An Ninh chất vấn, gằn từng tiếng, nói năng có khí phách, giọng nói hàm chứa tức giận lại càng rõ rệt, Sùng Chính đế nhìn khối lệnh bài trong tay Vân Cẩm con ngươi liền căng thẳng, "Này... Làm sao có thể ở trên tay các ngươi?"
Ông làm sao có thể không nhận ra lệnh bài này? Đây là thứ do đích thân ông phát ra, người có thể có được khối lệnh bài này, chỉ có một người, đó là đội trưởng áo xanh vệ!
Nhị công tử nói không sai, áo xanh vệ là thị vệ của ông, hơn nữa chỉ nhận mệnh lệnh của ông, ông từng hạ lệnh, lệnh bài này áo xanh vệ phải tùy thân mang theo, mọi người trong áo xanh vệ đều là cao thủ tinh anh, cho tới bây giờ đều chấp hành một ít mệnh lệnh có vẻ trọng yếu, bây giờ là thời thái bình nên ông rất ít khi sử dụng thế lực của áo xanh vệ.
Nhưng lệnh bài này là như thế nào rơi vào trong tay nhị công tử ? Sùng Chính đế nhìn ba người liếc mắt một cái, khí thế của ba người đều rất sắc bén, dù là ngân diện công tử cũng vậy ,hiện giờ ông có thể tưởng tượng được gương mặt dưới mặt nạ kia là có bao sắc bén khiến người ta sợ hãi.
"Như thế nào ở trên tay chúng ta,điều này không phải nên hỏi chính ông sao? Đông Tần hoàng đế!" Hải Táp hừ lạnh một tiếng, một chút cũng không vì thân phận hoàng đế của ông ta mà thu liễm, một tràng hỏa tối hôm qua nếu không cứu đúng lúc, có phải hay không cũng đã cháy đến lầu chính khiến hắn cũng chết cháy trong đó?
Nghĩ đến ngọn lửa tối qua, nghĩ đến những tiểu nhị bị thương và người bị chết cháy, sự tức giận trong lòng Hải Táp liền không thể hạ xuống được, tiến lên từng bước, muốn sử dụng vũ lực với lão Đông Tần hoàng đế này .
Sùng Chính đế bị khí thế sắc bén này dọa đến mức phải lui lại mấy bước, "Thuyền... Hải Táp công tử, ngài bớt giận, xin giao cho trẫm để trẫm tra xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra."
Sùng Chính đế ý thức được sự tình không tầm thường, dù là lão luyện như ông, giờ phút này cũng có chút mất phương khống chế, Hải Táp tiếp tục không thuận theo không buông tha, "Còn muốn điều tra sao? Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn muốn chống chế?"
"Hải Táp, tra tự nhiên là phải tra , bất quá, thỉnh hoàng thượng mau tra, cho chúng ta một cái công đạo." An Ninh thản nhiên mở miệng, nàng không chỉ muốn hoàng thượng cấp cho một cái công đạo, mục đích hôm nay nàng đến đây là muốn khai đao với áo xanh vệ, thuận đường báo một phần thù hận của Vân gia, bằng không nàng làm sao có thể nuốt xuống cục tức này?
“Tốt, ba vị mời ngồi, trẫm tức khắc bắt tay vào điều tra." Sùng Chính đế dĩ nhiên không dám có chút chậm trễ, ông biết nếu thật sự chậm trễ vị Hải Táp công tử này, sợ là sẽ phá hủy thư phòng của ông đi luôn.
An Ninh cấp cho Vân Cẩm cùng Hải Táp một ánh mắt, ý bảo hai người trước ngồi xuống rồi nói sau, hai người tự nhiên là nghe An Ninh an bài , ba người liền như vậy ngồi ở trong ngự thư phòng.
"Người đâu, dâng trà." Sùng Chính đế gọi thái giám bên ngoài vào dặn dò, lập tức phân phó tổng quản thái giám, "Mau gọi đội trưởng áo xanh vệ Tư Đồ Diệp đến đây cho trẫm!"
"Dạ, nô tài đi ngay." Tổng quản thái giám lập tức lĩnh mệnh, dù ông đã đi theo bên người hoàng thượng nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng như vậy của hoàng thượng, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Không bao lâu sau, Tư Đồ Diệp liền bị dẫn lên, Tư Đồ Diệp nghe thái giám tổng quản truyền chỉ, lại cũng không có quá mức để ý, trong lòng chỉ nghĩ là chắc hoàng thượng muốn phái hắn đi làm việc, bất quá,lúc bước vào ngự thư phòng liền nhìn thấy trong ngự thư phòng, trừ bỏ hoàng thượng, còn có ba người khác, thời điểm nhìn thấy họ, trong lòng liền lộp bộp một chút, nhất là cái vị nhị công tử tuấn tú kia, cùng với kia ngân diện công tử làm cho trong lòng hắn không khỏi ngẩn ra, nghĩ đến chính mình đã làm gì đó, sắc mặt nhất thời khó coi vài phần.
"Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng." trong lòng Tư Đồ Diệp mặc dù có một chút không yên, nhưng vẫn như trước cố gắng trấn định, hành lễ với Sùng Chính đế .
An Ninh nhìn kia đội trưởng áo xanh vệ Tư Đồ Diệp, mâu trung ngưng tụ một chút âm trầm, mà Vân Cẩm từ một khắc Tư Đồ Diệp bước vào thân thể hắn liền ẩn ẩn run run , đó là hận ý hòa cùng với ẩn nhẫn, trong đầu không ngừng hiện ra kí ức lúc trước,nam tử ngồi trên tuấn mã cao lớn kia, cùng với buổi tối ngày nào đó, cảnh ngộ thê thảm của Vân phủ , này đó hình ảnh, cơ hồ khiến đầu Vân Cẩm muốn nổ tung, toàn bộ thân thể cũng trở nên cứng lại.
An Ninh nhận thấy được kích động của hắn, bàn tay liền vươn ra giữ chặt cánh tay hắn, Vân Cẩm nhìn về phía An Ninh, trên người An Ninh tựa hồ có một cỗ lực lượng vô hình, làm cho hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Sùng Chính đế cũng cảm nhận được sự tức giận của ngân diện công tử, bất quá, ông lại chỉ cho là hắn bởi vì sự việc đêm qua mà phẫn nộ, nhưng chỉ là như vậy cũng khiến ông nhận ra, hôm nay nếu không cho họ một cái công đạo, sợ là chạy không thoát .
"Tư Đồ Diệp, ngươi xem xem, đây là cái gì?" Sùng Chính đế lạnh giọng mở miệng,lúc nói chuyện còn thuận tay quăng lệnh bài xuống trước mặt đội trưởng áo xanh vệ Tư Đồ Diệp.
Tư Đồ Diệp nhìn thấy khối lệnh bài kia, thân thể run lên, trong lòng bất ngày càng thêm bất an, trước buổi tối qua lệnh bài này đều ở trên người hắn, nhưng đêm qua sau khi trở về lệnh bài liền không rõ tung tích, hắn tìm đã lâu, không phải không nghĩ qua lệnh bài rơi ở trong Bát Trân các đêm qua , giờ phút này nhìn thấy hoàng thượng đem lệnh bài này để ở trước mặt hắn, hắn dù là ngu cũng biết đây là có chuyện gì.
"Hoàng thượng, lệnh bài của thần hôm qua bị trộm mất, thỉnh hoàng thượng giáng tội!" Tư Đồ Diệp không ngu ngốc, rất nhanh liền nghĩ ra một cách giải thích.
Bị trộm? Con ngươi An Ninh trở nên rét lạnh, trong mắt bắn ra tia sắc bén, "Đội trưởng Thư Đồ, liền khéo như vậy sao? Ai có thể chứng minh lệnh bài của ngươi đã bị trộm từ trước?"
Tư Đồ Diệp bị An Ninh hùng hổ hỏi, có chút mất khống chế, ánh mắt lóe ra , rõ ràng chính là chột dạ, An Ninh thấy vậy lại thêm bốc hỏa, "Ở trước mặt hoàng thượng, công nhiên nói dối, ngươi cũng biết ngươi phạm vào tội gì?"
Sắc mặt Tư Đồ Diệp nhất thời xanh mét, phạm vào tội gì? Tội khi quân, đây chính là tru di cửu tộc a, giương mắt chống lại đôi mắt ẩn chưa tức giận của hoàng thượng, trong lòng lộp bộp một chút, nhưng nghĩ đến việc làm đêm qua, Tư Đồ Diệp vẫn kiên trì mở miệng nói, "Hoàng thượng, thuộc hạ chưa từng nói dối, thỉnh hoàng thượng phân xét”
"Tốt lắm, vậy ngươi nói một chút, tối hôm qua ngươi ở đâu? Lệnh bài này lại làm sao bị trộm đi? Lại như thế nào rơi vào trong tay chúng ta?" Hải Táp hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi đến trước mặt Tư Đồ Diệp,từ trên cao nhìn xuống hắn, thầm nghĩ trong lòng: vịt chết mà còn mạnh miệng, dám phóng hỏa thiêu bát trân các, hắn hôm nay nhất định phải làm cho tên này đẹp mặt!
"Này..." Tư Đồ Diệp dù nhanh nhẹn nhưng khi nghe một loạt vấn đề trên đều ngẩn ra không thể trả lời được,đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Ánh mắt bất an của hắn mọi người đều thấy được, nhất là Sùng Chính đế, sắc mặt ông càng thêm đen đi, tầm mắt của An Ninh dừng ở trên mặt Sùng Chính đế, ông là người khôn khéo dĩ nhiên là đã có quyết định trong lòng, bất quá, An Ninh liễm mi, trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang, rõ ràng đánh gãy lời nói của Tư Đồ Diệp, "Để cho ta tới thay ngươi trả lời đi! Đêm qua, ngươi đi bát trân các, cố ý phóng hỏa, mà lệnh bài này không phải là bị trộm mà là bị ngươi không cẩn thận làm rơi trong đám cháy, Tư đồ Đội trưởng, ta nói như vậy có đúng không?"
Tư Đồ Diệp kinh hãi, không có ai so với hắn biết vị công tử này nói đúng là sự thật, nhưng là..."Hoàng thượng, thuộc hạ..."
"Đủ, đã như vậy rồi ngươi còn không chịu thừa nhận sao? Có muốn trẫm tra tấn ngươi ngươi mới bằng lòng nhận tội?" Sùng Chính đế lạnh lùng nói, đập mạnh tay lên bàn, cả người tức giận cuồng nộ.
Thân thể Tư Đồ Diệp run run , sợ tới mức nuốt xuống một ngụm nước miếng, "Hoàng thượng, thuộc hạ..."