Mục lục
[Dịch] Vũ Động Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào trong Đạo Tông, Lâm Động một mình đi phía trước, Thanh Đàn và Ứng Hoan Hoan thì tụm lại đằng sau. Hai người trước kia đã quen biết, còn liên thủ đối phó Nguyên Thương, quan hệ rất tốt, nay gặp lại có cảm giác thật nhớ quá.

Trên đường về cũng thấy không ít đệ tử Đạo Tông, họ thấy Lâm Động trở về ánh mắt đầy mừng rõ, từ xa còn có tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Lâm Động cười với những đệ tử mới gương mặt còn chút non nớt. Từ ánh mắt họ hắn có thể thấy một sự cuồng nhiệt ngưng tụ từ tín niệm. Có tín niệm này, nếu rất lâu sau này Đạo Tông gặp phải kiếp nạn như Đại Hoang Tông, có lẽ ý chí của họ sẽ luôn bảo vệ Đạo Tông.

Ba người bay lên đỉnh núi chính, phía trước chủ điện, Ứng Huyền Tử và các trưởng lão đã đứng chờ. Họ thấy Lâm Động về cũng nở nụ cười. Tuy Đông Huyền Vực đã được ổn định, nhưng chỉ khi có mặt Lâm Động thì sĩ khí cả Đạo Tông mới được ngưng tụ triệt để.

Lâm Động hành lễ với Ứng Huyền Tử, nói chuyện một lúc rồi hỏi:

- Chưởng giáo, Châu Thông sư huynh có lẽ có thể ra ngoài rồi.

Nghe thế sắc mặt Ứng Huyền Tử trở nên phức tạp, rồi ngài khẽ gật đầu, các trưởng lão cũng nhìn sang. Trước khi Lâm Động xuất hiện, Châu Thông chính là truyền kỳ của Đạo Tông, nếu hắn vẫn bình yên ở Đạo Tông cho đến nay thì có lẽ đã thành chưởng giáo lâu rồi.

Lâm Động khẽ nắm tay lại, bạch quang tỏa ra từ lòng bàn tay, Tổ Thạch hiện ra, hắn búng tay, một chùm sáng bắn ra.

Ánh sáng ngưng tụ, cuối cùng biến thành Châu Thông.

Châu Thông chầm chậm mở mắt, nhìn thấy bọn Ứng Huyền Tử thì cơ thể hơi cứng lại, thần sắc phức tạp, khóe miệng khẽ động, rồi chầm chậm quỳ xuống, giọng nói khàn đặc vang lên:

- Sư phụ, đệ tử về rồi.

Thân thể Ứng Huyền Tử run lên, gương mặt trước nay vẫn luôn trấn tĩnh lúc này trở nên xúc động khó kìm chế. Ngài tiến lên một bước, xoa đầu Châu Thông, khoang mắt ươn ướt, khẽ nói:

- Về rồi thì tốt, về rồi thì tốt.

Các trưởng lão cũng khẽ thở dài. Họ đều biết sự thống khổ Châu Thông phải chịu bao năm nay. Truyền kỳ năm xưa của Đạo Tông suýt chút nữa bị Nguyên Môn biến thành công cụ giết người đối phó Đạo Tông.

- Năm đó…là đệ tử không hiểu đại cục, hành động theo cảm tính, không nghe sư phụ nên mới gây nên kiếp nạn đó.

Châu Thông nhìn Ứng Huyền Tử, không kìm được nước mắt.

- Ha ha, người trẻ tuổi có ai là không có lúc kích động.

Ứng Huyền Tử cười hiền, trầm mặc một chút rồi nói:

- Chỉ cần ngươi đừng trách ta nhu nhược không báo thù cho ngươi là được.

- Sư phụ thân là chưởng giáo, đương nhiên phải nghĩ cho cả tông phái.

