Mục lục
[Dịch]Hầu Môn Độc Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại phu nhân vội vàng tiến vào, ánh mắt dò xét nhìn về phía tây thấy nữ nhi đang bị mọi người vây ở phía chân tường, sắc mặt trở nên khó coi, nhìn thấy đại phu nhân, các nha hoàn trong Thính Vũ hiên tản ra, thành một con đường, ban đầu Bích Châu đang cười giỡn, giờ phút này cũng trở nên nghiêm túc.

"An Ninh, ngươi thật to gan!" Ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân nhìn chằm chằm An Ninh, nhìn thấy trên mặt An Ninh đang tươi cười, trong lòng càng thêm tức giận hơn.

Bích Châu theo bản năng liền đứng ở bên cạnh An Ninh, An Ninh cảm nhận được sự lo lắng của Bích Châu, khóe miệng càng ngày càng cong lên, "Đại phu nhân, có phải Ninh nhi đã làm chuyện gì khiến cho đại phu nhân không hài lòng?"

Như trước tuy dịu dàng vô hại cười, mang theo vài phần vô tội, đôi mắt sáng lung linh, trong như nước mùa thu, cả người phát ra hơi thở, kiềm chế và ôn hòa, làm cho người ta vừa thấy, tâm tình liền trở nên bình tĩnh, những thứ kia giống như một loại ma thuật, có thể xoa dịu sự tức giận của mọi người.

Đại phu nhân giật mình, vì lời nói của An Ninh kích thích mà tức giận càng sâu, "Không biết làm cái gì? Ngươi còn không biết đã làm cái gì? Ngươi nhìn xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Gần chân tường truyền đến tiếng khóc của Lưu Bảo Nhi, "Bác, ngươi nên vì Bảo Nhi làm chủ nha, chính là nàng ta, nàng ta muốn đuổi Bảo Nhi đi ra ngoài."

A! Lưu Bảo Nhi này thật sự là biết nói dối nha ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái, rõ ràng mình làm sai lại muốn đổ tội cho nàng đã đuổi nàng ta ra ngoài? Mình tuy có muốn đuổi nàng ta đi ra ngoài, nhưng nguyên nhân là do đâu?

"Ngươi nghe thấy không? Nàng là khách được ta mời đến, ngươi đối đãi khách như vậy, còn nói không làm chuyện gì? Ngươi xem xem, bộ dạng nàng ta hiện tại còn gì để nói nữa?" Ánh mắt Đại phu nhân sợ hãi, nhất nghĩ đến bộ dạng mới vừa rồi của Lưu Bảo Nhi, các nếp nhăn trên mặt bà không thể giãn ra, nàng vốn tính toán để cho Lưu Bảo Nhi dạy bảo An Ninh một chút, lại không ngờ, kết quả lại thành như thế này.

Lưu Bảo Nhi là bảo bối của ca ca, ở Vệ Thành, mặc dù không phải là một công chúa, nhưng lại được chiều chuộng không kém một công chúa, sự nuông chiều này đã thấm vào sâu đến xương tủy, dựa vào tính tình của Lưu Bảo Nhi, nàng ta vừa mới đến An Bình hầu phủ, liền ăn một nỗi nhục lớn như vậy, đừng nói làm cho ca ca biết, ngay cả hành động kế tiếp, tiểu tổ tông Bao Nhi này sẽ làm ra chuyện gì, ngày cả bà cũng có chút lo lắng.

"Nàng là khách hả? Ninh Nhi còn tưởng rằng nàng ta là chủ tử nơi này !" An Ninh cúi mặt, mới mới vừa rồi bộ dạng tự cao tự đại, hùng hổ của Lưu Bảo Nhi, càng bá đạo hơn so với chủ nhân nữa.

Đại phu nhân sắc mặt cứng đờ, trừng mắt liếc một cái sau cùng nhìn đến Cố Đại Nương, dường như muốn hỏi điều gì, rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì. Cố Đại Nương liếc mắt nhìn An Ninh một cái, lập tức tiến đến bên tai Đại Phu Nhân, thấp giọng nói vài câu, đại phu nhân sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Dù là vấn đề như thế, ngươi không thể đối nàng ta như vậy." Đại phu nhân có chút đuối lý, nhìn An NInh, nghĩ cách làm thế nào để thu thập nàng ta (thu thập đây ý là dạy bảo), trong lòng bà càng thêm khó thở, kế hoạch hôm qua, vốn tưởng rằng An Ninh đã chết, lại không dự đoán được, nàng hoàn toàn không có hao tổn gì, hiện tại, lại đem Lưu Bảo Nhi biến thành bộ dạng như thế này, bà ta làm sao có thể nuốt trôi sự việc này?

"An Ninh vốn không có ý định gì, cũng chỉ là việc chuyển ra ngoài thôi, nhưng... Hôm nay Thần vương điện hạ tìm An Ninh có việc, vừa lúc bên trong Thính Vũ Hiên đang chiêu đãi Thần vương điện hạ uống trà, cũng không ngờ biểu tiểu thư lại như..." Nói đến này, An Nnh dừng lại một chút, như đang ra vẻ khó xử, thở dài một tiếng như tiếc nuối, "An Ninh cũng là hảo ý, đại phu nhân, thử nghĩ, nếu là biểu tiểu thư xung đột với Thần vương điện hạ, làm Thần vương điện hạ giận dữ, thì không như như bây giờ thôi đâu, mà nói không chừng sinh mệnh của biểu tiểu thư..."

Sau khi nghe An Ninh nhắc tới, đại phu nhân mới lưu ý đến đứng ở cách An Ninh không xa là Thương Địch, trong lòng lộp bộp một chút, "Phụ nhân tham kiến Thần vương điện hạ."

Mới vừa rồi chỉ vì bà quá phẫn nộ, không có lưu ý đến sự tồn tại của Thần vương điện hạ, Thần vương điện hạ này, đứng một mình ở đó không nói một câu, nhưng lại làm bà cảm thấy ngột ngạt, làm cho bả cảm thấy thêm phần sợ hãi.

Thương Địch liếc liếc mắt An NInh một cái, ánh mắt dừng lại trên người đại phu nhân, "Không nghĩ tới biểu tiểu thư của An Bình hầu phủ, lại không có quy củ như vậy, đã là khách thì không có bắt cứ lý do gì mà đuổi chủ nhân đi? Đây có phải là hành động như một con chim ác đến chiếm tổ của chim bô câu sao? Nếu không có bổn vương ở đây, nhị tiểu thư sợ là bị người người khi dễ, sự việc này bổn vương nên giải thich với Hoàng hậu nương nương như thế nào?"

Thương Địch đem tất cả mọi hành động thu thập Lưu Bảo Nhi đổ hết lên đầu mình, đại phu nhân đó dù như thế nào, cũng không dám truy cứu hắn, cố ý đề cập đến Hoàng hậu nương nương, làm cả người đại phu nhân giật mình.

An Ninh là nghĩa nữ của Hoàng hậu nương nương, hắn muốn nhắc nhở trước mắt đại phu nhân này, đừng mơ tưởng đến việc dụng vào An Ninh, An Ninh phía sau không chỉ có có hắn, mà còn có đương kim Hoàng hâu nương nương làm chỗ dựa!

Đối với đại phu nhân như một đòn bất ngờ, làm cho bà thêm phần tức giận, Thương Địch này một tiếng "Hoàng hậu nương nương" càng làm trong lòng bà thêm phần cảnh giác, trong lòng thống hận, hiện tại An Ninh có vận khí thật tốt, được Hoàng hậu nương nương thu nhận làm nghĩa nữ, ngược lại với Yên nhi của bà...

Nhất thời nhớ đến chuyện thanh danh của Yên nhi bị hủy, giờ phút này còn đang nằm trên giường, trong lòng càng thêm phần bất bình, bà hận! Hận nhi nữ của Vân Trăn vì sao lại có nhiều vận may như vậy, mà nữ nhi của bà lại có kết cục như bây giờ!

Nhưng mà, mặc dù bà hận, giờ phút này, cũng phải ẩn ở trong lòng, cố gắng áp chế, Thần vương Thương Địch đang ở nơi này, nếu mà nàng ở trước mặt Thần vương, kiêu chiến với An Ninh, nói không chừng lát nữa chính mình cũng sẽ rơi vào kết cục giống vơi Lưu Bảo Nhi bây giờ.

Thần vương Thương Địch kia, thật sự là người bí ẩn, tay càng nắm chặt cổ tay áo, đại phu nhân cố gắng chịu đựng, "Cố đại nương, còn không giúp đem biểu tiểu thư ra ngoài."

An Ninh nhíu mày, đại phu nhân không "Truy cứu" sao? Nhìn thoáng nhìn Thương Địch, khóe miệng cong lên một chút?

"Vâng." Cố đại nương lĩnh mệnh, nhanh chân đến bên cạnh tường, nhìn cái mông bị kẹt ở trong chuồng chó, khóe miệng không khỏi run run, điều này... Làm thế nào để trợ giúp nha!

Tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên người Cố đại nương, Cố đại nương quỳ trên mặt đất, tay hướng đến cái mông của Lưu Bao Nhi muốn đẩy ra, "Biểu tiểu thư, xin thứ cho nô tỳ vô lễ."

Nói xong, tay tiếp cận người Lưu Bảo Nhi để đẩy ra, mới vừa chạm được một phần thân thể tràn đầy co dãn của nàng ta, bên ngoài Lưu Bảo Nhi liền kêu lên, "Ngươi lão nô này, dám chạm vào bổn tiểu thư... Kia... Nơi đó, bổn tiểu thư..."

Lưu Bảo Nhi lắp bắp quát, nàng đây tuy là một người kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng chung quy là một cái nữ tử, cái nông của nữ tử Đông Tần, là một trong những nơi riêng tư nhất, làm sao có thể vào ban ngay, trước mặt nhiều người như vậy, bị người khác sờ soạng? Mặc dù là cùng là nữ nhân nhưng cũng không được!

Nàng Lưu Bảo Nhi đã chui chuồng chó thì thôi đi, làm sao có thể để cho người khác chạm vào nơi đó của nàng được!

Thấy nàng rống lên, Cố đại nương đưa tay trở về, nhanh cau mày, vẻ mặt khó xử, "Biểu tiểu thư, chuyện này..."

"Cút ngay, nếu ngươi dám động vào bổn tiểu thư, bổn tiểu thư nhất định chém tay ngươi." Lưu Bảo Nhi lớn tiếng quát, đến giời phút này, cho đến bây giờ nàng ta vẫn như cũ không thu lại chút ít tính ương ngạnh của mình.

An Ninh để trong mắt, biểu tiểu thư này, nếu không được dạy bảo, thì sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày bị phế đi!

Cố đại nương bị Lưu Bảo Nhi dọa đến sợ hãi, không dám vươn tay nữa, bà ta biết, Lưu Bảo Nhi này nói được thì cũng làm được, nếu bà thật sự lập lại hành động trên, nàng ta chắc chắn chém hai tay của mình, Cố đại nương quay đầu nhìn nhìn đại phu nhân, "Phu nhân, người xem..."

"Ta thật ra có một biện pháp!"

Sắc mặt của đại phu nhân càng thêm phân khó coi không hề mở miệng, một âm thanh vang lên, người đó không phải ai khác, chính là hộ vệ bên cạnh An Ninh như hình bóng Phi Phiên, tất cả mọi người nhìn Phi Phiên, đại phu nhân vẻ mặt đầy nghi hoặc, nam tử này là ai?

Bà ta đương nhiên không biết đây là hộ vệ Thương Địch phái tới bảo vệ An Ninh, một lần ở Cách Viên, bà ta sở dĩ sẽ bị gập "Hồn Quỷ Vân" trong hồ, hoàn toàn là do Phi Phiên ở sau lưng động tay chân.

"Vị công tử này có biện pháp gì? Không cần ngại cứ nó ra." Thái độ của đại phu nhân thu lại, Thương Địch xuất hiện ở đây, người này không phải là người của Thần vương chứ? Nếu là người của Thần vương, cho dù là một thị vệ, lời nói bà cũng phải cẩn thận.

Phi Phiên nhíu mày, khuôn mặt càng tuấn tú thần thái bay cao, đôi mắt đẹp, giống như có một chút gì đó khác thường một tia chợt lóe lên, lại không biết vì sao, Phi Phiên nhíu mày, "Nói đổ không cần, đại phu nhân có bằng lòng làm thử cho ta một lần hay không?"

Cho hắn thử một lần? Đại phu nhân giật mình, cũng ra vẻ mặt khó xử, "Điều này..."

"Vậy thôi! Loại truyên vớ vẫn này bỗn công tử cũng không quản được!" sắc mặt Phi Phiên trầm xuống, tay ôm thanh kiếm, dựa vào cây đại thụ, ra vẻ mặt tiếp tục xem kịch vui, tựa như nói: cứ để cho biểu tiểu thư kia như vậy đi!

"Bác... Mau nghĩ biện pháp... Bảo nhi... Bảo nhi..." Lưu Bảo Nhi vẫn duy trì tư thế này, thật sự là cực kỳ khó, hơn nữa mùi chuồng chó bay vào mũi, càng làm nàng ta rất bực bội, nàng ta một phút một giây cũng không muốn ở lại nơi này.

Thấy Lưu Bảo Nhi thúc giục, ánh mắt đại phu nhân chợt lóe lóe lên, "Vậy làm phiền công tử hỗ trợ ."

Phi Phiên nhíu mày, "HIện tại bản công tử không nhàn rỗi trong người lại không thoải mái."

Hừ, nói đùa sao, mới vừa rồi bà ta không cảm kích, bây giờ, bà ta lại cầu hắn, Phi Phiên hắn là nô tài của bà ta sao? Dù là Thần vương điện hạ, cũng chưa từng đối xử với Bát Tuấn bọn họ như một nô tài!

Sắc mặt đại phu nhân trở nên khó coi, khóe miệng run lên, người này tự xưng 'Bản công tử', điều này, càng làm cho bà ta thêm phần khó đoán thân phân thật sự của hắn, lại một lần nữa âm thầm đánh giá hắn, nam tử này tuy rằng thần khí không bằng Thần vương điện hạ, nhưng bộ dạng tuấn tú lịch sự, nhất là trong tay hắn cầm một thanh kiếm, thầm nghĩ trong lòng: An Ninh, từ khi nào lại kết bạn với vị công tử như vậy?

"Ngươi nếu giúp bổn tiểu thư, bổn tiểu thư nhất định không bạc đãi ngươi." Thấy đại phu nhân không mở miệng, tiếng hét của Lưu Bảo Nhi truyền vào.

"Thật sự? Ngươi thật muốn bản công tử giúp ngươi?" Phi Phiên nhíu mày, giọng điệu vẫn bình thản, không giống bộ dạng muốn giúp.

"Thật sự, chỉ cần ngươi đem ta ra khỏi địa phương quỷ quái này, ta nhất định thưởng ngươi hoàng kim ngàn lượng." Lưu Bảo Nhi không ngừng hứa hẹn, Lưu gia tại vệ thành rất giàu, được xem là phú gia một phương, cho tới bây giờ phụ thân đối với nàng luôn luôn hào phóng, lần này tuy đến làm khách nhà bác ở kinh, những lúc nào nàng ta cũng mang theo một lệnh bài của ngân hiệu ( cái này như thể ATM), chỉ cần mang các lệnh bài đi tới các cửa hàng vàng bạc, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Mọi người vừa nghe, trong lòng đều có chút giật mình, biểu tiểu thư này ra tay đúng thật là hào phóng, An Ninh thản nhiên nhìn lướt qua Phi Phiên, ánh mắt hơi mỉm cười, nàng không tin Phi Phiên thật sự sẽ giúp nàng ta, ngay cả khi hắn ta làm tổn thương tình yêu của nha đầu Bích Châu, Phi Phiên thật ra cũng không tốt đẹp gì, hắn muốn làm cái quỷ gì, An Ninh bỗng dưng giật mình.

Ngàn lượng hoàng kim? Ha ha... Khóe miệng An Ninh cười càng thêm thập phần quỷ dị!

"Được, đây chính là ngươi nói, tất cả mọi người ở đây đều làm chứng, nếu ta đem ngươi từ nơi này ra, ngươi không cho ta vàng, chuyện này sẽ giải quyết như thế nào?" Phi Phiên hỏi, cũng đang chờ đợi thêm một lời hứa hẹn của Lưu Bảo Nhi, không bất cứ biểu cảm gì các ngón tay thon dài bất đầu gõ lên các thanh kiếm, cũng không có gì khác thường, nhưng đối với nhưng người quen thuộc với hắn nhất là Bát Tuấn nếu có ở đây, thì chắc chắn sẽ nhìn ra giờ phút này hắn không có hảo ý gì cả, thấy hắn giống như con sói đang đợi con cừu đi vào cạm bẫy của mình.

Lưu Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, giống như bằng bất cứ giá nào, "Nếu ngươi thật sự có thể đem ta từ nơi này ra, ta nếu không thưởng cho ngươi hoàng kim ngàn lượng, thì bổn tiểu thư... sẽ lại chui một lần nữa!"

"Tốt, nhất trí!" Phi Phiên hét to một tiếng, trên mặt mang theo một nụ cười thâm sâu, những người khác không hiểu cứ tưởng hắn vì ngàn lượng hoàng kim tiền thưởng mà trở nên hưng phấn, nhưng Thương Địch cũng biết, tuy Bát Tuấn là thuộc hạ hắn, nhưng mỗi người thân thế không thể nào khinh thường, Phi Phiên làm sao có thể đem một ngàn lượng hoàng kim để ở trong mắt?

Nhíu mày, trong mắt Thương Địch xuất hiện một tia hứng thú, thật ra hắn muốn xem, Phi Phiên này đang có quỷ kế gì.

Đại phu nhân nghe chính Lưu Bảo Nhi quyết định như vậy, cũng không còn gì để nói nữa, Lưu Bảo Nhi thấy người nọ tựa như không có hành động gì, liền thúc giục nói, "Nếu đáp ứng rồi,vậy còn không mau lên!"

Ở tại đây chưa được vài canh giờ, bây giờ nàng hận chết nơi này, ngay cả cái sân của "Thính Vũ Hiên" này cũng không thoát khỏi hận.

Trong mắt Phi Phiên hiện lên một tia sáng, thân hình nhanh chóng di chuyển, vài giây sau, đã đi đến phái sau lưng Lưu Bảo Nhi, nhìn thấy thân thể bị mắc kẹt trong chuồng chó kia, khóe miệng cong lên, "Biểu tiểu thư, cần phải chuẩn bị tốt nha!"

Dứt lời, không đợi Lưu Bảo Nhi trả lời, liền thấy, một cái chân dài mang theo lực mạnh mẽ nhấc lên, mọi người đều kinh ngạc, lúc chưa biết được ý định của hắn, thì cái chân của nam nhân kia đã đá lên người Lưu Bảo Nhi, chuẩn xác không có lầm, dính đúng vào chính giữa cái mông to tròn, trong phút chốc Lưu Bảo Nhi không có phản ứng, liền cảm giác được cơn đau từ phía sau cơ thể lan khắp toàn thân, Lưu Bảo Nhi hô đau một tiếng "A", cả người mắc kẹt trong chuồng chó đã liền văng ra.

Ý thức được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt Lưu Bảo Nhi trở nên trắng bạch, dám... Dám... Nam nhân kia dám... Hai tay Lưu Bảo Nhi nắm chặt thành quyền, không ngừng đấm vào trong bùn đất trước mặt, trong lồng ngực càng thêm phần tức giận, dám... Đây là lần đầu tiên có người dám đá nàng như vậy, đá vào bộ phận này...

Vừa nghĩ đến vị trí khiến người ta xấu hổ kia, sắc mặt Lưu Bảo Nhi càng thêm khó coi, liên tục thay đổi, rốt cục, nàng coi như chung quy không thể kiềm chế tức giận tích tụ cùng một lúc, kêu to thành tiếng, "A..."

Một âm vang lên, trên cành cây những chú chim nhỏ, bị dọa liền bay lên, cách đó không xa lần lượt truyền đến âm thanh gà gáy, chó sủa, bên trong âm thanh mơ hồ hiện ra một tia bất an... Tựa hồ đều là vì Lưu Bảo Nhi này nên phát ra một tiếng hoảng sợ. (nhớ đến ai trong truyện đoremon nhỉ?)

Mà lúc này trong Thính Vũ Hiên, trừ tiếng nói của người khởi xướng (bất đầu), tất cả mọi người đều choáng váng, liền ngay cả đại phu nhân và Cố đại nương nhìn thấy tình huống mới vừa rồi, cũng há to miệng, dường như vì chuyện vừa rồi một hồi lâu mới hồi tinh thần lại.

"Này... Này..." Sắc mặt đại phu nhân hoàn toàn biến đổi, ở bên ngoài nghe được tiếng kêu của Lưu Bảo Nhi, tình thần nhanh chóng hồi phục, trời ạ! Bảo nhi đường đường là khuê nữ, làm sao có thể nào... Có thể nào... Bị một người nam nhân đá như vậy?

Nhưng giờ phút này, đại phu nhân cũng không truy cứu nhiều, vội vàng xoay người đến Thính Vũ Hiên, đến bên cạnh bức tường nhìn tình trạng Lưu Bảo Nhi ...

Sâu bức tường .

An Ninh, Thương Địch, Bích Châu, cùng với mấy nha hoàn chứng kiến cảnh này đều khiếp sợ đến run rẩy khóe miệng, thật sự không thể nào ngờ, hắn gọi cái này là biện pháp sao... Mới vừa rồi như vậy, nhất liên tưởng đến cái mông của biểu tiểu thư kia bị nam nhân in một bàn chân lớn, đều không nhịn được cười thành tiếng.

Phi Phiên vừa lòng nhìn kết quả chính mình gây ra, nghe được từ bên ngoài âm thanh như heo sắp chết của Lưu Bảo Nhi kia, khóe miệng khẽ nhếch, tán thưởng nói, "Này co dãn, này xúc cảm, so với kỹ nữ Viêm Châu ở Vũ Tầm Tã cũng không tốt hơn là bao nhiêu ah!"

Thật ra hắn muốn đá thêm một cước nữa.

"A, công tử Phi Phiên đã từng đá vào mông các danh kỹ nữ tại Viên Châu tại Vũ Tầm Tã (tên kỹ viện) rồi à?" An Ninh nói thật to, đáy mắt xẹt qua một chút nguy hiểm, ngữ điệu khi nói từ 'Danh kỹ' cố tình kéo dài, vô tình liếc Phi Phiến một cái vẻ mặt giống như đang "Hưởng thụ", lôi kéo tay Bích Châu, ôn nhu mở miệng, "Không biết công tử Phi Phiên chúng ta là vì cái tình huống nào mà động chân?"

Sắc mặt Bích Châu đỏ hồng, trong lòng giống như không thềm đếm xỉa, trừng mắt nhìn Phi Phiên liếc một cái, lập tức quay đầu, không hề nhìn hắn.

Sắc mặt Phi Phiên nguyên vốn đang cao hứng, nhất thời cứng đờ, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Bích Châu, nhìn thấy trong mắt Bích Châu sự chán ghét, trong lòng kêu to không tốt, lại thoáng nhìn ánh mắt An Ninh lóe lên sự nguy hiểm, âm thầm rủa thành tiếng, An Ninh này, nàng ta nhất định là cố ý !

"Bích... Bích Châu..." Phi Phiên kêu thành tiếng, đây là lần đầu tiên kêu tên Bích Châu, ngày thường, Bích Châu gọi hắn là bóng dáng, còn hắn gọi nàng là "Này", hình như chưa từng kêu tên lẫn nhau, nhưng hiện tại, hắn cũng bất chấp tất cả, trong lòng vội vàng muốn giải thích với Bích Châu, nha đầu Bích Châu kia, trời sanh tính đơn thuần, nếu mà biết quá khứ điên rồ của hắn, sợ là ngàn dặm sẽ cự tuyệt hắn, chỉ mới vừa rồi thôi trong mắt Bích Châu hiện lên sự chán ghét, hắn biết, cái này nhất định là dấu hiệu xấu !

"Bích Châu, nàng phải nghe ta giải thích, không phải như nàng tưởng đâu." Đây là lần đầu tiên Phi Phiên lo lắng như vậy, hắn nhìn Bích Châu trốn tránh, tay chân lại hoảng loạn cả lên, Vũ Tầm Tã đã là chuyện tình tám năm về trước.

"Ta... Theo ta thấy! Phi Phiên công tử vốn phong lưu đa tình, đi tìm ngươi ở Vũ Tầm Tã (tên kỹ viện) mà giải thích đi, đi theo ta để giải thích làm cái gì?" Bích Châu cũng không thèm nhìn hắn liếc mắt một cái, hắn và Vũ Tầm Tã gì đó, chuyện liên quan đến Vũ Tầm Tã, cái gì cũng không liên quan đến nàng. Nhưng, trong lòng cũng không phải là không đếm xỉa đến, mặc dù cố gắng che dấu, nhưng lời nói ra đầy tức giận, không khác gì để lộ cảm xúc lúc này.

Dứt lời, lập tức quay về phía An Ninh thưa, "Tiểu thư, nha hoàn Mai Hương của tam tiểu thư muốn tìm ta thêu thùa, nói là thêu cho tam tiểu thư một cái túi hương, nô tỳ hiện tại nhàn rỗi không có việc gì, đi qua đó giúp nàng ta."

Dứt lời, nữ nhân như hướng đến phòng riêng của mình chạy một mạch, Phi Phiên tối mặt lông mày nhíu chặt, nhìn theo bống dáng Bích Châu, không biết nên thế nào cho phải, thoáng nhìn đầu sỏ gây nên, nổi giận đùng đùng hướng tới An Ninh quát, "Là ngươi... Hãm hại ta!"

An Ninh nhún vai, thản nhiên mở miệng, "Còn ở đây thầm oán ta, Không bằng đi giúp Bích Châu xách cái giỏ, Bích Châu phải xách cái giỏ thêu không nhẹ, mà một mình nàng mang nó đi tới Quỳnh Hoa viện, thật sự khá mệt!"

Toàn thân Phi Phiên ngẩn ra, liền chạy hướng tới đến phòng Bích Châu...

"A, hộ vệ này, thật sự không phân biệt lớn nhỏ, dùng giọng điệu như vậy mà nói chuyện với chủ tử, người ngoài nhìn thấy, nhất định tưởng rằng ta là nha hoàn của công tử Phi Phiên!" An Ninh cúi đầu nói, thản nhiên oán trách, nhưng đáy mắt đầy ý cười, Phi Phiên này, chính mình giúp hắn, hắn còn không biết, ngược lại là chỉ trách nàng hãm hại hắn, làm người tốt thất sự rất khó nha!

Bất quá vì hạnh phúc của Bích Châu, nàng mới nhịn! Thấy Phi Phiên và Bích Châu tính tình rất nóng, hai người này đều phải ép buộc mới được!

Trên mặt Thương Địch tràn đầy nhu tình, nghe An Ninh nói từ "Thầm oán", trong mắt lại hiện lên vài phần cười, Phi Phiên thật sự quá vội vàng, không làm sáng tỏ dụng ý của An Ninh, nên mới mở miệng trách cứ, nhưng khí đó hắn đã biết được dụng ý, An Ninh đúng thật là quá dụng tâm nha!

"Nàng yên tâm, tuy trước kía Phi Phiên mặc dù phong lưu, nhưng một khi đã có tình cảm thì thật sự trung thành, nếu hắn tìm được người phụ nữ của mình, sẽ thật tình với nàng ta." Thương Địch trầm giọng mở miệng, Bát Tuấn theo hắn nhiều năm như vậy, với mỗi người hắn có vài phần hiểu biết, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy Phi Phiên giống như vừa rồi vậy khẩn trương bối rối, càng thêm chưa từng gặp qua nữ tử mà hắn để ý nhiều như vậy, nghĩ đến đây thật sự Phi Phiên đối với Bích Châu rất động tâm.

An Ninh giật mình, sáng tỏ ý tứ của Thương Địch, xem ra, chỉ có hắn là biết nàng khổ tâm như thế nào! Phi Phiên đã theo nàng một thời gian, nàng cũng ít nhiều hiểu biết về hắn, người này tuy rằng luôn tự cho mình siêu phàm, tự cho mình rất cao, phong lưu đa tình, nhưng là một quân tử đáng để giao phó cả đời, nếu như không có nhận thức này, nàng sẽ không tác hợp cho hắn và Bích Châu đâu!

Chính lúc này, Bích Châu từ trong phòng đi ra, đi vội vàng, như đang lẩn trốn cái gì đó, trên gương mặt rất lạ hai má hiện lên đỏ hồng, Bích Châu chân trước vừa bước ra, phía sau Phi Phiên liền đuổi tới, trong miệng không ngừng kêu, "Bích Châu, nàng chậm một chút... Cẩn thận kẻo ngã ..."

"Đã nói ngươi đừng theo ta, làm cái bóng của ngươi đi, ngươi đi theo ta làm cái gì?" Bích Châu giờ phút này không còn ôn nhu như ngày thường, hướng về Phi Phiên quát, thản nhiên liếc mắt hắn một cái, lại tiếp tục hướng đến cửa đi ra khỏi viện.

Phi Phiên "Ai" một tiếng, lập tức đuổi theo, phía sau nghe thấy âm thanh An Ninh truyền đến mang theo vài phần bỡn cợt, "Công tử Phi Phiên, đừng quên ngươi còn có ngàn lượng hoàng kim tiền hưởng nha!"

Phi Phiên đâu còn thời giam mà chú ý đến chuyên thưởng ngàn lượng hoàng kim kia, hiện tại chỉ hy vọng Bích Châu đừng vì "Vũ Tầm Tã" mà xa lánh hắn, bước chân không có ý dừng lại, đuổi theo Bích Châu, liền lấy tay đoạt giỏ của nàng, "Này để ta cầm ."

Bích Châu trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng vì bị hắn cướp đi, sau đó hắn liền đi lên phía trước, xoay người bước ra khỏi Thính Vũ hiên, sau đó chỉ nghe được tiếng bước chân, sau bước chân đó lại có một bước chân khác nhanh hơn...

Trước đó sau khi xem kịch vui xong các nha hoàn trong hiên đều đã bỏ đi, trong viện, chỉ còn lại có hai người Thương Địch và An Ninh, An Ninh nhìn bóng dáng của Bích Châu và Phi Phiên ra khỏi của Thính Vũ hiên, ánh mắt liền thay đổi, đôi mắt trầm ngâm, đột nhiên nghe giọng nói của Thương Địch vang lên bên tai, "Xem ra tiểu nha hoàn này thật sự không đem Phi Phiên để vào trong mắt nha."

An Ninh nhíu mày, không để vào mắt là sao? Nàng không cho là như vậy, mới vừa nghe Phi Phiên nhắc tới danh kỹ nữ tên Viên Châu của Vũ Tầm Tã, sắc mặt của Bích Châu không thể nào khởi sắc lên được!

"Liệt nữ sợ nhất sói dây dưa, cũng không biết công phu bám người của công tử Phi Phiên này ghê gớm cỡ nào." Nhớ tới bộ dáng Phi Phiên đuổi theo Bích Châu, khóe miệng An NInh không khỏi cười nhiều hơn, bất quá, nhớ tới tính tình của Phi Phiên khi mới tới Thính Vũ hiên, nhưng nhìn bộ dạng hắn giờ phút này, thật sự khác biệt một trời.

"Liệt nữ sợ lang sói dây dưa sao?" Thương Địch nhấm nháp nuốt từng từ này, ánh mắt sâu kín dừng ở trên người An Ninh, những lời này cũng có thể áp dụng ở trên người Ninh nhi sao? Nếu là như vậy, hắn có phải hay không dùng chút thời gian, ở bên cạnh nàng nhiều hơn...

Trong viện, hai người mỗi người một suy nghĩ, không nói một câu, mà lúc này viện ngoại, đại phu nhân sai Cố đại nương cổng Lưu Bảo Nhi đang phẩn nộ tức giận ở trên lưng, đang trên đường đi hướng đến Cẩm Tú, ở trên lưng Cố đại nương, Lưu Bảo Nhi cũng không có rảnh rỗi, giương nanh múa vuốt mắng thật to, nhất thời nhớ đến chuyện chịu nhục vừa rồi tại bên trong Vũ Hiên, nàng ta hận nhất là không thể giết người!

Thính Vũ hiên, Lưu Bảo Nhi nàng tuyệt đối sẽ không quên chuyện ngày hôm nay!

Bên trong An Bình hầu phủ, hai ngày sau, mọi lúc mọi nơi luôn có một áp lực lớn bao quanh phủ, bọn hạ nhân luôn luôn phải cẩn thận, bất đầu từ hai ngày trước biểu tiểu thư Lưu Bảo Nhi đến An Bình hầu phủ, toàn bộ Hầu phủ, nhất thời hầu hạ hơn cả chủ tử.

Ở bên trong Khởi Thủy Uyển, đại tiểu thư An Như Yên, mỗi ngày đều thay đổi phương pháp trừng trị hạ nhân, một khi nha hoàn hầu hạ mà có tí xíu sai lầm nào làm nàng ta không vừa mắt, nàng liền xuống tay trừng trị, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì đả thương người, mà ở trong Cẩm Tú Các, biểu tiểu thư, mỗi ngày đều khiến Hầu phủ náo loạn cả lên.

Bên trong Thính Vũ hiên, đêm đã khuya, trong phòng, An Ninh xem xét sổ sách, những ngày này, biểu ca Vân Cẩm đi Ngu Sơn, thủ hạ bọn họ đều âm thầm đưa sổ sách của sản nghiệp đến tay An Ninh, để cho An Ninh xem qua.

"Tiểu thư, nước rửa chân nô tỳ chuẩn bị xong, tiểu thư sớm đi chuẩn bị nghỉ ngơi đi." Bích Châu bưng nước vào phòng, thấy An Ninh vẫn còn đang thức dưới ánh đèn, lo lắng mở miệng, hai đêm nay, tiểu thư đều xem cái gì đó đến khuya mới đi ngủ, điều đó trăm ngàn lần không tốt cho cơ thể của mình.

"À, cứ để đó đi!" Ánh mắt An Ninh không dời khỏi sổ sách, tiếp tục lật từng trang xem, đột nhiên, nàng như nghĩ đến cái gì, giương mắt nhìn về phía Bích Châu, "Bích Châu, đến, ngươi lại đây."

Bích Châu lập tức tiến lên, "Tiểu thư người có cái gì phân phó?"

"Đêm nay ta dạy cho ngươi xem sổ sách." An Ninh khóe miệng mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, Bích Châu cũng biết chữ, trước khi vào Hầu phủ, kiến thức không nhiều lắm, nhưng sau khi vào Hầu phủ, luôn đi theo bên cạnh nàng, tại thời điểm nàng học, Bích Châu cũng học theo, chính do hầu hạ nàng, nên không có nhiều thời giờ đi học tại Quán Thông Sở mà thôi .

"Xem sổ sách?" Bích Châu giật mình nhìn tiểu thư nhà mình, "Nô tỳ... Nô tỳ học xem sổ sách làm cái gì?"

Huống hồ, Sổ sách đào đâu ra cho nàng xem?

An bình lôi kéo tay nàng, cho nàng ngồi ở bên cạnh mình, đem đống sổ sách trước mắt để trước mặt Bích Châu, "Ngươi là người ở bên cạnh ta, chúng ta xem nhau như tỷ muội, có một số việc làm mà người cần phải biết."

An Ninh lên kết hoạch bồi dưỡng Bích Châu, có một số việc, nàng chỉ có thể giao cho tâm phúc làm, mà Bích Châu là người nàng tín nhiệm.

Bích Châu mở to hai mắt, theo ánh mắt An Ninh chuyển dời đến đống sổ sách trước mặt, trên bìa mặt sách làm cho lòng nàng không khỏi run lên, trên mặt giật mình, ngón tay nâng sổ sách kia, "Này... Này... Bát... Bát Trân... Các."

Tiểu thư làm sao có thể có sổ sách của Cát Trân Các? Cái kia là danh sách giới thương lưu trong vòng hai tháng tại Bát Trân các? Cái kia ngay cả các phi tần hậu cũng có tên trong danh sách tại Bát Trân các?

Bích Châu run run bắt tay vào làm, sổ sách của Bát Trân các, ngay lập tức một quyển sổ khác xuát hiện trước mặt nàng, tay nàng lại là run lên, "Lâm Lang Hiên..."

Sau Bát Trân Các, không phải các thiểu thư quan gia luôn tìm cách để có một món đồ của cửa hàng này sao? Lâm Lang Hiên, nơi kinh doanh đồ dùng nữ tử, trang sức, son, quần áo, mọi thứ đó chính là kho báu của các nữ tử, nghe nói bên trong Lâm Lang Hiên tập hợp những nhà đại sư chế tác giỏi nhất Đông Tần quốc này, những món đồ mà họ làm ra, trên đời chỉ có một, chưa bao giờ có cái thứ hai.

Chính vì vậy, Lâm Lang Hiên luôn được các nữ tử tôn sùng, thậm chí truyền lưu một câu, trong giớ quý tộc, nhất định ăn phải ăn tại Bát Trân Các, phải dùng đồ Lâm Lang Hiên.

Dân gian truyền, người đứng đầu Lâm Lang Hiên rất thần bí, không ai biết hắn tên gì, cũng chưa từng có người gặp qua bộ dạng của hắn.

Tiểu thư lại có sổ sách của Lâm Lang Hiên, điều này có nghĩa... Nghĩ đến ngày thường luôn có một ai đó thần bí truyền tin cho tiểu thư, Bích Châu thêm phần hoài nghi, như khi nhìn vào tiểu thư, thấy trên mặt nàng hiện lên một nụ cười sáng lạn, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, sau đó nhìn lại về phái sổ sách trước mặt, thông tin của các của hàng, "Lâm Lang Hiên... Như Ý Các... Thực Vì Thiên..."

Một quyển tiếp theo một quyển, ước chừng có mười quyển như vậy, Bích Châu không khỏi giật mình, "Tiểu thư, tất cả cái này đều là của người sao... Của ngươi?"

An Ninh cười không nói, có thể không phải, tất cả những thứ này đều là biểu ca Vân Cẩm kinh doanh, nhưng nói là hoàn toàn của biểu ca Vân Cẩm là nói quá, nàng mới là chủ sở hưu chân chính của những sản nghiệp này, nàng biết, tất cả những thứ đó nàng là vì Lâm gia và An Bình hầu phủ chuẩn bị, đợi cho đến thời cơ thích hợp, ngày mà sản nghiệp đã đủ thì Lâm gia bọn họ sẽ cũng với An Bình hầu phủ ngọa hổ tranh đấu.

"Có hứng thú giúp ta xem không?" An Ninh nhíu mày, thấy cả người Bích Châu giật mình tột đỉnh, trên mặt càng đậm ý cười.

"Nhưng... Vì sao?" Bích Châu cắn chặt môi, mặt dù nàng chỉ là một nha hoàn, cũng biết sổ sách chứa rất nhiều cơ mật, không thể nào để cho người khác tùy tiện xem được, nhưng tiểu thư lại cho nàng... Trong tâm nổi lên một tia kích động, càng ngày càng kịch liệt, sóng mũi bất đầu cay cay, nhất thời ánh mắt trở nên ướt át.

"Nha đầu ngốc, khóc cái gì? Đang buổi tối, chớ để công tử Phi Phiên tới, hắn trách cứ chủ tử ta khì dễ người." Trong mắt An Ninh xẹt qua một chút bỡn cợt.

"Nô tỳ... Nô tỳ là vì quá hạnh phúc, tiểu thư tín nhiệm nô tỳ, nô tỳ thật sự hạnh phúc..."

"Tiểu thư nhà ngươi đang tăng thêm gánh nặng cho ngươi, nhưng ngươi lại hạnh phúc, quả nhiên một nha đầu ngốc." An bình lấy ra mọt chiếc khăn tay, lâu khô nước mắt cho Bích Châu, kiếp trước sao không biết Bích Châu có nhiều nước mắt như vậy, thật sự không giống một nữ tữ chút nào cả.

"Tiểu thư xin yên tâm, nô tỳ nhất định học thật tốt, học xong, mỗi ngày tiểu thư sẽ không cần thứ khuya như vậy nữa." Bích Châu một lòng muốn chia sẽ gánh nặng với An Ninh, nhưng lại không biết, An Ninh muôn nàng xem cũng không hẳn vậy mà muốn những điều tốt nhất sẽ đến với nàng ta sau này. (yuki: sau này Bích Châu làm phu nhân nên An tỷ muốn huốn luyện từ bây h )

Rất nhiều năm sau, Bích Châu được phong làm "Nhất phẩm phu nhân", khi một ai đó hỏi nàng buổi tối nào khiến cho nàng kích động nhất, người nọ nghĩ câu trả lời của nàng sẽ là đêm động phòng hoa chúc, nhưng nàng lại nói cho người nọ, nàng kích động nhất là, đêm nay, thời điểm tiểu thư nhà nàng đem sổ sách giao vào tay nàng, nàng vĩnh viễn cũng không quên được, trong mắt tiểu thư lóe lên sự tín nhiệm. (yuki:cảm động quá )

Đêm nay, An Ninh dạy Bích Châu xem sổ sách, đến canh ba mới ngủ, sáng sớm hôm sau, An Ninh mở mắt ra, sâu sắc nàng liền cảm giác được trong không khí hơi thở có chút không giống, mang theo một cái gì đó quen thuộc, An Ninh như nghĩ đến cái gì đó, trong lòng ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía xà ngang trong phòng, quả nhiên, nhìn thấy mái tóc bạc trắng cùng quần áo trắng quen thuộc, hai mắt vô thứ nhìn xà ngang phía trên, khóe miệng An Ninh không khỏi co giặt, hắn... Quân Nhược này, quả nhiên là đem xà ngang trong phòng nàng trở thành chỗ nghỉ ngơi của hắn rồi sao?

Nghĩ đến sáng sớm ngày đó, Quân Nhược cáo biệt mình, An Ninh không khỏi nhíu mày, vào lúc này, ở trên xà ngang Quân Nhược phát hiện An Ninh đã tỉnh, mở mắt, thân thể nhẹ nhàng nhảy, sau vài giây, liền ngồi trên ghế.

"Ngươi... Hai ngày nay, ngươi đi nơi nào?" An Ninh thấy Quân Nhược không nhìn mình, liền từ trên giường đứng lên, đi đến phía sau bình phong, mặc xiêm y, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy Quân Nhược ngày đó cáo biệt có chút gì đó kỳ quái.

Mặt Quân Nhược vẵn như trước lạnh nhạt như băng cười, "Có chút việc tư cần xử lý."

Trong lúc nói chuyện, hai tròng mắt kia đang trầm tĩnh như nước, cũng hiện lên một tia gợn sóng, mơ hồ hỗn loạn và vài phần khốn khổ, nhưng gần là trong nháy mắt, liền khôi phục lại bình tĩnh, cứ như những phần khốn khổ kia chưa từng có xuất hiện.

Việc tư? An Ninh nhìn Quân Nhược như đang tìm kiếm gì đó, nếu hắn nói là việc tư, như vậy, nàng cũng không có tiện hỏi nữa, nếu hắn muốn nói, tự nhiên sẽ nói, nếu hắn không muốn nói, nàng cũng sẽ không truy vấn.

Nghĩ đến một việc, ánh mắt An Ninh tối đi, "Không biết lần này trở về, công tử Quân Nhược đã tìm ra cho mình nơi ở thich hợp chưa?"

Ý tứ An Ninh rất rõ ràng, đây là nói cho Quân Nhược hay, nàng không hy vọng hắn tiếp tục lại biến phòng của nàng thành nơi "Ở" .

Quân Nhược làm sao có thể không rõ, khóe miệng vẫn cười như cũ, từ trong lòng lấy ra một vật, một quyển sổ bao bọc xung quanh là lớp vải, giống như là một vật rất quý giá, Quân Nhược đem vật nọ đặt lên bàn, ánh mắt dừng ở trên người An Ninh, "Đây, cái này cho ngươi!"

Giọng điệu mang theo vài phần kiên định, An Ninh nhìn vậy nọ, cũng không do dự, liền tiến lên cầm lấy, mở lớp tơ lụa bao bên ngoài ra, xuất hiện trước mắt nàng là một quyển sách, Sách? Quân Nhược làm sao có thể đưa cái này cho nàng?

"Công tử Quân Nhược có tâm." An Ninh đem quyển sách nọ thả vào chỗ cũ, khóe miệng khẽ nhếch, sợ là Quân Nhược sẽ không vô duyên vô cớ tặng đồ cho nàng.

Quân Nhược như hiểu tâm tư của nàng, khóe miệng càng cong lên thêm vài phần, "Ngươi không nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì sao?"

An Ninh giật mình, sách kia cuốn tròn, nàng quả thật không có nhìn đến tên, giờ phút này Quân Nhược nhắc tới, nàng có vài phần tò mò, một lần nữa cầm quyển sách lên, mở to ra thì nhìn thấy.《Tứ Quốc Ghi Chú》

An Ninh trong lòng kinh ngạc, nhìn quyển sách trong tay, An Ninh cẩn thận quan sát bản ghi chú của vài địa phương, ánh mắt phút chốc sáng ngời, nếu là người bên ngoài nhìn đến quyển sách này, nhất định nghĩ đây chỉ là một quyển sách phổ thông không có gì đáng chú ý đến, nhưng mà, kiếp trước do nhân duyên trùng hợp, nàng biết, cái này bị Đệ Nhất Thần Thâu đánh cấp, sách này vốn ở trên tay Độc Vương nhưng lại bị đánh cắp tại đây hắn ngụy trang cuối sách thành bộ dạng bình thường và giấu đi làm cho người đời khó ai phát giác được.

An Ninh không cách nào có thể nói hết được sự hứng phấn trong lòng mình lúc này, mang lư hương để lên bàn, đem《Tứ Quốc Ghi Chú》đặt ở phía trên lư hương , mặc cho khói hương làm nóng toàn bộ cuốn sách, nhờ vào khói hương,《Tứ Quốc Ghi Chú》dần dần xảy ra biến hóa.

Giấy dần dần biến mất, thay vào đó là một số văn bản ghi lại nội dung khác, An Ninh nhìn bìa sách bốn chữ "Tứ Quốc Ghi Chú" to, rốt cục biến thành hai chữ "Độc Điển", trên mặt khó nén kích động.

Này... Đây là Độc Điển!

Kiếp trước, nàng từng biết, Độc Điển kia bị Đệ Nhất Thần Thâu giấu ở một nơi mà những người khác không thể nào biết được địa điểm, và sau đó cuốn sách này được người trong võ lâm tìm thấy, tin tức truyền ra,《 Độc Điển》 thành thứ mà mọi người muốn có ai cũng tranh chấp nhau để đoạt lấy,《Độc Điển》xuất hiện ở đâu tại đó không ít người vì nó đánh giết, một người nọ liều chết cất giấu quyển sách này, nhưng vì bị thương nặng nên tạm tránh trong miếu đổ nát, khi đó, thật sự trùng hợp An Ninh đi ngang qua, người nọ không muốn 《Độc Điển》 bị người khác cướp, nên giao phó cho An Ninh, lúc sắp chết, hắn nói cho An Ninh biết làm như thế nào đọc được Độc Điển và những bí mật, chuyện tình xung quanh nó.

An Ninh biết được, cầm《Độc Điển》trong tay, khi phải đứng trên bờ vực của cái chết, nàng cũng sẽ không vì một quyển sách, mà mang lại họ sát thân cho mình, nên lúc đó nàng liền quyết định đem thiêu hủy.

Tới khi đó, trên đời này không tồn tại《Độc Điển》cũng sẽ không còn những người vì nó mà tranh đoạt độc Vương Bí Tàng nữa.

Trùng sinh kiếp sau, nàng nhớ Độc Điển, nên đã lên kế hoạch dựa theo những thông tin mà người nọ ở kiếp trước cung cấp cho nàng, để thu hồi《Độc Điển》, nhưng trong thời gian này, nàng hận không thể phân thân, nhưng cũng không dự đoán được, này quyển sách lại đi từ tay Quân Nhược giao cho cho nàng.

An Ninh cầm《Độc Điển》trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Quân Nhược, con ngươi thật sự lợi hại, hắn làm sao mà biết《Độc Điển》giấu ở đâu? Hắn làm như thế nào biết, nàng muốn bản Độc Vương Bí Tàng này? Hắn là vì cái gì mà đem quyển sách đưa cho nàng?

Quân Nhược sợ sẽ không làm chuyện gì mà không có lợi !

Quân Nhược từ từ nhắm hai mắt lại, như trước mỉm cười, trong phòng, không khí trầm mặc đến quái dị (sự im lặng đến đáng sợ) , An Ninh vuốt ve 《Độc Điển》trong tay, nhíu mi, tiến lên vài bước, cuối cùng đem《Độc Điển》để trên bàn, thản nhiên mở miệng, "Công tử Quân Nhược nếu muốn An Ninh làm chuyện gì, không ngại nói thẳng ra đi ra, không cần phải quanh co lòng vòng."

Quân Nhược này, có thể nhìn thấu tâm tư trong lòng của nàng, nhưng mà, cho dù nàng làm hàng trăm cách cũng không có cách nào tìm ra một chút ý đồ trên khuôn mặt luôn luôn tươi cười kia, chỉ có thể dựa vào đoán, dựa vào những cử chỉ nhỏ.

Quân Nhược mở mắt ra, "Tôi sẽ sống ở nơi này!"

An Ninh giật mình, nghĩ đến lới nói mới vừa rồi "Lệnh đuổi khách" của mình bị hắn đánh gãy, khóe miệng không khỏi co giật, hắn hoài phí bao tâm tư như vậy, là muốn dùng《Độc Điển》này thành điều kiên trao đổi sao? Nàng không thể không thừa nhận, điều kiện này đối với nàng mà nói, là mười phần mê người.

《Độc Điển》này toàn bộ thiên hạ chỉ có một cái, chính là do Độc Vương dùng một thời gian dài để nghiêm cứu, từ kiếp trước do Độc Vượng bị thua trận nên bị cướp đoạt đi, liền có thể nhìn thấy, bản《Độc Điển》này là bảo vật của thiên hạ!

Nhưng... Ánh mắt đánh giá Quân Nhược, nam nhân này, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, làm cho nàng bất ngờ không kịp phòng bị, lại coi như bình thường "Thích" kề cận nàng, hắn rốt cuộc có mục đích gì?

Nàng thật sự không tin, một cao nhân như vậy, làm sao cam tâm tình nguyện ở trên xà ngang phòng của một tiểu nữ, trước đó, mặc dù hắn ở trong phòng, nhưng không có chút gây rối, ngay cả một chút dấu hiệu động tà (động tâm + ý đồ xấu) cũng không có, thật sư là một quân tử, nhưng cũng chính vì thế, mà nàng càng thêm phần lo lắng ý đồ sau lưng hắn.

"Ngươi không đồng ý? Tốt lắm, bây giờ ta liền đi." Quân Nhược mở mắt ra, nhanh chóng đứng dậy, quần áo màu trắng nỗi trong không khí tự như một vị tiên, đưa tay ra, hành động lưu loát cầm lấy quyển《Độc Điển 》ở trên bàn, nhìn thân hình cao lớn thân đứng trước mặt mình, thái độ hình như thật sự quyết tâm.

An Ninh nhíu mày, theo bản năng tay nắm chặt lại, không phải là vì không muốn Quân Nhược rời khỏi, mà là vì, hắn rời đi nhưng lại mang đi 《Độc Điển》, Quân Nhược này, nhất định biết được đối với quyên sách này nàng rất khát vọng (mong muốn), cố ý kích nàng, nhưng mà, biết rõ hắn ý đồ, nàng vẫn cắn chặt răng, ra quyết định, "Công tử Quân Nhược xin chờ ."

Nghe được An Ninh mở miệng, ánh mắt Quân Nhược trong suốt xẹt qua một tia sáng, dừng cước bộ lại, trong lòng trồi lên một tia vui vẻ, nàng quả nhiên thật sự khát vọng 《Độc Điển》này nha! Xem ra, hắn trở về trễ một ngày, nhưng lại có một cuốn sách đặc biệt trong tay, thu hoạch thật sự không nhỏ!

An Ninh trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười, chậm rãi đi đến bên cạnh Quân Nhược, "Công tử Quân Nhượclàm gì đi vội vã như vậy? Thật sự ngôi tại đây một chút nữa không phải là ý tồi nha."

Dứt lời, liền ra lệnh phân phó cho bên ngoài, "Bích Châu, mang một ly trà vào, dùng Diệp trà."

Bên ngoài Bích Châu nghe âm thanh, rất nhanh liền đưa lên một ly trà, vào phòng, vốn tưởng rằng tiểu thư muốn uống trà, nhìn thấy Quân Nhược, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, công tử Quân Nhược như thế nào lại ở trong này? Mới vừa rồi nàng luôn luôn ngoài viện, cũng không có nhìn đến công tử Quân Nhược tiến vào nha!

Bích Châu như thế nào cũng không nghĩ ra, đưa lên trà, liền lui xuống, lúc ra khỏi cưa, trong miệng không khỏi thì thào, "Kỳ quái... Công tử Quân Nhược này thật sự là xuất quỷ nhập thần."

Trong phòng, ở An Ninh "Kiên trì", Quân Nhược trở lại ngồi vị trí ban đầu, hai người ngồi đối nhau, vì vậy trên mặt mang theo ý cười.

"Nha đầu, nếu là có việc, liền nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng, hiện tại tại hạ phải nhanh chóng tìm ra một nơi để ở, bằng không đợi khi trời tối, tại hạ sợ là mình phải lưu lạc đầu đường, cùng không có một nơi mà để ngủ ." Quân Nhược nhợt nhạt nhấp một ngụm trà, đôi mắt sáng lên, quả nhiên là hảo trà.

An Ninh khóe miệng run run, Quân Nhược này lời nói cũng có ý ngăn chặn lới nói của mình!

Lưu lạc đầu đường? Bây giờ còn là thời gian buổi sáng, một ngày mới bắt đầu, nhưng hắn lại lo lắng khi không có thời gian tìm nơi đặt chân, này rõ ràng là hắn cố ý ép nàng đây!

"Không vội, không vội, tại Thính Vũ hiên của ta cũng không chỉ có một cái phòng, công tử Quân Nhược nếu không chê, ta lập tức phân phó cho Bích Châu dọn một phòng, cũng có thể tiết kiệm thời gian khỏi phải đi tìm nơi khác, công tử Quân Nhược cảm thấy như thế nào?" Nụ cười mang theo vài phần ngọt ngào thản nhiên nhìn Quân Nhược, tuy rằng nhượng bộ, nhưng đây đã là giớ hạn cuối cùng của nàng, nàng có thể cho để cho Quân Nhược ở tại trong Thính Vũ hiên, nhưng mà, không có thể để cho hắn ở cùng phòng với nàn , chẳng phải sợ hắn là chính nhân quân tử, chẳng phải sợ hắn chiếm xà lương trong phòng, mà dù sao đây cũng là không gian riêng tư của nàng, nếu như Quân Nhược ở lâu dài, thì thậm trí ngay cả thời gian làm chuyện bí mật nàng cũng không có sao?

Quân Nhược này, thật sư sâu không lường được, trừ biết được tên của hắn, trừ biết được thân thủ siêu phầm của hắn, chuyện về hắn, tất cả nàng đều không biết, huống hồ, hắn là như thế nào mà biết được mình muốn《Độc điển》? Những vấn đề này cứ xoay quanh trong đầu, càng làm cho nàng phát hiện Quân Nhược thật sự là người thần bí.

"Như thế thật làm phiền !" Quân Nhược cau mày, hắn là người thông minh, nhìn ra lúc này An Ninh đã nhượng bộ hắn một bước lớn, mình không nên được voi đòi tiên, nhìn nữ tử dịu dàng nhưu vậy, thật sự sợ hắn bỏ đi, nàng mặc dù rất khát vọng cái vật trong tay mình, nhưng mà, những cũng không để những tác nhân bên ngoài hoàn toàn khống chế nàng.

Nữ tử này, tựa hồ so với tưởng tượng của chính mình càng hắn tâm ý a! (tâm ý : giống như suy nghĩ của mình )

"Đây là của ngươi." Quân Nhược đem quyển sách giao lại trên tay An Ninh, thản nhiên mở miệng.

An Ninh rốt cục cũng được cái mình muốn, nàng vốn là người luôn luôn bình tĩnh, nhưng giờ phút này cũng khó tránh được hưng phấn, kích động mở trang sách ra, nhìn đến bên trên ghi tên độc cùng với thành phần độc, mi mắt An Ninh không khỏi cau lại, giương mắt nhìn về phía Quân Nhược. Ánh mắt hiện lên chút suy nghĩ, tựa hồ mang theo vài phần tính toán.

Quân Nhược cảm thấy thân thể bị một luồn khí lạnh xuyên qua, nhanh chống nhìn vào tầm mắt An Ninh, trong lòng ngẩn ra, lập tức thấy trên mặt An Ninh nở rộ một một nụ cười trong thật sáng lạn, tất cả mọi vật trên thế gian đều lâm vào thất sắc, tim Quân Nhược không khỏi nhanh một nhịp, còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền nghe An Ninh chậm rãi mở miệng. (nụ cười thiên thần những câu sau AN mở miệng mình buồn cưới wa)

"Nếu công tử Quân Nhược ở lại nơi mày, ăn dùng, công tử Quân Nhược cũng không cần tự mình thu xếp, một người thật sự rất phiền toái, hay theo ta cùng Bích Châu đi, chỉ cần ngày vào bất cứ thời giam rảnh nào của công tử, giúp An Ninh ngắt một ít hoa thảo (ý chị ở đây là nguyên liệu làm thuốc), coi như góp vào tiền cơm ." (trắng trợn bóc lột SLĐ) An Ninh cười như vô hại vô tội, không chờ Quân Nhược mở miệng nói quan điểm của mình, liền lập tức tiếp tục nói, "Công tử nếu không có ý kiến, thì chuyện này liền định như vậy đi, công tử cứ ngồi."

Dứt lời, liền xoay người hướng tới ngoài cửa phân phó, "Bích Châu, mau chuẩn bị chút điểm tâm mang vào, thuận tiện đem Nguyên Bảo Tương kia lên luôn, hôm nay ta có hảo ý muôn chiêu đãi công tử Quân Nhược."

"Dạ, tiểu thư." Bích Châu ở ngoài cửa lớn tiếng trả lời.

Trong phòng, Quân Nhược phục hồi tinh thần lại, An Ninh sớm đã ngồi ở phía trước cửa sổ, bắt tay vào xem xét 《Độc Điển》, hết sức chuyên chú, không coi ai ra gì, ánh mắt sáng lên, thật sư đẹp dị thường.

Quân Nhược nghĩ đến chuỵện vừa rồi "Một tay An Ninh an bài", bất đắc dĩ lắc đầu: nha đầu kia, quả thật không tưởng tượng nếu có thể buốn bán sẽ trở thành một bậc thầy, giúp nàng ngắt hoa cỏ làm tiền cơm? Hắn không cho rằng An Ninh trong miệng hoa cỏ nhất định đó không phải là hoa cỏ dại, nghĩ đến《Độc Điển》kia, hắn cũng đoán được tâm tư trong lòng của nàng, nha đầu kia, đúng thật là biết cách ăn nói.

《Độc Điển》kia là cái gì, mỗi thành phần công thức gồm nhiều loại độc dược phối lại với nhau, làm sao có thể dễ dàng tìm thấy được? Nàng đúng là để mắt đến hắn, đem chuyện khó khăn cố tình giao cho hắn, nếu như nàng để mắt chính mình, như vậy, hắn làm sao có thể làm cho nàng thất vọng?

Cười khổ lắc đầu, nhìn thấy An Ninh vẫn còn nghiên cứu đọc 《Độc Điển》, xem ra, muốn có "Tiền cơm" lần này nhất định phải bôn ba rồi!

Mỗi buổi sáng, An Ninh đều ngồi ở phía trước cửa sổ, tầm mắt không thể nào dời khỏi《Độc Điển》, ngẫu nhiên Quân Nhược nhìn thấy An Ninh, nhắm đôi mắt lại ngồi xuống, trong phòng, tất cả mọi thứ trở nên thật hài hòa, cho đến khi có một âm thanh đánh vỡ tất cả sự yên tĩnh này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK