Vì sao người bị khi dễ luôn là mình?
Hoa Tiểu Nhã chép mình, càng lúc càng bất mãn, thế nhưng mà…
Nàng lại không biết làm thế nào để trả đũa lại.
“Sư phụ, Người có việc gì vậy, sao lại quay về rồi?” Hoa Tiểu Nhã liếc mắt nhìn hắn, vừa nghĩ tới hành động của bản thân mình lúc nãy, chà hắn thành một thân hồ ly xù lông, nàng lập tức im lặng, trong lòng bứt rứt không yên.
Có phải là nàng sẽ bị ép ăn thật nhiều lông hồ ly không hả trời!?
“Cảm thấy thế nào”. Bạch Trì Hữu cảm giác được độ ấm của nước rất thoải mái, khẽ vươn tay, y phục vốn ướt nhẹp trên người không thấy đâu nữa, chỉ còn lại thân thể cường tráng.
Hoa Tiểu Nhã chép miệng, ngập ngừng, sư phụ, ngươi có phải là bị cuồng khoe hàng không hả? :: >_< ::
“Tới đây, kỳ lưng cho vi sư”. Nói xong, hắn xoay người, để lại cho nàng chiêm ngưỡng tấm lưng màu lúa mạch.
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Nhưng mà, khi thấy hắn xoay người sang chỗ khác, Hoa Tiểu Nhã vẫn cảm thấy hơi thoải mái hơn một chút, so với việc bị cặp mắt hồ ly của hắn nhìn chằm chằm thì dễ chịu hơn nhiều!
Cầm lấy gáo múc nước và miếng kỳ lưng bên cạnh thùng tắm, nàng bắt đầu đấm bóp lưng, giội nước tắm cho hắn.
Sư phụ, ngươi quá an nhàn rồi, còn phải có người đấm bóp lưng cho nữa.
Hoa Tiểu Nhã nghĩ vậy, càng dùng sức chà xát lưng hắn, hận không thể chà bớt một lớp da lưng của hắn ::>_