Mục lục
[Dịch]Hầu Môn Độc Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu An Ninh không ngừng nghi vấn nhưng không có biểu hiện ra ngoài, cúi đầu hành lễ nghênh đón, “Ninh nhi chào di ba, dì ba mời vào bên trong, Bích Châu mau dâng trà!”

Tam phu nhân vẻ mặt ôn hòa, ý cười thân thiết, “Ninh nhi, đến quấy rầy ngươi rồi, chúng ta coi như có duyên cho nên ta cố tình đến thăm ngươi, không cần quá mức phiền toái.”

“Dì ba người đang nói cái gì vậy? Sao lại phiền toái? Dì ba đến Thính Vũ hiên đó là vinh hạnh của Ninh nhi, đạo tiếp khách một ly trà sao có thể không có đây?” An Ninh thập phần thân thiện cùng Tam phu nhân ngồi xuống, Bích Châu dâng trà rồi lẳng lặng đứng bên cạnh.

Đối với Tam phu nhân Bích Châu cũng thật tò mò cho nên nàng không có ý định tránh đi.

Tam phu nhân cùng An Ninh thân thiện hàn huyên, đột nhiên Tam phu nhân cười nói, “Ninh nhi a, có vài điều dì ba muốn nói, không biết…..”

Tam phu nhân cố ý điều chỉnh nhưng ánh mắt không rời khỏi Bích Châu, An Ninh là người thông minh chỉ cần một động tác, một ánh mắt liền sáng tỏ ý Tam phu nhân, hướng Bích Châu phân phó “Bích Châu ngươi đi làm chút điểm tâm mang lên!”

“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Bích Châu cúi đầu lĩnh mệnh ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn An Ninh cùng Tam phu nhân, An Ninh biết Tam phu nhân muốn Bích Châu rời đi hẳn là có chuyện không muốn cho người khác biết, trong lòng ngầm suy đoán.

Vô duyên vô cớ Tam phu nhân sao lại tới Thính Vũ hiên của nàng?

An Ninh không mở miệng, chậm chạp uống tách trà, nàng đang đợi, chờ Tam phu nhân chủ động mở miệng.

Quả nhiên, Bích Châu ly khai Tam phu nhân liền buống tách trà trong tay xuống nhìn An Ninh chậm rãi nói, “Ninh nhi có thể gặp ngươi hai lần ở Thiên Linh tự chúng ta thật sự có duyên, nhưng chúng ta không chỉ có duyên tương phùng mà thôi, dì ba có một việc yêu cầu mong Ninh nhi có thể thành toàn cho dì ba.”

“Dì ba không cần nói như vậy, cái gì cầu hay không? Dì ba cũng đã nói chúng ta không phải duyên phận trùng phùng bình thường, có chuyện gì dì ba cứ phân phó Ninh nhi sẽ cố gắng.” An Ninh ôn hòa nói, nhìn thái độ Tam phu nhân nàng liền có thái độ tương tự, không biết đối phương nông sâu thế nào dưới tình huống này đơn giản chính là lựa chọn tốt nhất.

“Ngươi cũng biết hôm nay ta nói dối lão gia, ngươi có muốn biết nguyên nhân vì sao ta nói dối? ninh nhi ngươi có thể giữ bí mật không? Tam phu nhân thân thiết lôi kéo tay An Ninh, vẻ mặt mong chờ nhìn nàng trong mắt tất cả đều điềm đạm đáng yêu, đây là thỉnh cầu của nàng ta cũng không nên để nàng ta thất vọng!

An Ninh thất thần một lát rồi nhanh chóng hiểu ý của nàng ta nhưng cố ý ngốc nghếch, “Dì ba chuyện người đi Thiên linh tự sao?”

:Đúng vậy.” Tam phu nhân gật đầu, “Ngươi có thể đồng ý giữu bí mật không?”

“Dì ba Ninh nhi không phải người nhiều chuyện người không nói Ninh nhi tự nhiên cũng sẽ không nói, dì ba người yên tâm chỉ là….” An Ninh nói đến đây rồi dừng lại giống như khó sử khẽ cau mày.

“Chỉ là cái gì?” Tam phu nhân truy vấn.

“Dì ba, Ninh nhi thắc mắc không biết chỗ trống linh vị kia là ai?” trong mắt An Ninh ngoài tò mò không có nửa điểm tà niệm.

Tam phu nhân hoang mang trong nháy mắt nhưng không qua được mắt An Ninh, An Ninh nhìn thấy nhưng không có nhiều lời, Tam phu nhân lập tức mở miệng “Đó là một người tỷ muội(chị em) có quan hệ rất tốt.”

“Vậy tại sao không thể để phụ thân biết?” vẻ mặt vô hại An Ninh truy vấn.

“Lão gia không thích người tỷ muội (chị em) kia, cho nên…” Tam phu nhân thở dài một tiếng, ánh mắt nồng đậm đau thương cùng bất đắc dĩ, “Ta cũng là không còn cách nào cho nên mới… Không thể không gạt lão gia.”

An Ninh có chút đắn đo “Nguyên lai là như vậy, dì ba người chớ để tâm Ninh nhi sẽ giúp người giữ bí mật, lần đầu tiên gặp dì ba Ninh nhi còn tưởng đó là linh vị của phu quân người cơ!”

“Sao… sao có thể?” Tam phu nhân run lên một chút, kéo kéo khóe miệng, ánh mắt bối rối nhanh chóng được bình ổn lại, “Ninh nhi a! người đừng đoán mò cha ngươi vẫn còn đang sống đó!”

“Đúng vậy, là Ninh nhi đại nghịch bất đạo, xin dì ba đừng mách phu thân.” An Ninh ra vẻ cầu xin nói.

Tam phu nhân vỗ tay nàng, “Đây là đươgn nhiên, đây là bí mật giữa hai ta không có người thứ ba biết.”

Tâm tình tam phu nhân thoải mái đi không ít, sâu sắc như An Ninh tự nhiên cảm nhân thấy, đúng lúc này Bích Châu đưa điểm tâm lên vừa đặt lên bàn Tam phu nhân liền đứng dậy hướng An Ninh cáo từ.

“Dì ba người không thể ngồi lại them một lát sao?” An Ninh cũng đứng dậy, đây là muốn đi sao?

“Không được, về sau sẽ có cơ hội, ta chỉ đi một lát nếu không quay về kịp lão gia sẽ tức giận.” Tam phu nhân ôn nhu như trước thập phần lễ nghi.

An Ninh tự nhiên cúng không giữ lại, tự mình tiễn Tam phu nhân ra ngoài cửa Thính Vũ hiên nhìn nàng rời đi An Ninh mới quay về, nghĩ đến vừa rồi bộ dạng Tam phu nhân dị thường khóe miệng An Ninh gợi lên chút ý cười.

Nàng chính là cố tình hỏi thử chỗ trống linh vị kia là ai, thời điểm nàng nói là phu quân nàng ta trong mắt Tam phu nhân lộ vẻ bối rối giống như bị phát hiện bí mật gì đó.

“Tỷ muội sao? Thực sự là tỷ muội sao?” An Ninh thấp giọng nỉ non, trực giác nói cho nàng biết chỗ trông linh vị kia không đơn giản là tỷ muội như vậy, ngược lại là người có quan hệ thân thiết hơn

Sau lưng nàng rốt cục có chuyện gì? Trải qua chuyện vừa rồi An Ninh ngạc nhiên bởi thái độ của Tam phu nhân với An Bình hầu gia.

Chuyện An Bình hầu gia sủng ái Tam phu nhân nàng đã từng nghe đồn, hôm nay coi như được chứng kiến tận mắt, quả nhiên là thương yêu hết mực, dù An Bình hầu gia lãnh huyết vô tình cũng sẽ vì một nữ nhân mà nhu tình như nước?

Nghĩ đến mẫu thân mình bị ghẻ lạnh vô tình An Ninh bỗng thấy việc Tam phu nhân có lừa dối An Bình hầu gia mà vui sướng vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK