Mục lục
[Dịch]Đế Quốc Mỹ Nữ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô mặc quần áo ngủ nhưng bên trong vẫn mặc nội y giữ ấm nhưng dù thế thì dáng người vẫn bị lộ ra rõ ràng, hơn nữa mùi hương thơm ngát vừa mới tắm khiến cho việc lấy lại bình tĩnh của Trương Dương suýt chút nữa công cốc.

Dương Tĩnh và Lâm San San thoạt nhìn là nhân vật mục tiêu quan trọng trong nhiệm vụ thu thập bổ tinh sử lần này, nhưng đương nhiên, hắn cũng không xác định, bởi lúc đó có cả chục mỹ nữ trước mặt hắn, bất luận có như thế nào thì phải hoàn thành nhiệm vụ trước rồi mới đi nghiệm chứng.

Thực hiển nhiên, nhiệm vụ lần này gian nan gấp bội. Nhưng vẫn còn tốt, thời gian vẫn còn nhiều, khoảng cách hai năm tìm được 4 bổ tinh sử mục tiêu vẫn còn khoảng 21 tháng nữa.

- Xem TV.

Trương Dương đưa ánh mắt từ phía TV xuống chỗ Dương Tĩnh, dừng lại trong chốc lát, lại dời đi chỗ khác lúc này cô dỡ tung cái chăn đơn, chui vào trong chăn, chỉ thò cái đầu ra.

Cô nhìn Trương Dương cười tủm mà nói rằng:

- Không được suy nghĩ linh tinh đâu đấy!

- Vâng?

Trương Dương đột nhiên trong đầu nghĩ đến dưới tấm chăn kia là bộ ngực cao ngất trong mây, đùi tuyết trắng và khu rừng rậm màu đen như ẩn như hiện, cổ họng hắn như khát khô đi, cô ấy còn không cho hắn loạn tưởng cái gì nữa?

- Cậu cũng đi tắm đi, không phải bận cả ngày rồi sao?

Dương Tĩnh chống hai tay lên để thân mình lộ ra một chút, rồi vươn tay vuốt mái tóc dài, nhìn Trương Dương mà nói.

- Vâng!

Trương Dương suy nghĩ, cả ngày hôm nay bận đến sứt đầu mẻ trán, lúc này toàn cơ thể cũng không được thoải mái, chỉ với câu đi tắm này của cô sao nghe sao mà mê người đến thế?

Vào phòng tắm, thấy tấm mành xếp sau cánh cửa, theo bản năng Trương Dương kiểm tra lại một lần, vừa rồi chính là Dương Tĩnh kéo rèm chưa hết lên mới không cẩn thận bị mình nhìn thấy cảnh tượng cởi hết quần áo như vậy. Cứ cho hắn là đàn ông, có bị nhìn thấy cũng không bị mất cái gì, nhưng nếu Dương Tĩnh nhìn thấy được thì hẳn cô cũng sẽ đoán biết được mình đã bị Trương Dương nhìn lén. Vậy thì xấu hổ lắm.

- Không cần dùng dầu tắm của khách sạn, chị có mang cái riêng đây.

Đột nhiên Dương Tĩnh ở ngoài lên tiếng nhắc nhở Trương Dương một câu.

Trương Dương nghe thấy vậy không khỏi mỉm cười, hắn cũng biết dầu tắm trong khách sạn này thực sự không thể sử dụng được.

Nhìn thấy lọ dầu tắm Dương Tĩnh đã dùng qua, Trương Dương lần thứ 2 suy nghĩ miên man bất định, không đến mấy phút trước cô cũng đứng ở chỗ này, cơ thể trần trụi đứng tắm, vừa nghĩ đến cảnh tượng xoa nắn đôi thỏ ngọc cỡ chừng 34D Trương Dương liền tức khắc bị kích động.

Mới vừa rồi khi cúi đầu xuống, rõ ràng thấy được ở vị trí ống thoát nước còn sót lại hai sợi tóc xoăn xoăn màu đen, cái này rõ ràng là từ bộ phận bí ẩn của cô rơi xuống.

Mỗi việc tắm mà thời gian Trương Dương lưu lại trong phòng tắm thật là dài…

Thế cho nên lúc ra khỏi phòng tắm, thấy Dương Tĩnh đã buồn ngủ lắm, cô tựa đầu vào giường, nhìn ngắm cô một chút tim Dương Tĩnh lại đập thình thịch một trận.

Nét mặt của cô cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan nhẹ nhàng lông mi dài, đôi môi anh đào mềm mại ướt át, sống mũi cao thở đều đều, bộ ngực cao ngất phập phồng theo từng nhịp thở.

Lúc này cô giống như nàng công chúa ngủ say ngàn năm đang chờ hoàng tử đánh thức vậy.

Trương Dương không nhịn được tiến đến bên cạnh cô, một tay sờ lên mép giường, một tay nâng cằm lẳng lặng ngắm nhìn cô.

Đây đúng là một đại mỹ nhân, đẹp đến mức làm cho lòng người say đắm.

- Đừng?

Đúng lúc Trương Dương đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt mỹ nữ tưởng như đang ngủ say thì đột nhiên Dương Tĩnh mở mắt, liếc nhìn Trương Dương một cái, khiến hắn nhảy dựng lên rồi ngã sấp xuống giường hắn. Vốn dĩ là cô đang ngủ giả vờ.

Dương Tĩnh bật cười, cuộn chăn, từ từ ngồi lên khỏi giường, nghiêng đầu nhìn Trương Dương:

- Dương tử, có phải trong đầu lại đang tưởng tượng chuyện bậy bạ không hả?

Nói được nửa chừng cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác, bởi vì cô nhìn thấy vật không nên nhìn. Thì ra, Trương Dương chỉ mới mặc áo ngủ còn bên trong thì không mặc gì, thành ra cái vật kia bị thấy được. Hắn là muốn lấy cái áo ngủ đổi lại, kết quả là bị dọa trận này, hai chân hắn mở ra nên cái gì cũng bị Dương Tĩnh nhìn thấy hết.

Trương Dương được một trận đỏ mặt tía tai, hắn vội vàng ôm lấy vị trí trọng điểm rồi lôi từ trong túi xách cái nội y giữ ấm, lại vội vội vàng vàng trốn vào phòng tắm mặc vào, ở bên trong hít thở thật sâu thật nhiều rồi mới lén lút đi ra ngoài.

Đối diện trực tiếp với ánh mắt cười vui của Dương Tĩnh.

- Úi chà, chuyện này đối với đàn ông thì có gì mà thẹn thùng.

Dương Tĩnh không chịu buông tha mà nói trêu chọc:

- Cậu yên tâm đi, cậu quên chị đây làm nghề gì hay sao, có cái gì mà chưa nhìn thấy qua chứ.

Trương Dương bĩu môi, sờ cái mũi rồi lầu bầu bất mãn nói:

- Ngài là bác sĩ khoa phóng xạ, chứ không phải là khoa bí nước tiểu của con trai.

- Ha ha, được lắm, không có việc gì, chị nhìn thấy của em trai cũng là chuyện bình thường.

Dương Tĩnh nói xong mặt cũng đỏ lên rồi vội vàng chuyển đề tài:

- Khuya rồi, mau ngủ đi, chiều mai còn phải đến trường học đấy.

Trương Dương nhìn đồng hồ, đã gần 3h đúng là một trận đánh úp.

Lên giường lại có chút không ngủ được, Trương Dương quay đầu nhìn Dương Tĩnh, đúng lúc hắn cũng phát hiện ra Dương Tĩnh đang quay đầu nhìn mình.

- Chị Tĩnh, xem ra chị cũng không ngủ được à?

- Hư, đương nhiên là tôi phải nhìn cậu ngủ rồi mới an tâm ngủ được chứ.

Trương Dương nghe thấy vậy không khỏi nở nụ cười:

- Chị nói như vậy làm em nhớ ra một truyện tiếu lâm.

- Truyện tiếu lâm gì thế?

- Chính là truyện cười cầm thú và không bằng cầm thú ấy, chị Tĩnh, chị nói tôi là cầm thú, hay là không bằng cầm thú?

Dương Tĩnh hung hăng nguýt hắn một cái:

- Không được đoán mò.

- Chính là tôi bị chị Tĩnh nhìn thấy tôi đúng là thiệt thòi.

- Thiệt thòi, chẳng lẽ còn muốn tôi lấy thân báo đáp sao?

Dương Tĩnh lườm hắn một cái, rồi nghiêng đầu suy nghĩ cười hì hì mà nói:

- Nếu không chị cũng cho cậu xem lại?

- Được được!

Trương Dương xoa tay nóng lòng muốn thử.

- Nằm mơ, ngủ đi!

Dương Tĩnh nhấc chăn lên, chui đầu vào.

Trương Dương bĩu môi, nhìn thân hình thon dài dưới tấm chăn, thầm nghĩ, tạm thời cũng chỉ có thể không bằng cầm thú nhưng mà, chị Tĩnh, còn nhiều thời gian mà, khà khà!

Ngày hôm sau hai người thức dậy đều muộn, tỉnh dậy đã khoảng chừng là 10h, nhìn ra ngoài cửa sổ bên ngoài trời vẫn âm u, trên mặt đất là một tầng tuyết dày đặc, trắng xóa một mảnh, có mấy cái xe dọn tuyết đang đi lại trên đường để dọn dẹp tuyết đọng.

- Đi thôi, chị sẽ dẫn cậu đi ăn cơm.

Dương Tĩnh vươn vai làm biếng, từ trên giường đứng lên đi vào phòng tắm sau khi thay quần áo sửa soạn một chút, chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm. Ít ra cũng là người nửa Bắc Kinh, nên cô coi đây là sân nhà.

Hai người ăn cơm xong đã quá trưa, Dương Tĩnh liên lạc với thầy giáo trong trường. Mọi chuyện coi như là thuận lợi, tuy thầy giáo nói là sẽ hết sức đề cử nhưng chung quy vẫn là phải nhìn đến nguyện vọng cá nhân của sinh viên, dù sao thì đại đa số cũng đều hi vọng sẽ cắm rễ ở lại được Bắc Kinh chứ không ai muốn chạy đến phía Nam xa xôi.

Hai giờ chiều, tại cổng trường đại học.

- Lần này trông cậy hết vào chị.

Trương Dương nhìn người đẹp thầm nghĩ có cô thì mình làm trâu, làm ngựa cũng được.

- Dựa vào tôi? Dựa vào cậu mới đúng chứ.

Dương Tĩnh vỗ vai Trương Dương, khiến hắn ngửi được mùi môi anh đào của cô, hắn không nhịn được liền cắn một hơi.

- Ách …

Trương Dương nhìn cô một cái rồi hỏi:

- Vì sao lại nói như vậy?

- Ách cái gì?

Dương Tĩnh rút tay về, chà lên bao tay giận dữ nói:

- Trước khi đi, Cao Kỳ đã cho tôi biết nguyên tắc tuyển người của công ty Nữ Oa, công ty chỉ cần mỹ nữ cho nên trừ phi là muốn làm bách hợp… Tất nhiên là cậu phải đích thân ra mặt rồi.

Vẻ mặt của Trương Dương đen lại, Cao Kỳ này, đúng là một phen hãm hại mình rồi.

Buổi họp thông báo tuyển dụng tại Đại học Y khoa Dung Hợp được cử hành ở hội trường, mặc dù ngoài trời có tuyết rơi nhưng lúc Dương Tĩnh và Trương Dương đến bên trong đã hết mất chỗ ngồi từ lâu rồi.

Vừa nhìn thấy trong hội trường thông báo tuyển dụng người đến xin ứng tuyển đã rất nhiều, quả nhiên nổi tiếng thì vẫn chính là nổi tiếng, nhân tài nào cũng muốn cướp lấy.

Tổng thể bên trong hội trường chia làm hai khối, một khối là những xí nghiệp dược phẩm như của Trương Dương, một khối là của bệnh viện. Bởi Đại học Y khoa Dung Hợp cũng là một bộ phận trực thuộc bệnh viện, ví dụ như bệnh viện Dung Hợp, bệnh viện u, bệnh viện Thiên Đàn ngoài ra còn có hơn sáu viện nghiên cứu. Hơn nữa người từ khắp các nơi vì tiếng tăm cơ cấu khám chữa bệnh khổng lồ mà đến, dùng cụm từ người đông nghìn nghịt để hình dung cũng không quá đáng.

Trương Dương vất vả lắm mới tìm cho mình được một vị trí, chỗ đó không đến nỗi tồi, nhưng khổ nỗi bên cạnh lại chính là người của hai tập đoàn lớn EP dược nghiệp và Hằng Hà dược nghiệp, bên cạnh nữa còn có Mỹ Linh dược nghiệp, tập đoàn Vân Thảo, xí nghiệp dược Tinh Vân nổi tiếng, vân vân... Tất cả đều là những tập đoàn mạnh trong nước, thuộc nhóm một trăm tập đoàn mạnh nhất trong nước. Những người này đối với bọn Trương Dương mà nói, không thể nghi ngờ, đúng là một áp lực lớn.

Những công ty này lợi nhuận kinh doanh mỗi năm lên đến hơn trăm tỷ, phải gọi đó là những siêu tập đoàn, sự nổi tiếng hơn Nữ Oa bây giờ rất rất nhiều.

Càng quan trọng hơn, những công ty này đều có trụ sở chính hoặc là chi nhánh ở Bắc Kinh, đối với những người muốn ở lại Bắc Kinh lập nghiệp mà nói thì đó là một sự lựa chọn vô cùng tốt.

Cho nên thực ra Trương Dương cũng không đặt cả hy vọng gửi gắm vào buổi thông báo tuyển dụng này cho lắm, hắn đặt hy vọng vào chỗ sinh viên đề cử của vị giáo sư của Dương Tĩnh nhiều hơn.

Nếu nói là chạy theo hình thức cũng được, dù sao thì hắn cũng đến góp vui.

Tìm được vị trí tốt rồi, sau khi ngồi xuống bên phía trường học còn cử ra hai cô bé xinh đẹp đến giúp đỡ, một cô hỗ trợ việc phân phát tư liệu một cô hỗ trợ việc viết biển quảng cáo.

Trương Dương nhìn các quảng cáo thông báo tuyển dụng của đơn vị khác đều phải qua những chuyên gia thiết kế, so sánh với cái của mình dưới đây...

Biết sớm vậy thì thà không đến cho rồi.

Quả nhiên, phía trước quầy thông báo tuyển dụng dành riêng cho từng doanh nghiệp của những đại xí nghiệp đi đầu cùng các đơn vị trực thuộc bệnh viện ngay từ đầu đã chật kín người. Còn mình và một ít công ty dược nghiệp phổ thông không biết tên thì trước quầy thông báo chỉ có thể dùng từ giăng lưới bắt chim để hình dung cái ảm đạm này.

Điều này hoàn toàn có thể lý giải được, dù sao thì bây giờ ai cũng muốn được vào biên chế. Những bác sĩ, thạc sĩ đều hướng vào phía quầy của khối bệnh viện, chỉ có một vài người không phải chuyên ngành lâm sàng mới ngẫu nhiên đi qua liếc nhìn mấy xí nghiệp không có tên tuổi.

Trương Dương nhìn Dương Tĩnh, Dương Tĩnh lại nhìn Trương Dương, hai người chỉ có thể dùng từ xấu hổ để hình dung. Hai cái cô hỗ trợ quản lý xinh đẹp đằng sau thì nhàn hạ đến nỗi mở di động ra chơi.

- Hay là đi tìm thấy hướng dẫn đi?

Dương Tĩnh đề nghị.

- Ừ, xem ra cũng chỉ có thể là làm như vậy.

Trương Dương suy nghĩ, thực còn không bằng tính toán. Hai người đang tính thu dọn thì đột nhiên có một âm thanh quen thuộc truyền đến.

- Này, học muội, khéo thật đấy, em cũng đến thông báo tuyển dụng sao?

Trương Dương theo tiếng mà ngắm mắt, tục ngữ có câu thật là đúng “tiểu quỷ nan triền âm hồn bất tán”. Lôi Bình Minh kia không biết từ đâu xông ra mang theo hai tiểu đệ mặc giày da âu phục, xuất hiện trước quầy tuyển dụng của Trương Dương.

Nhìn dáng vẻ của bọn họ hình như cũng là đến để thông báo tuyển dụng, nhưng cảm giác đầu tiên của Trương Dương cũng vẫn là giả bộ mà đến đây...

- Đúng là khéo quá, lớp trưởng, hôm nay anh đến đây là...

- Ha ha, không có việc gì chỉ là đến để góp vui thôi.

Lôi Bình Minh ngẩng đầu lên nhìn quầy hàng của Trương Dương, tấm biển quảng cáo chỉ dùng bút đen viết trên giấy hồng, trên mặt anh ta lộ ra ngay tiếng cười thản nhiên nhạo báng nhưng rất nhanh đã che dấu được, nhìn quầy hàng trống trơn không có một tập hồ sơ ứng tuyển nào, anh ta biết rõ nhưng còn cố ý hỏi:

- Học muội, thế nào? Thành tích tuyển dụng như thế nào?

Dương Tĩnh nhìn anh ta một cái rồi thản nhiên đáp:

- Chúng em cũng cùng cảnh ngộ giống như các xí nghiệp không tên, xí nghiệp dược phẩm phi dược phẩm, bệnh viện phi bệnh viện, anh cũng thấy rồi đấy.

- Ha ha, lời này của em thực ra cũng không hoàn toàn đúng.

Lôi Bình Minh chỉ tay vào biển quảng cáo phía sau Trương Dương nói:

- Vấn đề chủ yếu là ở biển quảng cáo của các em. Công ty các em là công ty mới thành lập, nếu không có gì nổi tiếng thì nên yêu cầu thấp một chút, ví dụ như sinh viên trường dạy nghề hoặc cùng lắm là sinh viên y khoa tốt nghiệp chính quy, chứ cái gì mà ngũ quan thanh tú kia thì phải bỏ đi. Còn nữa, điều kiện phải đi đến Mai Ninh thì càng phải cắt bỏ như vậy may ra còn có người đến nhìn một chút.

- À, cám ơn lớp trưởng đã góp ý.

Dương Tĩnh nhìn biển tuyển dụng phía sau, thản nhiên cười nói:

- Tuy công ty Nữ Oa của bọn không nổi tiếng nhưng yêu cầu của bọn em cũng sẽ không hạ thấp xuống đâu.

- Ha ha, thế thì anh đây cũng hết cách rồi.

Lôi Bình Minh lấy một sấp hồ sơ từ chỗ tiểu đệ rồi quơ quơ nói:

- Nếu vậy thì thế này, chỗ công ty của anh ngược lại nhận được không ít hồ sơ dự tuyển dù sao anh cũng không cần nhiều như vậy, hay là để anh tặng cho các em một ít, các em có thể trực tiếp gọi điện thoại hỏi người ta, ha ha, biết đâu lại lừa được một hai người đấy.

Cũng không biết là anh ta có ý tốt hay là châm chọc nhưng Trương Dương nghe xong thấy rất không thoải mái. Hắn đi đến bên Dương Tĩnh nhìn anh ta mà nói:

- Cảm ơn, không dám phiền anh, không có việc gì thì anh đừng có đứng ở đây mà gây cản trở chúng tôi tuyển người, như vậy là chúng tôi rất cảm ơn anh rồi.

- A, này chàng trai, đừng có bướng bỉnh nhé. Tôi đứng ở đây thì điều này sao lại gây trở ngại cho các cậu được? Bởi cho dù thế nào thì quầy giới thiệu này của các anh cũng không có ma nào ngó ngàng qua đâu.

Nói xong, anh ta không nhìn Trương Dương mà chuyển ánh mắt về phía Dương Tĩnh:

- Em này, không phải trước kia em rất hy vọng ở lại Bắc Kinh xây dựng sự nghiệp sao. Thế này, chỗ công ty anh hiện nay còn đang trống chức vị Tổng giám thị trường quốc tế, lương một năm tối thiểu là một trăm vạn, nếu em đồng ý thì xin mời em về, thế nào?

Trương Dương thấy rất là bực mình, Lôi Bình Minh này đúng là quá xấu tính đi, lại còn dám tuyển người trực tiếp ngay bên cạnh mình.

Hắn lăm lăm nắm chặt bàn tay, nếu không vì nơi này nhiều người ắt hắn liền cho tên tạp nham này một quyền nhớ đời. Lời hắn nói mới xong thật quá sức lố bịch. Bản thân mình đến đây thông cáo tuyển người nhưng một con chim cũng chưa thèm đến đã là nguyên nhân khiến hắn bực bội rồi, nay tên tạp nham này lại còn thản nhiên muốn chiêu mộ Dương Tĩnh tỷ đi theo y, như thế mà không đáng đánh hay sao?

- Lớp trưởng, anh lại nói đùa rồi?

Dương Tĩnh nhìn bộ dáng cường tráng của Lôi Bình Minh, trên mặt vẫn cười thản nhiên, mắt híp híp.

- Không, không phải anh nói đùa đâu. Nguyên là em muốn vào trong biên chế đơn vị sự nghiệp nên anh không dám nói gì, nhưng hiện tại cái chức gì ở công ty Nữ Oa kia... không phải là nhân tài mà không được trọng dụng sao. Tuy rằng, anh biết Trung tâm khôi phục sức khỏe đang rất nổi tiếng, nhưng cái gì mà Nam Tinh số 1 đơn giản chỉ là thổi phồng, mấy tháng rồi em xem khẳng định là chẳng có động tĩnh gì chắc chắn cả.

Lôi Bình Minh nhìn Dương Tĩnh một cách nghiêm túc, rồi lại tiếp tục hỏi:

- Anh là thật lòng, chỉ cần em đồng ý đến công ty của anh thì ngoài vị trí chủ tịch ra anh cho em tùy thích lựa chọn. Lương một năm trăm vạn, không, chỉ cần em đồng ý thì hai trăm, ba trăm vạn cũng có thể được.

Lại quay về nhìn Trương Dương với vẻ đắc ý:

- Trương tiên sinh, anh trả lương em tôi được bao nhiêu?

- Lương một năm 10 vạn!

Dương Tĩnh nhìn Lôi Bình Minh mà đáp, mỉm cười ngăn cơn cuồng nộ của Trương Dương, đồng thời còn lôi nhẹ cánh tay hắn nhẹ nhàng, nhìn hắn có ý bảo hắn hãy bình tĩnh. Sau đó quay đầu nhìn Lôi Bình Minh, lại bình thản nói tiếp:

- Nhưng dù là Dương tử chỉ có trả cho em chút ít tiền thì em cũng vẫn nguyện ý ở lại Công ty Nữ Oa này làm, có sao không, lớp trưởng? Còn bây giờ, nếu không có điều gì để nói thì xin mời đừng đứng ở đây làm cản trở chúng em tuyển người nữa.

Lời này của cô cũng đủ hiểu, Lôi Bình Minh nhìn tận mắt Dương Tĩnh thân mật với Trương Dương sắc mặt ngay tức thì trở lên khó coi.

Dù sao thì anh ta vẫn kìm chế được chút tức giận ấy để không nổi điên lên ngay tại chỗ mà chỉ nhìn chằm chằm Trương Dương rồi bỏ đi.

Nhưng không lâu sau Trương Dương liền phát hiện, cái quầy thông báo tuyển dụng của EP dược nghiệp được đổi thành khoa học kỹ thuật Bình Minh. Hai tiểu đệ vừa rồi đi theo anh ta còn kiếm thêm cả bốn người mặc đồng phục suất ca. Hơn nữa, cùng với hai cô em quản lý còn có bốn người mặc đồng phục Khoa học kỹ thuật Bình Mình nữa, làm thành một đám thông báo tuyển dụng to vĩ đại, ngang nhiên càn quấy ngay trước cái quầy thông báo của Trương Dương.

So với cái quầy tuyển dụng nhỏ bé của Trương Dương mà nói thì hoàn toàn đối lập. Điều khiến Trương Dương không thể chịu đựng được chính là yêu cầu về chuyên môn, nghiệp vụ bên đó, cũng là tuyển mộ hộ sư cao cấp, dược sư, vân vân…, cũng yêu cầu tốt nghiệp chuyên ngành giống như bên Trương Dương. Hơn nữa, chế độ đãi ngộ của bên đó đều vượt qua hẳn Trương Dương!

Cái này hiển nhiên là cố ý, vốn Trương Dương đã định rút đi nhưng hiện tại nhìn thấy cảnh tượng này hắn thực tình như phát hỏa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK