hai người đi ra từ một căn phòng, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nàng ta có thể dễ chịu được sao? Quả thực như bị lăng trì vậy.
“Ta tên là Hoa Tiểu Nhã.” Hoa Tiểu Nhã đi lên trước, vươn tay muốn bắt tay, kết quả bị Bạch Trì Hữu ung dung thản nhiên kéo lại. Hoa Tiểu Nhã quýnh lên, làm động tác ôm quyền.
Hoa Trung Vĩ gật đầu, mang theo vẻ mặt tươi cười cùng vẻ yêu chiều khó hiểu, “Ta tên là Hoa Trung Vĩ, xem ra, nàng cũng họ Hoa, chúng ta mấy trăm năm trước có thể cùng một nhà đó!”
“Có thể cùng một nhà với ân nhân, ta đây rất vui nha.” Hoa Tiểu Nhã gật đầu, lộ vẻ nghịch ngợm.
“Khụ khụ.” Bạch Trì Hữu ho nhẹ hai tiếng, sao hai người này gặp nhau mới ba câu mà đã biến thành người một nhà rồi? Vậy mình thì sao đây?
Hưm, sư phụ ho cái gì? Hoa Tiểu Nhã không giải thích được, đột nhiên sực nhớ ra, “Ta và sư phụ ta tới nói xin lỗi, tiếp đãi ân nhân không chu đáo, xin ngài đừng trách nhé!”
“Nếu như không chê, ta gọi nàng là Tiểu Nhã, nàng gọi ta là Trung Vĩ hoặc là đại ca cũng được. Ta so với nàng lớn tuổi hơn không ít, làm đại ca của nàng chắc cũng dư sức.” Vẻ mặt Hoa Trung Vĩ cười như không cười, thoáng nhìn Bạch Trì Hữu.
Hoa Tiểu Nhã vội vàng gật đầu, “Được được, đại ca, vậy sau này, chúng ta xưng hô với nhau là huynh muội!”
Có ca ca chẳng phải rất tốt sao? Hơn nữa, vị đại ca này hình như còn rất lợi hại, không tệ không tệ, có núi dựa rồi.
“Sư thúc.” Ngọc Nhi rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Sư thúc, trước kia sư phụ vì người mà chết, người nhất định phải cứu sư phụ đó! Hôm nay đã tìm được chuyển thế của Mai Hoa tiên tử kế nhiệm rồi, chẳng lẽ sư thúc cứ mặc cho sư phụ chết đi sao?”
Nói xong, Ngọc Nhi quỳ gối ở đó.
Mai Hoa tiên tử mặt trắng bệch, giọng nói tỏ ra chính nghĩa, “Ngọc Nhi, đừng vội nói bừa.”
Bạch Trì Hữu nhếch môi vẻ lạnh lẽo, “Ngươi có ý gì?”
“Nếu nữ nhân này có thể cứu sư phụ con, xin sư thúc suy nghĩ lại ạ!” Ngọc Nhi tỏ rõ sự kiên quyết, không hề bối rối.
Đôi mắt Bạch Trì Hữu lộ ra tia nguy hiểm.
Hoa Tiểu Nhã mông lung, có ý gì nhỉ? Từ khi nào lại liên quan đến mình? Mình có thể cứu Mai Hoa tiên tử? Tại sao? Mình là chuyển thế của ai?
Kinh ngạc nhìn Bạch Trì Hữu một cái, Hoa Tiểu Nhã yếu ớt hỏi, “Sư phụ, xảy ra chuyện gì?”
Không đợi Bạch Trì Hữu nói, Ngọc Nhi đã cướp lời, “Năm đó sư phụ ta cứu sư thúc, không tiếc lấy tính mạng chống đỡ, sau này sư thúc cũng nói, bất luận thế nào cũng sẽ cứu mạng sư phụ ta, hôm nay, người có thể cứu mạng sư phụ chính là cô, cô cũng biết điều một chút, giao nộp mạng đi.”
Vừa nói xong, tay Ngọc Nhi chỉ thẳng về phía Hoa Tiểu Nhã.
Trong nháy mắt, tay ả bị túm chặt lấy, con ngươi Bạch Trì Hữu lạnh lẽo như băng, “Ta nói rồi, không được động đến người của ta.” Nói xong, vung tay lên, Ngọc Nhi đã bị đẩy ngã trên mặt đất ——
“Ngọc Nhi ——” Mai Hoa tiên tử nước mắt lã chã, tỏ vẻ yếu đuối, “Mai nhi không cầu Trì Hữu cứu ta, mạng của ta vốn đê hèn, nhưng Ngọc Nhi nó tuổi còn nhỏ, kính xin Trì Hữu đừng làm tổn thương nó.”
Bạch Trì Hữu nhất thời phiền não cơ hồ muốn giết người.
Mà Hoa Trung Vĩ bên cạnh đột nhiên nói, “Các ngươi nói, Tiểu Nhã là Mai Hoa tiên tử chuyển thế?”