Hoắc Thanh Đồng nàng luôn luôn cho người khác một loại cảm giác giống hệt cái tên của nàng.
Hoa hồng rất đẹp, hoa hồng đen lại càng thêm mị hoặc bất quá hoa càng đẹp thì gai của nó càng đau, Hoắc Thanh Đồng cùng với bộ hắc giáp kia luôn luôn ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài.
Hoắc Thanh Đồng là đóa hoa Hắc Mân Côi của Thiên Ý Thành, nàng là đóa Hắc Mân Côi xinh đẹp mà đầy mạnh mẽ chỉ là... nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân, nữ nhân cho dù mạnh mẽ thế nào cũng có lúc yếu đuối.
Nam nhân còn có thể rơi lệ thì nữ nhân lại càng có thể khóc lớn việc này căn bản chẳng có gì lạ.
Lúc này có lẽ là lúc Hoắc Thanh Đồng cực kỳ yếu đuối, thân thể mảnh mai kia ngồi trên giường Vô Song thỉnh thoảng cứ khẽ rung lên kéo theo cả bộ hắc giáp cũng nhè nhẹ rung động theo.
Nhìn Hoắc Thanh Đồng ngồi đó, Vô Song thật sự muốn ngồi xuống bên cạnh nàng, không làm gì cả.
Hắn muốn ngồi đó im lặng ở bên nàng, muốn cho đóa Hắc Mân Côi xinh đẹp kia một điểm tựa, bất quá hắn rốt cuộc không có cử động, hắn không có làm vậy.
Hắn cùng Hoắc Thanh Đồng vốn không là gì cả hơn nữa Vô Song biết nếu Hoắc Thanh Đồng không tự bỏ đi lớp gai trên người mình, nàng liền sẽ không tỏ ra bản thân yêu đuối, nàng liền sẽ không để ai bước vào vòng tròn nội tâm của chính mình.
Trong căn nhà đơn sơ dựng trên Quỷ Khu của Vô Song, thời gian lặng lẽ trôi qua, để rồi chẳng biết qua bao lâu Hoắc Thanh Đồng mở miệng, lại là một câu nói không đầu không đuôi.
Nữ nhân này thật sự rất rất nên phải học lại về chủ ngữ vị ngữ.
“Đã từng thích ai chưa?”.
Nàng đột nhiên hỏi sau đó cũng tự trả lời, lại là nụ cười nửa khuôn mặt có chút mê người kia.
“Ta thật sự là phí lời, tiểu tử ngươi mới 11 tuổi thì biết gì yêu với thích?”.
Vô Song đang cảm thấy mình rõ ràng bị coi thường, hắn năm nay đúng là 11 tuổi thật nhưng bản thân đã có thể coi là cao thủ tình trường, nào có đến mức như nàng nói?.
“Đừng nói với ta, Vương Hạo là nam nhân của ngươi nhé?”.
Nhìn Hoắc Thanh Đồng lúc này thì có lẽ đây là lý do duy nhất mà Vô Song có thể nghĩ ra, ngoại trừ việc Vương Hạo là nam nhân của nàng ra thì còn có thể là lý do nào khác?, còn nguyên nhân nào làm nữ nhân này tỏ ra một mặt yếu đuối đến như vậy?.
Thật ra Vô Song cũng không biết, Hoắc Thanh Đồng đến đây ngoài việc gửi thư cho Vô Song ra, nàng còn đến vì Vô Song quá nhỏ, hắn dù sao cũng chỉ là đứa bé 11 tuổi, ít nhất khi đối mặt với một đứa bé như vậy bản thân Hoắc Thanh Đồng có thể cảm thấy thoải mái, nàng có thể bỏ đi lớp vẻ ngoài kia của mình cho dù chỉ là... một chút mà thôi.
“Vương Hạo... có thể coi là tiền bối của ta, huynh ý lớn hơn ta 2 tuổi, năm đó khi ta tiến vào Thiên Ý Thành bản thân Vương Hạo sư huynh giúp ta rất nhiều, ta coi huynh ý như anh ruột của mình vậy”.
“Vương Hạo huynh ấy tên thật là Vương Thiên Hạo, là đại ca của Vương Thiên Hổ đồng thời là con trưởng của trưởng lão Vương Thiên Nhất, nếu tính ra có lẽ huynh ấy cũng có chút liên quan đến ngươi”.
Nghe Hoắc Thanh Đồng nói đến đây chính Vô Song cũng bị giật mình, hắn biết Vương gia là đại gia tộc thuộc hàng lớn nhất của Vương Bản Sơn cùng Thiên Ý Thành vì vậy người ở đây họ Vương rất nhiều nhưng hắn tuyệt không nghĩ đến Vương Hạo lại là con ruột của Vương Thiên Nhất trưởng lão cùng đại ca của Vương Thiên Hổ.
Trong cảm nhận của Vô Song, cho dù là Vương trưởng lão hay là Vương Thiên Hổ đều có ấn tượng không hề tệ chính vì vậy hắn cũng có chút trầm mặc, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hoắc Thanh Đồng, hắn đang đợi nàng nói tiếp.
Hoắc Thanh Đồng lúc này một vay vẫn cứ gặt lên mặt, cả người tựa về phía sau, bờ môi hơi hơi run rẩy.
“Ta từ bé đến lớn đều là con trưởng, ta lại càng không có anh trai, càng không có người vì ta ra mặt, sẽ không có người nuông chiều ta, Vương Hạo đại ca chính là người đầu tiên “.
“Cha ta được người đời gọi là chiến thần của dân tộc, ông là tượng đài bất diệt của cả một dân tộc bất quá cũng chính vì vậy ký ức của ta với phụ thân rất nhạt, trong lòng ta đối với phụ thân tuyệt đối là kính nhiều hơn yêu”.
“Khi ta đặt chân đến trung nguyên lúc đó ta rất sợ, bất cứ thứ gì cũng làm ta lo lắng thậm chí là sợ hãi, năm đó khi ta tiến vào Vương Bản Sơn, khi ta vượt qua Tu La Thí Luyện của Thiên Ý Thành đều là Vương Thiên Hạo huynh ấy giúp đỡ ta, huynh ấy đã dìu dắt ta rất nhiều, nếu không có Thiên Hạo có lẽ cũng không có Hoắc Thanh Đồng ngày hôm nay”.
Tiếp theo Vô Song có thể cảm nhận được, cơ thể Hoắc Thanh Đồng một lần nữa khẽ run lên, nàng rốt cuộc ngồi thẳng người dậy, mắt nhìn chằm chằm vào Vô Song, khóe miệng xuất hiện một nụ cười đắng chát.
“Ngươi biết không, Vương Thiên Hạo ca ca... nói thích ta. Huynh ấy nói muốn ta làm nữ nhân của huynh ấy... “.
“Mới chỉ vài canh giờ trước thôi, huynh ấy vẫn còn đang tỏ tình với ta.... “.
“Ngươi nói xem một chút, Thiên Hạo ca ca đối với ta tốt như vậy thậm chí đã cứu mạng ta không ít lần, vì cái gì.... vì cái gì khi đó ta lại không đồng ý... vì cái gì?”.
“Sau đó... Thiên Hạo ca ca liền đi rồi... huynh ấy ra đi mãi mãi rồi, huynh ấy lại cứu mạng ta một lần nữa bất quá... cũng bồi luôn mạng của mình theo rồi, ngươi nghĩ... huynh ấy có phải là một thằng khờ không?”.
Vô Song chỉ im lặng không đáp, hắn căn bản không biết đáp gì cả, hắn chỉ biết nếu hắn thật sự rơi vào trường hợp của Vương Hạo hắn có lẽ cũng làm như vậy.
Tình yêu không có đúng và sai, tình yêu vẫn luôn là sự khờ khạo, sự khờ khạo bắt đầu từ tận bên trong trái tim, sự khờ khạo này được gọi là chân tâm, được gọi là chân tình.
Vương Thiên Hạo không có sai, Hoắc Thanh Đồng nàng cũng không có sai, sai chỉ là hai người không có duyên phận mà thôi.
Trên chiếc giường gỗ của Vô Song, Hoắc Thanh Đồng từ từ nhắm mắt lại để hai hàng lệ lăn dài trên khuôn mặt của nàng, sau đó nàng mỉm cười, một nụ cười rất nhạt.
Nàng đứng lên đầy mạnh mẽ cùng ngạo khí, một tay đưa ra nhẹ xoa mái tóc trắng của Vô Song, tiếng bước chân vang lên ‘cộp cộp’, nàng chậm rãi đi ra ngoài cửa.
“Mẹ ta từng nói nữ tử vốn nên khóc vốn nên cười nhưng vì nhà không có nam tử kế nghiệp ta liền phải đóng vai nam tử “.
“Mẹ ta nói nam tử khóc là lệ đổ trong tim vì vậy ta không thể khóc, có những lúc không ngăn cản được nước mắt rơi xuống ta đều sẽ ngửa cổ lên, hy vọng những hàng lệ kia có thể chạy ngược lại nơi khóe mắt”.
“Vương Thiên Hạo chết rồi, huynh ấy vì ta mà chết, một kẻ khờ không hơn không kém, vì nữ nhân không yêu mình mà chết đi, thực sự quá ngu ngốc”.
Không biết là nàng đang nói cho Vô Song hay đang nói với chính mình, thân ảnh kia dần dần đi xa khỏi tầm mắt Vô Song, trong màn đêm kia cái thân ảnh của nàng có chút cô liêu.
Vô Song đứng đó nhìn theo nàng rời đi rồi nhẹ thở ra một hơi, hắn cũng không có đuổi theo nàng, hắn và nàng từ đầu đến cuôi vốn không có gì cả, Hoắc Thanh Đồng đã quá quen với mạnh mẽ, đã quá quen với gặm nhấm nỗi đau kia một mình, nếu Vô Song hay bất cứ ai không vượt qua được lớp gai nhọn bên ngoài của đóa hoa hồng đen mỹ lệ kia thì... tất cả những hành động khác chỉ là sự khinh nhờn với nó.
Vô Song không rõ trong Hắc Địa xảy ra cái gì nhưng hắn có thể cảm thấy, ngày mai là một ngày tuyệt đối không yên bình.
Trong ngực Vô Song hiện nay vẫn là hai phong thư của Viên Tĩnh cùng Mạc Sầu bất quá hắn không có mở ra, dùng một tay đặt lên ngực mình, khóe miệng Vô Song hơi hơi cong lên.
Hắn rất muốn biết Viên Tĩnh viết gì, rất muốn biết Mạc Sầu gửi gì đến cho hắn chỉ là... trước một cái Hắc Địa thần bí kia bản thân Vô Song không dám mở ra đọc, hắn sợ khi hắn đọc rồi hắn sẽ không còn đủ mạnh mẽ để đối mặt với thứ trong Hắc Địa kia.
Vô Song không phải người ngu, hắn cực kỳ thông minh.
Nếu tình hết những người trên chòi canh của thành phố đá bên dưới thì ở đó có tổng cộng 37 người.
Ngày hôm nay đã có 5 người ngã xuống đồng nghĩa với dưới Hắc Địa... thiếu binh lực.
Khi thiếu binh lực thì bất cứ ở đâu cũng vậy, bất cứ thời đại nào cũng vậy, binh lính không chính quy cùng tân binh sẽ được cử ra chiến trường dùng sinh tử để rèn luyện.
Hắn chậm rãi quay lưng lại, đặt hai bức thư kia lên trên bàn, nếu hắn có thể quay lại từ Hắc Địa hắn sẽ đọc, đây cứ coi như là phần thưởng của sự sống sót đi.
........
“Này, mày nghĩ gì như mất hồn thế?, lại nghĩ đến con bé nào rồi? “.
Đây là một giọng nói rất quen thuộc, mang theo vài phần trêu đùa, vài phần quan tâm.
Phong... mở mắt, hắn có chút ngơ ngác nhìn xung quanh, đập vào mắt hắn là Kiên đang lái xe ánh mắt hơi hơi liếc nhìn hắn, hai bên đường là nhà cửa san sát cùng xe cộ tấp nập như mắc cửi.
Theo thói quen Phong xoay cổ tay, ánh mắt liếc nhìn kim đồng hồ rồi thở ra một hơi, lúc này mới có 8h sáng, vẫn còn sớm chán.
“Chính tao còn không biết tao đang nghĩ gì thì mày biết sao nổi? “.
Lười biếng đáp lại câu hỏi của Kiên, ánh mắt nhìn về phía hai bên đường, trong mắt hắn hiện ra một cảm giác vừa lạ vừa quen.
Những con đường ở Việt Nam đối với Phong mà nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tính ra hắn mới về nước được chưa đến 2 tháng, trong thời gian này mà có thể mở được công ty riêng chính hắn cũng phải tự vỗ ngực động viên chính mình.
“Này Phong, có việc tao nghĩ mãi không hiểu, mày giúp tao giải thích xem dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên tại công ty, tao vẫn muốn làm rõ mấy thứ”.
Phong quay đầu lại nhìn Kiên, ánh mắt chớp chớp rồi một tay thản nhiên ấn xuống nút mở cửa kính xe, mặc kệ những cơn gió ngoài kia đánh lên khuôn mặt.
“Hỏi gì hỏi đi, hỏi dễ một chút, hỏi khó quá tao không trả lời đâu”.
Kiên một tay vẫn đang lái xe, miệng lúc này ngậm một điếu thuốc chậm rãi rít một hơi khói trắng rồi nhè nhẹ thở ra bên ngoài cửa sổ.
“Sao mày không ở lại Anh với ông già kia?, ban đầu tao tưởng mày về đây du lịch không ngờ mày lại lập công ty riêng, đừng bảo mày bỏ ông già rồi chạy về Việt Nam tính lập nghiệp? “.
Câu hỏi của Kiên vang lên làm Phong có chút im lặng.
Kiên nói không có sai chí ít nếu Phong ở lại Anh thì tương lai của hắn sáng hơn ở Việt Nam nhiều, trước mặt hắn là một tương lai thênh thang hơn nữa hắn là cô nhi, thân là cô nhi thì về đây làm gì?, còn cái gì níu kéo hắn đâu?.
Đối với chính bản thân Phong mà nói hắn ở bên Anh còn quen biết nhiều người hơn ở Việt Nam, suốt những năm tháng trong mái nhà trường hắn còn chẳng có nổi đến vài đứa bạn, rốt cuộc Việt Nam có gì khiến hắn quay lại?.
“Quan trọng gì đâu, ông già bên đó còn sống khỏe lắm còn lâu mới chết, cứ coi như tao về nước vùng vẫy vài năm rồi qua bên đó với ông già cũng không tính muộn, năm nay tao mới 31 còn trẻ chán”.
“À Kiên, quay xe đi, đến đường X, bệnh viện T”.
Kiên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn thằng bạn mình bất quá cũng không nói gì trực tiếp xoay vô lăng, chiếc xe bắt đầu chuyển hướng.
Đối với Kiên thì lời của Phong nói cũng không sai, dù sao hai đứa bọn hắn có đường lui, nếu có đường lui thì sợ gì không thử một chút, tự tay gây dựng cơ đồ cũng có cái thú của nó cho dù khó khăn hơn con đường được dọn sẵn nhiều về phần đến bệnh viện bản thân Kiên lại càng không hỏi thêm một câu, hắn biết đứa bạn này của mình muốn đi đâu.
Một trong những lý do lớn nhất để Phong về Việt Nam lần này là vì bệnh tình của cha hắn.
Phong sinh ra là cô nhi được nhà chùa thu nuôi từ đó hắn gọi sư chủ trì là cha, cả đời hắn cũng chỉ có một người cha này.
Đúng 8h15 phút, chiếc BMW của Kiên dừng lại trước cửa bệnh viên T, Kiên cũng không xuống xe chỉ là từ cửa xe ngoái đầu ra ngoài.
“Cần tao đợi dưới này không hay mày tự đi đến công ty?”.
Phong lúc này dùng hai tay phủi phủi bộ vest đen lịch lãm, quay đầu lại nhìn Kiên.
“Mày đi trước đi, dù sao tao với mày một trong hai đứa vẫn phải đến đúng giờ, trong hai sếp chỉ có một sếp được lười thôi, tao lười rồi chì may chăm đi”.
Kiên bật cười nhìn Phong sau đó cũng không nghĩ nhiều, chiếc BMW lại chậm rãi lùi lại rời khỏi cửa bệnh viện.
........
Trên chiếc giường lớn với đầy đủ trang thiết bị y tế có một lão nhân nằm đó, trên mũi còn gắn một máy thở oxy, bên cạnh là hai nữ y ta đang giúp ông kiểm tra sức khỏe.
Cửa phòng bệnh mở ra, trong bộ vest đen cùng sơ mi trắng Phong lặng lẽ bước vào, khi hai nữ y tá kia nhìn thấy hắn đều lập tức hơi hơi cúi đầu.
Bệnh viện T là một bệnh viện tư, chính vì nó là bệnh viện tư đồng nghĩa với việc bỏ ra càng nhiều tiền sự phục vụ càng chu đáo.
Nhìn vào lão nhân già nua nằm trên giường, da dẻ đã nhăn nheo đầy tàn nhang bản thân Phong trong ánh mắt xuất hiện một tia mất mát.
“Anh Phong, cụ vừa uống thuốc mới ngủ được một chút thôi”.
Phong nghe vậy bước chân hơi hơi khựng lại sau đó quay đầu nhìn xuống y tá kia.
“Tôi biết rồi, ra ngoài hết đi”.
Hai nữ y tá cũng không nói gì chậm rãi đi ra ngoài, cánh cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại.
Phong ngồi đó yên tĩnh đến lạ thường, hắn dùng hai tay nắm lấy tay sư chủ trì đầu cúi xuống, lúc này không ai biết Phong đang nghĩ gì cả, chỉ có thể thấy thân thể cao lớn kia cứ khẽ run run.
Người mà ai chẳng phải chết, ‘cha’ vẫn hay nói với hắn như thế.
Cha không muốn nhập thổ, cha muốn khi chết thì mang cha đi hỏa táng sau đó đặt ông dưới một gốc cây trong vườn chùa.
Lời cha nói hắn không có quên chỉ là hắn không chấp nhận được mà thôi.
Ở cái đất nước này hắn tự hỏi, ngoài cha ra còn ai níu kéo lấy hắn?.
“Cha, con đến thăm cha đây “.
“Cha biết không, lúc này con thật sự rất muốn nói xin lỗi cha, con của cha trường thành rồi nhưng cũng không phải là một người tốt như cha mong muốn, con rất xấu, rất xấu, cha... người tỉnh dậy đánh con đi, người mắng mỏ con đi”.
“Cha nói làm người ai mà không phải chết, cha nói đến bệnh viện chỉ là phí tiền, cha nói chùa của chúng ta không lớn làm cái gì cũng phải tiết kiệm một chút”.
“Không biết cha có nhớ không, năm con 16 lần đầu có cái được gọi là tiền lương, lúc đó con liền về chùa thăm cha, lần đầu tiên mua tặng cha một bộ quần áo, lần đầu tiên vui vẻ và hạnh phúc đến thế nhưng con biết... cha cất bộ quần áo đó kỹ lắm, nếu không phải là ngày lễ tết cha nhất định không mặc, mỗi năm cha lại lấy ra ngắm một chút”.
“Trong chùa đều coi con là thứ chướng tai gai mắt cũng chỉ có cha bảo vệ con, cũng chỉ có cha nhất mực đưa con đi học, cho con đến trường, cũng vì con mà rất nhiều người nói xấu cha, vì con đi học mà nhà chùa chúng ta phải làm thêm rất nhiều, rất nhiều việc vậy mà ngày đó con oán cha ghê lắm, con ghét làm việc lắm, con cũng tự ti vì cha lắm”.
“Lúc trước con không có gì để báo đáp cha... hiện nay có rồi thì con lại chẳng thể báo đáp cha, muốn cha đánh con, mắng con cũng không được nữa “.
Cứ ôm lấy cánh tay già nua kia như vậy, Phong gục đầu trên giường bệnh của cha, ngày hôm nay là ngày công ty đi vào hoạt động, hắn thật sự muốn cha đến xem, muốn cha đến nhìn, muốn cha biết bản thân cha không có sai, ít nhất hắn cũng muốn để cha biết đứa con kia cũng đã là một người thành công, muốn cha nhìn thấy hắn trưởng thành, đáng tiếc điều ước của hắn không thể thành sự thật.
Đứng dậy, nhìn đồng hồ, 9h sáng.
Chỉnh lại quần áo, lau đi dấu hiệu của sự ướt át trên khuôn mặt, Phong đứng đó cúi đầu thật sâu với sư chủ trì rồi quay đầu rời đi.
Mỗi lần đến đây hắn đều sợ, đều sợ một ngày cha vĩnh viễn rời khỏi nhân thế cho dù hắn biết chắc ngày đó không còn xa nữa.
Mỗi lần đến đây nhìn cha hắn đều lấy hết can đảm của bản thân, đã có rất nhiều lần hắn chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn ông cụ, hắn sợ lắm... ông cụ còn không nhớ hắn là ai.
Hắn vẫn còn nhớ như in cái giây phút quặn đau ở ngực, cái giây phút xung quanh hắn chỉ có bóng tối.
Hắn sợ... hắn sợ gặp cha khi cha thức, hắn sợ nhìn thấy cha yếu đuối, hắn sợ nhìn thấy bản thân mình yếu đuối.
Cứ vừa đi vừa nghĩ, Phong bước đi trên hành lang có chút vắng vẻ, hắn thậm chí còn không nhìn đường để rồi trên cái hành lang này, có một người khẽ đụng vào hắn.
Phong nhẹ quay đầu lại, hắn có thể thấy cô gái vừa va vào hắn rất vội, cô gái đi thẳng về phía trước thậm chí không dừng lại, đương nhiên giữa dòng đời này người va vào người là việc không thể nào tránh được cũng như hai đường thẳng giao nhau mà thôi, gặp nhau một lần rồi mãi mãi rời xa, nào cần quan tâm?.
Đứng lặng trên hành lang, nhìn theo bóng dáng kia, Phong khẽ lắc đầu rồi chậm rãi rời đi, hắn cũng không biết cũng giống như năm đó dưới lớp sơ mi trắng kia, vết bớt trên cánh tay phải lại chậm rãi sáng lên.
.........
Vô Song bật dậy khỏi giường gỗ cơ thể nhỏ nhắn của hắn run lên bất quá so với lần trước hắn hiện nay bình tĩnh hơn nhiều, hắn lại mơ thấy một mảng ký ức bị che đi, lại có một mảnh xám bị hắn mở ra bất quá hắn có chút không hiểu là... tại sao giấc mơ thứ hai lại cách giấc mơ thứ nhất xa đến thế?.
Thở ra một hơi nhọc khí, cái giấc mơ thứ hai này quả thực làm Vô Song không muốn nhớ lại, nó chân thực đến nỗi như chính hắn tự mình trải nghiệm lại một lần nữa vậy, hắn lại được gặp cha...
“Trên mặt ngươi có nước mắt kìa, đi ngủ mà cũng có thể khóc?, là khóc vì không phục?, là khóc vì cảm thấy bị bắt nạt?, là không đồng ý việc bản tọa đưa ngươi đi đào khoáng?”.
Vô Song nghe thấy giọng nói này lập tức giật bắn cả người, hắn lập tức quay đầu lại, hắn nhìn thấy Kim Hộ Pháp đang ngồi đối mặt với hắn, ánh mắt của nữ nhân này nhìn chằm chằm vào Vô Song.
Vô Song hiện nay cũng không phải là không biết gì về Thiên Ý Thành nữa, hắn biết trước mặt mình là người sánh ngang cùng Viên Thừa Chí, ngũ tuyệt cường giả của Thiên Ý Thành.
Về phần cái nước mắt kia không nói cũng biết tuyệt đối là do giấc mơ của bản thân, hắn vội dùng một tay quẹt qua mặt mình, sau đó cúi đầu với Kim hộ pháp.
“Tiền bối không phải như vậy, ta...”.
Đáng tiếc người trước mặt căn bản cũng không quan tâm Vô Song giải thích, nàng đơn giản chỉ là đứng lên hướng ánh mắt lạnh lùng về phía hắn.
“Bản tọa không cần ngươi giải thích, nếu ngươi đã cảm thấy không thích đi đào hắc thiết thì bản tọa thành toàn cho ngươi, ta đưa ngươi xuống Hắc Địa “.
Kim Hộ Pháp nói xong liền bỏ đi, chỉ khi vị hộ pháp này rời đi Vô Song mới nhận ra một việc, trên bộ hoàng kim giáp của nàng dĩ nhiên có rất nhiều thứ màu đen bám vào.
Vô Song có thể cảm nhận được, đây là máu, máu màu đen.
Màu sắc có thể không giống nhưng vị tanh của máu Vô Song liền không xa lạ gì.
Hắn lập tức rời giường, sau đó liền quan sát thấy một bọc đồ lớn đặt trên bàn gỗ của hắn, khi nhìn thấy bọc đồ này thân hình Vô Song hơi hơi run lên.
Bên trong là một bộ hắc giáp, Vô Song hắn đoán không có sai, ngày hôm nay hắn chính thức mặc lên người hắc giáp trở thành một thành viên của Hắc Ma.
Ở bên dưới kia... chỉ sợ đã thiếu rất nhiều người, về phần tại sao những người kia ngã xuống bản thân Vô Song liền không biết.
Mặc vào hắc giáp ánh mắt Vô Song liền lóe lên một tia thích thú, bộ hắc giáp này tuy cũng tương đối nặng nề nhưng chắc chắn nhẹ hơn hắc giáp của những Hắc Ma bình thường, ở phần nối giữa các chi hay các cơ cần vận động đều được phủ một lớp da màu đen co dãn mười phần khiến bộ hắc giáp này cũng không có cảm giác cứng nhắc, đây có lẽ là một bộ hắc giáp thiên hướng tốc độ... thậm chí đây là bộ hắc giáp được làm riêng cho Vô Song.
Mặt trời đã lên trên Quỷ Khu, trong bộ hắc giáp, trong thân phận Hắc Ma bản thân Vô Song chậm rãi tiến xuống doanh trại bên dưới.
Đi đến cửa trại người đợi hắn là Hoắc Thanh Đồng, nhìn nàng lúc này căn bản không có bất cứ ai nhận ra nàng là nữ nhân hôm qua còn khóc trong phòng Vô Song, hai người dĩ nhiên đối lập hoàn toàn.
Nàng đứng đó nhìn Vô Song từ đầu đến chân rồi hơi hơi gật đầu, cơ thể xoay lại đi vào trong doanh trại.
Lại bước theo Hoắc Thanh Đồng, Vô Song lúc này liền có thể cảm nhận được doanh trại rất khác.
Ở trung tâm doanh trại hiện nay có một đài cao đang rực cháy, xung quanh đài cao là hàng trăm Hắc Ma đang đặt một tay vào trái tim của mình, thân thể đứng thẳng tắp như những cây trường thương hướng lên giữa trời.
Cái không khí nghiêm trang này cũng ảnh hưởng đến Vô Song, hắn bất tri bất giác cũng bắt chước những người này, Vô Song đương nhiên hiểu việc gì xảy ra, đây là... hỏa táng.
Những Hắc Ma bị chết ở Hắc Địa hay Quỷ Khu đều sẽ không chôn dưới mặt đất, sẽ không nhập thổ.
Bọn họ khi tiến vào Quỷ Khu liền làm người của Quỷ Khu, khi chết không về với đất mà hướng lên trời.
Lửa đỏ đốt thân xác kia thành tro còn lại chỉ là khí phách nam nhi.
Gió nổi đưa tro tàn bay cao, chỉ để lại ký ức không thể xóa nhòa.
Người ra đi đầu không nghoảnh lại.
Lính ra trận thây ngựa bọc xương.
Bia không tên không phải không nhớ.
Khắc trong lòng vạn kiếp không phai.
.........