Đến buổi tối thời tiết ngày càng lạnh, đặc biệt sau nửa đêm nhiệt độ trong thành phố Mai Ninh chỉ còn khoảng trên dưới bảy tám độ. Tuy rằng thuộc khu vực phương Bắc có nhiệt độ cao nhưng bởi vì Mai Ninh là thành phố ven biển nên khi đến tối, gió thổi vèo vèo mang theo cái giá lạnh trong không khí tựa như một lưỡi dao nhỏ sắc bén cắt da cứa thịt.
Trương Dương cùng Cao Kỳ bước xuống xe, gió liền lùa từ cổ áo tiến vào. Đại mimi cả người rùng mình một cái, Trương Dương vội vàng ôm lấy thắt lưng nàng, dưới sự hướng dẫn của A Cẩu, ba người tiến vào Dạ Vũ.
Lúc này không thiếu đám người sống du thủ du thực trốn ở bên trong đánh bi-a, vài tên sau khi nhìn thấy mỹ nữ mặc váy ngắn, đi giày cao, làn da trắng nõn, dáng người mê hoặc của đại mimi bước qua cửa gác, liền lập tức quay lại.
A Cẩu vừa thấy, mặt liền đanh lại, vẫy vẫy tay gọi một tên đứng cạnh tới rồi thêm mấy người khác lôi đám du thủ du thực ra ngoài cửa, đánh cho một trận!
- Ngươi là chó mù mắt!
Sau đó, A Cẩu bảo toàn bộ những người đang đánh bi-a ra ngoài.
Dạ Vũ rộng lớn như vậy lập tức yên lặng. Đang lúc Trương Dương cho rằng A Cẩu muốn đem Bạch Lượng Phong ra tra khảo, A Cẩu lại chỉ hắn đi vào thang máy bên cạnh thang bộ, rồi mang theo hắn cùng Cao Kỳ đi tới hầm ngầm.
Trương Dương bấy giờ mới phát hiện thì ra bên dưới chốn chơi bi-a này còn có động ngầm.
Vậy đây chính là địa bàn bí mật. Sau khi vài người đi vào, A Cẩu liền đóng cửa lại, một tay chỉ căn phòng đèn đuốc sáng trưng phía trước, giải thích:
- Anh Dương, tên họ Bạch ở kia!
Trương Dương nhìn theo phía hắn chỉ liền phát hiện Lão Ý cùng ba bốn người khác đang vây quanh một tên bị trói như buộc bánh chưng.
Không phải Bạch Lượng Phong thì còn có thể là ai? Bạch Lượng Phong giờ phút này so với trước đây hoàn toàn khác biệt. Ngày trước tỏa sáng bao nhiêu, giờ này lại như con gà mắc tóc, âu phục hàng hiệu màu trắng nhầy nhụa một thứ giống như bùn, khuôn mặt điển trai bị trát hai vệt đen tuyền giống như phân chó, miệng cũng bị nhét cái tất thối.
Nhìn thấy Trương Dương cùng Cao Kỳ chậm chậm đi tới, hai tròng mắt hắn dường như muốn phát hỏa, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Dương không che đậy thần sắc thù hận, dường như y muốn nói gì mà không được.
- Để hắn mở miệng đi!
Trương Dương mang theo Cao Kỳ ngồi vào một bên ghế sa-lông, nhìn Bạch Lượng Phong rồi mở miệng nói.
A Cẩu ném cho một tên một ánh mắt ra hiệu, tên này liền lấy chiếc tất thối ra khỏi miệng Bạch Lượng Phong, miệng Bạch Lượng Phong vừa được tự do liền chửi ầm lên.
- Trương Dương, ngươi là tên vương bát đản. Chính ngươi là người bắt ta đến đây, ngươi tốt nhất nên giết ta nếu không ta có thể đi ra ngoài, nhất định giết cả nhà ngươi, làm nhục đàn bà của ngươi.
Hắn vừa nói vừa nhắm hướng Trương Dương phun nước bọt, A Cẩu không nói hai lời trong nháy mắt cầm ngay cái gậy cạnh đó nện thẳng miệng hắn, răng y rớt mất một cái còn miệng dính đầy máu tươi.
Bạch Lượng Phong kêu lên ngay tại chỗ.
A Cẩu lạnh lùng cười nói:
- Chết đến nơi rồi còn kêu gì.
- Bạch Lượng Phong, biết vì sao hôm nay đem ngươi tới đây chưa?
Trương Dương hơi cúi người xuống, khoanh hai tay trước đầu gối, nhìn chằm chằm Bạch Lượng Phong thản nhiên mà mở miệng hỏi.
Bạch Lượng Phong hừ lên một tiếng, vốn là định không trả lời nhưng nhìn thấy A Cẩu lăm lăm gậy hộc nhắm vào hắn, hắn chỉ hừ lên một tiếng, đáp lại:
- Biết rồi còn hỏi.
- Xem ra ngươi cũng biết kết cục của mình.
Trương Dương vươn tay xoa xoa cái trán, đau đầu nhìn hắn nói:
- Ngươi nói ngươi tự thi đậu Mai Đại chắc não ngươi không đến nỗi tệ, nhưng sao não lại không dùng để suy nghĩ?
Bạch Lượng Phong nghe vậy cười xùy một tiếng, tựa hồ như nơi này là sân nhà của hắn:
- Chẳng qua ngươi hạ độc thủ với ta chứ đừng tưởng rằng ngươi hiện tại có một chút thành tích mà có thể chơi ta. Ta cho ngươi biết, ngươi thả ta bây giờ có lẽ ta có thể nói cha ta bỏ qua cho ngươi.
Trương Dương không nói gì một hồi, rõ ràng Bạch Lượng Phong hoặc là bị đánh đến choáng váng hoặc là hết cách nghĩ rồi, đến tình cảnh này rồi mà còn kiêu ngạo như vậy.
- Được rồi, nói với ngươi thật lãng phí sức khỏe của ta, biết cô ấy không?
Trương Dương chỉ tay về phía Cao Kỳ một mực yên lặng nãy giờ, hỏi hắn.
Bạch Lượng Phong ngẩng đầu, hé mắt nhìn Cao Kỳ, xì hơi qua khóe miệng, hai mắt không kiêng nể gì mà lộ ra một vẻ thèm khát, cổ họng rõ ràng quằn lên nhưng ánh mắt thất thần, miệng tức giận đáp:
- Bố mày làm sao phải biết?
Vừa dứt lời, A Cẩu lại nện cho hắn một gậy, Bạch Lượng Phong lần này ngay cả kêu to cũng không dám, thân thể phủ phục, quỳ rạp xuống mặt đất. Hồi lâu mới ngóc đầu dậy, hai mắt nhìn chòng chọc vào Trương Dương, có ý không cam chịu mà nói rằng:
- Ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi?
- Được, nếu như là chuyện ngày trước ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta cho ngươi hà tất phải cả ngày theo ta gây khó dễ.
Trương Dương cười lạnh một tiếng, đứng lên, chậm rãi đi đến chỗ hắn quan sát, thản nhiên nói:
- Hai chúng ta hiện tại mà đổi chỗ cho nhau, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?
Bạch lượng phong không nói, nhìn trương dương liếc mắt một cái, cười lạnh nói:
- Đó lại là chuyện khác.
Trương dương không để ý đến hắn:
- Đã nhận ra được gì chưa?
- Mai gì, nó là ai?
Lần này, hắn nói chưa dứt lời, Trương Dương trực tiếp tát hắn một cái cực mạnh.
- A!
Má phải Bạch Lượng Phong sưng vù lên, hai con mắt cũng nhức nhối không kém, con mắt bên phải của hắn còn không mở ra được, răng hàm bên phải tựa hồ như cũng lung lay đau đớn đến tận mang tai chạy thẳng đễn não bộ. Cả người hắn như mê đi trong phút chốc, đầu óc trống rỗng vài giây.
- Giờ nhớ ra rồi sao?
Trương Dương nhận lấy khăn lau A Cẩu đưa cho, lau lau tay, sau đó kéo ống quần ngồi xổm bên cạnh hắn thản nhiên hỏi.
Bạch Lượng Phong hai mắt đỏ au mở rộng, miệng thở hổn hển, trống ngực đập dồn dập, nhìn chăm chú Cao Kỳ vài lần, sau đó xoay đầu lại nhìn Trương Dương nghiến răng mà hỏi lại:
- Mày có quan hệ gì với cô ấy?
- Ta là anh rể cô ấy!
- Ngươi nói láo…
- Ai!
Lần này bị đánh là phía má trái, Bạch Lượng Phong cảm thấy toàn thân mình dường như mất cảm giác, hắn không biết là Trương Dương đã sử dụng bao nhiêu phần sức lực bàn tay y nhưng hắn tuyệt đối không muốn chịu thêm đòn nữa từ đôi bàn tay ấy trên đời.
- Ta cầu xin ngươi, tha cho ta đi!
Bạch Lượng Phong rốt cuộc cũng không trụ nổi, hai đầu gối mềm nhũn co quắp trên mặt đất.
- Nhớ lại đến đâu?
- Đại ca, anh Dương, chuyện về Hà Mai đích thực ta có lỗi, nhưng… Nhưng đâu phải ta bức cô ấy nhảy lầu phải không, chính cô ta không thoát khỏi ý nghĩ trong lòng nên mới nghĩ quẩn, ta cũng không có cách nào mà, đúng không?
- Ta sẵn lòng bồi thường thiệt hại, chỉ cần các người cho một cái giá?!
- Đang yên lành, cô ấy vì cái gì muốn nhảy lầu?
Cao Kỳ ngồi một bên không nhịn được mở miệng quát.
- Sau khi bị tên súc sinh nhà ngươi cưỡng bức, báo cảnh sát, thế nhưng ngươi còn vu tội cô ấy chủ động dụ dỗ ngươi, còn nói em gái ta qua lại với thầy giáo Hải Luyến. Nhưng cái tên súc sinh ngươi còn phạm phải cái gì mà khiến cô ấy phải nhảy lầu. Nếu về sau ngươi chịu buông tha em ấy thì em ấy sẽ như vậy sao?...
Cao Kỳ đang mắng, đột nhiên khóc lên:
- Cái đồ súc sinh nhà ngươi, ngươi lại có thể đem video ấy lan truyền trên mạng hại em gái ta chưa đến hai mươi tuổi đã…
Trương Dương nghe xong câu chuyện mới phát hiện Cao Kỳ cũng không có kể hoàn toàn chân tướng sự việc cho hắn biết, cái gì mà video, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được Cao Kỳ nói vậy, nhìn dáng bộ thương tâm của nàng nhất định là cái video cưỡng bức Hà Mai, nếu không cũng không đến mức Hà Mai bị Bạch Lượng Phong cưỡng bức sau hơn một tháng mới đi nhảy lầu.
Nhìn lại Bạch Lượng Phong, giờ phút này sắc mặt tái nhợt, tay chân toàn thân lạnh run một trận:
- Thực ra… cái đó cũng không phải một mình ta quay.
Trương Dương nhíu mày, đi đến cạnh Cao Kỳ ôm cô vào lòng, thấp giọng hỏi:
- Rút cuộc là video gì?
Sau khi Cao Kỳ nức nở trong chốc lát, mới chậm rãi ngừng lại, nghẹn ngào nói:
- Tên súc sinh kia bịt mắt em gái ta lén quay video, trên cảnh quay không ngờ ngoài hắn còn có hai tên khốn khác, đám thú vật ấy cuối cùng còn giở trò chó động dục…
- Hắn đem video gửi đến nhà ta, uy hiếp em ấy không được báo cảnh sát. Em gái ta sau khi báo cảnh sát hắn lại đăng lên trên mạng. Sau khi em gái ta nhảy lầu, bọn chúng mới nhanh chóng đem xóa đoạn video ấy đi.
Trương Dương nghe vậy lòng đầy phiền muộn, như là bị một khối đá lớn chẹn vào, hóa ra mấy năm trước ban đêm vẫn hay lưu truyền đoạn video của vài người bịt mặt với một thiếu nữ tên Hà Mai.
Bạch Lượng Phong này thật súc sinh…
- A Cẩu!
Trương Dương đột nhiên rống lớn lên một tiếng.
- Cậu giúp tôi tìm mấy con chó động dục lại đây. Hơn nữa phải là loại chó đất thực bẩn!
- Anh Dương, cái này đã sớm chuẩn bị!
Quả là rất đúng lúc, A Cẩu vui vẻ nói.
- Tôi liền đi chuẩn bị mang lại đây, cam đoan chó đất thuần chủng!