Châu Thông lắc đầu, từ đầu chí cuối hắn đều không trách Ứng Huyền Tử. Cũng giống như Lâm Động, họ đều hiểu Ứng Huyền Tử, vì có lúc, đưa ra quyết định nhìn có vẻ như nhu nhược lại cần nhiều dũng khí hơn so với việc liều mạng.

Ứng Huyền Tử quệt nước mắt, nhìn Đạo Tông, giọng nói vang khắp không gian:

- Đệ tử của ta, cả Đạo Tông hoan nghênh ngươi trở về!

Giọng nói của ngài truyền đi khắp không gian, vô số đệ tử Đạo Tông đều nhìn về đỉnh núi chính, lập tức mừng rỡ:

- Đó là…Châu Thông sư huynh?

Tuy nhiều đệ tử mới cảm thấy xa lạ với cái tên này, nhưng họ nhìn thấy sự xúc động từ những người đệ tử cũ, rồi tiếng hoan hô kinh thiên động địa vang lên.

- Châu Thông sư huynh, hoan nghênh huynh trở về.

Lâm Động cũng cười với Châu Thông.

Châu Thông đứng dậy, nhìn Đạo Tông trước mặt, cũng cười, ôm quyền với Lâm Động:

- Lâm Động sư đệ, lần này phải đa tạ đệ!

Nếu không phải Lâm Động dùng Tổ Thạch bảo vệ nguyên thần và nuôi dưỡng thì có lẽ hắn đã tan thành mây khói rồi.

Lâm Động lắc đầu cười, bàn tay đưa ra, ngân quang tỏa sáng, Không Gian Tổ Phù hiện ra:

- Châu Thông sư huynh đã hồi phụ, vậy Không Gian Tổ Phù nên trả lại cho chủ rồi.

Châu Thông nhìn Không Gian Tổ Phù, cũng khựng người, hắn nhìn Lâm Động, nụ cười của Lâm Động hoàn toàn chân thành, không hề có chút luyến tiếc Không Gian Tổ Phù.

Châu Thông trầm mặc một chút rồi đưa tay nhận lấy Không Gian Tổ Phù. Ánh mắt nhìn tổ phù đầy phức tạp, cuối cùng hắn khẽ cười, ngón tay lướt qua, một đạo huyết văn bay ra từ Không Gian Tổ Phù thì bị hắn phá vỡ.

Huyết văn vỡ tan, sắc mặt Châu Thông tái đi, hắn dịu dàng vuốt ve Không Gian Tổ Phù, khẽ nói:

- Xin lỗi, làm liên lụy ngươi phải chịu ma khí xâm thực lâu như vậy. Nhưng ta tin người sau này sẽ tốt hơn ta.

Không Gian Tổ Phù phát ra vòng sáng, dường như có cả âm thanh u u như không nỡ rời xa.

- Châu Thông sư huynh…

Lâm Động sững người, thân là người nắm giữ tổ phù đương nhiên hắn biết Châu Thông đang làm gì. Hắn đơn phương cắt đứt quan hệ với Không Gian Tổ Phù, rõ ràng điều đó khiến hắn trọng thương, thậm chí đến nguyên thần cũng yếu đi.

- Lâm Động sư đệ, chắc đệ cũng biết kiếp nạn sắp tới của trời đất này. Ta nghĩ, Không Gian Tổ Phù thích hợp với đệ hơn ta.

Châu Thông mỉm cười với Lâm Động, đưa Không Gian Tổ Phù ra:

- Ta có thể cảm nhận được, nó cũng nghĩ vậy.

Sắc mặt Lâm Động phức tạp, ánh mắt lấp lánh ngân quang nhìn Không Gian Tổ Phù khẽ thở dài.

Khi hắn do dự thì một bàn tay mát lạnh khẽ nắm lấy tay hắn. Ngoành sang thì thấy Ứng Hoan Hoan, nàng khẽ nói:

- Đây là sự lựa chọn chung của Không Gian Tổ Phù và Châu Thông sư huynh.

