Mục lục
[Dịch] Vũ Động Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía bắc Yêu Vực.

Đây là một vùng hoang địa rộng mênh mông. Trên đại địa là vô số dãy núi tựa những con cự long, những ngọn cây cổ thụ cao hàng vạn trượng đứng sừng sững như những ngọn núi nhỏ. Cành lá cũng bao phủ phạm vi hàng nghìn trượng, cả không gian lan tỏa một thứ khí cổ xưa.

Chốc chốc lại có tiếng các loài thú gầm rít, trong tiếng kêu mang đầy thứ hung khí hoang dã khó thuần.

Nơi này được gọi là Long Vực. Tính ra, có thể coi đây là nơi có ít thay đổi nhất từ thời Viễn Cổ đến giờ. Trên mặt đất có vô số thiên tài địa bảo, nhưng lại rất ít người dám đến đây tìm bảo vật. Vì đây là địa bàn của Long tộc.

Là một trong tứ đại bá tộc còn lại của yêu thú giới, địa vị của Long tộc nằm trên đỉnh của kim tự tháp. Chẳng có mấy kẻ dám gây chuyện trong phạm vi địa bàn của họ.

Ầm!

Không gian trên bầu trời bỗng nhiên biến dạng, không gian tạo thành một cái vòng xoáy, ba thân ảnh bước ra, nhìn kỹ thì chính là ba người bọn Lâm Động, Đoạn Đào.

Hai vùng đất vốn cách nhau khá xa, nhưng cũng may thực lực của Đoạn Đào đã đủ để tạo vùng không gian chuyển dịch nên đi cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tinh lực.

- Nguyên lực trời đất thật đậm đặc.

Lâm Động bước ra khỏi vòng xoáy không gian, quét mắt nhìn thì lập tức thấy kinh ngạc. Nguyên lực ở nơi này rõ ràng hơn nhiều lần so với Thú Chiến Vực. Tu luyện ở nơi thế này chắc hẳn sẽ mất ít công mà hiệu quả lại lớn.

- Hà hà, khu vực này chỉ có Long tộc và bằng hữu Long tộc mới vào được. Trong phạm vi mười vạn dặm quanh đây không có bất cứ chủng tộc nào tồn tại.

Đoạn Đào cười.

Lâm Động cũng cười, xem ra Long tộc cũng thật bá đạo, trực tiếp lấy đất xưng vương, nhưng với thực lực của Long tộc thì hành sự bá đạo một chút cũng phải. Dù sao thì trong thế giới này, sức mạnh là lớn nhất, thực lực mạnh thì quy tắc cũng không hạn chế được.

- Đi thôi, Lâm Động tiểu ca. Long tộc ở khu trung tâm Long Vực, sắp đến rồi.

Đoạn Đào cười, khi thấy Lâm Động gật đầu, hắn bay trước dẫn đường.

Chặng đường tiếp theo không mất quá nhiều thời gian. Chỉ một giờ sau là ba người đã vào sâu trong Long Vực. Càng vào sâu, nguyên lực càng trở nên đậm đặc. Thậm chí ngay sau đó không khí cũng trở nên ẩm ướt. Đó là do hiện tượng khi nguyên lực bão hòa đến một mức nhất định.

Lâm Động ngạc nhiên nhìn cảnh tượng đó, thần sắc khẽ động, nhìn về phía trước. Không gian ở đó có dấu hiệu biến dạng, giống như có một lớp vách ngăn vô hình tách biệt giữa trong và ngoài vậy.

Tuy tấm vách vô hình như Lâm Động lại nhìn cảm nhận được rõ ràng phía trước dường như là một thứ trận pháp khủng khiếp. Nếu hắn đoán không nhầm thì đó có lẽ là trận pháp hộ tộc của Long tộc. Uy lực của thứ trận pháp này có thể hình dung bằng hai chữ “hủy diệt”.

- Lâm Động tiểu ca tạm thời đợi một lát để ta khai khởi trận pháp.

Đoạn Đào cười với Lâm Động, rồi nắm tay lại, ánh sáng tụ lại trong lòng bàn tay biến hành một đạo Long tộc đồ đằng. Nó giống như con rồng tí hon cuộn mình, phát ra thứ sinh khí và uy lực rất thực.

Grào!

Tiếng long ngâm vang lên, rồi nó biến thành một tia sáng bắn thẳng lên tấm vách vô hình phía trước. Không gian chầm chậm méo mó rồi tách ra một khe hở.

Uỳnh!

Ngay lúc đó, một luồng nguyên lực hùng hồn gần như thực chất trào ra như mãnh hổ sổ lồng. Trong lượng nguyên lực đó còn có vô vàn tiếng gào thét khiến Lâm Động cũng thấy chấn động. Nguyên lực đậm đặc đến mức này mới có cảnh tượng này phải không?

- Đi thôi.

Đoạn Đào đi vào khe hở trước, Lâm Động lưỡng lự một chút rồi bước vào theo.

Khi bước qua khe hở không gian, Lâm Động thấy mắt mình hoa lên, cảnh tượng trước mặt đột nhiên thay đổi, nhưng không đợi Lâm Động nhìn rõ thì hắn bỗng thấy cơ thể rơi xuống mười mấy trượng.

- Cái này…

Nguyên lực trong cơ thể hắn vận chuyển, vội vàng giữ vững cơ thể. Gương mặt hắn cuối cùng cảm thấy kinh ngạc, nguyên lực trời đất trong Long tộc lại đến mức có thể ảnh hưởng tới tốc độ của con người rồi sao.

Trong lòng cảm thán, Lâm Động ngẩng lên nhìn đại bản doanh của Long tộc với ánh mắt hiếu kỳ. Đó là một vùng đại dương mênh mông không nhìn thấy điểm cuối. Những cái cây khổng lồ cao đến hàng mấy vạn trượng, trên cành cây phủ đầy những đường hoa văn cổ xưa. Điều khiến Lâm Động kinh ngạc đó là những cái cây khổng lồ như trụ trời đó lại như vật thể sống nuốt gọn nguyên lực trong trời đất.

- Đó là nguyên thụ, là loại cây thần chỉ tồn tại ở thời Viễn Cổ. Chúng có khả năng chế tạo nguyên lực, chỉ cần hấp thụ một lượng ít nguyên lực là nó có thể tạo ra một lượng nguyên lực hùng hồn mà thanh thuần. Nó luôn luôn hập thụ rồi nhả ra không ngừng như vậy không bao giờ dừng.

Đoạn Đào thấy Lâm Động bị chấn động như vậy bèn lên tiếng giới thiệu.

- Nguyên thụ.

Lâm Động liếm môi, gương mặt đầy vẻ không tưởng nổi. Đây mới thực sự là đồ tốt. Nhớ hồi ở Đạo Tông, vì một viên chủng tử của Tiên Nguyên Cổ Thụ mà Ứng Huyền Tử bọn họ đã phấn khích như vậy. Hãy nhìn xem, viên chủng tử đó căn bản không thể bằng được cái gọi là nguyên thụ này. Hơn nữa, số lượng nguyên thụ ở đây cũng đạt đến mức kinh người. Chẳng trách mà nguyên lực trong Long Vực lại dồi dào đến vậy.

Trên bầu trời rộng lớn còn nhìn thấy vô số dòng đan hà không điểm tận cùng chạy ngang bầu trời. Ở nơi xa hơn dường như có tiếng long ngâm vọng lại, thấp thoáng còn nhìn thấy một số cái bóng khổng lồ chơi đùa trong đó.

Ở chân trời phía trên cao hơn là một quầng sáng khổng lồ phủ đầy phù văn huyền ảo. Những đạo phù văn đó nhìn từ xa giống như hư ảnh của cự long hàng vạn trượng.

- Trận pháp đáng sợ thật.

Lâm Động chỉ nhìn trận pháp một lần là thấy run rẩy. Hắn biết có lẽ đó là trận pháp hộ tộc của Long tộc. Uy lực đó tuyệt đối có khả năng tiêu diệt cường giả Chuyển Luân Cảnh. Thậm chí cường giả Luân Hồi Cảnh cũng không dám coi thường.

- Đây là trận pháp hộ tộc của Long tộc. Trong trận đại chiến Viễn Cổ, từng có ba Dị Ma Vương dẫn quan tấn công Đại Hư Không Thần Trận nhưng đã bị trận pháp này giết bằng sạch.

Đoạn Đào nhìn trận pháp khổng lồ trên không trung, ánh mắt cũng có phần kính sợ, khẽ nói.

Lâm Động chấn động, tuy hắn cũng đoán được trận pháp lợi hại nhưng không ngờ lại khủng khiến đến mức này.

- Cũng không có gì đáng kinh ngạc, Đại Hư Không Thần Trận cũng không phải do Long tộc tạo ra.

Nham đột nhiên lên tiếng.

- Không phải do Long tộc tạo ra?

Lâm Động sững người.

- Đó là của chủ nhân ta, chỉ là sau đó cho Long tộc mà thôi.

Nham nhạt giọng nói.

- Thì ra là như vậy.

Lúc này Lâm Động mới chợt hiểu, thì ra là của đại nhân vật đó, chẳng trách mà khủng bố đến vậy.

- Càn Khôn Cổ Trận trong tay ngươi nếu thi triển hết mức thì cũng không yếu hơn Đại Hư Không Thần Trận đâu. Có điều, ngươi chỉ có trận pháp, nếu có trận bàn thì càng lợi hại hơn.

Nham nói có phần tiếc nuối.

- Trận bàn.

- Chủ nhân ta nghiên cứu nhiều năm mới tạo ra được Càn Khôn Cổ Trận. Ngoài trận pháp trong tay ngươi còn có một cái trận bàn. Đó mới là thứ quan trọng. Có điều đáng tiếc là đã mất tích sau khi chủ nhân ta qua đời.

Lâm Động chép miệng, xem ra vị Phù Tổ này thật quá lợi hại, chẳng trách mà chặn được cả sự tấn công của Dị Ma Vực.

- Lâm Động tiểu ca, hãy theo ta vào trong.

Đoạn Đào cười rồi nhanh chóng bay ra, Lâm Động quét mắt nhìn rồi cũng đi theo.

Ba người bay qua bầu trời, chỉ thấy phía dưới là từng dãy núi trải dài, tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa giống như trường tồn vĩnh hằng vậy.

Trên không trung hiện giờ thỉnh thoảng còn nhìn thấy một vài con cự long bay qua, cánh rồng vỗ tạo nên tiếng phong lôi kinh người.

Được Đoạn Đào dẫn đường, Lâm Động đi rất thuận lợi, rất nhanh hắn đã nhìn thấy phía xa là vô số tòa điện và tháp nguy nga hùng vĩ.

- Hửm?

Ngay khi Lâm Động đến gần khu vực này, hắn nheo mắt lại nhìn phía dưới. Dường như hắn thấp thoáng cảm nhận được từng tia hắc khí quấn quanh, thứ sức mạnh tà ác đó chính là dị ma khí mà hắn đã rất quen.

Nhưng ngay khi đó, hai đại tổ phủ trong cơ thể hắn phát ra tiếng kêu u u. Lâm Động giật mình, thường tổ phù chỉ có phản ứng như vậy khi gặp tổ phù khác hoặc thứ có liên quan mật thiết tới tổ phù. Lẽ nào phía dưới Long tộc lại có tổ phù?

Vút!

Khi Lâm Động đang thấy kinh ngạc thì phía dưới đột nhiên có tiếng gió rít, rồi hơn một chục thân ảnh bay tới rồi dừng trước mặt Đoạn Đào.

- Đoạn thúc về rồi ạ?

Người đứng đầu là một thiếu nữ mặc bộ y phục bó sát người để lộ ra những đường cong hấp dẫn. Bím tóc tết buông xuống thuận theo chiếc eo mảnh. Nàng ta cũng có gương mặt khá xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt to tròn đó lại mang một vẽ hoang dã khó thuần.

- Hà hà, Tiểu Hinh à?

Đoạn Đào thấy thiếu nữ đó thì cười, rồi chỉ Lâm Động:

- Vị đây chính là Lâm Động mà Thanh Trĩ tiền bối từng nói. Lần này ta mời đến giải quyết phiền phức của Long tộc chúng ta.

Lời nói đó lập tức khiến hơn chục người kia nhìn Lâm Động với ánh mắt hiếu kỳ, chắc hẳn thời gian qua cũng đã nghe nhiều về hắn.

- Ngươi chính là Lâm Động?

Thiếu nữ được Đoạn Đào gọi là Tiểu Hinh quan sát Lâm Động từ trên xuống dưới, rồi nhướn môi:

- Nhìn có vẻ không lợi hại như Thanh Trĩ lão sư nói.

Lâm Động gãi mũi cười nhạt, từ lời nói của co thiếu nữ đó dường như hắn nhận ra sự thiếu thiện chí. Đằng sau sự thiếu thiện chí đó dường như còn có vị chua quái dị. Mà nhớ lại xưng hô của nàng ta với Thanh Trĩ, dường như Lâm Động đoán được điều gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK