Mai Siêu Phong dừng chân ở Hoa Sơn có thể coi là không nguy hiểm.
Tại Hoa Sơn ngoại trừ yếu tố bất ngờ không thể phán định là Phong Thanh Dương ra, tại Hoa Sơn còn ai có thể làm đối thủ của nàng?.
So với Mai Siêu Phong thì trạng thái của Lý Thu Thủy... phải nói là dở khóc dở cười hơn nhiều lắm.
Lý Thu Thủy nơi dừng chân là đại mạc, là Mông Cổ.
Một thân hồng y, bước trên sa mạc, có thể nói tâm trạng Lý Thu Thủy hiện tại không tôt đẹp gì.
Nàng ghét cái không khí đáng ghét này, cái nóng của đại mạc.
Cũng may là hiện tại có một việc tương đối thú vị làm nàng quên đi cảm giác nóng khô rát này.
Nàng nhìn thấy một cái cô nương thú vị, gọi là Lý Văn Tú.
Vì cô nương này, Lý Thu Thủy liền quyết định dành thời gian cho nàng, tạm thời cũng lười để ý đến Vô Song.
Nàng không giống Mai Siêu Phong, nàng cường đại.
Nàng cường đại đến mức Vô Song có thể không cần lo lắng, trừ khi nàng mạo phạm đế vị cao thủ nếu không thiên hạ mặc nàng đi ngang.
Ngoại trừ Cửu Âm Chân Kinh ra, Lý Thu Thủy trong người còn có Nhiên Đăng.
Vô Song tu luyện Nhiên Đăng Bảo Điển cũng không phải để cho có mà chính là tặng cho nữ nhân của mình.
Nhiên Đăng Bảo Điển đương nhiên không hoàn mỹ, nó có tác dụng phụ rất lớn, người luyện Nhiên Đăng Bảo Điển sẽ có nội lực cực kỳ khủng khiếp nhưng nội lực cũng rất loãng không hề tinh thuần.
Lần đó gặp Nhiên Đăng Cổ Phật, Vô Song phải công nhận nội lực người này còn mạnh hơn cả chính bản thân Vô Song, nội lực vô đối trong hàng ngũ tuyệt, đến cả đế vị có khi cũng so không nổi nhưng mà nội lực khủng khiếp như vậy nhưng đối chưởng với Vô Song vãn bị vây vào hạ phong.
Bản thân Nhiên Đăng Bảo Điển liền sẽ tạo ra Nhiên Đăng, mang Nhiên Đăng nhập vào thân thể thuộc hạ sau đó lập tức khiến nội lực thuộc hạ nắm giữ Nhiên Đăng trở nên mạnh mẽ.
Đây có thể nói là kỳ công trong thiên hạ, kỳ công chỉ thuộc về Nhiên Đăng Cổ Phật nhưng loại kỳ công này cũng hại chính hắn.
Phải làm rõ một chút về Nhiên Đăng Bảo Điển, đầu tiên Nhiên Đăng Bảo Điển thật ra không có ‘tầng’, cũng không có cảnh giới, quy tắc thứ nhất của Nhiên Đăng Bảo Điển là ngưng tụ Nhiên Đăng Chân Lực rồi kết tinh thành Nhiên Đăng, mang Nhiên Đăng truyền vào người khác.
Quy tắc thứ hai, sau khi Nhiên Đăng truyền cho người khác liền coi như mất hoàn toàn Nhiên Đăng Chân Lực, phải tiếp tục ngưng tụ Nhiên Đăng Chân Lực thành Nhiên Đăng thứ hai bất quá ngưng tụ Nhiên Đăng lần hai khó hơn ngưng tụ Nhiên Đăng lần một nhưng Nhiên Đăng lần hai lại mạnh hơn Nhiên Đăng lần một, cung cấp lượng nội lực nhiều hơn.
Quy tắc thứ ba, một người trong cơ thể chỉ tồn tại một Nhiên Đăng tức là mỗi người một đời chỉ có thể truyền Nhiên Đăng một lần.
Quy tắc cuối cùng, càng cô đọng nhiều lầm Nhiên Đăng, trữ lượng nội lực càng tăng nhưng chất lượng nội lực càng loãng.
Vì chất lượng nội lực càng tăng dẫn đến năng lượng trong Nhiên Đăng lần sau vượt qua lần trước nhưng cũng vì chất lượng nội lực càng giảm mà quá trình tịnh hóa nội lực càng tăng dẫn tới Nhiên Đăng lần sau cô đọng mất nhiều thời gian hơn lần trước.
Nhiên Đăng Bảo Điển là con dao hai lưỡi, nó có tạo nên một siêu cường môn phái nhưng cũng hủy đi một đế vị cao thủ, Vô Song chư bao giờ cho rằng Nhiên Đăng Cổ Phật không thể chạm tới đế vị.
Nhiên Đăng Bảo Điển là kỳ công, Vô Song công nhận nhưng bảo hắn tu luyện hắn liền phải xem xét bất quá thiên hạ có một thứ gọi là công pháp kết hợp ví dụ Lăng Ba Vi Bộ cùng Bắc Minh Thần Công hay chính Lăng Ba Vi Bộ cùng Lục Mạch Thần Kiếm.
Trên đời có hai bộ nội lực có thể bổ trợ cho Nhiên Đăng Bảo Điển, một là Dịch Cân Kinh hai là Cửu Dương Thần Công.
Dịch Cân Kinh chuyên tịnh hóa nội lực, nội lực chứa đầy tạp chất chỉ cần tu luyện Dịch Cân Kinh liền hoàn toàn không lo.
Về phần Cửu Dương Thần Công thì sao?, Cửu Dương Thần Công lại chuyên cô đọng nội lực.
Cửu Dương Thần Công có tổng cộng 10 tầng, mệnh danh Thập Dương.
Mỗi tầng liền ngưng tụ ra được ‘Dương’, luyện đại thành 10 tầng liền hình thành ’Thập Dương’.
Muốn ngưng tụ Dương của Cửu Dương yêu cầu nội lực càng ngày càng lớn, nhưng mỗi lần ngưng tụ xong thì chất lượng nội lực lại càng tinh thuần.
Nhiên Đăng Bảo Điển cùng Cửu Dương Thần Công chính là đi ngược lại hoàn toàn với nhau, Cửu Dương Thần Công có thể làm Nhiên Đăng Bảo Điển không còn khuyết điểm, Nhiên Đăng Bảo Điển lại giúp Cửu Âm Thần Công đẩy nhanh quá trình hình thành ‘Dương’.
Dĩ nhiên bởi Cửu Dương Thần Công chỉ có Thập Dương, Vô Song đời này trừ khi muốn tự giảm thực lực của mình, hắn cũng chỉ nên tạo ra Thâp Đăng.
Vô Song nắm giữ cả Dịch Cân Kinh cùng Cửu Dương Thần Công trong tay nhưng mà hắn không chọn Dịch Cân Kinh, hắn lựa chọn song song tu luyện Cửu Dương Thần Công cùng Nhiên Đăng Bảo Điển.
Trong thời gian 1 năm cuối cùng ở doanh trại Mông Cổ, Vô Song thành công ngưng tụ Nhị Đăng.
Đăng thứ nhất tặng cho Lý Thu Thủy, Đăng thứ hai tặng cho Niệm Từ.
Lý Thu Thủy thật ra không cần Nhiên Đăng bởi sớm muộn nàng cũng có thể đuổi kịp Thiên Sơn Đồng Lão khi trước nhưng mà Vô Song muốn thêm một bước đảm bảo, vững vàng ổn định chiến lực của nàng ở 12 tinh.
Với Niệm Từ, Vô Song là lo lắng cho nàng, hắn không cần Niệm Từ vì mình làm bất cứ thứ gì, hy sinh bất cứ cái gì thậm chí cũng chẳng cần nàng nắm giữ tuyệt thế võ công, hắn đơn thuần muốn bảo vệ nàng.
Mục Niệm Từ không có võ công của Lý Thu Thủy, không có thân pháp của Mai Siêu Phong, cũng chẳng có khả năng của Hoàng Dung, Vô Song lo lắng nhất chính là Niệm Tự.
Hắn biết Nhiên Đăng càng về sau gia tăng nội lực càng lớn nhưng mà hắn vẫn quyết định tặng Nhiên Đăng thứ hai cho Niệm Từ, cũng chỉ mong nàng có thể an toàn, có thể đợi Vô Song đến đón ngoài ra hắn thực sự không mong mỏi gì hơn.
_ _ _ __ _ _ _ _
Quay lại với Lý Thu Thủy, nàng thực sự cực kỳ hứng thú với thế giới này bởi theo Vô Song, tại thế giới này còn 1 nàng khác, hơn nữa chỉ sợ thực lực không dưới nàng.
Cái này có thể không hứng thú sao?, không kích động sao?, bằng tính cách của Lý Thu Thủy nàng thực sự muốn tìm ‘nàng’ khác kia thử xem ai cao ai thấp.
Nàng có đầu óc, cũng có thừa thực lực, nàng muốn tìm Thiên Long Giáo vốn là việc dễ dàng vì vậy nàng mặc định bỏ việc này ra khỏi đầu, nàng mục tiêu là thăm thú thế giới này, đồng thời nếu có thể thì cũng nhanh chóng tìm tới Niệm Từ, nàng cũng hiểu trong 4 người, Niệm Từ là người không an toàn nhất.
Lý Thu Thủy hạ xuống khu vực đại sa mạc, nàng cũng không như Mai Siêu Phong, nàng lập tức đi tìm cư dân xung quanh, sau đó liền dễ dàng biết được mình đang ở vùng Nội Mông.
Nội Mông là nơi nào?, đại khái là trực thuộc phạm vi bên trong của Mông Cổ tức là Bắc Cương của nhà Thanh hiện nay.
Tiếng Mông Cổ bản thân Lý Thu Thủy đương nhiên cũng biết, nàng có thể coi là bậc thầy ngôn ngữ, nàng có thể nói được tiến Hán, tiếng người Liêu, Kim, tiếng Tây Hạ, tiếng Ba Tư, tiếng Mông Cổ.
Trong các đại quốc, chỉ có tiếng Thiên Trúc, dùng chữ Phạm để viết thì nàng không hiểu mà thôi.
Ở thế giới của nàng, nàng có một năm cùng Vô Song ở tại ngay địa phương này, tuy hai thế giới không hẳn là giống nhau nhưng Lý Thu Thủy vẫn cảm thấy một tia thân quen.
Nàng cảm thấy quen thuộc liền vô lo vô nghĩ, cứ theo ‘duyên’ mà đi.
Duyên của nàng chính là một cô bé, gọi là Lý Văn Tú.
Lý Văn Tú rõ ràng là người Hán, dĩ nhiên lại lớn lên ở Nội Mông, trong một dân tộc Mông Cổ gọi là Cáp Tát Khắc.
Người Cáp Tát Khắc cực kỳ thiện chiến, cùng hiếu võ, không kể nam nữ, 6-7 tuổi trở lên đều sống trên ngựa, am hiểu đủ loại vũ khí đặc biệt là tài bắn cung cùng đoản đao.
Một người Cáp Tát Khắc có thể đánh với một trăm người thường, còn một trăm người Cáp Tát Khắc thì có thể hoành hành đất Hồi Cương.
Tất cả những thông tin này, dĩ nhiên là Lý Thu Thủy đi hỏi, đương nhiên nghe xong nàng cũng không tin lắm, dù sao cũng chỉ là thủ đoạn lừa người, năm xưa nàng đối ngoại cũng tuyên bố ‘một binh sỹ Tây Hạ có thể trống lại cả trăm Hán Binh’, mấy cái lời nói này nàng từ xưa đến nay không tin.
Cái nàng quan tâm chỉ có Lý Văn Tú.
Dung mạo Lý Văn Tú không tính là mỹ nhân hoặc ít nhất trong mắt Lý Thu Thủy là thế nhưng mà Lý Văn Tú cốt cách tinh kỳ, là luyện võ kỳ tại, đây là Lý Thu Thủy chắc chắn.
Nàng vừa nhìn đã cảm thấy cô bé kia thiên phú rất tốt hơn nữa cũng họ ‘Lý’.
Đây là một cái thế giới hoàn toàn mới, Lý Thu Thủy coi như đang tha hương, lại đột nhiên gặp một nữ nhân cùng họ, là nữ tử người Hán duy nhất trong phạm vi xung quanh đây, trong lòng Lý Thu Thủy quả thật thấy lạ, hơn nữa càng quan sát Lý Văn Tú, nàng càng ngày càng thích cái cô bé này.
Lý Văn Tú ít nói, tính cách có chút trầm.
Lý Văn Tú không phải tuyệt thế mỹ nữ nhưng tạm gọi khuôn mặt cũng là ưa nhìn, tấm lòng cực tốt đồng thời vô cùng đảm đang.
Điều thú vị nhất mà Lý Thu Thủy phát hiện, Lý Văn Tú vậy mà yêu thầm một nam nhân gọi là Tô Phổ, nam nhân này... lại yêu một người khác không phải nàng.
Lý Thu Thủy sau 3 ngày quan sát Lý Văn Tú, rốt cuộc muốn đưa tay ra, muốn thu cô bé này làm nghĩa nữ đồng thời thu làm Tiêu Dao truyền nhân.
Theo lời Vô Song nói, Tiêu Dao Phái tại thế giới này cũng không khác Tiêu Dao Phái nàng biết chút nào, cũng là đang đi đến bước đường cùng.
Lý Thu Thủy bản ý liền không thích điều này, hiện tại Vô Song chính là Tiêu Dao Phái chưởng môn trong lòng nàng, trước đây nàng không quan tâm lắm đến Tiêu Dao Phái nhưng hiện tại theo Vô Song, nàng cũng lại không muốn phái Tiêu Dao hoàn toàn biến mất, nàng liền coi Lý Văn Tú làm nhân tuyển đầu tiên cho Tiêu Dao Phái.
Dung mạo tạm coi là đủ, thiên phú theo nàng đánh giá là rất tốt, về phần đa tài đa nghệ?.
Biết dùng kiếm, dùng đao, biết cưỡi ngựa bắn cung, biết nấu nương, giặt quần áo, lau nhà, quét nhà... trong mắt Lý Thu Thủy đây chính là đa tài đa nghệ.
Ba điểm đã đủ, thêm vào duyên phận một chữ ‘Lý’ cùng mối tình đơn phương của Lý Văn Tú, Lý Thu Thủy xác định muốn nhận cô bé này rồi.
Mang theo suy nghĩ của mình, đêm hôm đó Lý Thu Thủy lẻn vào bên trong nhà Kế lão.
Kế lão người này cũng biết võ công nhưng lại một mực che dấu, Lý Thu Thủy cũng lười để ý đối phương vì sao che dấu, dấu hay không dấu đều quá yếu trong mắt nàng, căn bản không khác gì nhai.
Lý Văn Tú là cô nhi, từ nhỏ liền sống với Kế lão.
Nếu Lý Văn Tú là nữ nhân người Hán duy nhất thì Kế Lão cũng là nam tính người Hán duy nhất tại đây.
Nàng lẻn vào bên trong nhà Kế Lão, đột nhiên lại thấy hai bóng người đến gần, nhận ra người nam tử trong đó, Lý Thu Thủy hơi mỉm cười rồi lại ẩn thân.
Nam tử này chính là người Lý Văn Tú yêu đơn phương gọi là Tô Phổ, nữ nhân bên cạnh không cần nói cũng biết, gọi là A Mạn.
Tô Phổ là đệ nhất dũng sĩ trong tộc, A Mạn thì lại là đệ nhất mỹ nữ, hai người đương nhiên là tuyệt phối.
Nhìn đôi nam nữ này, lại không phát hiện ra Lý Văn Tú có trong nhà, Lý Thu Thủy liền triệt để ẩn thân mà xem kịch vui.
Tô Phổ cùng A Mạn cũng không biết Kế lão chỉ là ngoài trời đổ mưa to liền đến đây trú ẩn mà thôi, cũng không phải đặc biệt tìm Lý Văn Tú.
Lý Thu Thủy không quá hiểu nhiều về việc này, dù sao thông tin của nàng cũng có hạn, nàng chỉ mới biết Lý Văn Tú có 3 ngày, Lý Văn Tú còn không biết nàng.
Việc Lý Văn Tú thích Tô Phổ cũng là Lý Thu Thủy nghe được cô bé này tự thuật sau đó nội tâm hứng lên liền điều tra Tô Phổ rồi lập tức lại tìm nhìn A Mạn.
Về phần Kế lão, Lý Thu Thủy cũng tìm hiểu qua, là Hán nhân, thích uống trà châm trà, một đời không quen biết ai, tính cách có chút quái gỡ, cũng chỉ biết duy nhất một mình Lý Văn Tú.
_ _ _ _ _ _ _ _
Phải một lúc sau, tiếp đón Tô Phổ cùng A Mạn, Kế lão mới đi xuống bếp, không ngờ lại thấy Lý Văn Tú đang ở đó đợi sẵn.
“A... ngươi về...”
Lý Văn Tú vội vàng nhảy tới, giơ tay bịt miệng ông lại, ghé tai ông nói thầm:
“Đừng để họ biết cháu đang ở đây”.
Kế lão thấy thật là lạ lùng nhưng cũng gật đầu. Một lúc sau, Kế lão đem rượu sữa dê, hồng trà ra để tiếp khách.
Lý Văn Tú ngồi bên bếp lửa, văng vẳng nghe thấy tiếng cười nói của Tô Phổ và A Mạn từ nhà trên vọng xuống, khiến một ý nghĩ nàng không sao chế ngự nổi: “Ta muốn ra gặp chàng, nói với chàng vài câu”.
Thế nhưng khi nghĩ đến những lời chửi rủa của cha Tô Phổ và cái roi của ông ta, tuy đã mười năm qua nhưng không lúc nào tiếng roi của Tô Lỗ Khắc không vang vang trong đầu nàng.
Lý Văn Tú ngồi im trong phòng, náng như dùng hết tâm thần chỉ muốn nghe Tô Phổ cùng A Mạn nói chuyện, trái tim nàng liền trở nên đau xót, khuôn mặt có chút thống khổ.
Lý Thu Thủy ở một bên nhìn thấy tất cả, nàng liền thấy lạ mà hiện thân.
Lý Thu Thủy thân pháp siêu nhanh, nàng hiện ra trước mắt Lý Văn Tú như một bóng ma vậy sau đó hai tay giữ lấy khuôn mặt của Lý Văn Tú, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng.
Lý Văn Tú hai mắt đột nhiên run lên, sau đó đồng tử dàn ra, trở nên vô hồn.
Lý Thu Thủy bản thân biết thuật thôi miên.
Nàng ban đầu tu mị thuật cũng đã được coi là một dạng thuật thôi miên điều khiển tâm trí người khác hướng về tình dục lại thêm truyền âm sưu hồn đại pháp.
Sau này học Cửu Âm Chân Kinh, nắm giữ Di Hồn Đại Pháp, khả năng thôi miên của nàng càng đáng sợ.
Lý Văn Tú gần như không có bất cứ phản ứng nào liền bị nàng hoàn toàn thôi miên.
Lý Thu Thủy sau đó liền im lặng mà nghe về cuộc đời của nàng.
Nghe nàng kể về cái chết của cha mẹ, kể về kẻ thù, kể về lần gặp Kế lão, sống với Kế lão.
Kể về tình đơn phương giữa nàng cùng Tô Phổ, kể về việc nàng bị phụ thân Tô Phổ khinh ghét.
Kể về nàng gặp sư phụ, kể về nàng lần đầu tiên giết người, rồi kể về lúc nàng bắt đầu học võ công.
Ánh mắt Lý Thu Thủy dần dần trở nên nhu hoa, nàng ghé vào tai Lý Văn Tú, giọng nói như ma âm.
“Thích hắn ít nhất cũng phải đến nhìn hắn, ngươi ở đây liền có ích gì”.
Mở miệng như u hương, Lý Thu Thủy nói một câu, sau đó lại biến mất.
Nàng biến mất đồng thời càng thêm xác định, Lý Văn Tú nhất định phải làm đệ tử Tiêu Dao Phái.