Mục lục
[Dịch]Hầu Môn Độc Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Ninh cảm nhận được ánh mắt của những người này, nhưng không kiêng kị mà tránh né, tầm mắt lần lượt đảo qua từng người, trong vài người ở đây, ngoài trừ Hải Táp, ba người còn lại đều là người quen, đối mặt với sự đánh giá lợi hại của họ. An Ninh biết, khuôn mặt này tuy rằng không giống nhau, nhưng nàng vẫn phải cẩn thận chút, đang muốn mở miệng, lại nghe giọng nói của Vân Cẩm chợt vang lên, "Hắn là nhị đệ của tại hạ, gọi hắn nhị công tử được rồi."

Lời vừa dứt, tất cả mọi người có chút nhíu mày, nhất là Thiều Hoa quận chúa, nhị đệ? Năm đó Vân gia xảy ra thảm án, mà kim bài miễn tử chỉ có thể bảo vệ một người, người đó chính là Vân Cẩm, Vân gia cơ hồ là bị diệt môn, hắn sao có thể có thêm một nhị đệ?

Nhưng nghe được sự bảo hộ trong lời nói của hắn với vị tiểu công tử này, Thiều Hoa quận chúa hơi có chút nhíu mày. "Các vị hạnh ngộ." An Ninh đứng dậy, chắp tay hành lễ, tiến lùi hợp lý, nhìn không ra chút khác thường.

Nhị công tử? Mấy nam nhân không khỏi đánh giá tiểu công tử này một phen. Dễ nhận thấy, hai người này, một người mang mặt nạ màu bạc, một người là nhị công tử, đều không nói danh tính của mình, chắc là không muốn làm cho người khác biết. Được thôi, một khi đã như vậy, bọn họ cũng không tiện cưỡng cầu. Chẳng qua là, bình thường Tô Cầm không thích xen vào chuyện của người khác, càng không thích bắt buộc người ta, thế nhưng hôm nay ánh mắt hắn lại khóa chặt gương mặt như ngọc kia, "Nhị công tử nhà ai? Sao chưa từng gặp qua?"

Nhị công tử này, tuy nhìn bình thường nhưng thật ra cực kỳ tuấn, trong kinh thành khi nào lại xuất hiện một người như vậy? Dung mạo cùng khí chất đó, không làm cho người khác chú ý cũng khó.

Huống hồ, còn có một đầu óc thông minh như thế. Qua hai năm nữa, nhị công tử này sợ là sẽ vượt qua tất cả các thanh niên tài giỏi đẹp trai khác.

Hừ! Không chịu tự giới thiệu phải không? Nhị công tử gi chứ? Hôm nay Tô Cầm hắn nhất định phải biết bằng được họ tên của người này!

An Ninh cảm nhận rõ ràng được quyết tâm muốn hỏi tới cùng Tô Cầm, thầm nghĩ trong lòng câu hỏi của Tô Cầm, nhị công tử nhà ai?

Chung quy ta không phải nhị công tử Tô gia là được! Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng An Ninh vẫn như trước hướng mọi người cười nói, "Cầm công tử cảm thấy hứng thú với tại hạ sao, tốt nhất không nên làm cho Thần vương điện hạ ghen nha."

An Ninh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình, Nam Cung Thiên Duệ và Thiều Hoa quận chúa đương nhiên có nghe tin đồn về Thần vương điện hạ và Tô Cầm công tử. Cho dù là đoan trang tao nhã như Thiều Hoa quận chúa, giờ phút này không khỏi có chút buồn cười, thầm than, lá gan nhị công tử này thật sự không nhỏ nha!

Mà gương mặt tuấn tú kia của Tô Cầm vốn mang theo vài phần cố ý làm khó dễ, trong nháy mắt cứng đờ, ánh mắt An Ninh chuyển hướng về phía Thương Địch, lại chỉ thấy hai đỉnh lông mày hắn nhíu thật chặt, con ngươi đen như đầm nước sâu không thấy đáy. Bỗng chốc, trong ánh mắt kia bắn nhanh ra một đạo ánh sáng, trong lòng An Ninh ngẩn ra, theo bản năng nhắm mắt lại, bưng ly trà trong tay, trực tiếp uống trà, tựa hồ như che dấu điều gì.

"Ngươi..." Tô Cầm phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến lời nói vừa rồi của nhị công tử này, không kịp suy nghĩ, đột nhiên đứng dậy, xông về phía An Ninh...

"Tô Cầm!" Thương Địch trầm giọng mở miệng, gọi Tô Cầm đã đi được vài bước, Tô Cầm vốn đang muốn tới gần An Ninh, nghe giọng nói kia mặc dù nhẹ, nhưng lại bao hàm khí thế sắc bén, làm cho bất cứ kẻ nào cũng không thể bỏ qua. Cho dù là Tô Cầm đang nổi giận đùng đùng, thì lúc này vẫn phải ngừng lại, xoay người nhìn về phía Thương Địch.

"Thương Địch, vì sao?" Đôi lông mày đen như mực của Tô Cầm chau lại, khó hiểu trước hành động ngăn cản hắn của Thương Địch. Nhị công tử này, vậy mà dám to gan chế nhạo hắn, thật sự là không thể tha thứ! Nhưng vì sao Thương Địch muốn ngăn cản hắn? Hắn và Thương Địch qua lại đã nhiều năm, ít nhiều hiểu rõ con người hắn. Cho nên hắn biết, mới vừa rồi hai chữ "Tô Cầm" từ trong miệng Thương Địch thốt ra, là có bao nhiêu nghiêm túc, nếu hắn không dừng lại cước bộ. Lúc này sợ là Thần vương điện hạ đã tự mình lại đây ngăn hắn lại. Mấy người khác cũng nhìn Thương Địch, bao gồm cả Nam Cung Thiên Duệ và Thiều Hoa quận chúa, bọn họ đều biết, Thương Địch xưa nay không thích lo chuyện bao đồng. Cho dù vừa rồi An Ninh có đùa bỡn hắn, hắn vẫn sẽ không để ý tới. Đối với những lời đồn kia, từ trước tới nay Thương Địch chưa từng để vào mắt, không phải vậy sao? Vì sao hôm nay Thần vương điện hạ lại dính dáng đến việc không liên quan với mình?Con ngươi hai người thu lại, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Thương Địch vân đạm phong khinh nhấp một miệng trà, " Thuyền hoa là của Thiều Hoa quận chúa, chẳng lẽ ngươi muốn nó bị chìm?" Không ai nhận thấy được đáy mắt kia hiện lên một chút ý cười, càng thêm không có người để ý tới khóe miệng kia không chút dấu vết giơ lên, nhị công tử? Hay cho một cái tên nhị công tử! Nếu là nhị công tử, thì hắn sao có thể làm cho Tô Cầm tức giận đến mức muốn đả thương "Hắn"? Tô Cầm liếc Thiều Hoa quận chúa một cái, thu lại cơn giận của mình. Thương Địch nói không sai, đây là chỗ của Thiều Hoa quận chúa, Tô Cầm ít nhiều cũng phải để cho nàng chút mặt mũi.

Bất quá, không được dùng vũ lực, thì hắn sẽ dùng văn, đừng xem Tô Cầm hắn là người dễ đối phó như vậy! Ánh mắt dừng ở trên người An Ninh, đánh giá cao thấp một phen. Chợt, khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ, kéo kéo khóe miệng, "Mặt quan như ngọc, môi hồng răng trắng, quả thật có làm cho người ta cảm thấy hứng thú, nếu bản công tử thực sự cảm thấy thú với ngươi, ngươi sẽ đáp lại bản công tử chứ?" Lời này đúng là làm cho An Ninh có chút giật mình, khóe miệng không khỏi co rút, thầm nghĩ: Tô Cầm này, nàng thật đúng là đánh giá cao phẩm hạnh hắn, xem sự thông minh của hắn.

Xem hiện tại hắn mang một bộ dáng bất cần đời kia, nhất là ánh mắt làm cho da đầu người ta run lên, thân thể An Ninh lại giật mình một lần nữa, giống như bị một con sói nhìn chằm chằm. Tô Cầm nhìn thấy sắc mặt An Ninh khẽ biến, trong lòng nổi lên một tia đắc ý, cảm thấy rất phấn khởi, nhích tới gần An Ninh một chút, "Nhị công tử, đi theo bản công tử, bản công tử tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu ủy khuất!"

Bộ dáng này, cực kỳ giống công tử quần là áo lụa đùa giỡn con gái nhà lành, làm cho khóe miệng mọi người ở đây nhịn không được run rẩy, mi tâm Thương Địch theo bản năng nhíu chặt lại, nhưng chỉ một lát đã chậm rãi giãn ra, con ngươi lợi hại khóa chặt gương mặt An Ninh, dường như có chút suy nghĩ. An Ninh rất nhanh liền trấn định lại, đùa giỡn? Tô Cầm khi nào lại có sở thích đùa giỡn "Nam nhân"? Thu hạ mi mắt, đáy mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, thời điểm giương mắt chống lại Tô Cầm, đã là vẻ mặt tươi cười, "Nguyên lai Cầm công tử thật sự thích nam nhân nha!"

Con ngươi Tô Cầm hơi căng thẳng, thất thần một lát, nếu hắn mở miệng thừa nhận, một thuyền đầy ngưởi này sợ là sẽ làm cho "Tin đồn" kia trở thành sự thật. Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ thừa nhận mình thích nam nhân? Nhưng hiện tại lại không giống nhau, trong đầu hiện ra hình dáng của An Ninh, hắn không muốn An Ninh có ấn tượng xấu với mình. Nghĩ đến An Ninh, trong lòng nổi lên một tia mất mác, nha đầu kia, hôm nay sao không đến đây? Mệt cho hắn phải chờ nàng một phen!

Lúc này đây hắn nào đâu biết rằng nữ tử trong lòng mình lại chính là vị nhị công tử đang đứng trước mặt! Mới vừa rồi còn "Đùa giỡn" hắn một phen. Nếu để hắn biết được vị nhị công tử này thật ra là An Ninh, sợ là hắn vì hối hận mà nhảy trực tiếp vào trong hồ này!

Tô Cầm hung hăng trừng mắt nhìn An Ninh, lập tức ngồi trở lại vị trí ban đầu, hành động này đã đại biểu cho việc hắn nhận thua trong cuộc giằng co vừa rồi! An Ninh nhíu mày, ngồi xuống, mà không biết vì sao, nàng luôn cảm giác được có một tầm mắt lợi hại nhìn mình, giống như muốn xuyên thấu nàng.

Đáy mắt Thương Địch ý cười càng phát ra càng nồng đậm, mặc kệ khi nào thì ở trước mặt nàng, Tô Cầm vẫn luôn không chiếm được chỗ tốt!

"Các vị, hôm nay Thều Hoa mời các vị đến, là có một yêu cầu quá đáng." Thấy hai người đã ngồi xuống, Thiều Hoa quận chúa mỉm cười mở miệng, giọng điệu ôn hòa như gió xuân lướt nhẹ qua mặt.

Không cần suy đoán, An Ninh cũng biết "Yêu cầu quá đáng" của nàng là gì, nàng và Vân Cẩm, hôm nay là vì "Yêu cầu quá đáng" này mà đến. Mặc dù vậy nàng vẫn ung dung thản nhiên, xem như mình không biết gì, "Thiều Hoa quận chúa có gì phân phó cứ nói".

"Vài ngày sau bốn nước đến bái tế liền bỏ ra chút thời gian, bất đắc dĩ vốn là các quốc gia sẽ phái sáu người đại diện cho mỗi nước, nhưng bây giờ lại biến thành mười người. Cho nên, hôm nay Thều Hoa muốn mời ba vị công tử giúp Đông Tần quốc chúng ta giải quyết việc này." Ánh mắt Thiều Hoa quận chúa đảo qua An Ninh, Hải Táp, cuối cùng dừng lại trên người đeo mặt nạ màu bạc kia. Quả nhiên, sau khi nghe những lời này, trong đôi mắt kia xẹt qua một đạo ánh sáng. Ngay cả nàng cũng cảm giác được thân thể hắn mơ hồ phát ra lạnh lẽo và hận ý.

Năm đó, Vân gia bị diệt môn, chính Hoàng thượng là người hạ thánh chỉ. Hiện tại, để cho Vân Cẩm vì Đông Tần quốc mà giúp một tay, hắn sao có thể không kích động? Vân Cẩm thật không ngờ Ninh nhi muốn hắn tới nơi này, rốt cuộc là vì mục đích này!

Tuy rằng hắn biết Vân gia bị diệt môn và Lâm gia Uyển quý phi thoát không khỏi liên quan, bất kể Hoàng thượng có dụng ý gì, thì chung quy thánh chỉ cũng là do người hạ! Nghĩ đến một trăm miệng ăn của Vân gia chết thảm, hận ý chất chứa trong lòng Vân Cẩm càng cao lên.

"Thứ cho ta khó khăn tòng mệnh!" Vân Cẩm lạnh lùng quăng ra một câu, thân hình cao lớn liền đứng dậy đi đến mũi thuyền ...

"Vân..." Thiều Hoa quận chúa đột nhiên đứng dậy, thần sắc trong lúc đó có một tia bối rối, thiếu chút nữa đã kêu ra tên của hắn, nhưng rất nhanh liền khôi phục lý trí lập tức ngậm mồm.

Thì ra là tứ đại thế gia bởi vì gia tộc có công lao, cho nên mỗi một gia nắm giữ một khối kim bài miễn tử, truyền từ đời này sang đời khác, tuy rằng Vân Cẩm năm đó nhờ khối kim bài miễn tử kia mà giữ được tánh mạng, nhưng đã thành một điều cấm kỵ ở Đông Tần quốc, nếu nàng thật sự kêu tên hắn, để cho người khác biết hắn là Vân gia đại thiếu gia năm đó, thí sẽ gây phiền toái cho hắn, đây có lẽ là nguyên nhân vì sao hắn phải dùng mặt nạ che mặt! "Ca." An Ninh giữ chặt cánh tay Vân Cẩm, cho hắn một ánh mắt, ý bảo hắn bình tĩnh, hiện tại chưa phải lúc truy cứu trách nhiệm của Sùng Chính đế, không sai chính là Sùng Chính đế đã hạ thánh chỉ, nhưng đầu sỏ gây nên là Lâm gia, Uyển quý phi, và An Bình hầu phủ.

Vì kế hoạch lâu dài, giờ phút này bọn họ phải ẩn nhẫn, còn lần này, sở dĩ nàng đến đây, nàng hoàn toàn có quyết định của mình, nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, con ngươi An Ninh kiên định dị thường, Thiều Hoa quận chúa mời bọn họ chỉ có lợi, không có hại! Đây là một cơ hội tốt, bọn họ không thể bởi vì cơn giận nhất thời mà buông tha.Vân Cẩm chống lại con ngươi An Ninh, nhìn thấy kiên định trong mắt nàng, thân thể hắn chậm rãi thả lỏng, cảm giác được hơi thở của Vân Cẩm đã ổn định trở lại, trên mặt An Ninh nở một nụ cười, "Ca, người vọng động như vậy làm gì, Thiều Hoa quận chúa đã có tâm mời, cho dù người không rảnh, cũng phải dành chút thời gian hỗ trợ nha!"

Dứt lời, An Ninh xoay người nhìn về phía Thiều Hoa quận chúa, "Quận chúa, ngươi cứ yên tâm, nhị công tử ta không thể chối từ, đương nhiên, ca ta... Cũng sẽ như thế!"

Thiều Hoa quận chúa thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng, nàng nhạy bén nhận ra được Vân Cẩm đang nghe theo vị nhị công tử này, mới vừa rồi, Vân Cẩm là vì một ánh mắt của hắn, liền thu lại hàn ý cùng hận ý, không thể nghi ngờ điều đó khiến cho nàng giật mình, nhìn An Ninh, trong mắt Thiều Hoa quận chúa xuất hiện một tia thâm trầm khác thường, "Như thế, Thiều Hoa xin đa tạ nhị vị công tử!"

An Ninh cười nhưng không nói, mà lúc này, một tầm mắt sắc bén ngưng kết ở trên cánh tay nàng vừa rồi nàng lôi kéo Vân Cẩm, trong mắt Thương Địch xẹt qua một chút không vui, nam tử mang mặt nạ này là chủ sự của Bát Trân các, Ninh Nhi khi nào thì thân cận với hắn như vậy? Con ngươi thâm thúy co lại, lần thứ hai giương mắt, Thương Địch cao giọng mở miệng, "Nhị công tử, có thể hay không đến bên này ngồi xuống?"

Tất cả mọi người ngẩn ra, không hẹn mà cùng nhìn về phía Thương Địch và An Ninh, không ngờ, Thần vương thế nhưng lại thân thiện với nhị công tử này như vậy! Nhưng không có người biết trong lòng hắn đang đánh cái chủ ý gì, chỉ có chính hắn hiểu được, đôi tay nhỏ bé kia lôi kéo cánh tay nam nhân khác, hết sức chói mắt!

An Ninh khẽ nhíu mày, không biết vì sao, nàng chung quy cảm thấy Thương Địch dường như đã xem thấu ngụy trang của nàng, ánh mắt dừng ở trên người Thương Địch, lại chỉ thấy hắn nghiêm túc thưởng thức trà, không có chút nào khác thường, hít thở sâu một hơi, lập tức đi đến vị trí bên cạnh hắn ngồi xuống. "Ý Hải Táp công tử thế nào?" Thiều Hoa quận chúa được An Ninh và Vân Cẩm nhận lời, lực chú ý liền chuyển dời đến một người còn lại trên thuyền, nam tử mắt xanh này, không phải người của Đông Tần quốc, nhưng là một người khôn khéo, nếu có thể được hắn ủng hộ, như vậy tốt không gì bằng.

Gương mặt xinh đẹp của Hải Táp vẽ ra một chút cười, tuyệt mỹ có yêu nghiệt, con ngươi màu lam hơi đổi, sau một lát, phun ra một câu làm cho tất cả mọi người lâm vào khiếp sợ, "Nếu hôm nay có An Bình hầu phủ nhị tiểu thư tham dự, ta đây cũng không chối. Nói trắng ra là, hắn chính là muốn gặp An Ninh thôi!

Oanh một tiếng, mọi người ở đây thần sắc khác nhau, Tô Cầm hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường, hai đỉnh chân mày Nam Cung Thiên Duệ hơi nhíu lại, trong mắt Thương Địch xẹt qua một tia biến hoá kỳ lạ, nếu đã có "Nhị công tử", thì làm sao có thể xuất hiện An Ninh? Có lẽ chỉ có mình nhận ra khi nàng đến đây thôi!

Đầu óc An Ninh nhất thời trống rỗng, đây là tình huống gì? Nàng ở đây, hắn mới đi? Khi nào thì nàng có mối liên hệ ràng buộc với hắn vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK