Trận đấu solo đã được bắt đầu. Từng đợt hô hào huyên náo càng thêm vang vọng trong đêm. Người xem chưa đến ba phần mà đã thế này thì ắt có thể tưởng tượng được tình cảnh thời kì đỉnh cao là thế nào.
Trần Duệ tới cửa thì bị hai tên giác ma bảo vệ ngăn lại.
“Vé đánh bạc đâu?”
Thì ra vé đánh bạc chính là vé vào cửa. Trần Duệ nghĩ một lát rồi nói:
“Cho hỏi chút, ta muốn lên sàn đấu thì cần thủ tục gì”
Một tên giác ma đánh giá hai mắt Trần Duệ thấy không có lực lượng thì cười lạnh:
“Cái loại nhu nhược như ngươi muốn lên sàn đấu chịu chết à?”
Trần Duệ chẳng thèm nói, chỉ bước lên nắm lấy cái rìu trong tay tên đó. Trên rìu lập tức hiện lên nguyên một dấu tay.
Chiêu thức đó làm hai tên giác ma cứng đờ. Kẻ tham gia đấu trường phần lớn đều là lũ liều mạng, chọc vào thì chẳng hay ho gì. Một kẻ trong đó lập tức nói:
“Muốn ghi danh thì đi thẳng vào trong sau đó rẽ trái lên căn phòng ở tầng trên là được.”
Trần Duệ gật đầu đi thẳng, cuối cùng tìm được phòng mà tên giác ma nói. Phòng này là một đại sảnh rất lớn, trần nhà được thiết kế vô cùng hoa lệ. Tại cửa vào đặt một cái bàn, một tên dịch ma đang ngồi đó.”
“Báo danh thi đấu ở đây sao?"
Dịch ma lười biếng chỉ vào tấm bảng gỗ ở cửa ra. Trần Duệ thấy trên đó ghi khá rõ ràng: Sân đấu solo chia theo ba đẳng cấp ‘cấp thấp’, ‘cấp trung’, ‘cấp cao’. Đẳng cấp càng cao thì tiền thưởng càng nhiều. Thắng liên tiếp hoặc khiêu chiến thắng liên tiếp tiền thưởng cũng sẽ càng tăng. Quy tắc chia thành đấu tay không và đấu vũ khí. Dưới cùng còn ghi chú rõ nhấn mạnh: Sinh tử tự chịu.
Dịch ma chờ hắn xem hết mới nói:
“Nếu như quyết định tham gia thì báo tên và đẳng cấp thực lực cho ta. Trong vòng ba ngày trận đấu của ngươi sẽ được sắp xếp. Cột công cáo ở ngoài ghi lịch thi đấu, đến đó mà xem. Nếu như dám báo sai thực lực hoặc sợ chết mà bùng thì sẽ bị Arnoux đại nhân xử lí.”
“Ta muốn ghi danh.”
Trần Duệ gật nhẹ. Ba ngày mới có một trận đấu, bây giờ cứ xem tình hình sân đấu rồi tính. Huống chi trong lúc đàm phán hắn đã dùng cực quang đạn một lần, và một lần nữa trong khi đặc huấn với Độc Long tối qua. Như vậy hai phát của 24 giờ đã dùng hết, ba giờ sau mới khôi phục được.
“Trung giai ác ma sơ đoạn”
Trần Duệ nghĩ một lúc rồi bỏ đi đặc tính “Liễm tức” (thu liễm khí tức)
“Trung giai?”
Dịch ma đánh giá một chút dáng người không cao cho lắm của tên “Ma tộc” mặc áo choàng này, tinh thần phấn khởi lên chút gật đầu nói:
“Trận đấu cấp sơ giai không đủ kích thích mà trận cấp cao lại ít người dự thi. Trận trung giai lúc nào cũng đầy ắp, may cho ngươi là còn một chỗ cuối cùng. Nói tên của ngươi xem nào.”
“Julie”
“Julie... nghe đâu đó rồi thì phải.”
Dịch ma ngẫm nghĩ một lúc rồi mặc kệ, đưa cho Trần Duệ một cái thẻ sắt:
“Tên gì chẳng được. Ngươi cứ phải sống sót sau ba trận đi đã, nếu không cái tên cũng sẽ thành phù du mà thôi. Ai thèm nhớ tên một cỗ thi thể. Ngươi sẽ mang số 64, nhớ rõ để ý coi cái cột công cáo bên ngoài. Trần đấu sẽ được thông báo trước hai ngày, bắt đầu vào buổi tối. Đừng có đến muộn.”
Trần Duệ nhận lấy cái thẻ khắc số 64. Hắn vô tình lướt ánh mắt qua bức tượng điêu khắc đang tản ra ánh sáng âm u nhàn nhạt. Hắn đột nhiên sững lại. Pho tượng cao gần một mét, hoa văn tinh mỹ, khắc hình một nữ tính đại ác ma tay cầm song đầu liêm đao kì dị.
Trần Duệ để ý không phải là giá trị nghệ thuật của pho tượng mà là chất liệu của nó: Huỳnh Ảnh thạch! Một khối Huỳnh Ảnh thạch siêu lớn!
“Pho tượng đó được làm từ Huỳnh Ảnh thạch?”
Dịch ma quay lại xem, khoe khoang:
“Đây là một trong những tác phẩm nghệ thuật mà Arnoux đại nhân thích nhất, điêu khắc từ nguyên một khối cực phẩm Huỳnh Ảnh thạch, mỗi tiếng lại biến đổi một loại màu. Hiện tại đại nhân đang quan sát trận đấu. Nếu bình thường thì ngài thích nhất ngồi ở đây uống rượu.”
Trần Duệ không nghĩ tới đến sân thi đấu còn thu hoạch lớn như vậy. Thật là tìm hoài mà không thấy, tự nhiên lại đến ngay trước mắt. Đúng là cực phẩm Huỳnh Ảnh thạch, cỡ này phải vài ngàn thậm chí hơn vạn linh khí là ít. Phải nghĩ xem chôm chỉa kiểu gì mới được! Cơ mà trong đại sảnh còn có một gian phòng, Arnoux chắc ở chỗ này. Nếu thế thì khó đây.
Đúng lúc đó, một tên tiểu liệt ma hấp tấp chạy tới:
“Không hay rồi Kiton đại nhân! Số 52 đối chiến với ‘Huyết Thủ’ Frankl trận tới đã biến mất.”
“Cái gì!”
Kiton kinh hãi:
“Chẳng lẽ tên này sợ hung danh của ‘Huyết Thủ’ Frankl nên chạy? Arnoux đại nhân biết chưa?”
Tiểu liệt ma sốt ruột đáp:
“Arnoux đại nhân đã đuổi theo xử lí số 52, chắc sắp quay lại. Nhưng giờ là trận cuối cùng rồi, làm sao bây giờ?”
Trận cuối bao giờ cũng được xem nặng nhất, đặt cược cũng nhiều nhất. Nếu như hủy bỏ trận đấu thì đấu trường sẽ tổn thất rất lớn, danh vọng cũng sẽ suy giảm.
“Arnoux đại nhân ra tay chưa bao giờ lưu người sống”
Kiton buồn rầu, mắt đảo loạn nhìn vào Trần Duệ, nói:
“Số 64, cơ hội của ngươi đến rồi. Hiện có một cuộc tranh tài thiếu người, nếu như ngươi chiến thắng có thể nhận tiền thưởng gấp đôi!”
Hiện Trần Duệ không thể sử dụng cực quang đạn. Mà dựa theo tình huống số 52 bỏ chạy cộng tiền thưởng gấp đôi mà xem thì thực lực cái tên ‘Huyết Thủ’ Frankl này khá mạnh. Chưa chi mới thực chiến đã gặp tên khó nhằn như vậy, coi hắn là ngu chắc.
Trần Duệ đang định từ chối thì trong đầu nảy ra một cái ý tưởng, duỗi ngón tay chỉ về phía đối diện:
“Ta không cần tiền thưởng, ta muốn cái kia.”
Kita nhìn theo hướng tay hắn chỉ, đập vào mắt là pho tượng Arnoux đại nhân thích nhất. Hắn vội lắc đầu định cự tuyệt thì một thanh âm kì dị từ phía sau vang lên:
“Có thể! Chỉ cần ngươi thắng được Huyết Thủ Frankl !”
Kiton vừa nghe được thanh âm này liền vội vàng quay lại cung kính cúi đầu:
“Arnoux đại nhân!”
Trần Duệ chưa kịp quay đầu lại thì một thân ảnh khôi ngô đã xuất hiện trong phòng, tay còn cầm một cái đầu đầy máu quăng cho tên tiểu liệt ma:
“Đem cái thứ này treo lên để cảnh cáo mấy tên còn dám lâm trận bỏ chạy.”
Cái đầu này thuộc về số 52. Quả nhiên như lời Kiton, Arnoux sẽ không lưu người sống. Tiểu liệt ma nơm nớp sợ hãi nhặt cái đầu lui xuống. Kiton tay chân linh hoạt quét dọn vết máu trên mặt đất.
“Dám đến ghi danh lên đấu trường thì phải có giác ngộ tử vong.”
Arnoux là đại ác ma tướng mạo hung lệ, toàn thân không che dấu lệ khí. Thanh âm cũng rất kì lạ, nghe cứ như kim loại chạm nhau vậy
“Ta khinh nhất mấy thằng mềm yếu”
Trong đầu Trần Duệ hiện lên miêu tả về Arnoux lấy từ chỗ Shia. Arnoux là một trong ba trợ thủ đắc lực nhất của Joseph; thực lực ước chừng là ác ma cao giai ổn định; dũng mãnh gan dạ hiếu chiến, tàn nhẫn lãnh khốc....
“Tên giấu đầu lộ đuôi kia, muốn cái thứ điêu khắc này thì cầm lấy đầu Frankl để đổi! Không dám thì cút ra khỏi đấu trường cho ta!”
Ánh mắt sắc bén của đại ác ma tập trung lên mặt Trần Duệ. May là hắn đã đề phòng đeo một cái mặt nạ kim loại để che dấu khuôn mặt thật.
Trần Duệ suy nghĩ trong chớp mắt, cuối cùng quyết tâm:
“Lúc nào bắt đầu?”
Arnoux nhìn kẻ áo choàng nay không sợ hãi cũng thỏa mãn gật đầu:
“Luôn!”
Trên sàn đấu thanh âm huyên náo nổ ra như sấm bởi Frankl đã lên đài mà số 52 còn chưa xuất hiện.
Lúc này một nàng mị ma hở hang khiêu gợi uốn éo lên sàn, mượn ma pháp khuếch đại âm thanh thông báo:
“Các vị! Vừa nhận được tin tức số 52 sợ chiến mà chạy đã bị Arnoux đại nhân tự tay chém giết. Nhưng trận đấu đặc sắc cũng không vì thế mà hủy bỏ, bởi một vị thần bí số 64 đã lên thay thế khiêu chiến số 17 ‘Huyết Thủ’ Frankl với 4 trận thắng liên tiếp! Đặt cược vẫn có tác dụng như cũ.”
Trước đó khán giả nhìn thấy tiểu liệt ma treo một cái đầu đầy máu lên cột cao đã sớm đoán được kết cục của số 52. Khi nghe trận đấu vẫn được tiếp tục thì tất cả lại sôi sục trở lại.
“Huyết Thủ” Frankl là một tên giác ma cường tráng, tướng mạo hung tợn. Ba trận thắng liên tiếp đã chứng minh kinh nghiệm lão luyện của hắn. Hai người đối diện trên đài, Frankl nhe cái hàm răng trắng hớn nhếch miệng cười khẩy:
“Oắt con, đeo cái mặt nạ tỏ vẻ nguy hiểm sao? Yên tâm, mặt mày tròn méo thế nào tao cũng éo quan tâm. Tao chỉ để ý xem nên tra tấn mày kiểu gì cho nó phong cách thôi. Xem ra tao vẫn thích bẻ gẫy chân tay mày như mấy tên trước, sau đó móc tim rồi mới bóp vỡ đầu, rất khoái a. Chuẩn bị tinh thần chưa cu?”
Tàn nhẫn và bạo lực luôn là chủ đề chính trên đấu trường. Ma giới tôn sùng lực lượng, đánh nhau càng máu me kịch liệt thì người xem càng kích thích. Lời này vừa nói ra lập tức cái tên “Frankl” nhận được sự hô hào hưởng ứng.
Trần Duệ chẳng thèm để ý hắn. Từng màn đặc huấn ngày trước cùng Độc Long tua lại trong đầu. Bình thường Độc Long đánh rất ác nhưng ra tay lại cực kì chuẩn mực. Hôm nay không giống thế, đây là cuộc đấu sinh tử thực sự. Nhưng hắn không hề hối hận, việc thực chiến sớm muộn cũng phải đối mặt. Ưng non phải bị chim mẹ đẩy xuống vách núi nhiều lần mới có thể học bay. Trần Duệ cũng vậy, đơn giản là tự mình đẩy mình xuống vách núi mà thôi.
Trận này không chỉ là trận chiến đầu tiên của hắn trên đấu trường, mà cũng là trận chiến chính thức đầu tiên từ khi hắn sống lại tới Ma giới.
“Số 64, ngài còn muốn nói lời gì không?”
Vị nữ mị ma thích làm dáng kia đẩy tay cầm ma pháp khuếch đại âm tới gần Trần Duệ.
“Tỉ lệ đặt cược của ta là bao nhiêu?”
Vấn đề Trần Duệ hỏi khiến nữ mị ma sững sờ, thuần thục đáp:
“Bởi vì ngài là người thay thế số 52, mà gần như không có ai đặt số 52 thắng. Vì vậy tỉ lệ của ngài hiện tại là 1 : 120
“Tỉ lệ cao vậy sao? Nói vậy ta đặt cho mình là có thể lời gấp 120 lần phải không?”
Trần Duệ cởi áo choàng vứt xuống đất, ném một cái hắc tinh tệ cho nữ mị ma
“Hiện ta đặt một hắc tinh tệ cược chính mình thắng”
Nữ mị ma không ngờ vị thần bí số 64 này lại làm vậy. Nàng cầm lấy hắc tinh tệ mà không biết làm sao. Lúc này một cái thanh âm két két như kim loại vang lên:
“Tiếp nhận đặt cược!”
“Vâng thưa Arnoux đại nhân!”
Khán giả ào ào nhìn về phía đại ác ma đang ngồi trong ghế vip, ánh mắt tràn đầy kính sợ.
Cách làm của số 64 không nghi ngờ chính là để khiêu khích và thị uy với Frankl. Nhưng thực sự không ai tin tưởng kẻ mặc áo choàng này lại có thể đánh bại Huyết Thủ với bốn trận thắng liên tiếp.