Mục lục
[Dịch]Hầu Môn Độc Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ gọi là Nguyên Bảo Tương, tại Bát Trân các được mệnh danh là đệ nhất Bát Trân, tất nhiên quý giá vô cùng, không dễ dàng mà có như thế... Nghĩ đến tính toán của mình, trong mắt phát ra một tia tinh quái. Xem ra, trước hết nàng phải viết một phong thư sai người ta đưa đến cho biểu ca mới được.

An Bình hầu gia muốn lấy lòng nàng, nàng thật ra muốn xem, hắn rốt cuộc có bao nhiêu thành ý!

Trong đại sảnh lúc này, An Bình hầu gia nghe xong quản gia báo lại, không khỏi nhíu mày, "Nàng ta đã thật sự nói như vậy."

"Dạ, nhị tiểu thư có nhắc tới Nguyên Bảo Tương, mặt lộ ra vẻ thich thú, không giống lúc nàng ta vừa ăn điểm tâm vừa cau mày đâu!" Quản gia nói, nhìn An Bình hầu gia, thử hỏi, "Hầu gia... Người xem..."

"Đương nhiên phải thỏa mãn nàng, phái người đến Bát Trân các xem sao, cần phải tìm cho bằng được 'Nguyên Bảo Tương' kia, đêm nay chờ nhị tiểu thư từ bãi săn bắn trở về, sẽ mang lên."An Bình hầu gia cuối đầu, trầm giọng mở miệng, nếu mà Nguyên Bảo Tương có thể làm cho An Ninh đối với hắn biết ơn, hà cớ gì mà không làm!

"Vâng, Hầu gia."

Lúc An Ninh đến đại Thính, vừa vặn nghe thấy quản gia nhận lệnh, mơ hồ trong lòng trồi lên một tia hiểu rõ, Nhưng lại lặng lẽ, vừa mới tiến vào đại sảnh, liền nghe phía sau truyền đến âm thanh của đại phu nhân vang lên.

"Ninh nhi, ta cũng đang muốn sai Cố Đại Nương đến Thính Vũ hiên gọi con đấy, nhưng con đã tới đây, vậy không trì hoãn. Hôm nay Tứ quốc săn bắn, mặt mũi An Bình hầu phủ của chúng ta, tất cả dựa vào con." Đại phu nhân vô cùng thân thiết lôi kéo tay An Ninh, nhìn bà ta lúc này, hôm qua bởi vì lo lắng cho An Như Yên mà trong ánh mắt lúc này hiện lên sự mỏi mệt, rõ ràng như vậy. Mặc dù ngày hôm nay bà ta trang điểm đậm hơn thường ngày, cố ý che dấu đi, nhưng cũng không có chút tác dụng.

An Ninh nhìn thấy, trên mặt hiện lên một chút tươi cười, "Dạ, Ninh nhi đã biết."

Mới vừa nghe Bích Châu nói, ngày hôm qua sau khi An Như Yên bị mang về Khởi Thủy Uyển, đại phu nhân liền mời tới vài đại phu, chẩn trị cho An Như Yên, tất cả các đại phu đều đưa ra đáp án cuối cùng giống như đại phu ngày hôm qua. Xem ra, bệnh của An Như Yên thật sự không thể chữa khỏi!

Mà tối hôm qua, nghe nói An Như Yên từ hôm mê tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, to tiếng đại náo, làm toàn bộ Khởi Thủy Uyển không thể yên tĩnh, đại phu nhân còn lại cả đêm ở bên cạnh canh giữ An Như Yên, một phút cũng không rời đi, xem sắc mặt bà ta hiện giờ, có lẽ vì chuyện ngày hôm qua làm mất quá nhiều sức.

Mấy người Hầu phủ ra tới cửa, xe ngựa sớm đã đợi trước cửa, An Ninh đang định lên xe ngựa, lại bị đại phu nhân gọi lại.

"Ninh nhi, đợi chút." Đại phu nhân cười dịu dàng, nhưng trong đáy mắt có một chút lạnh lẽo.

"Nương có điều gì muốn nói với Ninh nhi ạ?" Động tác An Ninh dừng lại, ra vẻ nghi hoặc hỏi, nhìn thấy trong đáy mắt của đại phu nhân là sự lãnh lẽo, trong lòng hiểu rõ, đại phu nhân này sợ là đang có âm mưu gì đó.

Đại phu nhân xoay đầu, cao giọng phân phó, "Người, đem tuấn mã lại đây." Lập tức, liền có hạ nhân đem đến con tuấn mã, tất cả mọi người nhìn con tuấn mã kia, vẻ mặt lộ sự nghi hoặc.

"Phu nhân, ngươi đang làm cái gì vậy?" An Bình hầu gia cau mày, ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn đại phu nhân.

Đại phu nhân vừa cười ha ha nói, "Lão gia, hôm nay là ngày Tứ quốc săn bắn, Ninh nhi nếu ngồi xe ngựa đi, sợ là làm mất uy phong của An Bình hầu phủ ta, khi đi săn bắn đây là điều phải làm. Hôm nay Ninh nhi cũng nên vì giữ mặt cho An Bình hầu phủ. Cho nên đương nhiên không thể dùng xe ngựa. Ngày hôm ta qua đã chuẩn bị cho con một con ngựa tốt nhất, nhất là cả đêm điều phái người chăm sóc nói chu đáo, hôm nay nhất định đang ở tình trạng tốt nhất, để cho Ninh nhi cưỡi lên."

Ánh mắt An Bình hầu gia sáng lên, gật đầu đồng ý, lời đại phu nhân nói cũng không phải là không có lý, Nhưng mà..."Ninh nhi chưa bao giờ cưỡi qua ngựa, nên làm thế nào cho phải?"

Đáy mắt Đại phu nhân xẹt qua một tia sắc bén, nàng đương nhiên biết An ninh cho tới bây giờ chưa từng cưỡi qua ngựa, cũng là vì như vậy, nàng mới nảy ra đề nghị này, tốt nhất là lên ngựa, bị ngựa đá rơi xuống, mất đị tính mạng của mình, điều đó làm cho bà rất cao hứng!

An Ninh nhìn thất thần sắc của đại phu nhân, cũng đồng ý, "Vậy nên, Ninh nhi liền nghe theo lời mẫu thân."

Dứt lời, liền rời khỏi xe ngựa, hướng đến bên cạnh tuấn mã, vỗ nhẹ mã thân, khóe miệng khẽ nhếch, quả thật không hổ là tuấn mã, cừơng tráng, mạnh mẽ. Nếu thật sự ngã từ phía trên xuống, nếu là không chết, thì sợ là sau này sống không bằng chết!

Quay đầu suy nghĩ nhìn thoáng qua đại phu nhân, dựa vào yên ngựa, nhảy lên, vững vàng ngồi ở trên lưng ngựa, không có vẻ là không thể thích ứng, ngược lại thần thái như bay lên, lập tức từ tay hạ nhân nhận lấy dây cương, nắm chặt chẽ trong tay, khuôn mặt cười sáng lạn hướng tới đại phu nhân, "Cảm ơn tuấn mã của nương nương!"

Đại phu nhân thấy tình huống như vậy, đột nhiên sắc mặt trở nên cứng đờ, nắm chặt lấy cổ tay áo, An Ninh cứ như thế ... Xem tư thế nàng ngôi trên ngựa, nhìn như thật sự bình thường, nhìn An Ninh chằm chằm, làm sao có thể như vậy, tất cả mọi chuyện của nàng ta đều ở trong tầm tay nàng, nàng khi từ khi nào học được cưỡi ngựa? Thật thần kỳ

Hy vọng con ngựa hoang này có thể đem nàng ta đẩy xuống, để cho hả giận, nghĩ đến chuyện tôi hôm qua Yên nhi vừa bực bội vừa đau đớn, giờ phút này nhìn phía trên tuấn mã, càng làm cho An Ninh thêm phần anh khí, trong lòng càng tích tụ đậm thêm, hé ra

khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo.

An Ninh nhìn thấy khuôn mặt đại phu nhân biến sắc, trong lòng hừ lạnh, đại phu nhân lại làm sao có thể dự đoán được, mặt dù đến bây giờ nàng chưa từng học qua cưỡi ngựa. Nhưng vào kiếp trước, nàng ở bên Ly vương Triệu Cảnh Trạch, không thể không vì hắn mà bôn ba khắp mọi nơi, chuyện cưỡi ngựa này, chỉ giống như là ăn một bữa ăn sáng thôi!

Xem ra, sáng tinh mơ, nàng đã làm cho đại phu nhân thất vọng rồi, nhìn thấy kế hoạch bà ta thất bại, nhất thời phá lệ vui sướng một lần.

"Cha, nương, Ninh nhi đi trước!" An Ninh cầm chặt dây cương, vỗ bụng tuấn mã, liếc mắt đại phu nhân thật sâu lần cuối, rồi giục ngựa rời đi.

"Ha ha... Ninh nhi này, thật sự là một thiên tài, không sai, quản gia, trăm ngàn lần nhớ kỹ lời ta mới phân phó, nhị tiểu thư muốn Nguyên Bảo Tương cấp tốc chuẩn bị cho tốt!" An Bình hầu gia nhìn An Ninh giục ngựa mà đi, dũng cảm hiên ngang, thật sự có vài phần tự hào. Xem ra, hắn đem tâm tư đặt ở trên người An Ninh, nhất định sẽ không làm hắn thất vọng!

Thấy An Bình hầu gia đối An Ninh khen lại làm cho sắc mặt đại phu nhân càng thêm vài phần khó coi, làm như bình thường, lạnh lùng mở miệng, "Lão gia, ngươi chớ để đã quên, nàng ta là nữ nhi của ai!"

Hôm qua nghĩ đến An Ninh, An Bình hầu gia thần sắc ngẩn ra, ánh mắt hung hăng trừng đại phu nhân một cái, "Người nữ nhân này, tốt nhất nên an phận cho ta, nếu mà nàng biết chuyện tình của hai năm về trước, nàng có tha cho ngươi, thì Hầu gia nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!"

Ánh mắt hung ác, khí ngữ sắc bén, không có chút che dấu, trong lòng đại phu nhân ngạc nhiên, trong mắt không khỏi không cam lòng, đáy mắt cũng không che dấu hết sự ác độc trong long. Hừ! An Ninh muốn biết chuyện hai năm trước sao, sợ là không có cơ hội, qua hôm nay... Nghĩ đến độc kế nàng đã sớm chuẩn bị, mới vừa rồi An Ninh không có ngã xuống, nhưng hôm nay kiếp nạn này nàng ta cũng không thể trốn được!

Ngã tư trong kinh thành, xung quanh toàn xe ngựa tuấn mã đi lại, thật sự rất náo nhiệt!

Tại bãi săn bắn Tứ quốc, nằm ở vùng ngoại thành phía Đông, đó là nơi hoàng gia hay đi săn, năm nay vì tứ quốc tế, từ hai năm trước. Sùng Chính đế đã truyền lệnh xuống cấm săn bắn tại khu vực này, mục đích muốn đem nhưng con mồi tích tụ quanh khu vực săn bắn, sẽ chờ đến hôm nay ngày Tứ quốc săn bắn, các anh hùng quốc gia đích thân ra tay. Các dịch quán của sứ thần Tứ quốc, đều ở phía sau khu vực săn bắn, trong khoảng thời gian ngắn, các ngã tư đường của kinh thành đều tắc nghẽn.

An Ninh ngồi ở trên ngựa, nghe được động tĩnh lớn ở phía sau, trong lòng sáng tỏ. Hoàng Thượng cùng quân đội từ phía trong cung đi ra, An Ninh cố ý giục ngựa sang một bên, để cho quân đội đi qua, cảm nhận được một ánh mắt sắc bén dừng lại ở trên người của chính mình, An Ninh có chút nhíu mi, theo tầm mắt nhìn qua, thì nhìn thấy Nam Cung Thiên Duệ với trang phục rất rực rỡ.

Giờ phút này hắn hộ tống bên cạnh Hoàng thượng, ánh mắt kia, mặc dù rất xa, nàng đều có thể cảm nhận trong đó có nhiều phần nóng rực, mà nhìn vào ánh mắt kia, hình như có lời nào đó muốn nói với nàng, An Ninh cuối đầu suy nghĩ, hắn có điều gì muốn nói với chính mình?

Hai người cách nhau quá xa, Sùng Chính đế cùng đại đội hắn phụ trách đị ngang qua, rốt cục, tầm mất của Nam Cung Thiên Duệ cũng rời khỏi người của An Ninh. Nhưng là, tâm tư của hắn vẫn như trước dừng lại ở trên người An Ninh. Hôm nay, bằng bất cứ giá nào hắn phải hỏi nàng cho rõ ràng, hỏi cho rõ ràng tại sao hai năm trước lại gửi lá thư tuyệt tình đó, rốt cuộc điều đó có phải xuất phát từ chân ý của nàng hay không!

An Ninh nhìn bóng dáng Nam Cung Thiên Duệ đi xa, thở dài một tiếng, trong đầu suy nghĩ. Vừa nhìn lên, liền nhìn thấy một đôi mắt khác, ôn nhu như nước, uyển chuyển hàm chứa nhiều xúc cảm, cũng khó trách Hoàng Thượng đối với nàng lại ân sủng như vậy. Nhưng, nàng lại biết, sau cặp mắt ôn hòa của Uyển quý phi kia, đang che dấu nhiều dã tâm.

Tại sao nàng ta lại chú ý đến mình nhỉ? An Ninh trong lòng sinh phòng bị, vô luận Uyển quý phi cố ý hay vô tình, người này, nàng nhất định không thể không phòng!

Sùng Chính đế cùng quân đội càng lúc càng xa. Trong không khí một tiếng "Sưu" vang lên, lập tức, tuấn mã dưới thân An Ninh rung lên một trận đau đớn, hai chân trước dựng đứng lên trời, An Ninh trong lòng kinh ngạc, nhanh chóng ổn định thân thể của mình, thắt chặt dây cương, kéo con ngựa trở lại nhưng toàn bộ thân thể của An Ninh như bị tung lên cao. Tuấn mã sợ hãi!

Tại thời điểm đó tuấn mã sợ hãi tựa hồ như nổi điên cuồng lên, chính vào lúc này, một bóng dáng hiện ra, cùng lúc đó, cây roi da kia giống như có linh hồn, vòng quanh cổ con tuấn mã, một lực lớn truyền đến từ cây roi, một bàn tay hung hăng lôi kéo, lập tức, tiếng nói của nữ tử truyền đến.

"Hừ! Súc sinh này, dám ở trước mặt bản công chúa nổi điên, để xem lão nương xử ngươi như thế nào!" Nói xong, dùng sức kéo roi da, dám đem con ngựa kéo tời rồi từ mặt đất nhảy lên lưng nó.

An Ninh được Phi Phiên đưa xuống ngựa, vững vàng đứng trên mặt đất, Phi Phiên thấy An Ninh không có việc gì, tiếp tục tới chỗ tối che dấu, An Ninh nhìn khuôn mặt nữ tữ đang cần roi da kia, ánh mắt chợt lóe lên, qủa nhiên là nàng ta—— Tam công chúa Tây Lăng quốc, công chúa Thượng Quan Mẫn!

Thượng Quan Mẫn diện quần áo màu đỏ, cả người thật sự chói mắt, kéo mạnh roi da quanh cổ con ngựa, động tác đột ngột, làm cho con ngựa sở hãi hí lên vài lần, Thượng Quan Mẫn mới hạ roi xuống, dần dần hạ xuống dưới.

"Hừ, đúng là ngựa hoang, nhưng đã vào tay Thượng Quan Mẫn ta, cuối cùng rồi cũng phải trở nên ngoan hiền." Thượng Quan Mẫn thu hồi roi da, sau đó nàng lập tức nhảy xuống, cẩn thận đánh giá con ngưa đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt dừng ở trên lưng ngựa kia nhìn thấy một phi tiêu nhỏ dính máu, con mắt trở nên căng thẳng, động tác lưu loát đem phi tiêu rút ra, quát to ra tiếng, "Là người nào không biết xấu hổ, sau lưng lại phóng ám khí, có đủ bản lĩnh thì lộ mặt mày ra!"

Ghét ác như cừu, xem ra ở bên cạnh An Ninh, cũng có một nữ hiệp khí phách

Thượng Quan Mẫn ánh mắt dừng ở trên người An Ninh, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, "Con ngựa này là của ngươi ?"

"Đúng vậy, đa tạ công chúa ra tay cứu giúp." An Ninh cúi người, đối với công chúa Tây Lăng quốc Quan Mẫn này, nàng thật ra sự rất thích, bởi vì tính tình thẳng thắn trượng nghĩa, làm cho người ta không thể không sinh hảo cảm đối với nàng ta.

Xem xét phi tiêu đẫm máu trên tay, Thượng Quan Mẫn nhíu mày, "Xem ra, có người muốn lấy mạng của ngươi! Ngươi có đắc tội với người nào không? Một tiểu thư khuê các như ngươi, lại có người muốn hạ độc thủ, cái này cho ngươi! Lưu trữ làm kỷ niệm cũng tốt."

Nói xong, cầm phi tiêu trong tay nhét vào tay An Ninh, đem cây roi treo ở bên thắt lưng, nhảy lên ngựa, giục ngựa rời đi...

An Ninh khóe miệng cong lên, nhìn phi tiêu trong tay, lưu làm kỷ niệm? Thượng Quan Mẫn này... Lắc lắc đầu, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thượng Quan Mẫn, đắc tội người nào sao? Nàng sợ là không đắc tội với người, cũng có người muốn đưa nàng vào chỗ chết nha! Vuốt ve phi tiêu trong tay, tinh tế đánh giá, có một mùi thơm lại phát ra từ chuôi đao, cái loại hương này ở dân gian hiến có, ngoại trừ... Nghĩ đến chuyện kia, con mắt An Ninh trở nên căng thẳng. Xem ra, nàng dĩ nhiên có thể đoán được ai là người ra tay, nghĩ đến đôi mắt ôn nhu vừa rồi, nàng ta đáng nghi lớn nhất, phải không?

Ngay cả mình nàng ta cũng muốn sát hại!

Trong mắt xẹt qua một tia lãnh lẽo. Chính lúc này, một con ngựa xuất hiện ở trước mặt, An Ninh ngẩng đầu nhìn theo hướng ngưa tới thì thấy nữ tử kia, đúng là ngựa của công chúa Thượng Quan Mẫn. Giờ phút này, nàng trong tay nắm dây cương của một con ngựa khác, hướng về phía An Ninh chậm rãi cười: "Ngựa của ngươi không thể dùng, dùng con này đi! Chúng ta cùng đồng hành, nếu người âm thầm phóng phi tiêu kia lại xuất hiện một lần nữa, bản công chúa nhất định phải làm cho hắn nếm thử tài dùng roi lợi hại của lão nương, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ!"

Thượng Quan Mẫn vẻ mặt hào hứng, làm cho khóe miệng An Ninh khẽ nhếch lên, trời sinh một cô nương ngay thẳng như vậy, nhưng kiếp trước lại gả cho đại hoàng tử Bắc Yến, nữ tử thế này rất thích hợp rong ruổi khắp thiên hạ, nếu ở trong khuê phòng, làm hiền thê lương mẫu (một người vợ và một người mẹ ), hầu môn bản chất đầy âm mưu, nữ tử như vậy sẽ trở thành một người như thế nào? An Ninh không có cự tuyệt, tiếp nhận dây cương Thượng Quan Mẫn đưa, "An Ninh tạ công chúa."

Dứt lời, xoay người nhảy lên ngựa, nhìn về phía Thượng Quan Mẫn, lại không biết tại sao. Trên mặt Thượng Quan Mẫn lịa đỏ cả lên, An Ninh đang tự hỏi, liền nghe thấy Thượng Quan Mẫn thản nhiên mở miệng, "Đông Tần nữ tử các người dịu dàng ôn nhu như thế, thấy bản công chúa không giống nữ nhân, mẫu hậu toàn buộc ta học sự mềm mại của nữ tử quốc gia này, nói cái gì sau này bản công chúa chung quy là phi tử của đại hoàng tử Bắc Yến, nên tính tình không thể như ở Tây Lăng quốc, nhưng mà..."

"Công chúa là nữ trung hào kiệt, nữ tử bình thường làm sao có thể sánh bằng được." Trên mặt An Ninh nở rộ ra một chút tươi cười, thanh âm ôn hòa trầm tĩnh. Thượng Quan Mẫn nhìn An Ninh từ trên xuống dưới, giống như suy nghĩ về cái gì đó, trong phút chốc ánh mắt sáng ngời, "Ngươi là An Ninh? Từ bây giờ ta có thể theo người học như thể nào để trở thành một tiểu thư khuê các được không?"

An Ninh khóe miệng giật giật, công chúa Tuệ Mẫn muốn học trở thành tiểu thư khuê các? Cúi mặt, mơ hồ trong lòng hiểu rõ, "Xem ra, công chúa không phải muốn gả cho Đại hoàng tử phải không?"

Thượng Quan Mẫn lộ vẻ mặt xấu hổ, lập tức nghĩ đến hôn ước của nàng cùng nam nhân kia, hừ lạnh một tiếng, "Cái tên quỷ đoản mệnh kia, làm sao có thể xứng với bản công chúa? Bản công chúa phải gả cho nam nhân mà mình lựa chọn, hắn mà muốn kết hôn, sợ cũng là không có cửa đâu!" Nếu mẫu hậu không ngăn cản nàng, nàng từ sớm đã đi tìm Thương Dực kia, ra tay lấy đầu hắn rồi!

An Ninh nhìn thấy thế, cũng không nhiều lời, chỉ thản nhiên cười, Thượng Quan Mẫn này ngay thẳng đáng yêu, khổng thể che dấu tâm tư của mình, hoàn toàn đem suy nghĩ trong lòng biểu lộ ra bên ngoài!

Một nữ tử như vậy, nếu thật sự gả vào hoàng cung Bắc Yến, nếu không có một ai bảo hộ được đôi cánh của nàng, như vậy vận mệnh của nàng hoặc là rơi vào tay sài lang hổ báo ăn ngay cả xương cốt cũng không còn, hoặc là bị những âm mưu trong cung, dần dần biến thành người phụ nữ sắc bén, cuối cùng biến thành một nữ tử tính toán xấu xa.

Trên đường An Ninh trầm tư, đến cửa Đông của kinh thành, đi thêm một thời gian nữa, rốt cục đến khu vực săn bắn. Lúc này, ở trước mặt nàng là một khu rừng rậm rất to, ngẫu nhiên nghe được tiếng gầm rú dã thú từ bên trong truyền ra, các tiểu thư khuê các đi theo phía đều bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, đứng tại chỗ, không dám di chuyển, nhưng cũng với tiếng kêu đó, lại gây lên sự kích thích lớn hứng thú cho các nam tử, nhất thời nhiệt huyết trào lên, người người nóng lòng muốn thử.

"Nơi này mới chính là thiên đường của bản công chúa." Đến nơi này Thượng Quan Mẫn nhất hứng thú lên mấy phần.

An Ninh nhìn trên mặt nàng ta thần sắc trở nên hưng phấn. Nhưng trong một phút, trên mặt Thượng Quan Mẫn đang tươi cười phút chốc trở nên cứng đờ. An Ninh nhìn theo tầm mắt của nàng ta, thì nhìn thấy quần áo màu hạnh vàng đó là trang phục của Đại hoàng tử Bắc Yến Thương Dực, trong lòng An Ninh hiểu rõ, liền thu hồi tầm mắt, chỉ thấy trong tay Thượng Quan Mẫn không biết từ khi nào đã cầm cung tên, kéo cung bắn, lập tức, mũi tên sắc bén kia liền bay thật nhanh, mục tiêu chính là đầu Thương Dực.

Trong phút chốc, không khí như ngưng động, cách đó không xa Thương Dực giống như cảm nhận hơi thở của sự nguy hiểm mắt thấy mũi tên sẽ đâm trúng trán của hắn, cơ thể nhanh nhẹn dời đi chổ khác, mũi tên xuyên qua vài sợi tóc của hắn, Thương Dực tránh được một kiếp, giận đến tím mặt. Lúc này, lập tức gây nên một chấn động không nhỏ, thị vệ rút kiếm ra, hộ tống quanh Thương Dực, nhìn Thương Dực theo hướng mũi tên phóng tới, con mắt căng thẳng thêm phần phẫn nộ, gầm lên thành tiếng, "Thượng Quan Mẫn!" Nữ nhân này, thật đúng là âm hồn không tan!

Nhất thời tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Thượng Quan Mẫn, trong lòng Thượng Quan Mẫn âm thầm tiếc. Thương Dực kia thật sự mệnh lớn, lập tức, nhíu mày, trên mặt hiên lên một nụ cười đầy khiêu khích, nhanh chóng cầm dây cương, giục ngựa tiến vào khu vực săn bắn, hướng tới khu rừng rậm cách đó không xa mà chạy.

"Thương Dực, trong khu vực săn bắn, nếu là gặp ngươi, bản công chúa nhất định đem ngươi trở thành con mồi dưới cung tên của ta!" Thượng Quan Mẫn cầm cung tên, dương cao lên, đầy hào khí trước hàng vạn người khiêu khích Đại hoàng tử Bắc Yến.

Thương Dực thân là Bắc Yến đại hoàng tử, tại đây gặp tình huống này, đương nhiên không thể lùi bước, nắm lấy dây cương trong tay kéo căng ra, khuôn mặt sắc bén phân phó cho thị vệ ở bên cạnh thị vệ , "Người, lấy cung tên ra!"

Lập tức, thị vệ thân thuộc bên cạnh liền đưa cung tên cho Thương Dực, Thương Dực cầm cây cung trên tay, hừ một tiếng, đang muốn giục ngựa đuổi theo Thượng Quan Mẫn. Nhưng đột nhiên nhìn về hướng khác, cưỡi ngựa về một hướng khác, mọi người nhìn theo bóng hình hắn, cuối cùng thấy hắn dừng lại trước mặt một người, người nọ không phải ai khác, chính là Đông Tần quốc Thần vương Thương Địch.

Ở Đông Tần quốc mọi người đều biết thân phận của Thần vương Thương Địch, hắn trừ là vương gia của Đông Tần, còn là hoàng tử Bắc Yến, cùng với đại hoàng tử Bắc Yến Thương Dực, là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Giờ phút này, Thương Dực đến trước mặt Thương Địch, tất cả mọi người thần sắc đều khác nhau, huynh đệ gặp lại, không biết trước mọi việc sẽ như thế nào.

Thương Địch đã sớm đoán được sẽ có giờ khắc này, khuôn mặt trầm tĩnh, khóe miệng mỉm cười, hai tròng mắt sâu không thấy đáy, quần áo rực rỡ, cả người phát ra khí chắc, không hề thua kém khi đứng bên cạnh Bắc Yến Đại hoàng tử.

Thương Dực đánh giá người huynh đệ cùng cha khác mẹ trước mắt này, cuối cùng sâu trong mắt ông, lóe lên một tia nguy hiểm "Ta ở Bắc Yến quốc chiến trên lung ngựa nắm trong tay cả thiên hạ, tam đệ lớn lên tại đây Đông Tần quốc, không biết có phải vì ở Đông Tần quá lâu hay không mà tính khí ngươi trở thành một người nam nhân khô khán?" (yuki: ý là Thương Địch sống yêu bình tại Bắc Yến quốc dần dần tài nghệ bị mai mòn nói chung là trở thành người vô dụng)

Khiêu khích, đầy địch ý, sắc bén, nhiều năm không gặp nhau. Nhưng, câu nói đầu tiên lại như vậy, mọi người chỉ cảm thấy Bắc Yến Đại hoàng tử đối Thần vương Đông Tần vồ cùng thân thiện, nhưng Thương Địch trong lòng hiểu rõ, nhớ tới chuyện nhiều năm về trước, hoàng huynh đối với chính mình một khắc cung không quá thân mật!

Cho tới bây giời đều như kẻ thù, điểm này, hai người bọn họ trong lòng điều hiểu rõ, tuy là ngoài mặt thân mật, nhưng điều này ít khi xảy ra.

Khẽ cau mày, khóe miệng Thương Địch gợi lên một chút cười lạnh, "Đại hoàng huynh thật sự lo lắng,Thương Địch thật ra rất lo lắng cho Đại hoàng tử, nếu thua ở trong tay một một nữ nhân, không biết đến lúc đó mặt mày của Đại hoàng tử, cũng chính là mặt của Bắc Yến."

Thương Địch bình thản ung dung, đối đáp tự nhiên, ánh mắt và thần sắc trong lúc đó không có chút dao động, trong mắt bình tĩnh vô cùng, nhưng đối với một số người, điều đó thật ra là cực kỳ giống như khinh thường, giống như không có đem Thương Dực để vào mắt.

"Ngươi..." Khuôn mặt Thương Dực trở nên giận dữ, tiếp theo, trở nên bối rối, Thương Địch này, từ hồi nhỏ, luôn là cái gai trong mắt hắn, so với mới trước đây, Thương Địch lại càng trưởng thành hơn, ánh mắt sâu không lường được, nghĩ đến trước khi đi, lời phụ hoàng nói, ánh mắt Thương Dực càng thêm phần ảm đạm, siết chặc bàn tay lại, nhíu mày đừa ra lời thách thức, "Nhiều năm không gặp, huynh đệ chúng ta hẳn nên cùng luận bàn một chút, tam đệ hẳn là sẽ không không dám đi."

Thương Địch cười nhẹ, "Đại hoàng tử đã có ý, Thương Địch tất nhiên nghe theo, Đại hoàng tử đi trước, nếu như cho công chúa Tuệ Mẫn nhiều cơ hội thắng, Đại hoàng tử nếu thắng Thương Địch sẽ không nói nhiều, nhưng nếu là thua trên tay công chúa Tuệ Mẫn..."

Thương Địch cúi đầu, mỗi câu kia, đều mang một ý đồ riêng.

Thương Địch để cho hắn đi trước, vì không cho công chúa Tuệ Mẫn thêm nhiều cơ hội thắng, ở trước mặt mọi người, là Thương Địch hắn cố tình nhắc đến, nhất thời, làm cho sắc mặt Thương Dực cứng đơ, không đi lại không được, bắt buộc hắn phải đi.

"Đại hoàng tử, giờ lành đã đến, nếu các vị hào kiệt đã chuẩn bị tốt, cuộc săn bắn nên bắt đầu!" Thấy không khí giằng co, lúc Bạt Kiếm đã giương cung, Sùng Chính đế liền mở miệng giảng hòa.

Thương Dực hừ lạnh một tiếng, hướng ngựa về hướng rừng rậm giục nó chạy...

Ánh mắt Thương Địch căng thẳng, cầm cây cung Đồng Tước đưa, lập tức theo sát hắn... Sau đó, các thần sứ danh tiếng của nhiều quốc gia khác đều lần lượt đi vào rừng rậm. Thái tử Sở, Tô Cầm cũng ở trong đám người đó, ở bên ngoài khu vực săn bắn, còn lại Sùng Chính đế, nữ hoàng Tây Lăng, quốc chủ Nam Chiếu, cùng với các tùy tùng và các tiểu thư nhà quan gia.

Đột nhiên, Uyển quý phi đi đến trước mặt Sùng Chính đế, mở miệng cười dịu dàng, "Hoàng thượng, mới vừa rồi nô tì thấy tam quốc đều có nữ tử đi vào, Tây Lăng quốc Tuệ Mẫn công chúa, Bắc Yến quốc là vị nữ tử đệ nhất, còn có Nam Chiếu quốc đệ nhất cô nương, còn lại duy nhất Đông Tần quốc ta không có nữ tử đi vào, có phải hay không..."

Uyển quý phi cúi đầu, dừng một chút, tiếp tục nói, "Hoàng thượng, chúng ta cũng không thể thua trận thế này! Dù thế nào, không thể tay không mà về, cũng không thể không vào một người ạ."

Sùng Chính đế khẽ nhíu mày, "Ái phi nói có lý, nên cho ai cùng đi? Tại đây toàn những vị tiểu thư tuổi trẻ, chỉ có duy nhất có Thiều Hoa quận chúa là gan dạ sáng suốt nhất, nhưng vì thời tiết chuyển về xuân nên đã sớm bị nhiễm phong hàn, nay vẫn còn nằm ở trên giường dưỡng bệnh."

"Hoàng thượng, ngươi chớ coi thường Đông Tần nữ tử ta, ở đây nhiều nữ tữ như vậy, tại sao chỉ có thể là quận chúa Thiều Hoa? Thật ra nô tì đối một người rất là xem trọng." Uyển quý phi vẫn như trước cười ôn hoà. Nghe nói như thế, An Ninh trong lòng tuy hồi hộp một chút, nhưng có thể đoán được vài phần.

"Là ai? Ái phi nhìn trúng ai? Nói cho trẫm nghe một chút." Sùng Chính đế trên mặt vui vẻ, nghĩ đến đây rất hưng trí.

"Người đó là An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, cũng là nghĩa nữ của Hoàng hậu nương nương! Nô tì cùng Hoàng hậu tỷ tỷ đều rất thích, An Ninh kia lại rất thông minh, không bằng sai nàng ta đi! Người nhìn xem cách mà nàng ta ngôi trên lưng ngựa, nhất định nhị tiểu thư sẽ không làm cho hoàng thượng thất vọng." Uyển quý phi nói xong, giống như vô ý nhìn thoáng qua An Ninh.

An Ninh giật mình, quả nhiên vậy!

Hoàng thượng đánh giá An Ninh, khẽ nhíu mày, có đôi chút suy nghĩ.

"Hoàng thượng, không thể!" Nam Cung Thiên Duệ lập tức tiến lên, quỳ một gối xuống, quanh khu vực săn bắn ngàn vạn nguy hiểm, bên trong mỗi con mồi đều được nuôi dưỡng nhiều năm. Ngay cả là một nam tử, ở trong đó cũng nguy hiểm là điều khó nói trước, hắn làm có thể cho Ninh nhi đi mạo hiểm?

"Vì sao không thể?" Sùng Chính đế nhìn thần tử mà mình yêu thương, lông mày lập tức nhăn lên.

"Thứ nhất nhị tiểu thư là nữ tử, nếu là có chuyện gì không hay xảy ra..."

"Nam Cung tướng quân, ý của ngươi nói là bản cung nhìn lầm người sao? Bản cung thấy An Ninh này thực sự có bản lĩnh, chớ không phải ngươi muốn Đông Tần quốc chúng ta giống như hôm qua mất mặt trước tam quốc?" Giọng nói của Uyển quý phi vẫn như trước ôn nhu, nhưng, nếu suy nghĩ kỹ thì trong lời nói kia, cũng có vài phần sắc bén.

"Điều này..."

Nhất thời nghĩ đến hôm qua Đông Tần quốc bởi vì chuyện An Như Yên mà mất mặt, Sùng Chính đế lập tức quyết định, đánh gãy lời nói của Nam Cung Thiên Duệ, "Tốt lắm, như vậy liền quyết định, An Ninh tiếp chỉ, lập tức nhật một cây cung tốt nhất, tiến vào khu vực săn bắn, nhất định không thể làm mất mặt Đông Tần!"

An Ninh lập tức nhảy xuống, đi đến trước mặt Sùng Chính đế, cúi đầu, "Thần nữ An Ninh xin tuân chỉ." Uyển quý phi ơi là Uyển quý phi, thấy nàng đưa ra chủ ý này, nàng trong lòng sáng tỏ, nàng ta là cố ý đẩy mình vào trong móng vuốt của những con mảnh thú!

"Ninh nhi..." Nam Cung Thiên Duệ vội vàng gọi thành tiếng đến, nhìn An Ninh, lông mày nhíu chặt, không thể giãn ra.

An Ninh cảm nhận được sự quan tâm của hắn, giương mắt nhanh chống nhìn vào tầm mắt của hắn, trong lòng thật sự cảm kích, con mắt Nam Cung Thiên Duệ thật chặt, giống như hạ quyết tâm, nắm chặt tay cầu xin Sùng Chính đế, "Hoàng Thượng, xin người cho phép thần được tiến vào khu vực săn bắn, thần muốn vì Hoàng Thượng mà săn một con cáo trắng, đem da hiến lên cho Hoàng thượng."

Nếu không thể ngăn cản, hắn liền chỉ còn cách cùng nàng tiến vào, vô luận như thế nào, hắn cũng không có thể trơ mắt nhìn An Ninh một mình tiến vào nơi nguy hiển như khu vực săn bắn được!( yuki : thương anh tướng quân wa)

Cả thân thể An Ninh giật mình, hôm nay nhiệm vụ của Nam Cung Thiên Duệ là phụ trách an nguy cho Hoàng Thượng, nhưng hắn lại như vậy... Muốn đi vào khu vực săn bắn!

"Tốt, Nam Cung tướng quân đã có thành tâm như vậy, trẫm thật sự là cảm giác thấy vô cùng vui mừng, đi thôi! Trẫm chờ ngươi dâng lên da con cáo trắng" Sùng Chính đế cười thoải mái, lập tức cho phép thỉnh cầu của Nam Cung Thiên Duệ.

Mà lúc này, ở một bên Hải Táp nhìn thấy tất cả, tầm mắt dừng ở trên người An Ninh thật lâu, con mắt màu lam trở nên vô cùng hứng thú, rốt cục, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, "Hoàng Thượng Đông Tần, xin vui lòng cấp cho thần một cung tên, bây giờ khu vực săn bắn náo nhiệt như vậy! Hải Táp cũng từ từ trải nghiệm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK