Hôm nay có việc đi cả ngày, mãi tối muộn mới về được nhà mà dịch Mọi người thông cảm
Ai còn thức thì đọc tiếp đi nhé, ta đi đây
Huyết chiến cuối cùng ở Locker yếu tắc đã ngừng lại, Raizen đáp ứng yêu cầu của bên Đọa Thiên Sứ đề ra, rút quần về Thiết Quyền lãnh địa. Katherine và tất cả ma đế của Âm Ảnh đế quốc tiến vào trong Locker yếu tắc. Đàm phán đình chiến tam quốc sẽ bắt đầu vào buổi sáng ngày thứ hai, địa điểm là giải đất trung gian - trấn Hắc Vân.
Các công tác tu chỉnh và trị liệu của Locker yếu tắc được tiến hành gọn gàng. Phản nguyên thụ của Trần Duệ phát huy tác dụng trọng yếu, đặc biệt là đối với của nhóm ma đế đang bị thương và hao hết lực lượng. Tất cả đều bắt đầu khôi phục nhanh chóng. Vật tư và binh nguyên hậu cần đều được bổ sung. Bởi vì hòa đàm chưa phải là đình chiến cho nên càng là lúc này thì càng không thể buông lỏng cảnh giác. Trong lịch sử cũng không phải không có thảm bại sau khi đình chiến.
Katherine chỉ đơn giản chào hỏi Mejia rồi nhanh chóng an bài thuộc hạ vào trong tòa tháp cao chính giữa. Lola và Pagliuca đều tự động về tĩnh dưỡng trong Tinh Hoàng Chi Đô.
Chạng vạng, Trần Duệ đứng ở bên ngoài quốc doanh của Âm Ảnh đế quốc.
Một lúc sau, hắn được mời vào bên trong, đi tới phía trước phòng của Katherine. Đây là một đỉnh núi đã được cải tạo. Katherine đứng quay lưng về phía hắn, ngắm màn đêm màu tím, thân ảnh phiêu nhiên như tiên nữ.
Nữ ma đế dẫn đường cung kính khom người với tấm lưng kia rồi lặng lẽ lui ra ngoài, chừa cho Trần Duệ và Katherine một không gian riêng.
"Ai cũng không ngờ nổi, thành Thiên Không hư ảo trong hội diễn xướng lại là thật." Katherine nhìn tòa thành lơ lửng trên không trung, cảm khái nói một câu: "Nói cho ta biết, đó là cái gì?"
"Tinh Hoàng Chi Đô, di chỉ của luyện kim minh văn thượng cổ." Trần Duệ không hề giấu diếm: "Trong một lần ngẫu nhiên, ta đã trở thành người thừa kế nó."
Katherine chợt hiểu ra, gật đầu nói: "Thì ra ngươi có được truyền thừa của luyện kim minh văn thượng cổ, không trách sao mà có thể có được thiên phú chế khí và hắc sắc dược tề."
Dùng luyện kim minh văn thượng cổ tới giải thích cho "đại tông sư truyền thừa" có thể nói là khá hợp tình hợp lý mặc dù nó không phải sự thật.
"Hiểu lầm" này tất nhiên là Trần Duệ không giải thích. Mỗi người đều có một bí mật riêng... và siêu cấp hệ thống cùng với thân phận xuên việt chính là bí mật lớn nhất trong lòng hắn. Trong tiềm thức, đó là một bí mật không thể nào tiết lộ cho người ngoài hay.
"Tòa thành trên không này chắc hẳn là phải có một lực lượng đáng sợ, ngươi rút cục thì còn ẩn dấu bao nhiêu lá bài tẩy đây?"
"Nó chỉ là một cái thùng rỗng dùng để dọa người mà thôi." Trần Duệ lắc đầu. "Truyền thừa cũng được mà cái khác cũng tốt, tất cả đều không phải là vạn năng. Nếu không thì ta cũng sẽ không liên tục mấy lần suýt thì tử ẹo."
Ánh mắt của Katherine trở nên mềm mại. Nàng và hắn đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, hơn nữa còn không chỉ một lần. Mỗi một lần, hắn đều không chút do dự đứng chắn phía trước, bảo vệ nàng ở phía sau.
