Mục lục
[Dịch] Vũ Động Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khu đại điện tĩnh mịch, phủ đầy bụi trần ai, Lâm Động sững người nhìn những bộ xương đen lấp loáng ánh sáng. Hẳn là hắn không thể ngờ trong Hóa Long Đàm lại ẩn tàng một nơi đặc biệt thế này.

- Xem ra ở đây mới là nơi để có được long cốt Viễn Cổ.

Tiếng nói đầy ngạc nhiên của Nham vang lên.

Lâm Động gật đầu, nơi chôn xương này được ẩn tàng trong Hóa Long Đàm, nhưng muốn tới đây bắt buộc phải dùng đến tinh thần lực. Nhưng ở nơi này mà phóng thích tinh thần lực rõ ràng là việc làm rất nguy hiểm và ngu xuẩn. Với tâm tính và sự kiên nhận của mình mà Lâm Động cũng suýt chút nữa bị chìm trong bóng tối hắc ám đó rồi biến thành một phần năng lượng của Hóa Long Đàm.

Chỉ một số người có phách lực kinh người mới chống lại được sự xâm thực của bóng tối đó, cuối cùng đến được đây và có long cốt Viễn Cổ.

- Vừa rồi…

Mắt Lâm Động hơi lóe sáng.

- Ừm, là tiểu nữ hữu Ứng Hoan Hoan đã giúp ngươi.

Nham đáp.

- Sao nàng ấy làm được…

Lâm Động hoảng hốt, sao Ứng Hoan Hoan có thể từ Đông Huyền Vực xa xôi cảm ứng được tình hình của hắn mà hiện thân tương trợ.

- Có tâm thì tự nhiên sẽ cảm được.

Nham nói có phần mơ hồ.

- Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nếu cô ta đã làm được việc đó thì chắc hẳn linh tính luân hồi đã bắt đầu tỉnh dậy và dung hợp với con người cô ta rồi…

Lâm Động bỗng siết chặt tay, khi ở trong bóng tối vừa rồi hắn vẫn nhìn thấy mái tóc dài màu lam của cô thiếu nữ, giống hệt như lần đầu tiên thấy Ứng Hoan Hoan chạm vào linh tinh luân hồi. Không còn sự nhí nhảnh nửa, có chăng chỉ là cái lạnh lẽo như núi băng đầy xa lạ.

- Giải quyết vấn đề trước mắt đã.

Lâm Động hít sâu một hơi kìm nén cảm xúc trong lòng, rồi ngẩng lên nhìn tòa điện chôn đầy xương người. Ánh mắt lóe lên sự kiên nghị, hắn thật sự cần phải mạnh hơn, vì thế hắn nhất định phải có được long cốt Viễn Cổ.

Lâm Động chầm chậm bước vào trong, tiếng bước chân khẽ khàng vang lên trong đại điện.

Trong đại điện, rất nhiều bộ xương đen ngồi tĩnh lặng. Từ những bộ xương ấy không hề có sinh khí, nhưng vẫn cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh người. Đã hàng nghìn năm đi qua nhưng chúng vẫn đáng gờm như xưa.

- Đây đều là long cốt thượng đẳng.

Lâm Động vừa nhìn là nhận ra, long cốt ở đây đều có ánh sáng đen giống như xương của hắn, hiển nhiên đều đạt hàng thượng phẩm.

Hơn nữa, càng dần vào sâu, màu của những bộ xương cũng càng đậm hơn. Phát hiện này khiến tim Lâm Động đập thình thình, ánh mắt rực cháy nhìn về phía sâu. Bước chân hắn bỗng tăng tốc, lướt vào trong đại điện rồi bỗng ngừng lại, hơi thở trở nên gấp gáp.

Lâm Động dừng bước, vẻ mặt đầy chấn động nhìn về phía trước. Ở đó có tám cái đài bằng đồng, mỗi đài đều có một bộ hài cốt.

Tám bộ hài cốt này không phải màu đen, mà là…màu kim sẫm.

Thứ màu kim trên những bộ hài cốt đó cảm giác như thời gian cũng không thể xóa bỏ, nó tỏa ra thứ uy nghiêm khó lòng hình dung, lan tràn khắp đại điện.

- Đó chính là…

Miệng Lâm Động khô khốc, mức độ ngang ngược của những bộ long cốt này vượt xa long cốt thượng đẳng.

Rõ ràng đây chính là tám bộ long cốt Viễn Cổ trong truyền thuyết!

Hơn nữa, bên cạnh tám cái đài đó còn có bốn đài khác, bên trên có bốn bộ xương ngả màu đen. Năng lượng bao hàm trong nó kém xa long cốt Viễn Cổ nhưng người ta sẽ phải nghi hoặc tại sao chúng lại ngồi trên đó…

- Năng lượng trong bốn bộ xương này đã bị người khác hấp thụ rồi…

Nham vừa nhìn là nhận ra ngay.

Lâm Động khựng người, rồi nói:

- Lẽ nào muốn có long cốt Viễn Cổ, thì phải hấp thụ sức mạnh trong long cốt Viễn Cổ thì mới cường hóa được long cốt trong cơ thể?

- Có lẽ là vậy, hơn nữa thứ long cốt Viễn Cổ này, dù năng lượng bị hút đi thì cũng không biến thành tro bụi. Chúng vẫn lặng lẽ hấp thụ năng lượng trong Hóa Long Đàm Có lẽ một ngày nào đó lại trở thành long cốt Viễn Cổ.

Nham nói.

- Thì ra là vậy…

Lâm Động sực hiểu. Nếu vậy thì không phải càng lâu thì long cốt Viễn Cổ càng nhiều sao? Nghĩ đến đây Lâm Động thầm tự cười mình. Từ bốn bộ xương kia có thể thấy, dù trước đây chúng là long cốt Viễn Cổ thì muốn phục hồi cũng không phải một sớm một chiều.

- Ở đây lúc này có mười hai bộ long cốt, bao nhiêu năm nay Long tộc cũng có được một số nhân vật lợi hại.

Lâm Động chép miệng, có phần kinh ngạc nói.

Thường thì cường giả Long tộc có được long cốt Viễn Cổ đều đạt đến thực lực Chuyển Luân Cảnh. Như vậy thì tám bộ long cốt Viễn Cổ kia là tám cường giả Chuyển Luân Cảnh. Trận dung thật khiến người ta chấn động.

- Dù sao Long tộc cũng là chủng tộc truyền thừa từ thời Viễn Cổ, được thế này cũng không có gì lạ.

Nham không lấy làm lạ, ngừng một chút rồi quay lại vấn đề chính:

- Có điều, tuy tìm được long cốt Viễn Cổ nhưng cũng không có nghĩa là ngươi đã thành công. Bên trong long cốt Viễn Cổ không chỉ có sức mạnh dồi dào mà nó còn ẩn tàng ý chí của những người đó trước khi chết. Nếu không cẩn thận thì e là không chỉ không thể hấp thụ năng lượng để cường hóa long cốt mà ngược lại còn bị ý chí đó hủy hoại thần trí.

Lâm Động nghe vậy cũng không lấy làm bất ngờ, nếu long cốt Viễn Cổ có được dễ thì cũng không đến nỗi hiếm thế này.

- Đã đến đây rồi, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng phải vào.

Lâm Động cười, rồi bước chân ra đứng trước một bộ xương màu kim sẫm. Bộ xương này tỏa ra thứ ánh sáng kim giống như kim cương bất diệt. Hình dáng bộ xương không thẳng mà hơi cong xuống, thậm chí đầu lâu cũng hơi cúi, có cảm giác như đang cúi mình trước điều gì đó…

- Cúi mình?

Lâm Động đột nhiên nheo mắt, nhìn về hàng ngàn vạn bộ xương đen trong điện. Những bộ xương đó cũng có dáng vẻ giống những bộ xương này, chỉ là họ hướng về tám bộ xương này…

Nhưng sao bộ xương này cũng có dáng vẻ đó?

Lâm Động nhìn bảy bộ xương còn lại, thấy cũng như vậy, ánh mắt hắn lấp lánh, một lúc sau hắn lùi lại, quay về sau nhìn theo hướng của tám bộ xương. Ở đó có một cái cột trụ với chất liệu kỳ lạ, không phải kim loại, cũng không phải gỗ, bề mặt phủ đầy hoa văn cự long.

Trong đại điện không hiếm những cột trụ thế này, Lâm Động đã nhìn thấy không ít. Nhưng chỉ có cột này là khiến Lâm Động có cảm giác giật mình thon thót.

- Lâm Động, nhìn lên đỉnh cột!

Nham đột nhiên kinh ngạc kêu lên.

Lâm Động ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về đỉnh cột trụ cao nghìn trượng. Ở đó thấp thoáng có một thân ảnh.

- Đó là…

Đồng tử Lâm Động co lại, rồi hắn điểm chân, thân hình bay lên, một vài nhịp là lên đến đỉnh cột.

Khi lên đến nơi, Lâm Động đột nhiên cảm thấy cơ thể như bị đè nặng xuống. Thậm chí đầu gối cong cả xuống, nếu không kịp thời ổn định cơ thể thì e là hắn đã quỳ xuống rồi. Nhưng dù vậy hắn vẫn thấy tim run lên, đó là thứ áp lực Long tộc quen thuộc, nhưng lần này nó vượt qua bất cứ ai hắn từng gặp, thậm chí…cả Thanh Trĩ tiền bối.

Lâm Động chầm chầm ngẩng lên nhìn, phía trước không xa là một thạch đài hình hoa sen. Trên đó là một thân ảnh đang ngồi bàn tọa.

Thân ảnh đó khá mỏng manh, thân thể đó không có ánh sáng kim sắc mạnh mẽ kia. Nhìn qua bộ xương đó giống như ngọc thạch hoàn mỹ, lấp lánh chói lòa, nhìn kỹ thậm chí có thể thấy đường vân bên trong bộ xương.

Bộ xương này chỉ có thể hình dung bằng hai chữ hoàn hảo. Lâm Động nhìn mà không khỏi mơ màng, nhưng rồi hắn nhanh chóng tỉnh lại, hỏi:

- Đây là xương cốt của ai? Sao lại có uy thế khủng khiếp vậy?

Lâm Động lúc này có chút chấn động, theo như Nguyên Càn nói thì có lẽ đây là long cốt Viễn Cổ. Nhưng bộ long cột ngọc thạch này rõ ràng là vượt xa tám bộ long cốt Viễn Cổ phía dưới kia.

Lâm Động kinh hãi, nhìn thì thấy hai bàn tay của bộ xương lại có sáu ngón tay…

- Đó là…

Nham bỗng kinh ngạc kêu lên:

- Lục Chỉ Thánh Long Đế?

- Lục Chỉ Thánh Long Đế?

Lâm Động sững người, chỉ cảm thấy cái tên đó sao lại bá khí đến vậy, rồi thận trọng hỏi:

- Đó là ai?

- Một người từng thống nhất yêu thú giới…

Đồng tử Lâm Động co rút mạnh mẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK