Lăng hồ, ở bên bờ tập trung vô số các công tử quý tộc, các thế gia tiểu thư.“Với ta, Thần vương điện hạ vẫn là tốt nhất, tuấn mỹ vô cùng, quý khí bức người..." một thế gia tiểu thư mở miệng, tầm mắt hâm mộ khóa chặt vào một bóng dáng nam tử huyền sắc cẩm y anh vĩ, vẻ mặt ôn nhu, mắt hạnh hàm xuân.
"Lục tiểu thư, ta xem ngươi vẫn là đừng nên nhìn, Thần vương điện hạ anh minh thần võ, có thể nào một cái nữ nhi quan viên tứ phẩm như ngươi có thể mơ ước? Huống hồ, ta nghe nói, Thần vương điện hạ cùng An Bình hầu phủ nhị tiểu thư quan hệ tốt đẹp, sợ là ngươi không có hy vọng rồi ." Một tiểu thư mặc áo lam châm chọc nói, những người này người nào chưa từng âm thầm hâm mộ qua Thần vương điện hạ nha? Công tử trẻ tuổi giữa kinh thành, hiện nay chỉ còn có Thần vương Thương Địch điện hạ, tướng quân Nam Cung Thiên Duệ, cùng với Tô Cầm ưu tú vĩ đại, nếu là ba năm trước đây, còn có một Vân Cẩm công tử nhưng Vân Cẩm công tử sớm đã không biết tung tích, ngay cả còn sống hay chết cũng không biết.
Tiểu thư áo lam vừa dứt lời, các tiểu thư khác nhất loạt cùng cười, Lục tiểu thư kia sắc mặt liền đỏ lên, nhất thời lúng túng, trong lòng thập phần không cam tâm, "quan hệ... quan hệ tốt đẹp như thế nào? Thần vương điện hạ nếu là cưới nàng, vẫn còn có thể nạp thiếp thất khác, chẳng lẽ đường đường là Thần vương điện hạ lại chỉ thu một nữ nhân?".
"Hừ, nghĩ sao ngươi được làm thiếp Thần vương điện hạ? Nếu ngài sớm đã để ý ngươi, ngươi vẫn còn phải đứng ở chỗ này sao?" Tiểu thư áo lam hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói trào phúng càng đậm, khẽ nhíu mày, khinh thường đánh giá tiểu thư lục gia một phen, "Bất quá ngươi thật ra cũng có thể thử xem, mới vừa rồi ta thấy, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư cũng chưa xuất hiện, ta nghĩ là nàng sẽ không đến đây, nói không chừng Thiều Hoa quận chúa không thỉnh nàng đâu! Một cơ hội tốt như thế, ngươi cố đi quyến rũ quyến rũ Thần vương điện hạ, biết đâu lại thành người của hắn, đến lúc ấy hắn không thu cũng phải thu!".
"Ngươi..."Tiểu thư Lục gia sắc mặt lúc trắng lúc xanh, bên tai lập tức đỏ bừng, lan tràn đến tận cổ, tầm mắt nhìn thấy tiểu thư áo lam, cũng là hừ lạnh một tiếng, "Ta lại nghe nói, thời gian trước tướng quân bị thương, người nào đó chuyên môn làm điểm tâm đi thăm, lại thật không ngờ, người ta để ý cũng không thèm để ý đến, này Thiệu Đại tiểu thư, ngươi hãy cùng nhóm tỷ muội nói xem, hương vị bị hắt hủi có mùi vị như thế nào?".
Lúc này tiểu thư áo lam, cũng chính là Thiệu Đại tiểu thư, vốn là trên mặt đang đắc ý nhất thời cứng đờ, cảm nhận được tầm mắt quái dị của các tiểu thư khác đang nhìn nàng, nhất thời hận chết Lục tiểu thư.Lục tiểu thư hòa hoãn không ít, nhìn thấy sắc mặt Thiệu Đại tiểu thư thay đổi, giống như chưa muốn thu tay, lại tiếp tục nói, "Có bản lĩnh ngươi hãy làm cho tướng quân ăn điểm tâm ngươi làm đi? A! Thật đáng tiếc , ăn sợ là cũng không có ý nghĩa gì, ngày ấy khi tướng quân khải hoàn, đã nói rõ ràng, hắn đã có người trong lòng , chỉ là có nguời một chút cũng không biết xấu hổ, dám áp mặt nóng vào mông lạnh..." (áp mặt nóng vào mông lạnh: ý chỉ nịnh bợ người khác nhưng bị người lạnh nhạt)
"Mông..." hai chữ còn chưa nói hết, Thiệu Đại tiểu thư liền vọt lên, ngay trước mặt mọi người hung hăng quăng một cái tát, thật mạnh đánh vào mặt Lục tiểu thư, ba một tiếng, trên mặt Lục tiểu thư hằn rõ năm ngón tay bỏng rát, vẻ mặt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn Thiệu Đại tiểu thư, "Ngươi... Ngươi dám đánh ta?"
"Bổn tiểu thư đánh chính là ngươi!" Thiệu Đại tiểu thư là nữ nhi nhất phẩm quan viên, mà đối phương bất quá chỉ là một cái nữ nhi quan viên tứ phẩm, cũng dám đối với nàng nói ra những lời bất kính, thật là tức chết nàng!
Lục tiểu thư vẻ mặt trướng hồng, hai mắt phẫn hận trừng mắt nhìn Thiệu Đại tiểu thư, nàng mặc dù thân phận không cao bằng Thiệu Đại tiểu thư, nhưng cũng chưa có ai dám đánh nàng, lại càng là ở trước mặt mọi người, thoáng cái nàng làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, bất chấp ở đây đều là quan to quý tộc, các thế gia công tử, lập tức nhằm về phía Thiệu Đại tiểu thư, ý định trả lại cái tát vừa rồi.Trong khoảng thời gian ngắn, bên này loạn cả lên, các quan gia tiểu thư chung quanh đều bị sợ hãi lan đến, việc tề liền tránh ra khỏi khu vực ẩu đả, mặc cho hai cái tiểu thư ngày thường đoan trang tao nhã đang xé rách đánh nhau cùng một chỗ, dần dần, người khác nghe thấy tiếng động đều không hẹn mà cùng vây quanh lại đây.
"A....Ngươi đồ tiện nhân, làm cho Thần vương điện hạ nhìn thấy ngươi là người đàn bà chanh chua như vậy, thử hỏi còn có thể hay không muốn lấy ngươi!"."Ngươi mới là đồ tiện nhân, Nam Cung tướng quân sẽ không bao giờ coi trọng nữ nhi độc ác như ngươi... A... Ngươi dám giật tóc bổn tiểu thư... Xem ta không đem ngươi biến thành ni cô... A..."
Hai người liên tục xé rách nhau , có người có chút không rõ hai vị tiểu thư này vì sao lại như vậy không hề để ý hình tượng của mình mà ra tay rất nặng, hiện tại nghe thấy lời nói của hai nàng, trong lòng đều đã hiểu rõ, không hẹn mà cùng nhìn về phía người bị các nàng đề cập đến...
Thần vương Thương Địch mi phong cau lại, mặt không chút thay đổi, ánh mắt thản nhiên quét qua hai người lmột cái, tầm mắt đã muốn chuyển sang nơi khác, mặt khác trong mắt Nam Cung Thiên Duệ lại còn xẹt qua một chút chán ghét, xoay người đi đến bên bờ hồ. "Thần vương điện hạ sức quyến rũ không nhỏ, có thể làm cho nữ tử vì ngươi mà ra tay rất nặng, thật sự là làm cho người ta hâm mộ." Hải Táp mâu quang khẽ lóe, thần sắc xẹt qua ý xem kịch vui, trong giọng nói mang theo vài phần trêu ghẹo, hắn không thể không thừa nhận, Thần vương Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ, vô luận là mặt nào, đều là rồng giữa biển người, bất quá hắn thật cũng không nghĩ tới nữ tử của Đông Tần quốc lại có những hành động như vậy, nếu là nữ tử hải quốc, cũng sẽ không luống cuống một cách điên cuồng như vậy.Thương Địch coi như không nghe thấy sự bất thường trong lời nói của hắn, cũng không thèm để ý tới, tầm mắt tìm kiếm chung quanh, một chút cũng không tìm được bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng xẹt qua một tia mất mát, trên thực tế, hắn bản đối với lời mời của Thiều Hoa quận chúa một chút cũng không có hứng thú, nghe nói Ninh Nhi cũng nhận được thiếp mời, hắn ngay lập tức quyết định đến đây một chuyến, hắn tưởng là sẽ được gặp Ninh Nhi liếc mắt một cái thôi, khóe miệng liền gợi lên một chút chua sót, hắn ngày thường khôn khéo cơ trí, nếu muốn gặp Ninh Nhi, hắn đi Hầu phủ là được, cần gì phải phiền toái như vậy?
Chua sót lắc lắc đầu, Thương Địch quyết định rời khỏi nơi này, đúng là vừa mới bước được vài bước, liền nghe được phía sau truyền đến một thanh âm ôn nhuận.
"Thần vương biểu ca xin dừng bước." Người nọ không phải là ai khác, chính là người hôm nay mời mọi người đến lăng hồ dạo chơi, chủ nhân của nơi này Thiều Hoa quận chúa.
Thanh âm của Thiều Hoa quận chúa nhất thời liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, theo tầm mắt chỉ thấy một nữ tửquý khí sang trọng, y phục rực rỡ được nha hoàn nâng hạ, đang từ thuyền hoa bước đến, một thân cẩm y trắng thuần, tôn quý mà tao nhã, dáng người thướt tha, từng bước sinh huy, nhất cử nhất động toát ra đều thể hiện nàng là tiểu thư khuê các tao nhã.
Thiều Hoa quận chúa lên bờ, ở trong tầm mắt mọi người, trực tiếp đi đến trước mặt Thần vương Thương Địch, lúc này Thương Địch đã xoay người lại, ánh mắt dừng ở một thân quần áo trắng thuần, trước mặt chính là biểu muội của hắn, khuôn mặt cương nghị không chút thay đổi, như trước không có chút biến hóa. "Chứ không phải là Thiều Hoa tiếp đón không chu toàn, Thần vương biểu ca là muốn đi rồi sao?" Ngay cả lời chỉ trích, cũng làm cho người ta nghe xong không cảm thấy khó chịu, tươi cười trên mặt nở rộ, "Nếu đúng là như vậy, Thiều Hoa ở trong này chịu tội với biểu ca, đồng thời, làm cho mọi người ở trên bờ đợi lâu, là Thiều Hoa không tiếp đón chu toàn, mong các vị không trách tội a.".
"Làm sao lại thế, có thể được Thiều Hoa quận chúa mời đến, cũng đã là vinh hạnh của mọi người, mọi người còn có thể trách tội gì đây, có phải hay không?" Người mở miệng là Tô Cầm, bộ dáng cà lơ cà phất trước mặt Thiều Hoa quận chúa đoan trang tao nhã, cũng không khỏi thu liễm một chút.
Mọi người cùng kêu lên phụ họa, mạnh mẽ gật đầu theo.
Thiều Hoa quận chúa giương mắt chống lại con ngươi thâm thúy của Thương Địch, "Biểu ca..."."Thiều Hoa lo lắng thừa, nếu đã đến đây, tự nhiên sẽ không vội vã đi."
Thương Địch trầm giọng mở miệng, hắn không thể không thừa nhận biểu muội này tư duy thông minh, hai mắt cũng thật sự lợi hại, nếu nàng đã mở miệng, hắn đương nhiên không thể không cho Thiều Hoa quận chúa mặt mũi, ngay cả Minh Nguyệt công chúa kiêu căng hết mực, ở trước mặt Thiều Hoa quận chúa cũng phải cấp nàng ba phần mặt mũi.
Thiều Hoa quận chúa nhẹ nhõm thở dài một hơi, cặp con ngươi khôn khéo nhìn Thương Địch, cũng là xẹt qua một chút ý vị thâm trường, lại bước vài bước đến gần Thương Địch, thanh âm nhỏ đi một nửa tiếp tục nói, "Thần vương biểu ca đừng vội, có lẽ là nhị tiểu thư bị trì hoãn, Thiều Hoa phái người đến An Bình hầu phủ thỉnh."
Dứt lời, khóe miệng Thương Địch không khỏi co rút, thanh âm này tuy rằng nhỏ một chút, nhưng những người bên cạnh hắn đều có thính lực tốt hơn người, đều là nghe được, mọi người thần sắc khác nhau, chợt bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngại uy nghiêm của Thần vương, lại chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, không dám nói ra.
Thương Địch nhìn thấy Thiều Hoa quận chúa trong mắt xẹt qua một chút giảo hoạt, biểu muội này, thông minh cũng không phải là giả , nếu nàng đã muốn nói ra, Thương Địch hắn liền cũng không có che dấu, "Như thế rất tốt, làm phiền biểu muội ."
"Đương nhiên, đương nhiên." Dứt lời, liền quay sang nha hoàn bên cạnh phân phó vài câu, Thương Địch ở trong đám người, không thể nghi ngờ là một cái hạc giữa bầy gà, liếc mắt một cái liền có thể thấy, mới vừa rồi, ở rất xa, nàng nhìn thấy Thương Địch đang tìm kiếm chung quanh, người thông minh như nàng, lại làm sao lại có thể không nhìn ra, Thần vương biểu ca nàu đối với An Bình hầu phủ nhị tiểu thư quả nhiên là để bụng.
Nghĩ đến nàng hôm qua cũng đoán rằng, nếu Hoàng thượng thật sự có tâm đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thần vương biểu ca, như vậy An Bình hầu phủ nhị tiểu thư có khả năng là quốc mẫu tương lai, trong đầu nàng hiện ra quang cảnh ngày An Bình phong lễ cập kê, khóe miệng khẽ nhếch, nữ tử này, phong phạm của mẫu nghi thiên hạ một chút cũng không thiếu.
Lưu lại Thần vương Thương Địch, Thiều Hoa quận chúa còn phải giải quyết chút chuyện bên kia, chậm rãi đi đến bên cạnh hai vị tiểu thư ẩu đả lúc nãy, ánh mắt sâu kín dừng lại trên người hai vị tiểu thư lúc này có chút nhếch nhác chật vật, bây giờ các nàng làm sao còn có tác phong như lúc trước? Nghiễm nhiên giống như hai người điên, quan hệ của hai
người, tựa hồ đã muốn đỏ con mắt, chẳng phân biệt được lễ nghi gia giáo bình thường nữa, tuyệt đối không bỏ qua cho nhau, đều không chú ý tới Thiều Hoa quận chúa đã lên bờ.
"Dừng tay." Thiều Hoa quận chúa cao giọng mở miệng, một cỗ không giận mà tự phát ra khí thế uy nghiêm, thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại làm cho người ta không thể bỏ qua.Thân thể hai người ngẩn ra, nhìn về phía người đang tới, Lục tiểu thư buông ra tay ra khỏi người Thiệu Đại tiểu thư, ngay lập tức quỳ gối trước mặt Thiều Hoa quận chúa, "Tham kiến Thiều Hoa quận chúa, Thiều Hoa quận chúa, ngươi cần phải làm chủ cho ta a, nàng thế nhưng lại ra tay đả thương người khác”
"Ngươi ngậm máu phun người!" Thiệu Đại tiểu thư cũng nóng nảy, không nghĩ tới Lục tiểu thư này vẫn còn có thể cáo trạng, cũng quỳ xuống, "Thiều Hoa quận chúa, chuyện này là nàng khơi mào trước ..."
"Đủ rồi!" Thiều Hoa quận chúa thản nhiên quét ánh mắt qua hai người, trong mắt cũng không có nhiều cảm xúc, bình tĩnh phân phó nói, "Người đâu, hai người này hôm nay đều không được lên thuyền hoa , đều nhớ kỹ cho ta , từ nay về sau, nếu là Dụ Thân vương phủ có yến, hai vị tiểu thư này cũng không cần mời ."
Dứt lời, nhất thời một trận ồ lên, các vị tiểu thư trong lòng đều là lộp bộp một chút, nhất là hai người gây rối Lục tiểu thư cùng Thiệu Đại tiểu thư, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, này... ý tứ của Thiều Hoa quận chúa là... nếu nàng là chủ nhân của các buổi tụ hội quý tộc thì hai người các nàng đều bị bài trừ bên ngoài, ở kinh thành các thế gia quý tộc rất trọng uy tín danh dự, bọn họ cũng đều nghe thấy! Thiều Hoa quận chúa bài xích khách nhân, bọn họ về sau sợ là cũng sẽ không thân cận với hai nàng, điều này không thể nghi ngờ là từ nay về sau các buổi yến hội của giới quý tộc thượng lưu, mọi người đều cứng rắn đuổi hai nàng ra ngoài không được dự yến!
"Quận chúa..."
"Quận chúa..."
Hai người trăm miệng một lời, tất cả đều không còn sắc bén như vừa nãy nữa, giờ phút này là muốn vãn hồi cục diện, nếu biết trước sẽ chọc giận đến Thiều Hoa quận chúa, cho các nàng một trăm lá gan cũng không dám gây sự a!
Tiếc rằng, Thiều Hoa quận chúa không để ý chút nào tới hai người, khuôn mặt giãn ra đối với các tân khách khác cười nói, "Làm cho các vị đợi lâu như vậy, là Thiều Hoa chậm trễ, bây giờ thỉnh các vị lên trên thuyền hoa vãn cảnh."
Dứt lời, các công tử quý tộc cùng các tiểu thư dựa theo ý tứ của Thiều Hoa quận chúa, dưới sự dẫn đường của thị vệ, lục tục lên thuyền. Mà giờ phút này, có ánh mắt của nam tử dừng lại một chút trên người Thiều Hoa quận chúa, khuôn mặt tuấn mỹ dưới mặt nạ thần sắc biến hóa phi thường, cặp con ngươi đen nhánh lộ ra ngoài mặt nạ, ánh mắt nhìn về phía Thiều Hoa quận chúa, theo nàng không dời, lâu không gặp nàng, nàng so với hai năm trước, nay lại càng thêm xinh đẹp, vẫn như trước một thân đoan trang tao nhã.
"Biểu ca, kia Thiều Hoa quận chúa quả thực có chút phong phạm của hoàng gia, không biết vị công tử nào có phúc, có thể lấy được giai nhân như thế.” Một nam tử khác đứng bên cạnh mở miệng nói, vị nam tử này toàn thân cẩm y xanh nhạt, quanh cổ tay áo viền chút hoa văn mây lành đều là dùng sợi tơ vàng mà thêu thành, tinh xảo đẹp đẽ mà quý giá, thân hình tuy so với các nam tử khác ở đây hơi đơn bạc một chút, bất quá chỉ là hóa trang, dưới thân cẩm y xanh nhạt kia là da thịt trắng nõn như ngọc, nhưng không giống như tiên đồng bình thường, tuấn mỹ mà không mất đi nhu hòa, không thô tục bằng các nam tử khác, lại càng thêm vài phần nho nhã.
Người này không phải ai khác, chính là An Ninh, nàng lúc này, trừ bỏ thân nam trang, nguyên bản chính là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, bị che dấu dưới lớp mặt nạ da người, giờ phút này, có khi là người quen lại gần đứng trước mặt nàng cũng không nhận ra, cũng đều không ngờ được nàng lại dùng thân phận này đến đây. Sâu sắc như An Ninh, làm sao có thể không nhận ra ánh mắt Vân Cẩm nhìn Thiều Hoa quận chúa có chút khác thường? Hắn tuy rằng cực lực che dấu, nhưng lại không lừa được hai mắt An Ninh, biểu ca này từ sau khi bị nàng thức tỉnh ở bên trong ngôi miếu đổ nát, trong mắt thủy chung vẫn chỉ có bình tĩnh, lần dao động duy nhất là lúc nghe thấy tin nàng chết ở khu vực săn bắn, giờ phút này ánh mắt Vân Cẩm nhìn Thiều Hoa quận chúa, rõ ràng mang theo luyến mộ nồng hậu, trừ bỏ luyến mộ, bên trong còn nhiều ánh mắt hỗn loạn khác mà nàng không nhận ra.An Ninh nói những lời này, nói là ca ngợi Thiều Hoa quận chúa, còn không bằng nói là thử lòng Vân Cẩm. Vân Cẩm nghe thế thân thể khẽ giật mình, cũng lập tức thu hồi lại tầm mắt, nhưng cổ tay áo phồng to, chính vì trong áo bàn tay đang nắm chặt thành quyền, đúng vậy! Ai có thể lấy được giai nhân như thế, quả nhiên là có phúc, nhưng là... Nghĩ đến trên người hắn vẫn đang gánh vác cừu hận cùng trách nhiệm, hai tròng mắt Vân Cẩm dần dần khôi phục lại bình tĩnh.An Ninh nhận thấy được biến hóa của hắn, con ngươi không khỏi híp lại, nàng cảm thấy biểu ca Vân Cẩm đối với Thiều Hoa quận chúa thái độ có chút không đồng nhất.
"Hai vị công tử, thỉnh lên thuyền." âm thanh của Thiều Hoa quận chúa lại truyền đến, lúc này Thiều Hoa quận chúa cùng với những người khác đều đã lên thuyền hoa, mà ở trên bờ chỉ còn lại có hai người Vân Cẩm cùng An Ninh.
Hai người khẽ giật mình, hồi phục lại tinh thần, An Ninh trên mặt nở rộ một chút tươi cười, liền chắp tay, lập tức hướng tới thuyền hoa mà đi đến, mà Vân Cẩm vì khuôn mặt bị che khuất, mọi người lại càng không thể do thám được vẻ mặt của hắn.
Mọi người thấy hai người này, đều không khỏi có chút suy nghĩ, ngày xưa ở các yến tiệc khác, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng gặp qua hai người này, bất quá, khí chất hai người cũng làm cho mắt mọi người sáng ngời, một mặt nam tử này thân hình cao ngất mà thon dài, trên người ẩn ẩn tản ra một cỗ hơi thở cao quý, mặt nạ màu bạc kia vì hắn mà tăng thêm vài phần thần bí, làm cho người ta nhịn không được tìm kiếm, dưới mặt nạ kia sẽ hé ra một khuôn mặt như thế nào.
Có người nghe nói, chủ quản của Bát Trân Các là một vị công tử đeo mặt nạ bạc, vị công tử này chắc cũng chính là chủ quản của Bát Trân Các?
Nghĩ đến Bát Trân Các, chúng tiểu thư ánh mắt đều sáng bừng lên, mà vị công tử bên cạnh vị này, tuấn mỹ làm cho người ta trở nên đui mù, nam tử mặt như quan ngọc, tuấn mỹ dị thường, như ngọc thụ chi lan, tuấn lãng bực này, không phải đơn giản chỉ là mặt đẹp, khí chất trên người rõ ràng làm cho người ta vừa thấy liền cảnh đẹp ý vui. Ánh mắt tiểu thư chúng gia đều dừng lại trên người An Ninh, trong lòng âm thầm đoán đây là vị công tử nhà ai, nghĩ đến vừa rồi Lục tiểu thư cùng Thiệu Đại tiểu thư vì Thần vương Thương Địch cùng Nam Cung tướng quân mà ra tay quá nặng, nam tử này, thật ra so với bọn họ cũng không kém nhiều lắm.
An Ninh nghênh đón tầm mắt của mọi người, trên mặt thản nhiên tươi cười, nho nhã mà thân thiện, càng làm cho người ta cảm thấy không có chút khoảng cách nào.An Ninh cùng Vân Cẩm lên thuyền hoa, từ đầu đến cuối, ánh mắt Thiều Hoa quận chúa đều tập trung trên người nam tử đeo mặt nạ bạc, thân thể ẩn ẩn run run, trong ánh mắt lại tích tụ thật nhiều cảm xúc, là hắn! Thân hình này, rất giống hắn! Bởi vì quá mức quen thuộc, bởi vì trí nhớ quá mức khắc sâu, tuy rằng nàng chỉ xem được một chút khuôn mặt lộ ra bên ngoài mặt nạ, nhưng hắn lại cho nàng cảm giác không sai vào đâu được, nàng cơ hồ có thể khẳng định, nam tử trước mắt này chính là Vân Cẩm công tử!
Vì sao hắn lại lấy mặt nạ bạc che mặt? Vì sao hắn lại trở thành chủ quản Bát Trân Các? Vì sao... Trong lòng rất nhiều nghi vấn đều muốn hỏi ra, nhưng nghĩ đến trường hợp hiện giờ, Thiều Hoa quận chúa cố gắng thu liễm tâm tình của mình, cố gắng làm cho chính mình trấn định, rốt cục thu hồi tầm mắt của mình, đối với Thải Điệp bên cạnh phân phó nói, “Thải Điệp, phân phó xuống, khai thuyền."
Thanh âm đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng phản ứng vừa rồi của nàng, đều bị một số có người con mắt sáng suốt nhìn thấu, cũng khiến cho bọn họ hoài nghi, trong đó bao gồm cả Thương Địch, An Ninh...
Trong lòng An Ninh càng phát ra khẳng định, biểu ca Vân Cẩm cùng Thiều Hoa quận chúa nhất định là có uẩn khúc, ngay cả Thiều Hoa quận chúa nhìn thấy biểu ca trong nháy mắt cũng mất đi trấn định.Kiếp trước, Vân Cẩm sau khi Vân gia bị diệt môn, liền sa xuống làm một tên khất cái đần độn, làm bạn với rượu, phí hoài một thân năng lực, cả đời tầm thường vô vị, chỉ một thời gian rất ngắn làm cho thế gian quên mất Vân gia đã từng có một đại thiếu gia.
Mà An Bình bị đại phu nhân cùng An Như Yên lừa, thậm chí còn không biết chính mình còn có một biểu ca như vậy, cho đến lúc khôi phục trí nhớ, trọng sinh một hồi, nàng âm thầm điều tra nghe ngóng, mới biết được tung tích của Vân Cẩm, liền tìm tới ngôi miếu đổ nát.
Giờ phút này hai người đều cảm thấy dị thường, An Ninh liễm hạ mặt mày, trong lòng sinh ra một cỗ nồng đậm hiếu kỳ, lúc đó biểu ca cùng Thiều Hoa quận chúa, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Thiều Hoa quận chúa ra lệnh một tiếng, thuyền liền rời bờ, chậm rãi di chuyển, thuyền hoa rất lớn, ước chừng có thể cất chứa hơn trăm người, từ đầu thuyền đến đuôi thuyền, đều phân cách thành năm phòng, giờ phút này, tất cả mọi người đứng ở đầu thuyền, Thiều Hoa quận chúa thế nhưng lại không có ý muốn cho mọi người đi vào.
Mọi người trong lòng đều ẩn ẩn nghi hoặc, mà chính lúc này, bên bờ truyền đến một tiếng la hét, đúng là thị vệ của Dụ Thân vương phủ ở lại trên bờ, mọi người nghe thấy thanh âm kia, liền hiếu kì xem qua, chỉ thấy phía sau thị vệ kia, một chiếc xe ngựa đang ngừng lại, bọn họ nhớ rõ, vừa rồi lúc lên thuyền, nơi đó không có xe ngựa chạy qua.
"Chuyện gì?" Thiều Hoa quận chúa cao giọng mở miệng, thuyền rời bến không xa, nói chuyện không cần âm thanh quá lớn cũng có thể nghe được rõ ràng.
"Hồi bẩm quận chúa, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư đến." Thị vệ bẩm báo nói, lời nói vừa rơi xuống, trên thuyền hoa thần sắc mọi người khác nhau, nhóm tiểu thư đều không khỏi nhíu nhíu mày, ngày đầu tiên tại tứ quốc tế truyền ra tin tức về An Bình hầu phủ đại tiểu thư, các nàng cười nhạo An Như Yên nhưng đồng thời cũng hiểu được, tuy rằng An Như
Yên làm bộ là "Đệ nhất tài nữ", nhưng các nàng đều biết thực ra "Đệ nhất tài nữ" từ trước đến nay đều thuộc về An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, nàng bất quá mới chỉ cập kê mà thôi, lại làm nên chuyện bực này, các nàng đương nhiên là ghen tị, ai lại hy vọng trường hợp như vậy, tự nhiên xuất hiện một cái nữ tử cướp hết lực chú ý của mọi người?