Chậm rãi quay đầu, đôi mắt lại trở nên yên lặng đến đạm bạc: "Là Mejia bảo ngươi tới đây sao? Guile các hạ."
Trần Duệ làm như không nghe thấy xưng hô kia: "Katherine... cảm ơn nàng."
"Là cảm ơn ta cứu mạng nữ hoàng bệ hạ của ngươi? Hay là cảm ơn ta cứu Locker yếu tắc và Đọa Thiên Sứ đế quốc?" Thanh âm của Katherine lạnh đi mấy phần.
"Nữ hoàng bệ hạ của ta?"
"Đáp án" này của Trần Duệ nghe qua càng giống như là xưng hô với Katherine. Đôi mắt đạm mạc của Katherine trở nên mềm mại đôi chút. Nàng cảm thấy tim mình không hiểu sao lại đập nhanh hơn mấy phần. Áp chế cảm giác xúc động kia lại, nàng nhíu mày, nói: "Một Mejia còn sống, một Đọa Thiên Sứ đế quốc còn ổn định có thể trở thành vật hòa hoãn hai đế quốc Âm Ảnh và Huyết Sát tốt hơn. Raizen vốn tưởng rằng ta đã chết cho nên mới không tiếc vứt bỏ tôn nghiêm và nguyên tắc của mình để tự ra tay tiêu diệt Mejia, nhanh chóng thống nhất ma giới. Hiện tại, ta không những không chết mà ngược lại còn đạt tới cấp quốc độ cho nên Raizen sẽ càng không xuống tay với Mejia. Ngươi chắc là có thể yên lòng, nữ hoàng bệ hạ của ngươi hiện tại đã có được sự an toàn chưa từng có..."
Trần Duệ thông minh chuyển đề tài: "Nàng vừa nhắt tới nguyên tắc? Những cường giả ngoài quốc độ cấp có phải có hạn chế gì đó, không thể ra tay với những tồn tại có thực lực phổ thông, đúng không?"
"Khi mà 'số lượng' đã hoàn toàn không cách nào quyết định được 'chất lượng' thì tất cả phải có hạn chế tương ứng. Ta nghe nói, cái 'tương ứng' ở trên thế giới mặt đất chính là... bán thần khế ước thì phải?" Câu nói của Katherine mang nghĩa nghi vấn nhiều hơn.
Bán thần khế ước? Trần Duệ nhớ tới khi ở trên thế giới mặt đất, Islamic Yueluer tới Phỉ Thúy Lâm Hải, cường giả bán thần của tinh linh tộc cũng từng đề cập tới cụm từ này. Xem ra, nó chắc hẳn là công ước hạn chế, tránh cho bán thần cường giả can dự vào chuyện của thế giới.
"Hình như là có." Trần Duệ trầm ngâm nói: "Ma giới cũng có sao?"
"Theo ta được biết, ma giới không có khế ước chính thức, chỉ có luật bất thành văn thôi. Ta vừa mới bước chân vào cảnh giới quốc độ cấp, con đường từ bán thần đến thần cấp trong truyền thuyết còn rất dài, có thể nói là ta mới chỉ cất bước mà thôi. Trong sử sách có ghi chép, thần linh đã lâu không triển lộ thần tích nhưng mà sinh mệnh năm tháng của họ là vô tận còn của chúng ta lại chỉ có mấy vạn năm hoặc mấy chục van năm. Đối với thần linh thì khoảng thời gian kia chỉ là cái chớp mắt cho nên chúng ta không thể nào suy đoán hay dự tính được cái gì. Con đường truyền thuyết đi lên cấp thần linh kia có một từ mấu chốt, đó chính là 'tín ngưỡng'. Nếu như so sánh quốc độ với thế giới thì tín ngưỡng chính là trụ cột của thế giới, có tín ngưỡng thì tất nhiên phải có tín đồ. Tín ngưỡng có thể chuyển hóa hoặc cải biến, hủy diệt hoặc sinh ra nhưng không thể để cho chưởng khống giả can thiệp điều gì. Nói cách khác, thần linh có thể lợi dụng những tín ngưỡng giả trong thế giới của chúng ta tới để phát động chiến tranh tín ngưỡng nhưng tuyệt không thể tự minh ra tay giết chết hoặc cải biết tín ngưỡng giả của đối phương. Bán thần cường giả chắc là cũng có định ước này, nếu không những tín đồ này đã không cách nào tồn tại bên trong quốc độ được." Katherine cũng không biết, nam nhân trước mắt này không chỉ có được tín ngưỡng chi lực mà còn có tín đồ tinh hệ. Án chiếu theo lời lý giải của nàng thì cái "tinh hệ" kia chính là "thần quốc".
"Nếu như siêu giai cường giả cứ động tý là đồ sát người bình thường thì không chỉ tạo thành ảnh hưởng tới việc lĩnh ngộ tín ngưỡng mà còn mang tới những phiền toái không lường trước được. Ai mà biết rõ được trong số những người bình thường kia có bao nhiêu kẻ là tín đồ của cường giả khác, nếu giết chết họ thì rất có khả năng sẽ dẫn tới càng nhiều cường địch hơn... Ngoài ra, siêu giai cường giả cũng có kiêu ngạo của mình, trừ khi bị khiêu khích, nếu không sẽ không dễ dàng hạ sát thủ."
Trần Duệ chậm rãi gật đầu: "Thì ra là như thế, không trách sao mà khi Raizen xuống tay với Mejia thì lại tìm một cái cớ sứt sẹo như vậy."
"Raizen là một con người rất kiêu ngạo. Nếu như là đối thủ đồng cấp của hắn thì hắn sẽ không có chút do dự nào, nhanh chóng ra tay đánh chết đương trường. Nhưng mà muốn hắn giết chết Mejia trước mặt mọi người thì quả thực là một sỉ nhục cực kỳ lớn. Chẳng qua lần này hắn lại vứt bỏ tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình, thống nhất ma giới tất nhiên là một nguyên nhân nhưng lý do chủ yếu nhất chính là vì hắn đã bị bệnh. Trước khi căn bệnh bạo phát, hắn phải nhanh chóng bất chấp tất cả loại bỏ toàn bộ chướng ngại của Huyết Sát đế quốc. Ta có thể cảm nhận được khí tức sinh mạng của Raizen đã phát sinh dị biến nào đó. Một khi bạo phát thì cho dù là Raizen cũng sẽ khó trốn khỏi kết cục vẫn lạc. Hắn chắc là vẫn dùng Huyết Sát chỉ hoàn - một trong bảy thần khí để áp chế loại dị biến này. Có lẽ ngay cả diên thọ dược tề cũng không thể trị được dứt bệnh..."
"Cho dù thế nào thì đây cũng là một lợi thế trọng yếu trong việc đàm phán với Raizen. Ta nhất định sẽ tận lực khai thác."
"Đối tượng ngươi muốn đàm phán không chỉ có Raizne mà còn có ta nữa." Katherine thản nhiên nhìn hắn. "Vương phu điện hạ hôm nay tới đây chắc không chỉ muốn tán gẫu không thôi đúng không? Vậy thì chúng ta cứ thẳng lời đi. Nếu muốn ta làm đồng minh thì ngươi phải đáp ứng hai điều kiện. Thứ nhất, cho dù tương lai xảy ra điều gì đi chăng nữa, Tinh Hoàng Chi Đô kia vĩnh viễn không được tiến vào chiến trường Âm Ảnh đế quốc. Thứ hai, tương lai nếu Đọa Thiên Sứ đế quốc có kỹ thuật hay thứ đồ gì mới thì Âm Ảnh đế quốc cũng phải có được chúng trong thời gian sớm nhất."
Trần Duệ lắc đầu: "Tương lai của chúng ta... cuối cùng cũng không cách nào trốn được chiến tranh sao?"
"Vấn đề này thực ngây thơ, thực ra trong lòng ngươi đã biết rõ đáp án." Katherine dời mắt đi. "Thực ra ta cũng không phải là trí giả gì đâu, thậm chí có khi còn chán ngán vương tọa lạnh lẽo vô tình kia nhưng ta vẫn phải ngồi xuống, phải vứt đi nhiều thứ..."
"Vứt bỏ tương lai của chúng ta." Trần Duệ thở dài một hơi: "Có như vậy thì nhân dân của nàng mới có được càng nhiều? ta không phải lần đầu tiến chứng kiến sự cố chấp của nàng. Nói lời thật lòng, ta rất bội phục nàng."
"Ngươi có bao giờ mất đi một người cực kỳ thân cận với mình không? Ta không chỉ mất mà còn phải tự tay mai táng họ..." Đôi mắt của Katherine có chút mờ mịt: "Năm đó, đôi tay ta dính đầy máu tươi, máu tươi của anh em ruột thị. Cũng đôi tay đó đã đội chiếc vương miện lên đầu. Ta đã từng phát thệ, sẽ dùng tất cả mọi thứ để bảo vệ mảnh đất đã từng nhiễm đầy máu tươi, vang đầy tiếng gào khóc này, không thể để cho người chết đi càng nhiều nữa. Ta không rõ hết chuyện xưa của Mejia nhưng ta có thể khẳng định, nàng cũng có chấp niệm của mình. Là đế vương, chúng ta đều không thể buông thả tất cả, cho nên, sớm muộn cũng có một ngày..."
Nữ hoàng bệ hạ dừng lại một chút, thở dài nói: "Ta sẽ không để cho ngươi phải lựa chọn nữa. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, cái ngươi gọi là 'tương lai của chúng ta' chỉ là ảo ảnh thôi. Ngươi là một người thông minh, hẳn phải biết mình nên buông bỏ đúng lúc, như vậy tốt cho cả hai chúng ta."
Trần Duệ im lặng rất lâu, đột nhiên cười.
"Nữ hoàng bệ hạ của ta. Có người nào đã từng nói với nàng chưa, lúc nàng gặp phải những chuyện liên quan tới đế quốc thì luôn mưu tính sâu xa, tính toán chi ly, thỉnh thoảng còn dụng kỳ mưu. Cho dù không phải đệ nhất trí giả như người ta nói thì cũng tuyệt đối không phải đần độn. Nhưng mà một khi gặp phải chuyện liên quan tới phương diện tình cảm thì nàng lại không khác gì một cô bé ngốc nghếch cả. Đây liệu có phải là trí cao tình thấp trong truyền thuyết hay không?"
Ánh mắt Katherine lạnh lùng. "Ta không có nhiều thời gian nói nhảm với ngươi những lời này. Hiện tại, ta muốn nghe đáp án của ngươi!"
"Chỉ số thông minh là do trời sinh đã có còn chỉ số tình cảm là do bồi đắp trong cuộc sống. Chuẩn xác ra thì chỉ số tình cảm có sự khác biệt, tạm thời xem nó thành cảm..."
"Nếu như ngươi đã không thể đưa ra đáp án thì để cho Mejia tới nói cho ta nghe đi." Katherine ngắt lời Trần Duệ, giọng nói càng lạnh hơn.
"Đừng có nóng mà, nữ hoàng bệ hạ... không phải là không dùng Tinh Hoàng Chi Đô trên chiến trường hay sao? Còn cả cái thứ mà Mejia có, nàng cũng muốn có..." Trần Duệ cười hì hì nói: "Ta đáp ứng, chẳng qua điều kiện thứ hai... tạm định ra thời hạn hai năm đã."
Katherine nghĩ đến ngày đó, khi nàng rời đí, sau lưng đã truyền tới thanh âm "hai năm". Nàng gật đầu, nhắm mắt lại: "Ta cần nghỉ ngơi, Guile các hạ, ngươi có thể đi về phục mệnh."
Trần Duệ xoay người đi vài bước, đột nhiên dừng bước chân: "Người thân cận nhất, trong thế giới này... ta cũng từng mất đi. Đó chính là nữ nhi của ta. Tuy nàng đã vĩnh viễn rời xa ta nhưng cũng đã vĩnh viễn lưu lại lạc ấn trong lòng ta. Niết Bàn của nàng có thể thành công chắc là kết quả của lạc ấn này. Giữa hai chúng ta cũng bởi thế mà sinh ra một loại liên hệ kỳ dị, tin rằng nàng cũng cảm nhận được. Chính bởi vì mất đi cho nên ta mới càng trân trọng những gì còn lại. Cuối cùng, 'ảo ảnh' nàng từng nhìn thấy không nhất định là hư ảo, có lẽ hiện tại nó đã biến thành tồn tại chân thực."
Tiếng bước chân dần đi xa, Katherine chậm rãi mở mắt ra. Tronng tầm mắt của nàng, dưới ánh trăng màu tím, một tòa thanh đang lơ lửng trên không trung.