- Con… Hay là con…
Diệp Tinh trừng lớn tròng mắt, vươn tay chỉ thẳng vào Kiều Hi Nhi, đứng lên mà nói với giọng không còn giữ nổi chút bình tĩnh nào thêm nữa.
- Con là con muốn mẹ tức chết mà.
Hai mắt bà nhắm lại, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Bên cạnh bà, Kiều Vân Phong cũng trừng mắt liếc nhìn Kiều Hi Nhi một cái, vội đỡ lấy bà vợ của ông, sau đó hắng giọng ho khan một tiếng:
- Kiều Hi Nhi, con thật không thể tưởng tượng nổi, còn không mau chóng giải thích với mẹ con đi?!
- Mẹ à, mẹ đừng kích động làm gì. Chỉ là con cùng Trương Dương đã ký kết một cái thỏa thuận mà thôi, chính là quyết định gia nhập Công ty Nữ Oa của anh ta, mà thời gian công tác tại nhiệm là hai… hai mươi năm. Về phần người ngoài muốn nghị luận như thế nào cũng được, kệ nó là được rồi mà mẹ.
- Làm mẹ sợ muốn chết, nha đầu thối.
Diệp Tinh vừa nghe, xem chừng đã hoàn hồn lại chút ít, vươn tay vỗ vỗ ngực như muốn lấy hơi thở, sau đó lại cảm thấy có chỗ không ổn mà nói.
- Cái gì? Hai mươi năm, con… con… con ngốc mà ở lại đấy hai mươi năm, thế còn Lam Thần ai quản lý ? Con điên rồi à, nha đầu thối, xem ra hôm nay con không làm mẹ tức chết thì chắc là con không bỏ qua đúng không.
- Mẹ à, con cũng là cổ đông của Công ty Nữ Oa mà. Hơn nữa, triển vọng tương lai Công ty Nữ Oa so với Lam Thần của mẹ nhất định không kém chút nào.
Diệp Tinh nghe xong không còn lời nào để nói, vươn thẳng tay mà xoa ngực, nhìn Kiều Vân Phong bên cạnh như thể không có quan hệ gì mà oán giận:
- Ông xem con gái của ông đi, hiện tại rõ ràng là muốn tạo phản.
- Khụ, khụ… bà nó à, như thế này đi, chờ khi lão gia quay trở về chúng ta cùng bàn xem chuyện nên giải quyết như thế nào được không. Hiện tại, cứ mãi trách mắng Kiều Kiều cũng không phải biện pháp, người ta ức hiếp bảo bối của chúng ta, chúng ta không lẽ lại còn phụ họa thêm nữa hay sao?
- Ai, em làm sao không biết nghĩ đến chuyện ấy. Nhưng quan trọng là chỗ bà nội hiện tại phải làm như thế nào?
- Về chuyện của mẹ tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lý.
Kiều Vân Phong nhìn lại Kiều Hi Nhi, nở thêm một nụ cười nói:
- Con gái đừng sợ, có chuyện gì cha con đây sẽ chịu trách nhiệm. Chỉ cần con cảm thấy chuyện mình làm là đúng, thì cứ làm. Cha sẽ tìm hiểu lại một chút xem đám người nào lại dám bắt nạt con gái Kiều Vân Phong này.
- Con cảm ơn cha!
Kiều Hi Nhi nở lại một nụ cười rạng rỡ với cha cô rồi ngay sau đó trừng mắt liếc nhìn mẹ cô một cái khiến bà tức giận thiếu chút nữa hộc máu tươi:
- Tắt nha.
Video đường dài vừa mới đóng lại, Diệp Tinh liền trừng mắt nhìn Kiều Vân Phong, quở trách một hồi:
- Ông đấy không phải là vẽ đường cho hươu chạy hay sao. Con gái ông giờ đã biến thành con gái hoang dã rồi kìa, ông còn làm chỗ dựa nữa. Con bé còn chưa trực tiếp tạo phản cho ông xem đấy, vạn nhất một ngày nào đó con gái ôm cháu ngoại ông về, tôi chờ xem lúc đó ông muốn sửa sang thế nào?
- Cháu ngoại à, vậy tốt quá rồi. Vui mừng còn không kịp ấy chứ!
- Kính nhờ cái đầu của ông suy nghĩ bình thường một chút có được không. Bà nội vốn suy nghĩ theo kiểu truyền thống, ban đầu ông đòi lấy cho bằng được con dâu dính đầy mùi tiền bà đã rất không ưa rồi, bây giờ ông lại để cho con gái ông tuyển về một ông con rể phong lưu thành tính, bà còn không đuổi thẳng cổ ông ra khỏi nhà hay sao?
- Ha, đuổi ra khỏi nhà sao, đây không phải là điều em mong đợi nhất hay sao hả mẹ nó?
Kiều Vân Phong cười hì hì mà nói lại cho vợ.
Diệp Tinh vươn tay, dùng sức mà bẹo ông chồng một cái.
- Em đương nhiên là đã suy nghĩ để tránh cho không có chuyện gì xảy ra chứ. Xú gia hỏa anh thì không có ở nhà mấy, anh cho là bà nội đối với em dễ dàng lắm hay sao?
- Hì hì, bà xã. Tôi biết bà vất vả nhiều, để ông chồng này mát xa cho bà một chút…
- Kiều Vân Phong, đừng có làm bộ giả ngớ giả ngẩn mà lừa đảo em. Anh tính xem một chút, chuyện của Kiều Kiều phải làm sao bây giờ được? Chúng ta không thể mở mắt mà nhìn con gái nhảy vào hố lửa được.
Kiều Vân Phong hắng giọng một cái, ngắm ngắm bà vợ yêu dấu của mình rồi nhanh chóng vươn tay thò vào trong cổ áo của bà:
- A, vợ này, lâu lâu không thấy. Meo meo dạo này lớn hơn nhé…
- Này, Kiều Vân Phong, ông... ông... Ông đường đường là một quân nhân, sao lại dùng cái chiêu này với tôi chứ?
Diệp Tinh lắc lắc tay Kiều Vân Phong, ngửa cổ nổi nóng nói :
- Họ Kiều này, hôm nay ông mà không nói cho tôi được cái cách giải quyết thì về sau đừng nghĩ là có thể ngủ trên giường của lão nương này.
- Em thật quá độc ác đi. Được rồi, được rồi. Anh sợ em rồi.
Kiều Vân Phong buông tay ra rồi ngồi vào trên ghế xoay bên cạnh, vươn tay vào trong túi áo tìm kiếm bao thuốc, nhưng còn chưa kịp đưa điếu thuốc lên miệng đã bị quý phu nhân vỗ cho một phát.
- Không được hút thuốc!
Kiều Vân Phong bất đắc dĩ đành phải nhặt điếu thuốc lên, không nỡ vứt bỏ nên lại cầm trên tay nhẹ nhàng vung vẩy trên mặt bàn:
- Mẹ nó à, tính tình Kiều Kiều thế nào không phải em không biết, so với khuôn mẫu là em thì không khác lấy một tí xíu. Em càng bức ép con bé, nó sẽ lại càng cưỡng lại. Làm không kéo sẽ khiến nó thực sự nổi điên mà mang về cho em cháu ngoại mà bế đấy.
- Đấy đều là lỗi của ông hết, từ khi ông ngày nào cũng ở bên ngoài trong khi tôi phải đi xử lý chuyện làm ăn, Kiều Kiều chỉ có thể đi theo ông bà nội cho nên mới bị làm hư đi.
- Tôi thấy tôi về hay không là điều không cần thiết, cha đối với Kiều Kiều giáo dục vẫn là rất tốt, nếu không sao con bé có thể đạt những thành tích như ngày nay? Em thử nhìn lại mà xem, trong tất cả các con cháu các đại gia tộc có ai có thể lấy được giải Nobel nào?
Kiều Vân Phong cười hì hì nói tiếp với vợ.
- Hơn nữa, em không thấy được hay sao, cha và mẹ rất mực thương yêu Kiều Kiều, mà đã yêu cây thì yêu cả cành cho nên thái độ đối với em cũng đã tốt hơn nhiều lắm, mà có khi so sánh với con trai ông bà là tôi đây có khi còn thua kém bà đấy chứ.
Diệp Tinh nghe xong trắng mắt mà liếc Kiều Vân Phong một cái, trên mặt cũng lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ mà nói lại.
- Đó là con gái Diệp Tinh tôi mà. Nhìn khắp các đại gia tộc giàu sang quyền thế, trừ bỏ cái Lưu Ảnh ra thì còn ai có thể so sánh được với con bé nữa.
- Ha ha, mẹ nó nói đúng, Kiều Vân Phong tôi đẹp trai ngời ngời… cho nên Kiều Kiều của chúng ta là một trong tứ đại công chúa nhóm thế gia chính là có công lao một phần của tôi.
- Bảnh chọe ghớm chưa, Kiều Kiều chính là do gien di truyền của tôi, nói, ông đừng có mà đánh trống lảng sang chuyện khác, tôi hỏi là chuyện này ông dự định giải quyết như thế nào đây?
- Làm như thế nào là như thế nào? Lão gia tử đã ra tay thì có ai có dũng khí không nể mặt ông. Lần trước khi lão gia xuống núi là lúc anh hai bị người ta vu hãm nhiều năm trước cũng giải quyết êm xuôi. Chuyện Kiều Kiều nhà chúng ta nhất định có khả năng.
Nghe vậy, Diệp Tinh thở dài thản nhiên mà nói:
- Lần này, em chỉ sợ mọi việc không đơn giản như vậy thôi. Nếu thật sự có thể giải quyết tốt đẹp như vậy thì lão gia tử đã chẳng phải tự mình đi.
- Chúng ta đành phải chờ tin thôi.
Kiều Vân Phong lại ngắm nghía núi non to lớn của Diệp Tinh, hì hì mấy cái rồi nói thêm.
---
Đông Hoa Viên. Ấm Hương Các, nghe nói đồ trang trí nơi này đều được mô phỏng theo vật phẩm các hoàng đế cổ đại thường hay dùng. Lúc này người đứng đầu Kiều gia Kiều lão gia tử đang mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu tro, khép hờ hai mắt, tại chính chỗ ngồi mà nghỉ ngơi giây lát.
Nhìn sắc mặt ông không phải là tốt lắm, nhưng thân mình khi ngồi vẫn thẳng tắp, rõ ràng là tác phong của quân nhân không sai.
Bên cạnh ông, một người nam khoảng chừng bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi, đang đứng trong tư thế thẳng tắp, nhìn kỹ đôi tay hắn cuộn tròn là đầy những vết chai, vừa nhìn chỉ có thể đoán được là một người xuất thân từ quân lữ mà thôi. Hắn chính là cận vệ của Kiều lão gia tử.
Bên trong Ấm Hương Các còn có một người khác, cũng là một lão nhân đầu hai thứ tóc, chỉ có điều hắn mang theo một bộ kính lão, khuôn mặt thoạt nhìn rất chi hiền lành, hắn chính là Nguyên Chấn Phong là người chèo chống chính của Nguyên gia - đại gia tộc quyền thế bậc nhất Bắc Kinh, bên cạnh hắn cũng có một tay cận vệ.
Xét về mức độ giàu sang quyền thế trong các đại gia tộc thì Nguyên gia miễn cưỡng cũng có thể xếp vào tập đoàn hạng hai. Mối tranh chấp giữa Kiều gia và Thái gia vốn cũng không có chỗ cho bọn họ chĩa vào, nhưng bởi vì năm nay Nguyên gia bọn hắn đến phiên trực năm cho nên hắn mới có mặt tại buổi hòa giải ngày hôm nay.
Bày ở trước mặt hắn bây giờ là cả một núi việc rất khó giải quyết.
Tranh chấp cao thấp giữa hai gia tộc giàu sang quyền thế cũng chẳng phải là chuyện hiếm hoi gì, tuy nhiên đại đa số đều tự mình chấm dứt, hóa giải được xung đột.
Nhưng tranh chấp giữa Thái gia và Kiều gia lần này lại tràn ngập mùi thuốc súng khiến cho cả Bắc Kinh lâm vào chấn động.
Hiện nay rõ ràng là Thái gia tấn công từ một hướng. Để chiếm đoạt thế thượng phong trong hoạt động tại tỉnh Đông Nam, Thái gia đã chủ động xuất vốn mua lại hầu hết những ưu thế Kiều gia có được trước đây. Chính là việc lôi kéo thuộc hạ của Kiều gia tử - Đỗ gia, rồi ngay sau đó lợi dụng chính những ưu thế về tài nguyên truyền thông của mình để truyền tải đủ loại tin tức ám chỉ Kiều gia.
Vốn là Kiều gia có cơ hội tiến hành chặn đường, chiếm thế thượng phong trước chẳng qua Kiều gia đã sai lầm trong việc phán đoán ý đồ của Thái gia, cho rằng đối phương chẳng qua là bởi vì đoạn thời gian trước cái gì Kiều gia cũng nổi bật hơn hẳn cho nên nhất thời tỏ ra bất mãn mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới là lần này Thái gia làm thật, thậm chí những đợt tấn công càng ngày càng mạnh bạo, Thái gia ngay cả những chuyện thị phi cũng đều đưa lên kênh tin tức truyền thông của bọn họ.
Trong lúc nhất thời, chỉ bằng khoảng thời gian nửa ngày, hình tượng Kiều gia xuống dốc không phanh.
Lúc này, không phải chỉ mình Kiều gia là đứng ngồi không yên, mà còn không ít gia tộc quyền quý bên ngoài cũng bắt đầu lo lắng nhặng xị và cũng mới cố gắng hòa giải lẫn nhau. Thế nên mới có cuộc gặp mặt giữa trưa của các vị trưởng lão này tại đây.
Nhưng để Nguyên Chấn Phong không giải thích được chính là Kiều lão gia tử đích thân ra mặt, mà nhân vật trọng yếu của phe bên kia, Thái lão gia tử trước giờ vẫn không có nhìn thấy bóng dáng đâu.
Rõ ràng là muốn cố tình khiêu khích, tính nghiêm trọng của sự việc này cao hơn hẳn mức hắn có thể tưởng tượng. Cho nên lúc này không những sắc mặt Kiều lão gia tử có chút hổ thẹn, mà chính cả người hòa giải là Nguyên Chấn Phong cũng có chút biểu cảm trùng xuống dễ thấy.
Giữa lúc Kiều lão gia tử trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ phẫn nộ thì cửa chính Ấm Hương Các kèn kẹt mở ra, nhân viên phục vụ vẻ mặt cung kính mà dẫn hai người đi đến.
Kiều lão gia tử vừa thấy, sắc mặt càng thêm khó coi. Hóa ra có người tới nhưng lại không phải là người cầm lái Thái lão gia Thái Vĩnh, mà là con trai thứ hai của hắn là Thái Hưng Đằng cùng một tay trợ lý. Trong mắt Kiều lão gia tử thì Thái Hưng Đằng còn không bằng cái lông chân chứ không nói gì đến chuyện ngồi cùng hắn đàm phán.
Cho nên sau khi vừa nhìn thấy bản mặt Thái Hưng Đằng, sắc mặt ông vốn đã khó coi nay lại càng tái xanh thêm.
Kiều Chính Quốc ông chinh chiến cả đời, từ trước đến nay chưa bao giờ bị coi thường đến như thế này.
- Đi!
Ông chỉ đơn giản cất lên một câu, đứng dậy xoay người dời đi.
- Ấy, Kiều lão. Tôi đây không phải là vừa mới tới sao, ngài thế nào lại đi nhanh như vậy?
Thái Hưng Đằng nói với giọng lạnh lùng, cởi bỏ áo bành tô trên người đưa cho tên trợ lý bên cạnh hắn, sau đó đĩnh đạc mà ngồi xuống bên cạnh vị trí của Kiều Chính Quốc.
- Thật là không phải, Kiều lão, cha tôi bị bệnh, thân thể không chịu nổi cho nên lúc này mới buộc phải để tiểu sinh thay mặt đi một chuyến, ngàn vạn lần mong ngài thứ lỗi.
- Thái Vĩnh bị bệnh?
Kiều lão gia tử nhíu đôi lông mày, cho dù là bị bệnh hắn cũng không thể không cho truyền cái thông báo mà lại tùy tiện cử ra một tên tiểu bối đến đối phó là ý gì.
- Nếu bị bệnh, vậy thứ cho lão phu không tiếp.
Kiều Chính Quốc trong lòng nổi một trận ấm ức, không thể nào nghĩ được chính mình bị hạ thấp đến thế. Thử hỏi toàn bộ cái đất nước Hoa Hạ này còn có người nào dám làm như vậy.
- Ấy, Kiều lão, đã đến đây rồi đi nhanh như vậy để làm chỉ? Cha tôi tuy rằng không thể tới, nhưng tôi có thể đại diện toàn quyền ông, cùng Kiều lão nói chuyện cho ra đầu ra cuối.
Thái Hưng Đằng trên mặt lộ ra một tia thản nhiên tươi cười.
- Hơn nữa, hôm nay tôi còn mời vài vị thúc bá đồng thời đến đây, làm nhân chứng cho chúng ta, ngài nếu là như thế này bước đi, không khỏi có vẻ có chút thiếu tự tin chứ?
- Cậu còn gọi thêm người khác?
Một bên Nguyên Chấn Phong cũng không thể ngồi yên, hòa giải giống như thế này chính là người hòa giải triệu tập hai bên đương sự, khi đương sự hai bên đến là có thể bắt đầu, kiêng kỵ nhất là có người thứ tư. Thế nhưng Thái Hưng Đằng thực sự đã làm rất quá quắt.
- Đương nhiên!
Thái Hưng Đằng vươn tay chỉ chỉ ra phía cửa chính.
- Vậy đi, Kiều lão, không bằng chúng ta cùng đi hoan nghênh đi.
Bản thân hắn tiên phong đứng lên, bước tới hướng cửa chính, vừa dứt lời tại cửa chính liền xuất hiện một hàng người mang khí chất rõ ràng là phi phàm, nhìn người này bước đến, Kiều Chính Quốc không khỏi nhíu hàng lông mày lần nữa.
Trong đám người tiến vào có Hỗ thị Trần gia, Tể thị Lỗ gia, Ngô châu Đoàn gia, Hoài châu Từ gia, Xuyên tỉnh Cao gia… từ từ một loạt người cầm lái hoặc thành viên trụ cột của các gia tộc nắm giữ tập đoàn hạng hai tiến vào vây quanh phòng. Mấu chốt nhất chính là trong số những người này rõ ràng còn có một người chủ chốt gia tộc hạng nhất - Thân gia, con trai lớn của Thân lão gia tử, Thân Vân Phong, hiện giữ chức thủ trưởng của một trong những bộ ngành trọng yếu.
Bấy giờ, trong lòng ông mới hiểu ra được, Thái gia này là muốn trước mắt nhiều người chứng kiến như vậy khẳng định địa vị thân phận Thái gia mặc dù chưa thể lập tức tiến vào nhóm các tập đoàn hạng nhất thì cũng muốn trước mặt tất cả các tập đoạn hạng hai bộc lộ hết tài năng để mà xác lập vị trí thống lĩnh của bọn họ.
- Mọi người đều đã đến đông đủ.
Thái Hưng Đằng nhìn khắp lượt mọi người trong phòng, đi đến bên cạnh Thân Vân Phong rồi chỉ vào vị trí ghế ngồi thượng khách, cung kính mà nói rằng:
- Thân tiên sinh, xin mời ngài ngồi đây.
Thân Vân Phong nhìn nhìn Thái Hưng Đằng, mỉm cười, thuận tay lấy điều khiển từ xa, mở chiếc LED TV năm mươi inh treo trên vách tường ra… Ý vị thâm trường mà nói rằng:
- Nghe nói trực thuộc Vĩnh Hưng các cậu có kênh giải trí của đài truyền hình Lục Quất không tồi chút nào, ta coi thử xem sao!
Bên kia đang lúc náo nhiệt thì tại Oa Cư, trong phòng Trương Dương. Hắn rốt cục thì làm biếng vươn vai duỗi lưng một cái thật dài, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, miệng bụm lại một buồng khí, vẫn đang trò chuyện video cùng cô em vợ Hứa Đan Oánh, cười hì hì mà nói rằng:
- Tiểu Oánh, bắt đầu, phải cho bọn chúng thưởng thức một chút phẩm màu mới đã, chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị tốt, anh rể, nhưng mà lần hành động của chúng ta lần này có nên đặt cho một cái danh hiệu không đây? Gọi là gì thì hay nhỉ?
Kiều Chính Quốc nhìn nhìn Thân Vân Phong mở TV ra, nhíu mày, Lục Quất là kênh truyền hình giải trí được Truyền thông Vĩnh Hưng trực thuộc tập đoàn Vĩnh Hưng cùng với tập đoàn Hoa Quảng liên hợp xây dựng, là một kênh truyền hình tụ tập đủ mọi loại hình giải trí, minh tinh bát quái, lẫn các tin tức nóng hổi trên internet… thu được một tỷ lệ người xem không hề thấp chút nào.
Nhưng trong trường hợp này mà nói, cố tình mở ra cái kênh truyền hình loại này không khỏi có chút ý đồ đặc biệt hàm chứa. Kiều Chính Quốc xem như cũng hiểu được, trước cái sự việc ngày hôm nay, ông đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một người thêm vào cho đủ bộ mà thôi. Nếu như ông đoán không sai bọn chúng chỉ chờ trên TV trắng trợn phát tin tức sốt dẻo về cô cháu gái mà ông thương yêu nhất.
Kiều Chính Quốc không khỏi là lạnh lùng cười một cái, nếu chính mình hiện tại phất tay áo bước ra đi thì nhất định trong mắt bọn họ sẽ thêm vào một cái hình tượng ông thiếu tự tin, còn nếu là không đi thì chính ông phải cùng bọn họ đồng thời thưởng thức những tin tức gièm pha cháu gái cưng của ông từ những chuyện bia đặt bọn chúng đề cập tới.
Hắn nhìn nhìn Thái Hưng Đằng, không khỏi khẽ nhẹ lắc đầu, nếu người Thái gia đều đầu óc thiếu não như vậy thì Thái gia còn ai có suy nghĩ đầy đủ đây? Hay là Thái Vĩnh thật sự bị bệnh? Hơn nữa chắc hẳn là bệnh tình cũng không nhẹ? Nếu không thì đổi lại là ông ta, một khi đã muốn cạnh tranh cùng Kiều gia, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy.
Cạnh tranh thì có thể, nhưng xét đến cuối cùng thì vĩnh viễn bọn họ không được xếp vào hàng ngũ gia tộc hào môn chân chính, chí ít Thái Vĩnh còn hiểu được điều đó, Thái Hưng Đằng này thật là non kém.
TV mở ra, Kiều lão gia tử xanh mặt liền tức thì, ông chinh chiến cả đời chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này, nhưng mà ông buộc lòng phải nhẫn nhịn, nếu ngay cả tính nhẫn nại mà cũng không có thì ông và gia tộc cũng chẳng có ngày hôm nay.
Nhưng mà điều ngoài dự kiến của Kiều lão gia tử chính là trên TV tuyệt nhiên không có xuất hiện những cái tin tức linh tinh như: “Kiều gia công chúa đoạn mộng tình trường, khoa học gia phong lưu câu dẫn cô giáo mỹ nữ”.
Trên màn ảnh TV rõ ràng vẫn là biểu tượng của kênh Lục Quất, nhưng không hiểu sao TV lại xuất hiện một mảnh bông tuyết. Cái này là trò bịp của Thái Hưng Đằng à? Hay là đường truyền TV bị hỏng?
Mà một bên Thái Hưng Đằng trên mặt biểu tình có chút quái lạ, sau khi để nhân viên phục vụ sửa chữa hồi lâu không có kết quả, vội vàng vứt cho tên trợ lý đứng bên cạnh hắn một ánh mắt ra hiệu. Người đứng sau nhận được tín hiệu nhanh chóng đi ra ngoài rồi trở lại với sắc mặt nghiêm lại mà ghé sát lỗ tai Thái Hưng Đằng nói thì thầm mấy câu.
Còn chưa kịp nói đứt đoạn, đột nhiên hình ảnh trên TV vốn là một mảnh bông tuyết biến đổi, xuất hiện một hàng chữ lớn!
- THÁI VĨNH! CÁC NGƯƠI LÀ ĐỒ BỆNH HOẠN!
Chữ hiện trên màn hình là loại chữ in thể Tống (một dáng chữ Trung Quốc) màu đỏ chói lóa, dưới sự phụ trợ của màn hình LED năm mươi inh, cực kỳ bắt mắt.
- THÁI HƯNG LONG - TỘI PHẠM THAM Ô!
- THÁI HƯNG ĐẰNG - TÊN CHÓ MÁ!
- THÁI THỊNH VƯỢNG - PHÁ SẢN!
- THÁI HƯNG QUYỀN - BỊ BẮT GIỮ VÀ THẨM VẤN!
- THÁI VŨ, NGƯƠI LÀ TÊN TIỂU TIỆN NHÂN, TẨY RỬA CÚC HOA MÀ CHỜ XEM!
Chữ cái không ngừng mà biến hóa, biến đổi đa dạng lôi tất tần tật đám người trong Thái gia ra mắng nhiếc với những lời nói khó nghe nhất. Mà trúng đạn nặng nề nhất chính là Thái Vũ - đệ tử đời thứ ba của gia tộc Thái gia, cũng chính là học giả nhân tài kiệt xuất.
- Tắt đi, tắt đi.
Thái Hưng Đằng sắc mặt xanh mét khó coi giống như ăn phải một đống đại tiện khiến cho tay trợ lý của hắn luống cuống tay chân tắt cái TV mãi không được.
Người ngồi trong phòng này, tất cả đều rất ngạc nhiên, mà ngay cả Thân Vân Phong vừa rồi vẫn còn mang theo vẻ tươi cười giờ phút này cũng liệt miệng, nửa ngày không khép lại được. Không phải nói là mở TV ra là liền có màn gièm pha Kiều Hi Nhi sao, như thế nào cái màn hình lại mắng cả một nhà Thái gia như vậy?
Kiều Chính Quốc thiếu chút nữa bật cười ngay tại chỗ, nhưng mà vẫn là nhịn lại được, lúc này điện thoại của người thị vệ Ngụy Hán Sinh đang đứng bên cạnh ông vang lên, hắn nhìn Kiều Chính Quốc một cái rồi thấp giọng nói:
- Lão Hạ gọi điện tới, ngài có tiếp chuyện không?
Lão Hạ là thư ký riêng của Kiều Chính Quốc, vốn là hôm nay ông định dẫn ông này cùng tới đây nhưng cuối cùng vẫn để ông này ở lại trong nhà giúp ông thu thập tin tức từ khắp nơi.
Lúc này chắc hẳn là cần có chuyện gì phải báo cáo với ông nên mới gọi tới mà.
Ông gật gật đầu, nhận lấy cái điện thoại từ tay người cận vệ.
- Lão gia tử, hiện tại đang có chuyện vui lớn. Ngài không phải phái tôi đi thu thập phản ứng của mọi người hay sao, nhưng ngài đoán xem sự thể như thế nào, vừa rồi tôi vừa mới thấy trên TV còn đang phát truyền, đưa tin Đại tiểu thư cùng Trương Dương thì trên khắp các phương tiện truyền thông, TV, trang internet… toàn bộ đều bị đen, ngay cả CCTV cũng bị đen, trên màn ảnh chỉ còn hiện mấy cái chữ to…
- Ông nói xem mấy cái chữ to kia có phải là “Thái Vĩnh, bọn bệnh hoạn” hay không?
Kiều Chính Quốc tiếp tục nhịn một trận cười, hỏi lại ông thư ký.
- Đúng vậy, ngài làm sao mà biết được?
- Ông vừa mới nói là tất cả truyền thông, ngay cả tin tức CCTV cũng vậy…
Kiều Chính Quốc kinh ngạc đến nỗi thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất, chuyện này…rất khoa trương rồi. Mới nghe nói qua máy tính bị hack, trang internet bị hack, chứ ngay cả TV cũng bị hack, cả CCTV cũng bị đen, mấy thức này khiến người ta quá là khó tin được!
Trung tâm an toàn tin tức quốc gia làm ăn như thế nào vậy? Chuyện này tuyệt đối là sự kiện xâm lấn của hacker nghiêm trọng nhất từ trước đến nay tại Hoa Hạ quốc này. Hơn nữa tên hacker này, hoặc là đám người hacker này rõ ràng là đứng cùng phe với mình.
Sự việc này đúng là chuyện lớn, nhưng mặc kệ, lao tâm khổ tứ bấy lâu chính lão cũng đã muốn nói ra những câu ác miệng như vậy, cho nên hiện tại trong lòng ông rất chi là sảng khoái!
- Đi, chúng ta về nhà xem náo nhiệt đi.
Kiều Chính Quốc liếc mắt nhìn Thân Vân Phong cùng Thái Hưng Đằng một cái, nhịn không được mà cất tiếng cười ha ha rồi nhìn chăm chú khuôn mặt tẽn tò của bọn họ mà nghiêm mặt nói rằng.
- Lễ vật hôm nay của Thân gia và Thái gia, Kiều lão tôi đây đã nhận được. Hôm khác có cơ hội, chắc chắn sẽ hoàn trả.
Nói xong nắm tay lấy cây gậy mà Ngụy Hán Sinh một bên đưa cho, lần thứ hai ông không nhịn được cất tiếng cười lớn rồi đi ra cửa về. Chuyện này thực sự là rất đỗi sung sướng!
- Trở về rồi lập tức điều tra xem, Kiều gia chúng ta có người nào lợi hại như vậy, thế nào lại có thể làm những chuyện đại sự kinh thiên động địa như này.
Trên chiếc xe chống đạn màu đen còn băng băng chạy trên đường, Kiều Chính Quốc phân phó công việc cho Ngụy Hán Sinh, người đang ngồi vị rí phó lái phía trước ông.
- Chờ một chút, ta không nhớ rõ Kiều gia có những ai học máy tính chuyên nghiệp nhỉ? Xem nào, anh gọi cho Vân Đăng, Vân Phong và cả Vân Phi vài cuộc điện thoại, bảo mấy người họ buổi chiều về nhà một chuyến…
Chương 185: Tam đại Thái gia. (2)
Ở đất Bắc Kinh này, khung cảnh mây gió núi phía sau biệt thự độc đáo nhất chính là biệt thự của Thái gia. Chẳng những được xây dựng trên diện tích cực đại, mà tầng gác cũng rất cao, thậm chí còn có thể làm sân bay đỗ được hai chiếc trực thăng lên thẳng.
Biệt thự Thái gia nếu so sánh với các biệt thự của đại gia tộc hào môn khác thì có thể nói là xa hoa và phô trương bậc nhất, và đương nhiên là bởi vì bọn họ có tiền.
Giờ phút này, cửa lớn biệt thự Thái gia đang rộng mở, những chiếc xe đắt tiền cùng khách nhân ra ra vào vào tấp nập. Mà trên khuôn mặt của mỗi người ra vào ấy đều mang sắc thái hoang mang, chính xác là khí sắc xanh mét.
Bởi vì hôm nay Thái gia tài liễu, trên giường bệnh Thái Vĩnh Thái lão gia tử không biết như thế nào lại nghe được tiếng gió, trúng phong hàn mà ngay tức khắc ngất đi, lúc này đây các bác sĩ bệnh viện đang dốc sức cấp cứu.
Sau khi cấp cứu nửa ngày, cuối cùng cùng bảo toàn được tính mạng. Nhưng giờ phút này chỉ có thể nằm liệt ở trên giường, nửa mình dưới không thể nhúc nhích được. Bác sĩ nói đây là phong hàn điển hình, nếu may mắn thì sau một thời gian phục hồi chức năng sẽ khôi phục bình thường, còn nếu vận khí không tốt có khi sẽ tê liệt cả đời.
Tuy là hắn hiện tại tạm thời không cách nào đi lại được nhưng đầu óc vẫn hoàn toàn minh mẫn, vừa mới tỉnh lại không bao lâu liền cho người gọi mấy người con trai con gái vào phòng.
Hắn có bốn người con trai và hai người con gái. Con cả Thái Hưng Long và con thứ tư Thái Hưng Quyền hiện đang thuộc giới chính trị, ngày thường đối với những chuyện nội bộ gia tộc hai người không thể nào tham dự. Chuyện trong nhà chủ yếu do con thứ hai Thái Hưng Đằng và con thứ ba Thái Thịnh Vượng phụ trách. Hai người con gái thì một người thuộc tập đoàn truyền thông Hoa Quảng, một người là chủ tịch một doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn.
Anh con cả tuy nắm giữ quan vụ lớn nhưng ở trong mắt Thái Vĩnh lại chó chút ngay thẳng bảo thủ.
Anh con thứ đối nhân xử thế khôn khéo nhưng lại sử dụng đầu óc không tốt. Người con thứ ba buôn bán còn tạm được nhưng cũng không thể nào để hắn trở thành người chèo chống cả gia tộc cho được. Còn con trai thứ tư thì không hề có chút hứng thú nào với chuyện gia tộc cả.
Điều duy nhất để Thái Vĩnh cảm thấy có chút vui mừng chính là đời thứ ba của Thái gia xuất hiện lớp lớp nhân tài, đặc biệt là con gái của trưởng nam Thái Hưng Long là Thái Băng, con trai của con thứ Thái Hưng Đằng là Thái Vũ đều là nhân tài kiệt xuất đời thứ ba của Thái gia, mà cũng chính là hai trong những nhân tài kiệt xuất đời thứ ba của các đại gia tộc giàu sang quyền thế chốn Bắc Kinh này, chỉ cần vững vành chuyển tiếp đến thế hệ này, giá trị tương lai của Thái gia tuyệt đối đáng kỳ vọng.
Thái Vĩnh trong khoảng thời gian này thân thể của mình không tốt, cho nên gia tộc sự vụ tạm thời giao cho anh con thứ hai Thái Hưng Đằng, không nghĩ tới mới trong vòng ngắn ngủn hơn thời gian nửa tháng, hắn liền làm nhiều sự tình cho mình đến như vậy.
Nếu không phải là anh con thứ tư trộm nói cho hắn biết thì chính hắn giờ còn chưa biết được chuyện gì.
Anh con thứ hai Thái Hưng Đằng không những giấu hắn thông đồng với Thân gia phía trên, mà còn tuy tiện triển khai cạnh tranh chính diện với Kiều gia. Sau cùng còn lợi dụng chính ưu thế truyền thông của mình ngấm ngầm hại người, công kích đối phương. Nhưng chừng đó cũng chưa phải là điểm chết người, điểm chết người chính là tên súc sinh này còn dám đương nhiên sử dụng buổi điều đình (hòa giải) ở Đông Hoa Viên để triệu tập một đại bang người tới muốn để xác lập vị trí thống lĩnh các tập đoàn hạng hai…
Thành quả hoàn toàn ngược lại, cái ưu thế vị trí thống lĩnh không những không được thành lập mà thể diện Thái gia coi như đã bị thiêu trụi hoàn toàn.
Trong phòng. Sáu người, bốn người con trai, một người con gái, một người con gái còn lại ở tập đoàn Hoa Quảng đang công việc ngập đầu không có cách nào thoát ra được để về.
Thái Hưng Đằng sợ hãi mà tránh ở phía sau đám con gái, con mắt không dám nhìn Thái Vĩnh đang nằm trên giường bệnh.
- Cho nên nói, hiện tại, công ty truyền thông mà Thái gia sở hữu ngoại trừ hoạt động nội bộ thì những hoạt động khác vô pháp bình thường được?
Thái Vĩnh cố nhịn lại cơn chửi rủa thậm tệ lần thứ hai, hắn dừng lại kìm nén lửa giận rồi mới chậm rãi mở miệng hỏi. Giờ phút này, biện pháp duy nhất mà Thái gia phải làm chính là làm thế nào xoay chuyển tình thế… không, chính xác là phải làm thế nào để tự mình cứu lấy mình.
- Đúng vậy!
Anh con thứ ba nhìn từ phía sau người con thứ hai, nhẹ giọng đáp.
- Giúp ta gọi điện thoại cho Kiều Chính Quốc!
Tròng mắt Thái Vĩnh chuyển hướng sang anh con cả, thở dài.
- Cha à…
Thái Hưng Đằng vẻ mặt hết sức kinh ngạc, hắn đương nhiên hiểu được nếu gọi cuộc điện thoại này thì chẳng khác nào Thái gia nói chịu thua.
- Mày còn mặt mũi mà gọi tao?
Thái Vĩnh hung hăng trừng mắt nhìn tên con trai thứ.
- Mày biết mày sai ở đâu không?
- Con đây sẽ đi mời những chuyên viên lập trình phần mềm tốt nhất, sửa chữa lại hệ thống tường lửa…
- Thằng khốn vô liêm sỉ, tao hỏi chính là mày sai ở điểm nào?
Thái Hưng Đằng nghĩ nghĩ, thở dài rồi đáp lời:
- Con trai sai tại chỗ không nên quá xúc động như vậy.
- Mày không phải sai ở chỗ xúc động quá mức, mà là mày tham lam, là ngu xuẩn. Mày cho là chỉ cần với bản lĩnh hiện tại là có thể lật ngược Kiều gia? Có thể cưỡi trên đầu bọn họ? Sai. Mày làm như vậy chính là để cho người khác nhận thấy rằng Thái gia chúng ta phá tan tập quán trước nay, là một bọn chế tạo phiền toái, không những không thể tiến đến tập đoàn hạng nhất mà còn khiến người đời xuyên tạc đủ chuyện.
- Mang điện thoại lại đây…
Kiều phủ. Gần như cùng một thời điểm, vừa vặn lúc Kiều lão gia tử và ba người con trai cũng đang thảo luận sự tình như bên Thái gia, chỉ có điều là trên mặt Kiều lão gia tử hôm nay không có vẻ lãnh cảm như những ngày thường mà thay vào đó là vẻ mặt tươi cười hiếm thấy.
Đối diện với mặt bốn người bọn họ là một dàn máy tính. Trên màn ảnh máy vi tính là những lời mắng chửi Thái gia chạy đều đều.
Kiều lão gia tử nhấc điện thoại, đầu dây bên kia là trụ cột chèo chống Thái gia, Thái lão gia tử gọi tới. Trong điện thoại hắn không nói gì nhiều, chỉ vỏn vẹn một câu:
- Xin lỗi, Kiều lão, việc này Thái Vĩnh sẽ giúp ngài xử lý rõ ràng. Kiều lão xin bớt giận mà bỏ qua cho Thái gia đi.
Tuy là một câu ngắn ngủn nhưng bên trong ẩn chứa rất nhiều nội dung. Khi Kiều Chính Quốc nghe đến đây cũng nhận thấy được rằng Thái gia nhận thua.
Trong các đại gia tộc hào phú tồn tại một nhóm chung mà điểm chính là không chia rẽ, cùng nhau hoạt động. Ngày hôm nay ai lên, không chừng ngày nào đó cũng nhanh chóng đi xuống, cũng giống với đạo lý “hoa nở chóng tàn” hay “tuổi trẻ qua mau” vậy. Cho nên làm việc phải cân nhắc trọng tâm chính đó, nếu không cuối cùng sẽ gây nên đại họa.
Cho nên một khi Thái gia đã nhận thua thì Kiều gia cũng chỉ có thể thu nhận lấy như vậy. Nhưng cái chính là đến ngay cả Kiều Chính Quốc cũng mờ tịt, hiện nay ai đâm Thái gia phát dao ấy, ông còn chưa biết.
- Nói như vậy, các ông cũng không biết ai làm sao?
Kiều lão gia tử lại nhìn lại những dòng chữ trên màn hình, còn thiếu chút nữa là không nhịn được cười. Ông không thể không thừa nhận là chiêu này hết sức có ích. Hiện tại, toàn bộ tin tức lưu truyền trong các phương tiện truyền thông trên đất nước Hoa Hạ này đều là chuyện Thái gia bị hack này, tin tức về cháu gái bảo bối của ông sớm đã rơi vào quên lãng tại chín tầng mây rồi.
Ba người con trai đồng thời lắc đầu, qua một lát, anh con cả đứng lên, thở dài, nửa là vui mừng nửa lại lo lắng mà nói:
- Chuyện này hiện tại đang làm náo động lớn. Mọi người đều cho rằng Kiều gia chúng ta làm, nhưng trên thực tế chính chúng ta cũng không biết ai làm. Nhưng mà, có chuyện này có thể xác định, chính là Bạo Phong Tuyết đã từng có hận thù với Thái gia, Thái gia lúc này xem như đã ngã xuống đáy giếng, chỉ có điều cha à…
Ông nhíu mày nói tiếp.
- Đã hơn ba tiếng đồng hồ, toàn bộ các chuyên gia máy vi tính cao cấp nhất cả nước đều nghiên cứu qua nhưng không giải ra được mật mã của vi rút này, cũng không tìm được biện pháp phá giải nó. Còn nếu muốn tiếp tục thêm nữa, chắc chắn sẽ xảy ra đại sự. Con vừa rồi đã nghe điện thoại của Thị trưởng, hắn cũng nói chúng ta nên biết điểm dừng… Nhưng hiện tại…
- Chúng ta cũng là hết đường xoay xở mà.
- Cha làm sao lại không biết, Thái Vĩnh nhận thua thì kế tiếp chúng ta nên kết thúc. Nhưng cái khôi hài chính là, cái tràng lăng mạ này không phải do chúng ta làm.
Kiều Chính Quốc mang theo chút tiếc nuối mà nói thêm.
- Hiện tại, chuyện phiền toái này ngược lại lại biến thành chuyện của chúng ta.
- Cha à, việc này cũng không phải là không có chút manh mối nào.
Anh con thứ tư Kiều Vân Phi nhìn nhìn lão gia tử, rồi lại nhìn nhìn Kiều Vân Phong, ánh mắt không dời đi.
Kiều Vân Phong nhướng mày, nhìn lại hắn hỏi:
- Cậu tư, cậu nhìn chằm chằm anh để làm gì. Anh ba của cậu đối với việc sử dụng máy vi tính không có chút thành thục mà.
- Không nói là anh, anh ba, nhưng có lẽ là những người phía dưới anh làm ra.
Anh con thứ tư Kiều Vân Phi hiện nay đang là chưởng quản một đại doanh nghiệp quốc nội, phía dưới có cổ phần khống chế một đại công ty phần mềm máy tính, có thể nói là công ty phần mềm đầu ngành của cả nước.
- Bọn họ nói có lẽ vi rút này đến từ Mai Ninh.
- Mai Ninh?
Kiều Vân Phong nhíu mày.
- Mai Ninh thì cậu cũng không nên nhìn chằm chăm anh nha…
- Khà khà, anh ba, anh quên ư, Hạ Quốc Thanh chính là bạn đồng học từ thời nào của anh đó. Hơn nữa, Kiều Kiều không phải cũng vừa hay ở Mai Ninh hay sao, có thể là bạn học của con bé hoặc là bạn tốt nào đó chưa biết chừng thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ cho con bé.
- Đúng vậy, cậu ba. Trước mắt nếu cậu tư đã tìm hiểu được chút ít manh mối này, không ngại để Hạ Quốc Thanh lưu ý một chút vẫn hơn, dù sao Mai Ninh không lớn, nếu muốn tìm xem ngọn nguồn hẳn không phải là vấn đề lớn.
Con trưởng Kiều gia Kiều Vân Đăng nhìn nhìn Kiều Vân Phong, nói rằng.
- Nhưng mà nếu mà chúng ta thực sự tra ra được thì chúng ta nhất định phải bảo vệ hắn, vì dù gì xem như lần này hắn đã giúp chúng ta một cái đại ân.
- Được rồi, vậy em đây thử xem sao.
Đang nói, điện thoại của ông trong túi vang lên, Kiều Vân Phong lấy ra, nhìn nhìn, khẽ cau mày.
- Kiều Kiều? Có chuyện gì vậy?
- Con đoán là cha và mọi người khẳng định là mở hội nghị gia tộc đúng không? Con đoán nữa là ông nội hiện tại nhất định là vừa vui mừng vừa phiền muộn, đúng không?
Phía bên kia điện thoại, Kiều Hi Nhi với một loại ngữ khí cực kỳ thoải mái, trêu chọc mà nói với cha.
- A, con là nha đầu thối, làm sao con biết?
- Con đương nhiên biết, hì hì, cha ơi, con có thể giúp cha loại bỏ cái phiền não này, nhưng mà con có điều kiện tiên quyết là cha để ông nội đáp ứng con một cái thỉnh cầu nha.
- Cha đáp ứng con không được sao?
- Đương nhiên không được, cha không phải đại ông nội!
- Nha đầu thối! Được rồi, con nói đi, cha chuyển lời lại cho ông nội của con.