Bạch Lượng Phong vừa nghe thấy tiếng Trương Dương nói liền ngất đi, nhưng rất nhanh bị một chậu nước lạnh hất thẳng vào người làm tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, nhìn đến Trương Dương mặt không đổi sắc so với hồi nãy, liền xuống nước kêu khóc:
- Anh Dương, anh Dương, anh tha cho tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng chấp thuận.
Trương dương nhìn hắn một cái, trầm mặc một hồi nhi sau, mới cười lạnh nói:
- Vậy cũng được! Ngươi thuật lại xem ngươi đã làm những gì với Hà Mai, còn sai người đánh đại thúc như thế nào rồi tỉ mỉ viết ra cho ta.
Trương Dương ra hiệu Lão Ý buông lỏng tay cho Bạch Lượng Phong, sau đó ném cho hắn một cây bút cùng tờ giấy.
- Vừa nói vừa viết!
Trương Dương nghiến răng nói:
- Nếu phát hiện ngươi nói không giống viết, ta cam đoan ngươi không có đủ tay cầm bút đến chữ cuối cùng.
- Không viết được không?
Bạch Lượng Phong cũng không phải đứa ngu, một khi chính y viết ra thì chẳng khác nào nhược điểm của mình nằm trọn trong tay hắn, hắn tưởng mình dễ chơi liền chơi như thế nào cũng được chắc.
- Ta đã nói với ngươi, ta vốn không có tính nhẫn nại.
Trương Dương đứng lên nhìn nhìn Lão Ý.
Lão Ý không nói tiếng nào, xách khảm đao ra, tóm lấy khuỷu tay Bạch Lượng Phong, giơ tay chém xuống!
- Keng!
Ánh sáng phản chiếu trên khảm đao sắc bén lóe lên cùng lúc ngón út Bạch Lượng Phong rơi xuống.
Bạch Lượng Phong tức khắc tru lên một tiếng, đũng quần nóng lên tiểu ngay tại chỗ, ai nấy đều lắc đầu.
- Còn không cần thiết không, gào cái gì?
Lão Ý khinh miệt mà liếc Bạch Lượng Phong một cái, từ từ thu khảm đao vừa chặt ngón út của Bạch Lượng Phong trở về, đem vứt ngón tay vừa chặt đi.
- Nhưng nếu ngươi lại không nhớ đúng chi tiết thì lần sau không chỉ là ngón út đâu.
- Ta viết… ta viết…
Trên trán Bạch Lượng Phong mồ hôi tuôn ra từng giọt, hai tay hắn run rẩy cầm chặt bút, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Dương, thấp giọng hỏi:
- Muốn… muốn bắt đầu từ đâu?
- Xem ra ngươi đích thị là không cần đến mười ngón tay.
- Ta biết, ta biết nên viết như thế nào…
Bạch Lượng Phong nhìn khảm đao lóng lánh trước mắt, trong nháy mắt lại muốn đem lời nói trở về.
- Một năm trước, ta cùng đại thiếu gia Bành Bằng thuộc Bành gia, còn có Thất Tùng Điền con trai lớn nhất của Thất Đằng chủ dược nghiệp lớn nhất Hoa Hạ vào quán rượu uống một ít rượu. Đang uống rượu tại quán bar thì chúng tôi đụng phải bạn gái đang nhảy tên Hà Mai. Lúc ấy, tôi cùng Hà mai cũng coi như chỗ quen biết, liền mời nàng dùng chung bữa ăn khuya. Vốn là nàng không đồng ý, nhưng ta liền uy hiếp đem việc nàng nhảy ở quán bar kiếm thu nhập lan truyền ra ngoài, nàng rơi vào đường cùng nên đành phải đáp ứng.
- Bành Bằng liền đề xuất muốn làm tới với Hà Mai, chúng ta liền trộm cho nàng uống rượu lẫn thuốc mê. Sau đó thừa lúc nàng đang hôn mê, đem nàng đến Kinh Hoa đại tửu điếm cưỡng đoạt. Rồi lại cảm thấy còn ham muốn, chúng tôi lại dùng xe chở nàng đến nhà Bành Bằng, lần thứ hai cưỡng dâm nàng, nhưng lần này Bành Bằng sợ hãi không tham dự, Tùng Điền nói muốn chơi trò mới cho đa dạng, sau đó liền đem con Husky mà Bành gia nuôi lại…
- Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi cho nàng tiền bịt miệng nhưng nàng kiên quyết không đồng ý. Dây dưa một tuần sau, nàng đi báo án. Nhưng toàn bộ chứng cứ đã bị chúng tôi hủy đi, hơn nữa cha của tôi cũng đã đến sở khai thông nên chuyện đó cũng không giải quyết được gì. Nhưng sau khi ngẫm lại, Hà Mai rất không biết điều lại có thể đi báo án, vì thế ta liền đem video phát tán trên mạng, cũng đe dọa nàng tự làm tự chịu nếu không nghe sẽ đem video cho cha nàng xem…
- Chúng tôi không hề nghĩ tới Hà Mai bị đả kích kịch liệt như vậy, không nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, liền tự thân đi nhảy lầu…
- Chỉ là chuyện nhỏ?
Cao Kỳ ngồi một bên nghe thấy rốt cuộc nhịn không được, bởi rằng lúc ấy em gái mình rõ ràng là bất đắc dĩ, em ấy là một trong ba người đạt học bổng thủ khoa, cuộc đời như vậy mà bị cái tên súc sinh này hủy hoại.
- Ngươi là đồ súc sinh! Miệng ngươi nói chuyện nhỏ nhưng lại muốn cái mạng của em gái ta.
Cô lấy dao trong tay A Cẩu hung hăng nện lên lưng Bạch Lượng Phong, Bạch Lượng Phong tru lên một tiếng nhưng bất luận thế nào cũng không dám có hành động phản kháng gì.
- Ta biết sai, ta…
Trương Dương ôm lấy Cao Kỳ, đem nàng sang một bên, thấp giọng nói:
- Trước hết để cho hắn nói xong đã.
Cao Kỳ trầm mặc một chút, rốt cục mới gật gật đầu.
- Sau khi Hà Mai nhảy lầu, Tùng Điền sợ hãi lập tức trở về nước Cúc Hoa, Bành Bằng cũng trốn biệt ra nước ngoài, còn tôi khi đó còn lưu luyến Lâm Âm khiến cho cha tôi phải chạy chọt lên xuống. Vừa lúc ấy, trường học có giáo vụ Hải Luyến bị khai trừ do tác phong có vấn đề nên tôi liền đem tội danh đổ lên đầu hắn. Cho hắn chút ít lợi ích cũng chỉ là thêm cái tội danh nên hắn liền chấp nhận…
- Tất cả sự việc đã qua là như vậy.
- Chuyện đại thúc bị đánh là như thế nào, chuyện gì đã xảy ra?
Bạch Lượng Phong do dự một chút, thở dài, thầm nghĩ:
- Không sai. Tại chú gì vì chuyện Hà Mai nhất định không chịu buông tha ta, ta sợ sự tình sớm muộn gì sẽ có ngày bại lộ. Cho nên mới mướn người đi giáo huấn hắn một chút, nhưng chỉ có điều ta cũng không nghĩ bọn họ sẽ làm đến như vậy, việc này không liên quan gì đến ta.
- Có đúng không? Ngươi cho rằng lời ngươi nói và sự tình không có quan hệ gì, vậy hà cớ gì mướn chúng đánh đập đại thúc, lại giết cả tên A Dã cầm đầu để bịt miệng?
Trương Dương cười lạnh một tiếng, nói nhắc nhở hắn.
Nghe vậy, Bạch Lượng Phong tỉnh mộng, hai mắt trừng lên như cá chết nhìn Trương Dương:
- Ngươi… Làm sao ngươi biết?
- Làm sao ta biết…
Trương Dương nhìn hắn một cái nói.
- Ta vừa mới nói gì, ta không có tốt như vậy, không hề có tính nhẫn nại vậy mà ngươi lại nói lấp liếm…
Trương Dương vừa dứt lời, một bên Lão Ý nắm tay Bạch Lượng Phong, giơ đao chém xuống lập tức chém đứt đốt ngón tay của Bạch Lượng Phong, Bạch Lượng Phong nhìn tay đầy máu tươi lại thêm đau đớn như xát muối, nhất thời gào lên thê thảm.
- Ta nói… ta nói… Trước tiên, cứu ta.
A Cẩu nãy giờ hút thuốc như ống khói, hít thêm vài hơi rồi đem đầu thuốc còn đỏ lửa đâm vào trên miệng vết thương của Bạch Lượng Phong, tỏ vẻ mất hứng mà nói rằng:
- Tiện cho ngươi nhé, nghe nói là có thể cầm máu.
Bạch Lượng Phong lần thứ hai khóc thống thiên:
- Thứ này có thể cầm máu sao thà không cần còn hơn.
- Cái gì?
A Cẩu hung hăng tạt cho hắn một bàn tay.
- Không phải ngươi nói cầm máu cho ngươi à?
- Nói, Bạch gia là như thế nào cố nhân đi đánh Hà thúc, là ai dẫn người diệt khẩu.
Trương dương lạnh lùng hỏi han.
- Lại có nửa điểm giấu diếm...
- Được... Ta nói...
Bị cắt gần hết ngón tay, Bạch Lượng Phong tưởng không viết nổi nữa chỉ có thể dùng miệng thuật lại. Cao Kỳ đứng một bên lấy tờ khai mang xuống.
Sau khi thuật lại, Bạch Lượng Phong cho rằng hết thảy mọi việc đã kết thúc, nhẹ nhàng thở ra, từ từ băng bó cầm máu vết thương trên ngón tay, nói với giọng cầu xin:
- Mọi việc ta đều khai báo xong rồi, hiện giờ có thể thả ta ra đi?
- Khai báo xong rồi? Thế vụ Bát Hắc đào vừa rồi là chuyện gì?
- Bát Hắc đào?
Bạch Lượng Phong lắc lắc đầu.
- Cái này thật sự ta không biết, chỉ biết đó là một tổ chức sát thủ.
- Xem ra tay ngươi thật không muốn...
Lão Ý giơ đao, cọ cọ vào khuỷu tay hắn.
- Ta thật không có lừa các ngươi, ta cũng chỉ nghe trộm cha ta nói chuyện qua điện thoại có một lần mà thôi... Đúng rồi, cha ta lần đó nói chuyện điện thoại tới cùng công tử Đỗ gia Đỗ Ngọc Hằng, những thứ khác ta thật sự không biết.
- Đỗ Ngọc Hằng?
Trương Dương nhíu mày, Bạch Lượng Phong thoạt nhìn không giống như đang nói dối, hơn nữa thời điểm chính mình bị tập kích hắn còn bị giam bên trong sở thì hẳn là không có quan hệ trực tiếp với hắn. Nhưng vừa nghe hắn nói như thế, Trương Dương phát hiện rằng đối thủ mà mình sẽ đối phó chỉ e không còn đơn giản là mình Bạch thị.
- Đỗ gia là đại gia tộc tỉnh Đông Nam, nhưng hắn không phải loại dễ dãi như Bạch gia dược nghiệp chúng ta.
Bạch Lượng Phong lớn mật mà kích thích Trương Dương một câu.
- Ta hảo tâm khuyên ngươi một câu, chuyện này nên dừng ở đây đi.
Trương dương nhìn hắn một cái, cười lạnh hỏi:
- Ngươi dừng bút sao? Ý của ngươi là ta duỗi cổ chờ đám các người đến trảm? Được rồi, ngươi đã nói điều nên nói, vậy thì…
- Dương tử ca, ngài có thể thả ta sao?
Bạch Lượng Phong nghe vậy, mang trên mặt một tia lo lắng lại có chút chờ mong hỏi han.
- Thả ngươi?
Trương dương thu hồi ánh mắt, đứng dậy, chậm tiến đến hướng sô-pha.
- Sẽ thả.
Vừa dứt lời, A Cẩu mang theo ba bốn người dắt theo mấy con thổ cẩu miệng chảy dãi tùm lum từ cửa tiến vào.
- Hắc, Dương ca, đối phó với mấy loại này nhẫn nại thật.
A Cẩu nhe răng cười chỉ chỉ ba con thổ cẩu dãi dớt, trên mặt lộ ra một tia thích thú cười:
- Anh xem, tốt lắm.
Trương Dương nhìn Cao Kỳ liếc mắt một cái, thấp giọng nói:
- Kỳ tỷ, chị về trước một chút đi.
Cao Kỳ trong lòng đã muốn thầm đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng trên mặt nàng vẻ mặt kiên quyết vẫn như cũ:
- Dương tử, ta muốn ở lại đây xem.