Mục lục
[Dịch] Vũ Động Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía trên hồ sấm sét là một thân hình yểu điệu mặc váy trắng, lộ ra những đường cong tuyệt hảo. Dung mạo Liễu Hương Huyên rất đẹp, là nữ nhân duy nhất mà Lâm Động từng gặp có thể sánh ngang với Lăng Thanh Trúc.

Nhưng khí chất của hai người này lại khác nhau. Lăng Thanh Trúc lạnh lùng cao ngạo, xa cách, nhưng chỉ khi tiếp xúc rồi mới cảm nhận được sự dịu dàng đằng sau sự lạnh lùng của nàng. Còn Liễu Hương Huyên, tuy thần sắc dịu dàng, sự thánh khiết đó khiến người ta không kềm được mà muốn thân cận, nhưng sâu trong ánh mắt lại là sự lạnh lùng lãnh đạm.

Lâm Động chau mày nhìn Liễu Hương Huyên, hiển nhiên hắn không ngờ nàng ta lại xuất hiện ở đây, hơn nữa xem ra cô ra cũng đã động lòng với Lôi Đình Tâm rồi.

- Liễu cô nương, phàm chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau, đột nhiên lén lút ra tay như vậy e là không tốt!

Lâm Động liếc nhìn Lôi Đình Tâm cách mình rất gần, lạnh nhạt nói.

Khi nói hắn cũng quét mắt nhìn phía sau Liễu Hương Huyên, ở đó có hơn chục nhân ảnh, đều của Huyền Thiên Điện, nhưng số lượng ít hơn nhiều so với lúc mới vào động phủ, chắc được phái đến nơi khác tìm bảo vật rồi.

- Lâm Động huynh nói vậy có phần nghiêm trọng rồi!

Liễu Hương Huyên mỉm cười quyến rũ:

- Động phủ này vốn vô chủ, nếu phán định quyền sở hữu theo thứ tự trước sau thì chuyến đi này không phải sẽ thành cuộc thi tốc độ sao?

Lâm Động nhướng mày, nữ nhân này miệng lưỡi cũng thật lợi hại, chỉ một câu đã khiến hắn không thể phản bác được gì. Dù sao ở nơi thế này, việc bảo vật thuộc về ai phải xem thực lực ai hơn.

- Liễu cô nương nói vậy cũng không sai! Đã vậy thì ta cũng không khách khí nữa!

Lâm Động cũng không phải kẻ tầm thường, hắn nhìn Liễu Hương Huyên cười, sau đó bước ra tay đưa về phía Lôi Đình Tâm.

- Tiểu tử, ngươi dám!

Phía sau Liễu Hương Huyên đột nhiên vang lên tiếng quát. Bốn nam nhân khí tức mạnh mẽ, người mặc ngân giáp trừng mắt, tay cầm trường thương lao tới vây công Lâm Động.

Xoẹt!

Nhưng khi bọn chúng vừa động thân thì Mộ Linh San hiện ra, Sinh Tử Quan Cái đập ra, hắc quang cuồn cuộn đập thẳng lên bốn cây thương sắc lạnh.

Keng!

Âm thanh kim loại va chạm vang lên, kình phong cuồng bạo bùng phát khiến mặt hồ gợn sóng. Bốn nam tử mặc ngân giáp bị đẩy lùi, vẻ mặt cả bốn đều vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên không thể ngờ nữ đồng đáng yêu với hai bím tóc hai bên này lại có sức mạnh kinh người đến vậy!

Khi Mộ Linh San ra tay chặn lại bốn người kia thì Lâm Động đã tóm được Lôi Đình Tâm, điện quang quấn quanh tay khiến hắn tê dại.

Ngay lúc Lâm Động cầm được Lôi Đình Tâm, một làn hương bay qua, ngẩng lên thì thấy Liễu Hương Huyên đã phóng tới, hai ngón tay cong lại, một luồng bạch quang tụ lại nơi đầu ngón tay rồi nhanh như chớp xuyên thủng không gian, nhằm thẳng ngực Lâm Động bắn tới.

Lâm Động thấy Liễu Hương Huyên tấn công, thanh quang trên người nhấp nháy, vội vàng lùi sau mấy bước tránh công kích, sau đó hàn quang lóe lên trên mắt, nắm đấm siết chặt, tám đạo Hoa văn Thanh Long trên cánh tay hiện lên, sau đó tung ra một quyền!

- Grào!

Khi Lâm Động tung quyền, một tiếng long ngâm vang lên, thanh quang tuột khỏi tay biến thành một đầu Quang long màu xanh đem theo sức mạnh kinh người oanh kích về phía Liễu Hương Huyên.

Lâm Động ra tay rõ ràng không hề có ý thương hoa tiếc ngọc, hơn nữa đối mặt với Liễu Hương Huyên mà nương tay e là chỉ tự chuốc khổ vào thân mà thôi. Nữ nhân trước mặt không hề đơn giản!

Mặt hồ phía dưới cũng bị tách ra thành một đường dài mười mấy trượng, lôi quang bên trong lấp lánh không ngừng phát ra tiếng sầm rền.

Liễu Hương Huyên thấy quyền thế hung hãn của Lâm Động, ánh mắt lay động, tay nắm lại, một thứ gì đó màu trắng xuất hiện trong tay, bạch quang bắn ngược ra biến thành cái ô tựa như làm từ bạch ngọc.

Viền chiếc ô ngọc treo một vài chiếc chuông, âm thanh lanh lảnh vang lên, ánh bạch quang kỳ lạ lan tỏa trên mặt ô.

Binh!

Nấm đấm Thanh Long đập mạnh lên cái ô ngọc, chỉ thấy bạch quang lấp lánh, sau đó Lâm Động kinh ngạc nhìn thấy, Thanh Long quyền quay đầu lao về phía mình.

Cây ô trong tay Liễu Hương Huyên lại có khả năng phản kích.

Lâm Động đưa tay bắt lấy Thanh Long quyền bay ngược lại rồi bóp vỡ tan, sắc mặt có phần ngưng trọng nhìn nữ tử xinh đẹp cầm chiếc ô bạch ngọc kia.

- Không hổ là Thánh Nữ của Huyền Thiên Điện, trong tay còn có thứ Linh bảo Thuần Nguyên lợi hại như vậy.

Lâm Động nhìn chăm chăm vào chiếc ô bạch ngọc trong tay Liễu Hương Huyên, hiển nhiên đó là Linh bảo Thuần Nguyên, thậm chí còn thuộc hạng Trung đẳng.

- Nó là Ảo Diệt Thánh Linh Tán có thể khiến một số loại công kích đánh ngược trở lại. Ta biết Lâm Động huynh sức mạnh cường hãn, nhưng đối mặt với bảo bối này của ta thì có lẽ uy lực sẽ giảm bớt chút ít.

Liễu Hương Huyên cười nói.

Lâm Động nhìn Liễu Hương Huyên, cũng cười, sau đó giơ Lôi Đình Tâm lên:

- Bảo bối đó đúng là lợi hại, nhưng có điều thứ này đã thuộc về ta rồi!

Dứt lời, bàn tay hắn bùng phát lực thôn phệ, Lôi Đình Tâm đang lấp lánh lôi quang bỗng biến thành năng lượng lôi đình thuần túy chảy vào thân thể hắn như sóng triều.

Phừng phừng!

Khi Lâm Động hấp thu năng lượng của Lôi Đình Tâm, bề mặt thân thể hắn cũng bùng phát lôi quang, lông tóc trên người đều dựng đứng lên.

Nhưng Lâm Động không để tâm những điều đó, hắn dùng lực thôn phệ nhanh chóng thôn phệ năng lượng lôi đình vào cơ thể.

Nếu là người bình thường, muốn hấp thụ năng lượng của Lôi Đình Tâm, bắt buộc phải tìm nơi yên tĩnh từ từ luyện hóa. Nhưng Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù thì không cần phải phiền phức như vậy, khi lực thôn phệ vận chuyển, mọi thứ năng lượng đi vào cơ thể đều nhanh chóng biến thành của hắn.

Xẹt xẹt!

Khi năng lượng lôi đình dần bị thôn phệ, Lâm Động dần cảm nhận được cơ thịt, tế bào trong cơ thể đang tham lam hấp thụ nguồn năng lượng kia…

Ầm!

Lâm Động bỗng nhiên cảm nhận được một luồng năng lượng lôi đình thuần túy xuyên qua kinh mạch chảy thẳng lên trán hắn.

Trên trán hắn từng tu luyện môn vũ kỹ Hoang Vu Yêu Nhãn, nhưng khi thực lực hắn tăng dần, uy lực của vũ kỹ này cũng khó đạt đến mức Lâm Động cần đến, vì thế hắn cũng dần quên mất nó. Nhưng lúc này Hoang Vu Yêu Nhãn lại bị năng lượng lôi đình xâm thực, con mắt màu xám tối bắt đầu lấp lánh ánh lôi quang!

Lâm Động có thể cảm nhận được, trước sự xâm thực của lôi đình, Hoang Vu Yêu Nhãn đã xuất hiện sự thay đổi đặc biệt!

Lôi quang nhấp nháy trên Yêu Nhãn nhưng Yêu Nhãn vẫn chưa mở ra, xem ra chỉ năng lượng của Lôi Đình Tâm thôi là chưa thể hoàn thành cường hóa Hoang Vu Yêu Nhãn.

Nhận ra tình hình đó, Lâm Động cảm thấy có chút tiếc nuối thở dài một tiếng. Sau đó lôi quang quanh người hắn dần tan đi, nhờ vào Thôn Phệ Tổ Phù, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã hấp thụ hết năng lượng của Lôi Đình Tâm!

- Hấp thụ được Lôi Đình Tâm rồi?

Liễu Hương Huyên nhìn thấy cảnh tượng đó, gương mặt đầy chấn động. nàng vốn định chờ xem Lâm Động sẽ có hậu quả gì sau khi cường thế hấp thụ Lôi Đình Tâm nhưng không ngờ chỉ trong mấy phút mà Lâm Động đã hấp thụ được Lôi Đình Tâm rồi!

- Ha ha, xem ra ta mới là người có duyên với thứ bảo bối này!

Lâm Động nhìn Liễu Hương Huyên cười sảng khoái.

Ánh mắt Liễu Hương Huyên đầy nộ khí, nhưng rất nhanh đã định thần lại, bình thản nói:

- Xem ra thủ đoạn của Lâm Động huynh thật không ít, không ngờ lại hấp thụ được Lôi Đình Tâm nhanh như vậy!

Lâm Động chẳng tỏ thái độ gì, cũng không muốn ở lại thêm, vẫy tay định gọi Mộ Linh San rời đi.

Vút!

Nhưng khi hắn vừa chuẩn bị rút lui thì mặt hồ vốn đã tĩnh lặng bỗng nhiên hiện xoáy nước, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Động và Liễu Hương Huyên, lại một quả Lôi Đình Tâm nữa hiện lên.

Tay Lâm Động dừng lại trên không trung, nhìn thấy vậy, ánh mắt hắn rực cháy, nhưng lần này hắn không nhìn Lôi Đình Tâm mà nhìn xuống hồ… Xem ra bên dưới kia mới thật sự là bảo tàng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK