Trương Dương xấu hổ mà đem tay che mặt, vừa làm bộ như xấu hổ, lắc đầu nói:
- Bà chị, kỳ thật. . . Kỳ thật cái đồ vật kia là em từ trang internet ngoại quốc sao chép được…
- Sao chép? Không phải chứ? Nếu có loại luận văn này chị hẳn là đã sớm biết, là trang internet nào? Địa chỉ trang internet cho chị nào, chị cũng đi sao chép một chút.
Kiều Hi Nhi không từ bỏ mà truy vấn nói.
- Khụ. . . Khụ, có lẽ là tham khảo. . . Tham khảo.
- Tham khảo như thế nào?
Độ hoài nghi của Kiều Hi Nhi nhanh chóng tăng lên, hai mắt trừng tròn lên, nhìn chằm chằm Trương Dương không tha.
- Từ đâu mà tham khảo ?
- Ai da. . . Em đột nhiên đau bụng. . . Bà chị ơi, hôm nào có thời gian rảnh thì tán gẫu.
Trương Dương không ngừng kêu khổ, nhìn nàng lên gân, không hỏi ra một phần ba chắc là không chịu bỏ qua , chính mình trong óc có cái đồ vật mạc danh kỳ diệu tuyệt đối là không thể để lộ ra, hắn cố ý duỗi ra khửu tay, hung hăng vuốt một chút bộ ngực Kiều Hi Nhi, hy vọng dời đi sự chú ý của nàng.
Quả nhiên, Mi Mi của Kiều Hi Nhi vừa bị đụng, cuối cùng đã có phản ứng, theo bản năng mới buông Trương Dương ra, Trương Dương liền ôm bụng nhanh như chớp chạy đi:
- Bà chị, trời đất bao la, đi nhà cầu là chuyện lớn, hẹn gặp lại. . .
- Này này . . .
Đợi cho Trương Dương đi xa, Kiều Hi Nhi mới tỉnh ngộ lại, chính mình đã bị tập kích. Nghĩ nghĩ, không khỏi lông mày dựng thẳng, bà chị đây lớn như vậy mà cái địa phương kia còn chưa có bị người ta chạm vào đâu. Tiểu tử thối này! Hai mắt nàng nhìn chằm chằm nơi Trương Dương biến mất, hung hăng mà nhíu cái mũi, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn:
- Hừ, hòa thượng chạy trốn, chạy không khỏi miếu, khi bà chị có thời gian sẽ móc thứ trong đầu ngươi ra.
Trương Dương đương nhiên không nghe được lời nói của Kiều Hi Nhi, tâm tư hắn lúc này đặt ở sinh kế của chính mình. Hắn còn phải đi bày quán mà. Tuy rằng nói hiện tại hắn được một bảo bối, nhưng cái bảo bối này cũng không thể ăn, trên người chỉ còn lại có một trăm đồng, hắn hễ có rỗi rãnh đương nhiên phải đi kiếm khoản thu nhập thêm .
Thành phố Mai Ninh là một thành thị tập trung công nghiệp du lịch nhất thể hóa ở phía Nam, kinh tế có thể xếp hàng đầu Hoa Hạ, cho nên dù Trương Dương chính là một người chưa tốt nghiệp, nhưng chỉ cần đồ hắn làm được yêu thích, bày một cái sạp, nuôi sống mình là tuyệt đối không thành vấn đề .
Nhưng hiện tại không giống vậy, hắn hiện tại ngoài nuôi sống chính mình ra, còn phải kiếm tiền giúp học tập, trọng yếu hơn là hắn muốn thi nghiên cứu sinh . . . Thi cũng cần tiền.
Cho nên hiện tại bày quán đã không thể thỏa mãn yêu cầu đó, hơn nữa gần đây lại là mùa du lịch thịnh vượng, cũng là mùa kiếm tiền cho người bán hàng rong.
Quả nhiên hắn ra cửa trường thoáng điều tra một phen, phát hiện dù có đại lượng du khách, nhưng đồng thời cũng có những người bày hàng thành đàn thành dãy, ở nơi này tìm chỗ bày quán cũng không nhiều.
Ngay khi Trương Dương thất vọng mà tưởng phải đi về, lại lơ đãng mà thấy một tờ quảng cáo thông báo tuyển dụng ngắn hạn.
- Bộ phận nhà bếp khách sạn Thanh Xa thông báo tuyển dụng hai người rửa bát đĩa lâm thời.
Trương Dương không nói hai lời, tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai vọt tới đại sảnh khách sạn, hỏi qua mỹ nữ ở đại sảnh, rất nhanh được đưa đến bộ phận hành chính.
Một mỹ nữ mặc đồng phục màu đen, dáng người cao gầy, trước ngực trắng nõn đeo thẻ, nhìn chằm chằm tiểu tử trước mắt, lại nhìn nhìn thẻ sinh viên Trương Dương còn chưa kịp tháo xuống, cau mày nói:
- Chúng tôi chỉ tuyển nữ . . .
- Thông báo tuyển dụng quảng cáo của các chị cũng không nói như vậy, không nói kỳ thị giới tính mà.
Trương Dương có vẻ buồn bực, nhưng vẫn tỏ vẻ mãnh liệt kháng nghị, cũng ném xuống dưới tờ quảng cáo. Mỹ nữ, chị nên cho tôi lời giải thích!
- À?
Mỹ nữ nhìn chằm chằm tờ quảng cáo nhiều nếp nhăn trong tay Trương Dương nắm đến, trên trán trơn bóng rõ ràng nhiều thêm mấy nếp nhăn.
- Anh bạn, cậu đang tưởng rằng đây là bảng vàng niêm yết à, cậu lấy thứ này xuống, chúng tôi còn tuyển được ai?
Hừ, rõ ràng ngươi sai, còn dám oán giận ta?
Trương Dương vốn định đấu võ mồm với nàng, nhưng đột nhiên nghĩ làm vậy có thể lại bị cái hệ thống trong óc kia trừ điểm hay không đây? Trừ năm mươi mốt điểm rồi a, nhân phẩm rõ ràng bị hạ hàng.
Cho nên Trương Dương ủ rũ :
- Được, được thôi, tôi dán trở lại cho chị.
Vừa dứt lời, trong óc đột nhiên nhẹ giọng leng keng một tiếng, một thanh âm gợi ý phát ra:
- Thành công khống chế lửa giận, hệ thống thưởng cho tích phân điểm, tổng tích phân thêm năm mươi điểm, danh hiệu là tiện nhân tội ác chồng chất, xin tiện nhân tiếp tục cố lên.
Mới vừa đi không được vài bước, mỹ nữ mặc đồng phục ở sau lưng đột nhiên mở miệng :
- Cậu tên là Trương Dương đúng không?
- Đại tỷ. . . Tôi chỉ xé quảng cáo. . .
Trương Dương quay đầu lại, làm bộ như tội nghiệp, vuốt tay, nói:
- Chị sẽ không đi báo án chứ? Không phải là tôi muốn dán trở lại sao?
Mỹ nữ dở khóc dở cười:
- Không phải, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu nghĩ như thế nào nếu đến làm người rửa bát?
- Được!
- Tôi biết cậu, cậu bán hàng rong, còn bị cái tên Bạch Lượng Phong dẫn người đập rồi.
Mỹ nữ nhéo nhéo cằm, duỗi ngón tay sờ sau ót, cau mày nhớ lại một chút.
- Đúng rồi, đúng rồi, là vì một người con gái, nữ thần hoa hậu giảng đường khoa âm nhạc - Lâm Âm, tôi nói đúng không?
Trương Dương ngẩn ngơ, hóa ra chính mình còn là một danh nhân, ngay cả viên chức phòng hành chính khách sạn ngoài trường như vậy còn biết . . . Trương Dương nhìn nhìn thẻ của đối phương, phó quản lí phòng hành chính - Cao Kỳ, loại chuyện này nàng cũng biết, lạ nhỉ?
- Không tồi, đúng vậy, nhưng tôi cần thanh minh, tôi cùng Lâm nữ thần không có quan hệ gì, tôi oan chết.
- Ha ha, phải không? Đến đây, ngồi xuống trước rồi nói chuyện.
Cao Kỳ đột nhiên thay một đổi thành khuôn tươi cười, giống như dụ dỗ phạm nhân hấp dẫn Trương Dương, nói.
- Chuyện công việc, chúng ta từ từ thương lượng.
Công việc, từ từ thương lượng à? Điều này sao cảm giác là lạ ?
Trương Dương cảnh giác mà nhìn chằm chằm mỹ nữ đột nhiên nhiệt tình lên, lui về phía sau một bước:
- Tôi chính là tiểu nam sinh ngây thơ. . . Cái loại phục vụ các bà linh tinh gì đó tôi không làm. . .
Ngụ ý, đại tỷ, tôi không làm gà đâu!
- Khụ. . . Khụ.
Cao Kỳ nhìn Trương Dương, chợt nghĩ cái gì, trên mặt hơi run run.
- Đừng nghĩ sai lệch ha.
- Là như vậy, công việc đó nếu cậu muốn, được, tôi có thể cho cậu làm.
Cao Kỳ nhìn nhìn Trương Dương, vươn tay nhéo nhéo cằm của mình, ngữ khí vừa chuyển.
- Nhưng tôi muốn cậu giúp một chút, cậu hẳn là biết Bạch Lượng Phong . . . À, nói đơn giản, ý của tôi là nếu hiện tại có cơ hội trả thù Bạch Lượng Phong đặt tại trước mắt, cậu có làm hay không?
Trả thù Bạch Lượng Phong?
Người này hôm nay còn cùng anh họ của hắn – Bạch Cương trêu đùa chính mình mà, nếu không bọn họ hai huynh đệ, chính mình hiện tại cũng không đến mức bị hệ thống trừ năm mươi điểm tích phân.
Trả thù đương nhiên muốn, nhưng làm như vậy, có thể lại bị trừ điểm hay không? Hiện tại đã là tiện nhân , lại trừ nữa, kế tiếp là gì?
- Trả thù như thế nào?
Tuy rằng trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng khó chịu trong lòng Trương Dương đối với Bạch Lượng Phong vẫn chiếm cứ thượng phong, mặt khác cũng muốn nghe xem mỹ nữ Mimi cực đại này muốn làm gì.
- Là như thế này. . .
Cao Kỳ nhìn nhìn mọi nơi, nhìn thấy không có người khác, hạ thấp thanh âm nói,
- Mới vừa này tôi không cẩn thận đụng phải Bạch Lượng Phong dẫn theo một cô bé xinh đẹp vào khách sạn này, tôi thấy tám phần cô bé đó cũng bị hắn ta hại, ta đâu, nhìn không vào mắt, nhưng cậu cũng biết, tôi là người của khách sạn này . . .
Cao Kỳ chỉ chỉ vào thẻ trên ngực mình, cầu Trương Dương một sự thấu hiểu.
- Cho nên tôi không tiện ra tay, nếu như là cậu, vậy không thành vấn đề, cậu không phải muốn tìm việc làm sao? Không cần làm người rửa bát, chỗ tôi gần đây vừa vặn có mấy người phục vụ phòng khách xin nghỉ, thiếu người.
- Cậu ấy mà, cũng không cần làm gì, đợi lát nữa tới phòng 419, đợi cho bọn họ đến thời điểm kích liệt nhất vọt vào đó, tôi cho cậu cái máy ảnh kĩ thuật số, cậu chụp lại tất, các loại góc độ, tôi cam đoan tên kia không “nuy” cũng đang trong cảnh “ngóc đầu”, thế nào, dù sao cậu cùng hắn không đội trời chung, hắn cũng không có cách bắt cậu, có làm hay không?
Đại Mimi này cũng quá hung hãn nhỉ, thẳng thắn như vậy sao?