Lâm Động cười khổ, cuối cùng gật đầu, đưa tay ra nhận lấy Không Gian Tổ Phù, nói:

- Châu Thông sư huynh, ta sẽ không để nó phủ bụi đâu. Ta sẽ gánh vác trách nhiệm của ngươi nắm giữ tổ phù.

Ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ Không Gian Tổ Phù giống như dịch thể chảy vào lòng bàn tay Lâm Động. Lúc này hắn có thể cảm nhận được sức mạnh cổ xưa mà thuần tịnh đang cuộn trào trong cơ thể.

Thôn Phệ Tổ Phù và Lôi Đình Tổ Phù cũng chấn động, phản xạ theo điều kiện chống lại Không Gian Tổ Phù. Nhưng ngay sau đó Tổ Thạch phát ra bạch quang giảm nhẹ sự kháng cự ấy.

Gợn sóng ngân quang tỏa ra từ trong cơ thể Lâm Động, không gian xung quanh như thủy triều dâng.

- Lâm Động sư đệ, Không Gian Tổ Phù đã chấp nhận đệ, hãy nắm bắt đó nhanh nhất có thể.

Châu Thông mỉm cười.

Lâm Động gật đầu, hắn có thể cảm nhận được sau khi Không Gian Tổ Phù vào cơ thể, nguyên lực của hắn tăng nhanh chóng mặt.

Có Không Gian Tổ Phù, cuối cùng hắn đã có thể xung kích Luân Hồi Cảnh.

Lâm Động quay lại bảo Ứng Hoan Hoan trông nom Thanh Đàn rồi bay tới một ngọn núi phía xa.

Hắn lúc này cần luyện hóa Không Gian Tổ Phù.

Ngân quang chói lòa không ngừng phát ra từ cơ thể hắn, một vầng mặt trời màu bạc thu hút mọi ánh mắt trong Đạo Tông.

Ứng Hoan Hoan thấy Lâm Động tu luyện, khẽ vung tay, hàn khí đóng băng xung quanh ngọn núi bảo vệ hắn bên trong.

- Xem ra hắn muốn xung kích Luân Hồi Cảnh rồi.

Mấy người Ứng Huyền Tử nhìn là nhận ra mục đich của Lâm Động, trong lingf thầm cảm thán, ai ngờ một đệ tử nhỏ bé năm đó nay đã bỏ xa họ như vậy.

- Lâm Động sư đệ có thiên phú hơn cả con. Đạo Tông ta có đệ ấy chỉ thịnh chứ không suy.

Châu Thông gật đầu, thành tựu của Lâm Động hiện nay đến Châu Thông cũng phải khâm phục. Trận chiến bên ngoài Nguyên Môn năm đó cũng khiến hắn công nhận thực lực của Lâm Động.

- Tiếp theo cứ đợi thôi.

Ứng Huyền Tử mỉm cười, nếu Lâm Động bước vào Luân Hồi Cảnh được thì hắn thật sự đã bước vào tầng thứ đỉnh cao trong trời đất. Lúc đó có lẽ số người vượt qua hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

- Lâm Động ca lại bỏ mặc muội.

Thanh Đàn chu môi.

Ứng Hoan Hoan kéo lại, cười:

- Để ta chăm sóc muội thay huynh ấy nhé.

Thanh Đàn nghe thế cười, đôi mắt to nhìn về đỉnh núi, thật ra có thể nhìn thấy huynh thế này muội đã mãn nguyện rồi.

Trên đỉnh núi phía xa, Viêm Chủ nhìn về ngọn núi có Lâm Động, tay chắp sau lưng khẽ nói:

- Ba đạo tổ phù sao…Lâm Động, ngươi thật không tầm thường. Có điều…

- Ngươi muốn vượt qua tiểu sư muội thì hãy cho bọn ta xem ngươi có tư cách không đã…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK