“Sao, cảm thấy khó chịu?”.
Sau lưng Lý Thu Thủy xuất hiện một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, giọng nói này xuất hiện quá mức đột ngột căn bản không hề có dấu hiệu báo trước gì nhưng Lý Thu Thủy cũng không quá mức bất ngờ, nàng đương nhiên có thể đoán được người lên tiếng là ai.
“Tiền bối, vãn bối thực sự có chút không phục”.
Lý Thu Thủy nói ra câu này đến chính nàng còn cảm thấy buồn cười, nàng đã sống từng này tuổi cho dù Hoàng Lão Tà chỉ sợ còn không nhiều tuổi bằng nàng vậy mà nàng lại đi so đo hơn kém cùng con gái Hoàng Lão Tà?, đây là việc buồn cười bực nào có điều đúng là... nàng thật sự cảm thấy không phục.
Lý Thu Thủy là một cái nữ nhân cường đại, trong số nữ tử tại Kim Dung thế giới mà nói ngoại trừ A Thanh ra thì thực lực của Lý Thu Thủy hoàn toàn xứng làm top đầu, cho dù là nam nhân cũng không có mấy người đủ sức vượt qua nàng.
Nàng có dung mạo, nàng có võ công, nàng có địa vị, nàng có cả tiền tài cùng quyền lực đáng tiếc cuộc đời cho nàng tất cả lại lấy đi của Lý Thu Thủy thứ gọi là tình yêu.
Vô Nhai Tử năm đó tuyệt tình hư vậy để rồi đến bây giờ lại có một tiểu tử ngang trời xuất thế, một tiểu tử cũng không cho nàng mặt mũi, một tiểu tử ba lần bảy lượt từ chối nàng.
“Ngươi thích hắn? “.
Lý Thu Thủy nghe A Thanh nói vậy khẽ lặng người một lúc sau đó nàng liền lắc đầu.
“sao có thể, vãn bối thì yêu duy nhất một mình kẻ đó, đời đời kiếp kiếp yêu thích một mình kẻ đó, hắn không thích ta nhưng ta thích hắn, ta sẽ không thay lòng”.
A Thanh nghe đến đây liền nhẹ lắc đầu, vẫn là cái giọng nói thản nhiên không nhận ra vui buồn hỉ nộ kia.
“Ngươi không thích hắn, vậy vì sao ngươi không cam tâm? “.
Câu hỏi này của A Thanh lại làm Lý Thu Thủy khó lòng mà trả lời bởi chính nàng cũng không hiểu vì sao mình không cam tâm.
Nàng đánh cuộc thua Hoàng Dung đương nhiên nàng phải chịu, Lý Thu Thủy vẫn có phong phạm của tiền bối giang hồ bất quá nàng thực sự cảm thấy không vui vẻ gì trong lòng hay nói đúng hơn... nàng có cảm giác Hoàng Dung giống với Lý Thương Hải năm đó lấy đi một thứ chỉ thuộc về nàng.
Nàng cảm thấy mình không thua đối phương bất cứ thứ gì vậy sao nàng lại thua?.
Ai cũng treo trên cửa miệng hai chữ chân tình nhưng chân tình là gì?, Lý Thu Thủy nàng yêu Vô Nhai Tử chẳng lẽ không gọi là chân tình?, nàng yêu đến chết đi sống lại, yêu đến khắc cốt minh tâm, yêu đến thiên hôn địa ám nhưng chân tình của nàng có tác dụng gì?, chân tình của nàng đổi lại chỉ có bạc tình.
“Mở tâm rộng ra một chút, có những thứ ngươi tưởng là như vậy nhưng không phải như vậy, có những thứ chấp nhất quá cũng không phải là tốt”.
“Nói về thiên phú ai hơn được ngươi?, nói về dung mạo ai hơn được ngươi?, võ công của ngươi cũng chẳng thua bất cứ ai chỉ là suy nghĩ của ngươi mãi mãi chỉ dừng lại ở một điểm”.
“Thu Thủy, ta vốn không muốn tiến vào việc của ngươi, ngươi cũng là người mà ta cũng là người, đã là con người thì không ai có tư cách nhận xét đúng sai, đúng sai chỉ có tự thân cảm nhận nhưng hôm nay ta vẫn phải nói “.
“Ngươi chạm đến giới hạn của bản thân rồi nhưng đây chỉ là giả giới hạn, ngươi đang tự giới hạn lại chính bản thân mình, nếu ngươi có thể vượt qua cái giới hạn mà ngươi tự đặt ra... có lẽ ngươi cũng có thể như kẻ đó chạm đến thiên hạ chí cực, bước vào thế giới của ta”.
A Thanh nói xong cũng không có thêm bất cứ giải thích gì với Lý Thu Thủy, nàng để mặc Lý Thu Thủy lằng lặng đứng đó, nàng cũng chỉ có thể nói đến vậy, không gian phát triển của Lý Thu Thủy là kinh khủng khiếp, trong thế giới này nói về tư chất luyện võ có lẽ Lý Thu Thủy hiện nay đã sớm vô địch rồi, A Thanh căn bản không muốn Lý Thu Thủy mãi mãi bị vây chết ở ngũ tuyệt cảnh giới mà không thể nào bước ra một bước.
Nếu nói về sự kinh khủng của Lý Thu Thủy thì có thể hiểu nàng là bản nâng cấp hoàn hão của Vương Ngữ Yên, nàng hơn Vương Ngữ Yêm ở căn cốt, nàng là kỳ tài luyện võ còn Vương Ngữ Yên thì không, những thứ Vương Ngữ Yên có thể nhìn ra bản thân Lý Thu Thủy đương nhiên có thể nhưng Vương Ngữ Yên nhìn được bất quá cũng không học được, chỉ có Lý Thu Thủy nàng có thể thật sự học được, thật sự gán nó vào bên trong võ đọa của bản thân mình.
Không phải ai... cũng có tư cách học Tiêu Dao Tiểu Vô Tướng Công.
Trong mắt A Thanh nàng có thể cảm nhận được, Lý Thu Thủy thậm chí có thể chạm đến cảnh giới ‘ngũ đế’, Lý Thu Thủy có thể chạm đến độ cao của Tiêu Dao Tử năm xưa, loại tồn tại vượt qua ngũ tuyệt.
Thân là ngũ đế cao thủ... bất cứ ai cũng có cơ hội mở ra cực đạo của riêng mình, chạm đến cực cảnh.
.........
Sau khi trở về căn phòng ban đầu của mình, Vô Song lúc này liền nhẹ đưa tay ra nhéo lấy cái mũi của Hoàng Dung.
“Sao nàng lại đến đây, có biết nguy hiểm lắm không hả?”.
Hoàng Dung bị Vô Song nhéo nhéo cái mũi nhỏ liền khẽ chu miệng lên sau đó nàng liền không phục cãi lại.
“Là tại huynh chứ không phải tại muội nha, người ta đã nói muội nhất định sẽ đợi huynh về mà, muội còn chuẩn bị sẵn đồ ăn cho huynh nữa, chỉ là thấy đến tối muộn huynh vẫn chưa về... người ta mới lo lắng”.
“Sau đó là Lý Thu Thủy tiền bối... cho người bắt cóc ta mang lên Dã Tam Pha, bọn họ đều là tông sư cao thủ muội đánh không được lại thêm nghe bọn họ nói... Lý Thu Thủy tiền bối muốn muội lên Dã Tam Pha gặp huynh khiến người ta càng thêm lo lắng vì vậy nên đành theo bọn họ lên Dã Tam Pha, lên Hắc Phong Trại”.
“Bọn họ không chỉ bắt cóc mỗi ta còn bắt cóc cả tên ngốc Quách Tĩnh đó nữa, thực sự muội rất sinh khí với đám người Hắc Phong Trại này bất quá... giờ thì hết rồi nha”.
Nhìn khuôn mặt Hoàng Dung vui vẻ mỉm cười, Vô Song đưa một tay ra ôm lấy nàng, đặt nàng lên đùi mình, hắn khẽ cúi đầu xuống hôn nhẹ lên má Hoàng Dung, Vô Song có chút tò mò lên tiếng.
“Rốt cuộc là muội... cá cược gì với Lý Thu Thủy tiền bối?”.
Vô Song hỏi đến đây lại càng làm Hoàng Dung mặt cười ửng đỏ, nàng thực sự cảm thấy hôm nay là ngày nàng vui vẻ nhất, với nàng mà nói hôm nay là ngày Lý Thu Thủy hợp mắt nhất.
Hoàng Dung vốn cảm thấy Lý Thu Thủy là một cái yêu nữ mị hoặc hết nam tử trong thiên hạ, là loại nữ nhân ai cũng có thể lên giường cùng nhưng hôm nay nàng là có cái nhìn khác với vị tiền bối võ lâm này.
“Hì hì, muội với Lý tiền bối cá cược, nếu.... huynh không bị tiền bối mê hoặc thì muội thắng, nếu huynh bị mê hoặc thì muội thua, nếu muội thua thì... muội sẽ trở về Đào Hoa Đảo, cả đời không gặp mặt huynh nữa”.
Nói đến đây đôi mắt của Hoàng Dung có chút ướt át, nàng tựa cả người vào trong lồng ngực của Vô Song.
“Huynh không biết... lúc đó muội rất sợ, rất sợ huynh sẽ đồng ý với Lý tiền bối, cho dù muội là thân nữ tử cũng không cách nào cưỡng lại vẻ đẹp của tiền bối huống gì... là huynh”.
Vô Song thậm chí có thể cảm nhận được thân thể Hoàng Dung đang nhè nhẹ run lên, quả thật không có nhiều nam nhân có thể chịu được sức hấp dẫn chết người của Lý Thu Thủy, vẻ đẹp của Lý Thu Thủy chính là loại xuân dược đáng sợ nhất thế gian.
“Không phải sợ... không phải huynh ở đây với muội rồi sao, chúng ta trở về Tùng Hạc Lâu sau đó sắp xếp về Đào Hoa Đảo được không?”.
Vô Song vốn muốn nghĩ Hoàng Dung nhất định sẽ vui vẻ đồng ý nhưng không ngờ nàng lại lập tức lắc đầu, trong ánh mắt hiện ra một tia cương quyết.
“Không được, huynh cùng muội sau này liền ở lại Hắc Phong Trại... ít nhất là trong khoảng thời gian tới đây”.
Vô Song tất nhiên không hiểu ý của Hoàng Dung, hắn liền nghi hoặc hỏi lại.
“Ý muội là sao?, cái này huynh không hiểu”.
Hoàng Dung đối với Vô Song chỉ nhẹ mỉm cười.
“Là Lý tiền bối nói với muội, người muốn nhận huynh làm Tiêu Dao truyền nhân... hơn nữa nếu huynh gia nhập Tiêu Dao Phái muội cũng có thể... giúp đỡ cho huynh một hai”.
Lời Hoàng Dung nói không phải là giả, trước khi Vô Song tỉnh lại thì Lý Thu Thủy đã nói rất nhiều với Hoàng Dung về việc của Vô Song, từ vụ cá cược của hai người đến cả việc nhận Vô Song làm truyền nhân.
Võ công của Tiêu Dao Phái căn bản không dễ học, Tiêu Dao Phái có rất nhiều môn võ công căn bản không dành cho ‘người thường’ có thể sử dụng lại càng không phải cho người thường có thể hình dung ra được ví dụ điển hình nhất là Lăng Ba Vi Bộ.
Muốn học được Lăng Ba Vi Bộ căn bản không liên quan gì đến ngộ tĩnh cao thấp mà phải dựa theo 64 quẻ tượng càn khôn trong kinh dịch, cái này không nằm ở thiên phú thông minh bao nhiêu mà là hiểu biết bao nhiêu.
Hoàng Dung còn từng phát sầu về việc không thể giúp Vô Song nghiên cứu thành công Đại Bi Phú thì đây chính là cách để nàng giúp đỡ Vô Song, bản thân Vô Song nói trắng ra là mù tịt với trận đạo, hắn chỉ biết phá duy nhất trận đạo ở Tiêu Dao Cốc đấy còn là được Vô Hà Tử hướng dẫn từng đường đi nước bước, bắt một người tu vi trận đạo xấp xỉ số 0 như Vô Song học Lăng Ba Vi Bộ vốn là việc quá khó.
Hoàng Dung thì lại khác, ngộ tĩnh võ học của Hoàng Dung chưa chắc đã cao bằng Vô Song nhưng nói về hiểu biết trận đạo thì 10 Vô Song cũng không địch lại được nàng, ai bảo nàng là con gái của một trong những trận đạo tông sư đỉnh cấp nhất võ lâm hiện nay – Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dung chưa từng nhìn thấy Lăng Ba Vi Bộ thậm chí võ công của Tiêu Dao nàng còn chưa hề nghe danh nhưng chỉ cần nhìn vào vài quẻ tượng mà Lý Thu Thủy nói qua cũng làm Hoàng Dung cảm thấy hứng thú thật sâu, quan trọng hơn nữa là cho dù phụ thân nàng đối với võ công của Tiêu Dao còn phải dùng tám chữ ‘bác đại tinh thâm, không thể đo lường ‘ để hình dung.
Hoàng Dung biết phụ thân mình cao ngạo hơn ai hết, để phụ thân dùng 8 chữ này đánh giá võ công của Tiêu Dao Phái thì nàng thật sự tin tưởng Vô Song nên gia nhập Tiêu Dao Phái, trở thành Tiêu Dao Phái truyền nhân.
Hoàng Dung tất nhiên không phải là nữ nhân dễ bị lợi dụng, nàng là bậc trí giả hàng đầu Kim Dung chỉ là lý do mà Lý Thu Thủy đưa ra là quá mức hợp lý, hợp lý làm Hoàng Dung căn bản không thể phản bác.
Lý Thu Thủy căn bản không cần phải bịa chuyện, nàng chỉ cần nói đúng tình hình của Tiêu Dao Tam Tiên hiện nay cho Hoàng Dung biết cũng đủ để thuyết phục Hoàng Dung, thử nghĩ mà xem khi Vô Nhai Tử không rõ sống chết, Vu Hành Văn chiếm lấy Thiên Sơn không ra lại thêm Lý Thu Thủy ở Tây Hạ thì Tiêu Dao Phái gần như đoạn tuyệt truyền thừa, để đảm bảo Tiêu Dao Phái đời này có truyền nhân thì Lý Thu Thủy bắt buộc phải tìm được nhân tuyển thích hợp.
Trong mắt Hoàng Dung thì thiên hạ này làm gì có nhân tuyển nào thích hợp với Tiêu Dao Phái hơn nam nhân của nàng?, nói về dung mạo đến Hoàng Dung còn tự ti với Vô Song, tư chất của Vô Song thì lại càng không cần nói chưa kể Vô Song lại còn biết y thuật còn là một bậc đại trù sư, thiên hạ nam nhân ai có thể vượt qua Vô Song?.
Hoàng Dung hiện nay vẫn cứ nghĩ Vô Song xuất thân từ Linh Thứu Cung vì vậy nàng cũng mặc định Thiên Sơn Đồng Mỗ là sư phụ của Vô Song, đệ tử của Thiên Sơn Đồng Mỗ rồi lại thêm vào Lý Thu Thủy thì đương nhiên Vô Song gần như kế thừa toàn bộ tuyệt học của Tiêu Dao Phái, đây lại càng là một việc hợp ý với Hoàng Dung.
Trong cốt truyện chính Hoàng Dung từng dùng hết toàn bộ tâm sức cùng trí lực để thuyết phục Hồng Thất Công dạy Hàng Long Thập Bát Chưởng cho Quách Tĩnh thì hiện tại cũng không khác nhiều cho lắm, Hoàng Dung là một nữ nhân cực kỳ tham vọng, tham vọng của nàng không phải dành cho bản thân mình mà dành cho nam nhân của mình, nàng nhất định có thể giúp đỡ nam nhân của mình trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ.