Quay ngược lại thời gian một chút, khi mà Đường Vô Lệ cùng Hồ Phỉ đang so đấu.
..........
Đường Vô Lệ cùng Hồ Phỉ quyết chiến có thể coi là kinh thiên động địa, tuy nhiên trong mắt Vô Song lại khác.
Vô Song rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao Hồ Phỉ bị đưa đế Vương Bản Sơn.
Vô Song không rõ vị Bình A Tứ- Bình tứ thúc kia của Hồ Phỉ là thần thánh phương nào, cũng không rõ hắn mạnh mẽ ra sao bất quá Vô Song lại biết lý do tại sao Bình A Tứ không tiếp tục dậy võ cho Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ trời sinh thần lực, thiên phú đao đạo tuyệt đối kinh người, khí thế bản thân hợp nhất với đại đao tạo nên cho khí thể của Hồ Phỉ cũng cực cường.
Nếu kiếm là quân tử kiếm thì đao tất nhiên là bá đao.
Đao đại diện cho thiển hạ bá giả, phách giả trời sinh.
Hồ Phỉ rất mạnh, chỉ cần nhìn Hồ Phỉ đứng đó không ai có thể rời mắt đi, khí diễm của hắn cực kỳ kinh người tuy nhiên... Hồ Phỉ lại có một cái điểm yếu cố hữu, một cái điểm yếu khiến hắn bắt buộc phải đi đến Vương Bản Sơn.
Hồ Phỉ chiến đấu quá mức cứng ngắc, đối với hắn chiến đấu đơn giản chỉ có như thế, cứng đối cứng bất chấp xông lên, một đường hát vang chém giết địch thủ.
Loại trạng thái chiến đấu này cực kỳ khiếp nhân tâm, qua từng trận chiến khí thể của Hồ Phỉ lại càng thêm đáng sợ, đao thế càng thêm uy mãnh chỉ là hắn còn chưa học được một câu.
‘Cứng quá dễ gãy’.
Vô Song cảm thấy Đường Vô Lệ kẻ này thua rất xa Hồ Phỉ, vậy mà cũng có thể dồn Hồ Phỉ đến một bước kia?, đây không phải Đường Vô Lệ quá mức đáng sợ mà là Hồ Phỉ rõ ràng mở đường cho Đường Vô Lệ làm khó chính mình.
ít nhất cái loại chiến đấu đầy vẻ thiết huyết nam tử kia, Vô Song cảm thấy không cách nào gật đầu cho được, loại chiến đấu này uy lực đúng là cực kỳ đáng sợ, khí thế như lôi đình vạn quân nhưng chung quy cũng chỉ chết càng nhanh.
Mỗi người có một cách chiến đấu riêng, mỗi người có lựa chọn khác nhau trên con đường võ đạo riêng, cái này là người với người bất quá nhìn Hồ Phỉ lúc này, Vô Song không dám gật bừa.
Người ta vốn nói, trong thô có tinh tuy nhiên nhìn vào Hồ Phỉ, Vô Song chưa thấy ‘tinh’ đâu, chỉ thấy ‘thô’.
Vô Song lúc này đang bị thương, hắn cũng không tiên chiến đấu, hơn nữa trong cả hai đoàn đội đều không có ai có thể tiến tới can thiệp trận chiến giữa Hồ Phỉ cùng Đường Vô Lệ, hai đầu dã thú đang chiến đấu, căn bản không có ai có tư cách nhúng tay,
Vô Song chỉ là nhìn nhìn, hắn cũng không có việc gì làm, liền liếc sang phía Mộ Dung Ảnh ở bên cạnh.
“Ảnh tỷ, ngươi hiểu rõ về Đường Môn thế hệ này không?”.
Mộ Dung Ảnh ánh mắt xinh đẹp vốn đang dán chặt vào cuộc chiến, nghe Vô Song hỏi mới ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn, rồi khẽ gật đầu.
“Cũng có thể coi là tương đối hiểu, dù sao bọn họ là thế gia, nhà chúng ta cũng là thế gia, vẫn là có qua lại”.
Vô Song nghe đến đây hơi hơi nhíu mày nhìn Mộ Dung Ảnh, sau đó trong lòng hiện lên một cái suy nghĩ kỳ lạ.
‘Bắc Kiều Phong đã xuất hiện trên giang hồ, Nam Mộ Dung căn bản cũng sẽ không im tiếng chứ?’.
Nghĩ đến đây, Vô Song thật sự cảm thấy Mộ Dung Ảnh bên cạnh hắn rất có thể đến từ Cô Tô Mộ Dung Thế Gia.
Cô Tô Mộ Dung Gia... đúng là nằm ở gần Tô Châu.
Mộ Dung Ảnh ăn mặc như vậy bản thân Vô Song căn bản không rõ thân phận thất của nàng, cũng không biết là nàng có phải nhân vật trong Kim Dung hay không, dù sao nếu trí nhớ của hắn không nhầm Mộ Dung gia không có nữ nhân, chỉ có một cái Mộ Dung Phục, tất nhiên thế giới này thay đổi ra sao, có trời mới biết.
Nếu Mộ Dung Ảnh là người của Mộ Dung gia, mọi việc liền có chút thú vị.
Đương nhiên Vô Song sẽ không quan tâm Mộ Dung Phục là tròn hay là méo, cái hắn quan tâm là Vương Ngữ Yên.
Hoàng Dung bản thân Vô Song đã gặp, có điều hắn cũng cảm thấy mình không có duyên với vị nữ gia cát này, ít nhất hắn xuyên việt muộn 20 năm.
Triệu Mẫn là người Mông Cổ, đường đi quá mức xa xôi hơn nữa cũng cực kỳ nguy hiểm, Vô Song cũng cảm thấy mình muốn thấy vị Mông Cổ Quận Chúa kia quá khó.
Chỉ có Vương Ngữ Yên, có vẻ dễ dàng gặp mặt hơn một chút, dù sao Vương Ngữ Yên cũng ở tại Trung Nguyên, ngay gần Tô Châu.
Năm nay Kiều Phong cũng mới hơn 30 tuổi, từ đó cũng có thể thấy Vương Ngữ Yên cũng không quá lớn, dựa theo tuổi tác của vài nhân vật Vô Song biết trên giang hồ hiện nay có lẽ Thiên Long Bát Bộ lộ tuyến còn chưa chân chính bắt đầu.
Nghĩ đến đây hắn thật sự muốn đến Cô Tô một lần, gặp mặt nữ nhân có thiên phú võ học kinh thiên hạ khiếp quỷ thần này.
Lại nói đến Mộ Dung Ảnh, Vô Song nghĩ gì đương nhiên nàng không biết, chỉ thấy Vô Song khẽ mỉm cười nhìn nàng, rồi chỉ về phía Đườn Vô Lệ đang chiến đấu cùng Hồ Phỉ.
“Ảnh tỷ, Đường Môn thế hệ này ngoại trừ Đường Vô Lệ ra, những người còn lại thế nào?”.
Câu hỏi của Vô Song không tính là khó, Mộ Dung Ảnh khẽ nhíu mày một chút rồi lên tiếng.
“Thế hệ này Đường Môn thật sự rất lợi hại, Đường Môn gia thủ Đường Vô Thường ông ta hùng cứ Ba Thục, gần như là bá chủ một phương, bên dưới có ba đứa con trai, con cả là Đường Bác Thiên năm nay 25 tuổi, làm người ổn trọng biết tiến thối bất quá lại có chút cổ hủ cứng ngắc”.
“Con thứ hai Đường Quan Nam là một cái.... dị nhân, không ai có thể hiểu nổi con người này, Đường Quan Nam năm 13 tuổi từng giết chết Tông Sư cao thủ, kinh động toàn bộ nam phương võ lâm hơn nữa tính đến hiện nay số Tông Sư chết trong tay hắn cũng đã đạt đến con số 14 người. Tuy nhiên khi chân chính gặp mặt Đường Quan Nam lại rất khác, kẻ này vậy mà có vài phần nhút nhát, tự ti cùng sợ sệt,căn bản không giống đệ nhất thiên tài của Đường Môn”.
“Đường Vô Lệ là con trai thứ ba, hắn năm nay 15 tuổi thiên phú cũng cực kỳ đáng sợ, tuy không thể có chiến tích tốt như Đường Quan Nam nhưng thắng ở tàn nhẫn cùng lạnh lùng, hơn nữa Đường Vô Lệ người này là một kẻ điên, ta nghe nói hắn thân mắc một loại quái bệnh, càng đau đớn lại càng cảm thấy hưng phấn, càng nhìn người khác đau đớn, hắn cũng càng hưng phấn”.
Mộ Dung Ảnh nói đến đây, có thể thấy thân hình nàng hơi hơi run lên, nàng thật sự từng nhìn thấy Đường Vô Lệ giết người, cực kỳ đáng sợ. Con mồi của hắn căn bản muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Vô Song nghe Mộ Dung Ảnh nói liền khẽ gật đầu, từ Đường Vô Lệ chiến đấu, Vô Song có thể nhìn ra Đường Môn thật sự rất tà môn.
Hơn nữa Vô Song càng nhìn Đường Vô Lệ, hai mắt càng sáng, hắn cảm thấy cơ quản xảo thủ của Đường Môn cực kỳ đáng sợ, hắn không rõ thứ này có thể đại lượng chế tạo hay không nhưng nếu có thể trang bị cho một nhóm người hoặc một nhóm sát thủ chỉ sợ sức chiến đấu liền bạo tăng.
Đường Vô Lệ bằng vào mấy vật kỳ dị bên người có thể kéo lại khoảng cách của hắn cùng Hồ Phỉ, chỉ bằng một điểm này đủ để nhìn ra cơ quan tinh xảo trên người Đường Vô Lệ có khả năng tăng cường sức chiến đấu đến mức nào.
Vô Song ánh mắt tiếp tục động, hắn lần này hướng ánh mắt về phía đội ngũ của Đường Vô Lệ.
Đội ngũ kia chỉ có bốn người, ba cái nam nhân đều là nhất lưu cao thủ, một cái nữ nhân có chút yếu hơn thực lực khoảng nhị lưu cao thủ.
Với sức mạnh của Đường Vô Lệ mà nói, đội ngũ của hắn vốn không thể ít người thế này được, ngày đầu tiên trên chiến trường còn chưa có đi qua liền mất một nửa đội ngũ?, cái này Vô Song sẽ không tin.
Đồng thời quần áo của đội ngũ bên kia cũng không có dấu hiệu trải qua khổ chiến, không có khổ chiến mà cũng mất 5 cái đồng đội?.
Đối với Đường Vô Lệ, trong mắt Vô Song càng hiện ra thêm một tia hứng thú.
Lúc đầu đội ngũ của Vô Song lấy Hồ Phỉ cùng Hùng Bì lao ra đầu tiên, những người còn lại liền đi sau.
Theo bước chân của Vô Song, hắn rốt cuộc cũng lại gần Hùng Bì.
Hùng Bì hiện nay thân hình to lớn run lên bần bật, ánh mắt đỏ hau nhìn về phía Hùng Đảm.
Vô Song cũng thấy hình ảnh này.
Hùng Đảm là người trong đội ngũ của Vô Song, hắn đương nhiên phải cứu.
Hùng Bì quay lại, ánh mắt có chút cầu xin nhề về phía Vô Song, hiện nay Hùng Bì đầu óc cũng đã bắt đầu thanh tỉnh hơn, nhìn thấy đối phương có ba cái nhất lưu cao thủ, hắn liền biết mình không thể liều mạng, hắn liền muốn cầu Vô Song.
“Đội trưởng.... ta xin ngươi cứu lấy Hùng Đảm... hắn chết mất”.
Hùng Bì thậm chí muốn quỳ xuống cầu xin Vô Song, chỉ lại một chân Vô Song nhẹ dơ lên, chạm vào hạ bộ của Hùng Bì, khiến Hùng Bì lập tức khó xử sau đó lùi lại.
Vô Song chậm rãi lên tiếng.
“Quỳ cái gì mà quỳ?, hắn là đệ đệ ngươi nhưng cũng là đồng đội ta, chẳng nhẽ không cứu?, bất quá muốn cứu cũng phải xem thế nào”.
“Ảnh tỷ, ngươi có thể lo được bao nhiêu người?”.
Mộ Dung Ảnh lúc này liền bước lên một bước, khẽ cúi đầu với Vô Song.
“Chiến đấu không phải sở trường của ta bất quá nếu đối thủ cũng là một cái nhất lưu cao thủ, vẫn là có thể lo một tên”.
“Hùng Bì? còn ngươi”.
Hùng Bì ánh mắt tràn ngập kích động, liên tục gật đầu.
“Đội trưởng, Hùng Bì da dày thịt béo, có thể... có thể cùng hai cái nhất lưu cao thủ quyết đấu, chúng ta tuyệt đối cứu được Hùng Đảm”.
Đáng tiếc hắn vừa nói xong đã bị Vô Song sút thẳng vào một bên mông.
“Buồn cười, Hùng Đảm bị bắt đã đủ rồi, ngươi cũng muốn bị bắt giống hắn?, cứu được Hùng Đảm sau đó lại bồi thêm ngươi, thà rằng không ra tay”.
“Ngươi lo một tên, Hắc Báo – Tuyết – Mặc Vân các ngươi cũng lo một tên”.
“Cô gái kia... vẫn là để ta đi”.
Tuyết hơi hơi nhíu mày một chút, bất quá cũng không có ý kiến gì, dùng ba cái nhị lưu cao thủ đánh một cái nhất lưu cao thủ phần thắng vẫn là rất lớn, hơn nữa nếu lấy Tây Môn Tuyết làm chủ công giết chết tên nhất lưu cao thủ kia cũng không có vấn đề.
Vô Song vừa dứt lời, Hùng Bì đã là không đợi được lao tới.
Hùng Bì lao lên, chỉ để Vô Song nhè nhẹ lắc đầu, để rồi toàn bộ đội ngũ cùng lao về phía trước.
Ở lại chỉ có Mộc Tang- Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu.
Thật ra Vô Song hiện nay hắn đúng là không muốn tham chiến, việc tham chiến là quá sức với chính cơ thể hắn, vì vậy hắn có chút hứng thú nhìn sang Cổ Đại Ngưu.
“Đại Ngưu, ngươi biết đánh nhau không?”.
Vô Song hỏi như vậy, vì hắn có thể cảm nhận được...cơ thể Cổ Đại Ngưu phi thường mạnh mẽ, người này cũng là trời sinh thần lực, có điều tâm tính hơi ngốc mà thôi.
Hắn không hiểu sao Cổ Đại Ngưu lại được Cơ đối xử đặc biệt còn hơn cả Sử Văn Tiến nhưng hắn biết trưởng lão của Thiên Ý Thành sẽ không làm việc không có mục đích, Cổ Đại Ngưu tất nhiên phải có điểm đặc biệt.
Điểm đặc biệt của Cổ Đại Ngưu là gì?... Vô Song tạm thời không có nghĩ ra.
Hắn chỉ có thể dùng khả năng của mình suy luận, nhìn mặt Cổ Đại Ngưu đần như vậy hắn không tin kẻ này xuất thân từ đại thế lực, hơn nữa ở gần Cổ Đại Ngưu thì Vô Song cũng nhận ra người này đến cả nội lực còn chưa tu luyện xong hoàn toàn, tam lưu cao thủ còn không đến.
Người như Cổ Đại Ngưu nhìn thế nào cũng không ra là người xuất thân từ đại thế lực.
Nếu như vậy thì chỉ có một lời giải thích... là thể chất.
Thể chất của Cổ Đại Ngưu tuyệt đối có vấn đề.
Cổ Đại Ngưu nghe Vô Song nói hắn liền lập tức lắc đầu.
“Ta không có biết đánh nhau.... ta rất sợ đánh nhau”.
Vô Song thấy vậy cũng là không có nói gì, hắn tiến thẳng về phái Mộc Tang, sau đó tay phải nhẹ dùng sức, xé rách một miếng vải trên người Mộc Tang, động tác cực kỳ nhanh.
Chân điểm nhẹ khinh công, Vô Song nhảy một cái liền xuất hiện trên vai Cổ Đại Ngưu.
Nói thật Vô Song hiện nay cao khoảng 1m1 còn Cổ Đại Ngưu cao đến 1m8, nhìn hắn cùng Cổ Đại Ngưu dù có bảo là cha và con gái người ta...có lẽ cũng tin.
Vô Song ngồi trên hai vai Cổ Đại Ngưu, cân nặng của Vô Song trên dưới 40 kg một chút vậy mà Cổ Đại Ngưu đến mày cũng không nhíu một cái đủ để thấy kẻ này khỏe đến mức nào.
Cổ Đại Ngưu hơi hơi nghi hoặc nhìn Vô Song, nhưng cũng là không phản kháng, Cổ Đại Ngưu thật sự rất sợ Vô Song, còn lý do tại sao hắn sợ, Vô Song lười để ý.
“A... Bạch cô nương ngươi... ngươi sao lại che mắt ta”.
‘Bạch’ cô nương ở đây đương nhiên là vì màu tóc của Vô Song, Cổ Đại Ngưu không dám gọi Vô Song là đội trưởng, lại không biết tên Vô Song, đương nhiên chỉ có thể gọi như vậy.
Vô Song dùng tấm vải đen vừa xé trên người Mộc Tang bịt mắt Cổ Đại Ngưu lại, sau đó khóe miệng cong lên một tia vui thích.
“Im miệng, có tin ta đánh ngươi không? “.
Cổ Đại Ngưu thật sự sợ hãi hơi hơi rụt cổ lại, hắn cảm thấy mấy cái nữ nhân trong thôn căn bản không có đáng sợ bằng Vô Song, Vô Song tuyệt đối là ma nữ.
“Bây giờ bịt mắt ngươi lại rồi, ngươi liền nghe theo lời ta di chuyển, nếu ngươi làm được tối nay bao ngươi ăn no, hơn nữa ta liền bảo vệ ngươi, tuyệt không để ai đánh ngươi, cũng đảm bảo không ai cướp hắc lệnh của ngươi, thế nào?”.
Cổ Đại Ngưu thật ra đã hơn 1 ngày không có gì bỏ bụng, lại nghe Vô Song nói lập tức gật mạnh đầu.
“Được, Bạch cô nương ngươi nói lời nhất định phải giữ lời”.
Vô Song dùng bàn tay phải nhẹ gõ vào đỉnh đầu Cổ Đại Ngưu, giọng nói ngập tràn thích thú.
Hắn cảm thấy Cổ Đại Ngưu kẻ này... ngốc quá mức, khờ khạo quá mức bất quá lại thú vị quá mức.
“Tiến lên, chạy thẳng, chạy bằng tốc độ nhanh nhất”.
Lúc này, thật sự làm Vô Song nhớ lại chút hồi ức của kiếp trước.
Khi hắn còn bé, hắn từng xem siêu nhân, cũng từng mơ ước bản thân có một đầu robot biến hình mặc mình điều khiển, lúc này không ngờ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kia cũng có ngày thành sự thật?.
Dù Vô Song không biết con robot này có dùng được hay không mà thôi.
........
Vô Song cho dù bị thương nhưng nội lực của hắn đã hồi phục một phần, hắn đương nhiên đủ tự tin xử lý một cái nhị lưu cao thủ, cho dù bị dồn đến đường cùng hắn vẫn có thể dùng Quỳ Hoa Bảo Điển bỏ chạy, an nguy liền là không lo.
Chính vì tự tin vào thực lực của mình, Vô Song mới dám lấy Cổ Đại Ngưu làm át chủ bài.
Đây giống như một cuộc làm ăn không vốn vậy, thắng hắn đương nhiên có thểm một loại thủ đoạn.
Thua hắn lại càng sẽ không mất gì.
Nói ra thì có chút tàn nhẫn, nhưng tiểu tử Cổ Đại Ngưu này cùng Vô Song vốn không quan hệ, nếu người này không có khả năng cho hắn sử dụng, hắn căn bản sẽ không có trách nhiệm bảo vệ hay lo lắng cho Cổ Đại Ngưu.
Nếu Cổ Đại Ngưu ngay từ đầu đã là đội viên trong đoàn đội của Vô Song thì cho dù hắn phế vật hơn nữa Vô Song vẫn sẽ một đường kéo hắn đi, nhưng Cổ Đại Ngưu không phải.
......
Ở bên ngược lại, đội ngũ của Đường Vô Lệ cũng phát hiện ra cao thủ bên Vô Song lao tới, lập tức cũng hành động.
Cái gì gọi là đại thế lực?.
Đại thế lực liền đại diện tiền tài, quyền lực, danh vọng cùng thực lực chân chính.
Cũng như Sử Văn Tiến, Đường Vô Lệ khi tiến vào Vương Bản Sơn cũng có trợ lực.
Bản thân đi ra từ đại thế lực, con đường của bọn họ liền dễ dàng hơn người khác rất nhiều.
Nếu chín tên nhất lưu cao thủ kia đều là Đông Xương tinh anh gửi đến đi cùng Sử Văn Tiến thì ba cái nhất lưu cao thủ trong đồng đội Đường Vô Lệ kia chính là thiên tài đến từ chi thứ của Đường gia.
Đường gia trải qua vài trăm năm căn bản sẽ không phải là một cái tiểu gia tộc, một gia đình với một người cha cùng ba đứa con, căn bản sẽ không ai tin?.
Đường Môn là bá chủ Ba Thục, có vô số sự vụ phải xử lý sao có thể chỉ có từng đó người?, ngoại trừ đám nô bộc ra Đường Môn không thiếu các chi thứ.
Tất nhiên khoảng cách về quyền lực giữa chi thứ cùng chi trưởng là rất lớn.
Ba người này lần lượt gọi là Đường Phong, Đường Dần cùng Đường Ngạo.
Thân là cao thủ đến từ Đường gia, là cao thủ hàng đầu trong cùng thế hệ trực thuộc gia tộc, ba người này chắc chắn không yếu, hơn nữa đều là... sát thủ.
Trong ba người, Đường Phong giống Đường Vô Lệ, phong cách chiến đấu theo dạng cận chiến, trên tay hắn có hai miếng giáp bảo vệ, khuôn mặt có phần trưởng thành trước tuổi, mái tóc màu đen phiêu hốt trong gió.
Đường Dần đầu trọc, thân hình cực kỳ to béo, vũ khí của hắn là một cây đại chùy lớn với vô số gai nhọn, loại người như Đường Dần vừa nhìn cũng biết là cao thủ thiên về sức mạnh.
Người cuối cùng là Đường Ngạo, cũng là người mạnh nhất trong ba cái nhất lưu cao thủ ở đây, thậm chí thực lực của hắn... có thể xếp trong 10 vị trí đầu của Tiềm Long Bảng.
Đường Ngạo cực kỳ vô danh, căn bản không ai biết đến tên hắn chỉ bởi hắn là người chi thứ, không được phép tề danh cùng chi trưởng mà thôi.
Đường Ngạo năm nay 18 tuổi, hắn từ 13 tuổi đã đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, trải qua 5 năm hắn tiếp nhận 47 nhiệm vụ, lớn có nhỏ có. Trong toàn bộ 47 nhiệm vụ này hắn hoàn thành 38 nhiệm vụ, 6 nhiệm vụ nhờ trưởng bối hiệp trợ, cùng 3 nhiệm vụ thất bại.
18 tuổi, số Tông Sư chết trên tay hắn.. là ba người.
Khi không có Đường Vô Lệ ở đây, Đường Ngạo liền là thủ lĩnh của đoàn người.
Ba người tự thành trận hình, bảo vệ thiếu nữ ở giữa, đồng thời ánh mắt Đường Ngạo lóe lên.
“A Dần, ngươi giải quyết tên to béo nhất lưu cao thủ kia”.
Ý của Đường Ngạo tất nhiên là Hùng Bì.
Tiếp theo Đường Ngạo nhìn về phía đám người Mộ Dung Ảnh – Tây Môn Tuyết, liền liếm liếm đôi môi.
“Một cái nhất lưu, ba cái nhị lưu. Đường Phong ngươi chọn bên nào?”.
Đường Phong hơi hơi tiêu sái vuốt mái tóc đen dài mỉm cười.
“Ngạo ca, ta không thích đánh với nữ nhân, Ngạo ca xử lý cô ta đi”.
Đường Ngạo cũng gật đầu, ánh mắt lóe lên sát khí.
Bất quá khi Đường Phong lao về pía ba người Tây Môn Tuyết – Hắc Báo cùng Mặc Vân thì Đường Ngạo ánh mắt hơi hơi lạnh lại.
Hắn nhìn thấy.... Cổ Đại Ngưu đang chạy đến, đồng thời trên vai Cổ Đại Ngưu đang để một cái tóc trắng thiếu nữ ngồi lên.
Bình thường thì Đường Ngạo không quan tâm cho lắm, dù sao Cổ Đại Ngưu trong mắt hắn quá yếu, loại người chỉ dùng man lực như Cổ Đại Ngưu thì đánh ai?.
Tuy nhiên lúc này Đường Ngạo nhìn chằm chằm vào Vô Song.
Đường Vô Lệ là thiên tài, hắn nhìn ra Vô Song đặc biệt, hắn nhớ mặt Vô Song.
Đường Ngạo tất nhiên cũng là thiên tài, hắn cũng nhìn ra Vô Song đặc biệt.
Bọn họ... là người đồng đạo, là cao thủ dùng ám khí. Loại cảm giác này chắc chắn không sai.
Đường Ngạo không dám để một cao thủ ám khí tiến tới nơi đây bởi nữ nhân đằng sau hắn rất đặc biệt.
Nàng là một cái nhị lưu cao thủ, nhị lưu cao thủ trong cuộc thi này không có giá trị gì cả, trừ khi có đặc dị tài năng.
Tất nhiên cô gái này không có cái gì đặc dị tài năng, chỉ là nàng cũng họ Đường.
Đường Tiếu Tâm – 13 tuổi. Đường gia dòng chính cũng là Đường Môn tiểu công chúa.
Nếu Đường Tiếu Tâm xảy ra việc gì, Đường Ngạo nghĩ đến mà tê cả da đầu.