Mục lục
[Dịch] Vũ Động Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lâm Động!"

Khi nhìn thấy thiếu niên trên lưng hổ, sắc mặt Tạ Khiêm hơi đổi, bởi vì hắn thường xuyên đi lại với Lôi gia, cho nên biết chuyện Lâm Động đánh chết Lôi Hình, đả thương Lôi Phích, tuy lúc đầu hắn nghe thấy hắn không tin, nhưng sự thực đã chứng minh và làm cho hắn tin tưởng, từ đó hắn đã biết kiêng kị thiên tài của Lâm gia này rồi.

"Động nhi!"

Liễu Nghiên ở phía sau, khi thấy thân ảnh Lâm Động, trên gương mặt của nàng không có gì vui mừng, mà còn lo lắng, Tạ Khiêm có thực lực thế nào, trong lòng nàng đương nhiên hiểu rõ, nàng không muốn nhìn thấy Lâm Động có bất cứ điều gì ngoài ý muốn.

"Mẫu thân, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."

Lâm Động quay đầu, nhìn Liễu Nghiên cười cười, sau đó giương cánh tay lên, hơn 10 đạo thân ảnh từ trong rừng lao ra, bảo vệ đám người Liễu Nghiên vào giữa, những người bị thương cũng được băng bó vết thương.

Nhìn thấy đám Lâm gia hộ vệ tử thương thảm trọng, đôi môi của Lâm Động giật giật, hàn quang trong mắt hiện lên, ánh mắt tập trung nhìn vào thân hình Tạ Khiêm, nói:

"Hai nhà Lôi Tạ cấu kết với nhau làm việc xấu, thủ đoạn đúng là ti tiện."

"Hắc, phụ thân của ngươi ở chỗ này cũng không dám nói câu đó, tiểu súc sinh này đúng là không biết cấp bậc lễ nghĩa là gì."

Tuy nói Tạ Khiêm hơi có chút kiêng kị, nhưng mà khi thấy thằng nhóc miệng còn hôi sữa này chẳng coi hắn ra gì thì sắc mặt hắn cũng trầm xuống, cười lạnh nói.

"Muốn người khác nể mặt thì mình phải tốt, các ngươi toàn là lũ người không biết xấu hổ, ta làm gì phải quan tâm?"

Lâm Động châm chọc lắc đầu, sau đó hắn đảo mắt một lượt, người của Tạ gia ở đây đúng là không ít, nhưng mà chỉ có một mình Tạ Khiêm là cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, vậy thì chưa đủ rồi.

"Tiểu súc sinh, ngươi cho rằng mình có chút thực lực là dám ở trước mặt ta cuồng vọng hay sao? Hắc, vốn ta chỉ muốn bắt một đám gia quyến mà thôi, nay ngươi đã chủ động dâng tới cửa, vậy thì ta xin nhận!"

Tạ Khiêm âm trầm cười, đột nhiên vung tay lên.

"Vù!"

Khi Tạ Khiêm vung tay lên, ở trong rừng rậm có những đạo hàn mang bay ra, tiếng xé gió sắc bén lao về phía đám người Lâm Động.

"Hừ!"

Thấy thế, Lâm Động hừ lạnh một tiếng, tay áo rung lên, mấy đạo hắc mang nhanh như nhanh như tia chớp bắn ra, trực tiếp bắn nổ tung mấy thứ đang bay giữa không trung, sau đó tốc độ không giảm bay thẳng vào vị trí vừa phát ra những thứ ở trong rừng, những tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.

"Tiểu tử này quả nhiên am hiểu ám khí!"

Nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết trong rừng rậm, Tạ Khiêm khẽ cau mày, một lần nữa cười nhạt, lần này hắn dẫn theo không ít nhân thủ, hắn không tin Lâm Động có thể cứu được người rời đi.

"Giết!"

Tạ Khiêm quát lạnh một tiếng, đám hộ vệ vốn đang nhìn chằm chằm vào nhân mã của Lâm gia cũng nắm chặt vũ khí, hai mắt đỏ bừng, liều mạng xông vào đám người Lâm Động.

"Cẩn thận!"

Nhìn thấy nhân mã Tạ gia vọt tới, La Lăng sắc mặt tái nhợt cũng vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

"La Lăng thúc, ngươi dẫn người bảo hộ mẫu thân ta và các vị phu nhân tới Thiết Mộc Trang, những người còn lại hỗ trợ ngươi, ta đoạn hậu!"

Lâm Động thở ra một hơi, trầm giọng nói.

Nghe thấy Lâm Động muốn một mình đơn độc đoạn hậu, đám người La Lăng biến sắc.

"Động nhi!"

Liễu Nghiên cũng gấp gáp nói.

"Phu nhân xin yên tâm, Lâm Động thiếu gia không có việc gì đâu."

Một vị hộ vệ đi theo Lâm Động từ Thiết Mộc Trang tới vội vàng cản Liễu Nghiên lại, thấp giọng nói.

"Được, Lâm Động thiếu gia cẩn thận một chút!"

Nhìn thấy đám hộ vệ mới tới tương đối bình tĩnh, ánh mắt La Lăng cũng hiện lên sự kinh ngạc, hắn không nói thêm gì nữa, trực tiếp quay đầu, dẫn theo nhân mã bảo hộ đám người Liễu Nghiên rút nhanh vào trong rừng.

Lâm Động từ trên lưng Tiểu Viêm nhảy xuống, hai tay hắn nắm chặt, một thanh kiếm bị hắn hút vào trong tay, Nguyên Lực hùng hậu nhanh chóng từ trong đan điền tuôn ra, thổi bay toàn bộ lá khô trên mặt đất.

"Rống!"

Tiểu Viêm vào thời khắc này cũng gầm lên một tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, một cỗ lực lượng như bài sơn đảo hải ngưng tự quanh thân nó, hiện giờ Tiểu Viêm đã có thể so sánh với cao thủ Thiên Nguyên cảnh, hơn nữa nó da thô thịt dày, hành động nhanh nhạy, lực sát thương lại càng khủng bố.

Lâm Động cầm thiết kiếm trong tay, thân hình lao vút ra ngoài trực tiếp xông vào đám nhân mã của Tạ gia, mỗi kiếm xẹt qua là một vệt máu vung vãi.

"Bang bang!"

So với việc Lâm Động xuất thủ, Tiểu Viêm ra tay còn đáng sợ hơn, thân hình khổng lồ của nó lao lên, đập vào người nào là người đó đổ rạp xuống, máu tươi phun tung tóe, hổ trảo sắc bén làm cho máu thịt bay khắp bầu trời.

Một người một thú đã kiềm chế được toàn bộ nhân mã Tạ gia, nơi hai thân ảnh này đi qua thì xác chết văng khắp nơi.

Chứng kiến nhân mã bên mình tổn thất thảm trọng, cho dù là Tạ Khiêm cũng không kiềm chế được nữa, hắn gầm lên một tiếng, giống như một con chim ưng lao về phía Lâm Động, thanh đại đao trong tay mang theo kình phong sắc bén, hung hăng bổ tới đầu của Lâm Động.

"Keng!"

Tuy bị mọi người vây khốn, nhưng nhờ có Tinh thần lực mà Lâm Động biết rõ hành động của những người xung quanh, bởi vậy, khi Tạ Khiêm đột nhiên xuất thủ, Lâm Động đã phát hiện, thiết kiếm dựng lên, mang theo một cỗ lực lượng cực kỳ tinh thuần chuẩn xác điểm vào mũi đao, hai cỗ Nguyên Lực hùng hậu va chạm vào nhau, kình phong khuếch tán ra xung quanh, chấn bay đám người ở xung quanh.

Sau khi chính diện giao thủ một cái, Lâm Động cước bộ nhẹ lui ra phía sau mấy bước, Tạ Khiêm thì xoay tròn ở giữa không trung sau đó rơi xuống đất mặt, nhưng mà hắn chưa kịp xuất thủ thì Lâm Động lao vào đám hộ vệ, mỗi một lần thiết kiếm vung lên là có một vệt máu ngang trời.

"Đồ khốn!"

Nhìn thấy Lâm Động không dám chính diện giao thủ với mình, mà lại tận lực giết chóc những hảo thủ của Tạ gia, sắc mặt Tạ Khiêm xanh mét, hắn nhah chóng đuổi tới, nhưng cho dù có đuổi như thế nào, thân hình Lâm Động cũng giống như cá trạch luồn lách trong đám người, đám nhân mã Tạ gia thấy vậy thì sợ hãi chật vật chạy trốn.

"Vèo vèo vèo!”

Trong khi đám người Tạ gia chạy trốn, thì trong rừng rậm lại bắn ra mấy đạo hắc mang sắc bén, xuyên thủng không ít yết hầu của chúng.

Trường giết chóc này chỉ mới kéo dài được mười mấy phút, nhân mã Tạ gia đã tổn thất một nửa, Tạ Khiêm nổi trận lôi đình, bản thân hắn cho rằng với thực lực Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ có thể kiềm chế Lâm Động, nhưng mà mỗi khi hắn đuổi tới thì Lâm Động lại sử dụng thân pháp quỷ dị, tránh xa công kích của hắn.

"Hư!"

Sau khi dây dưa một hồi, Lâm Động nhẩm tính thời gian, chắc chắn đám người Liễu Nghiên lúc này đã được an toàn, cho nên hắn huýt sáo một tiếng, bàn chân điểm xuống đất, thân hình tung lên cao, phóng vào trong rừng rậm, Tiểu Viêm cũng lập tức hóa thành một đạo cái bóng đỏ như lửa bám theo, đám nhân mã Tạ gia kinh hãi nhìn đống thi thể dưới đất, không dám đuổi theo.

"Đuổi theo cho ta!"

Tạ Khiêm sắc mặt âm hàn, đây là lần đầu tiên hắn kinh sợ, hơn nữa còn kinh sợ bởi một thiếu niên, hắn nuốt không trôi cục tức này, quát lên một tiếng chói tai, dẫn đầu đám người nhanh chóng lao vào trong rừng rậm, đuổi theo Lâm Động.

Vừa chạy vào trong rừng rậm, Tạ Khiêm lập tức nhìn thấy một cái bóng đỏ đang chạy trốn, hung quang trong mắt hiện lên, nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng mà ngay khi Tạ Khiêm lao tới, thì một đạo hàn quang không hề có dấu hiệu dự báo phi thẳng vào hắn, Tạ Khiêm kinh hãi vội vàng đảo thanh đao đón đỡ.

"Đinh!"

Thiết kiếm mang theo Nguyên Lực hùng hậu khiến cho bàn tay của Tạ Khiêm tê dại, thân hình hắn vội vàng bay ngược trở lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tiểu súc sinh thật là gian xảo!"

Cho tới bây giờ, hắn mới hiểu được, Lâm Động tại sao không lập tức bỏ chạy, hóa ra thằng nhóc này ở muốn ở đây ám toán hắn, nếu như không phải hắn phản ứng nhanh một chút, thì sợ rằng đã bị thương không nhẹ.

"Lão rùa đen họ Tạ, lần sau ngươi không có may mắn như vậy nữa đâu. . ."

Khi thân hình Tạ Khiêm rút lui, Lâm Động cũng xuất hiện, hướng về phía trước cười lạnh, sau đó xoay người lao vào trong rừng rậm, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Tạ Khiêm.

"Tiểu súc sinh, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"

Nhìn thân ảnh Lâm Động đi xa, sắc mặt Tạ Khiêm xanh lè, nổi giận gầm gừ, thanh âm cứ quanh quẩn trong rừng rậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK