Micas vừa nói xong, tay giơ lên, chung quanh Trần Duệ xuất hiện một vòng tròn Hỏa Diễm, ngọn lửa này khác với thiên phú ma hỏa chúc phúc, mà có nhiệt độ khủng bố hơn rất nhiều. Vòng tròn Hỏa Diễm nhanh chóng thu nhỏ bao trọn hết người Trần Duệ. Quần áo bắt lửa cháy lên nhưng từ trên làn da hắn lại truyền đến từng trận vừa hưng phấn vừa đau đớn. Thậm chí ngay cả lực lượng tinh thần- tinh thần cũng bắt đầu rung động.
“Một đại ác ma bình thường sẽ có ba thiên phú trụ cột, nhưng cũng có một bộ phận có những thiên phú biến dị. Đây chính là thiên phú Hỏa Diễm của ta, tuy không thể so sánh với lực lượng cường đại của huyết mạch biến dị nhưng lại có uy lực có thể hủy diệt linh hồn! Bất quá ta cũng sẽ không đốt chết ngươi ngay đâu, mà sẽ chậm rãi song song tra tấn thân thể cùng linh hồn của ngươi. Có thể dùng thiên phú Hỏa Diễm đốt chết một tên vương tộc, đây tuyệt đối là một kỷ niệm khó quên”
Không lâu sau khi thân thể Trần Duệ bị Hỏa Diễm bao bọc, mặt nạ trên mặt hắn cũng bắt đầu bị hòa tan. Nhưng thống khổ nhất chính là sự dày vò trong tận cùng nơi linh hồn, có cảm giác như nó đang bị xé rách từng chút từng chút một.
Thổng khổ kịch liệt vẫn tiếp tục, ý thức của Trần Duệ dần trở nên mơ hồ, càng lúc càng tiếp cận tử vong, hết thảy đều phải kết thúc sao?
Không cam lòng, có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành.
Ta còn muốn trở thành cường giả, còn muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình.
“Nhất định phải chú ý… Bổn đại nhân còn chưa có chơi đủ đâu!” Tên gia hỏa Độc long kia có quan tâm cũng chẳng bao giờ nói ra miệng.
“Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ thành công!” Băng sơn ngự tỷ mỉm cười dù chỉ thoáng nhìn qua nhưng sự kinh diễm cũng đủ khắc mãi vào trong tâm khảm.
“Anh… phải cẩn thận” Ánh mắt quan hoài, thân thiết.
“Nhân loại ca ca…”
Không cam lòng!
Không cam lòng sẽ thôi được nghe những âm thanh ấy!
Không cam lòng sẽ không gặp lại những khuôn mặt này!
Vì mình cũng tốt! Vì hắn cũng được! Vì nàng cũng thế! Phải đứng lên, Trần Duệ!
Trước khi chính thức chết đi, quyết không thể nhu nhược mà đón nhật cái chết.
Ý chí, quyết tâm! Có lẽ đến một giới hạn nào đó cũng sẽ sụp đổ… Nhưng mà, cái kia thì sao?
Đồng tử trong mắt Trần Duệ vốn đã tán loạn bỗng bắn ra hào quang bạch sắc!
Micas thấy thân thể đang chịu sự thiêu đốt của Hỏa Diễm ở trước mặt mình không ngờ có thể chậm rãi đứng dậy, hơn nữa bên trong Hỏa Diễm còn ẩn ẩn ngưng tụ lại thành một màu bạch quang.
“Còn đủ sức vùng vẫy giãy chết sao?” Micas tăng cường Hỏa Diễm, ánh lửa bùng cháy mạnh lên, mặt đất chung quanh gần như bị đốt khô. Bạch quang bên trong kia dần dần biến thành hình cầu, Hỏa Diễm không ngừng bao bọc thiêu đốt bên ngoài.
Micas cảm thấy có cái gì đó không đúng, thân hình chớp động, đánh ra một quyền, không ngờ bạch quang kia nhỏ bé như thế lại chỉ hơi rung động. Ma hỏa được đốt lên, Micas công kích về phía quang cầu như cuồng phong bạo vũ, nhưng vẫn không có cách nào phá vỡ nổi bạch quang.
Công kích vật lý không hiệu quả, hai tay Micas huy động liên tục, toàn lực phát huy thiên phú chúc phúc cho Hỏa Diễm, Hỏa Diễm ngưng tụ lại càng mạnh mẽ, quang cầu màu trắng dần dần thu nhỏ lại, ánh sáng trắng dưới tác dụng của Hỏa Diễm cũng dần dần biến thành màu vàng.
Mắc dù như thế nhưng sắc mặt của Micas càng lúc càng ngưng trọng, trong tâm dâng lên một loại bất an cực kỳ mãnh liệt. Quang cầu dần dần thu nhỏ cũng không phải hoàn toàn vì bị Hỏa Diễm thương tổn, mà ngược lại giống như mượn áp lực của Hỏa Diễm để một loại lực lượng khủng bố nào đó phá kén mà ra.
Trong chớp mắt, lo lắng của Micas đã hóa thành sự thật.
“Oanh” một tiếng, quang cầu bạo liệt mạnh mẽ, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một hố lõm rất to. Hỏa Diễm sau khi bị nổ đến xơ xác dần dần biến mất. Vụ nổ này sinh ra áp lực lớn đến mức Micas không dám đối chiến mà chỉ có thể lách mình thuấn di ra xa.
Quang mang màu vàng sau khi nổ mạnh cũng không tiêu tán mà tiếp tục lớn dần lên, kéo dài tới hơn mười mét, quây lấy thân thể kia vẫn ở đang trong trung tâm.
Trên mặt đất, tại trung tâm của của đoàn quang mang hoàng sắc, đất đá vỡ vụn đã tạo thành một cái hố to như cái ao, phảng phất như kết quả của một vụ rơi thiên thạch. Micas cảm nhận được áp lực truyền ra từ thân thể đối phương, cơ hồ tường rằng cảm giác của mình đã sai, đây tuyệt đối không phải là áp lực mà một trung giai ác ma có thể tạo ra, chẳng lẽ…
Đoàn hoàng sắc quang mang đang điên cuồng chuyển động dần dần thu liễm lại vào trong nhân thể, đồng tử Trần Duệ từ màu trắng cũng dần chuyển sang một màu vàng kỳ dị rồi quay trở về màu đen.
Trần Duệ cũng không rõ chớp mắt sinh tử vừa rồi đã sinh ra cái gì, chỉ nhớ mang máng trong lúc linh hồn bị Hỏa Diễm đốt đến tán loạn, Cốt cách cùng Cơ nhục trên thanh trạng thái, thậm chí cả quang cầu “Cương cảnh” đột nhiên lớn lên rồi vỡ vụn ra, hóa thành một đám bụi sao. Nhưng mà một ý niệm cường đại không tiếc hết thay đã khiến cho đám bụi sao vỡ vụn kia không sụp đổ mà dùng một phương pháp đặc thù bắt đầu chuyển động trở lại.
Từ lúc đó trở đi, Ma hỏa cùng công kích bên ngoài đã không còn là uy hiếp mà đã trở thành một loại rèn luyện. Rèn luyện, đám bụi sao kia chuyển động càng ngày càng ổn định, ngay khi nghĩ rằng quang cầu màu trắng của Cương cảnh sắp khôi phục, một quang cầu màu vàng dần dần xuất hiện, trong đó như ẩn như hiện một chữ : Sát!
Ngay lúc đoàn hoàng sắc quang mang này hoàn toàn thành hình, một loại lực lượng như thể luôn bị đè nén nay đột ngột phá thể tuôn ra. Trần Duệ có cảm giác như vừa được trọng sinh, thương thế khôi phục, trong lòng không thể ức chế nổi kích động – không ngờ vào lúc sinh tử quan đầu lại có thể đột phá Cương cảnh.
Chẳng lẽ cái này chính là phục sinh trong truyền thuyết? Chỉ là hiện tại mặt nạ hay quần áo, thứ nào cũng đều bị lừa đốt sạch, lõa thể chạy ngông thế này rất dễ bị hiềm nghi… Ai, tranh thủ khoác lên một kiện áo choàng dù sao cũng đỡ hơn một tý.
Thanh trạng thái biểu hiện :
Danh xưng : Dẫn tinh sĩ
Đẳng cấp tiến hóa : Hai sao
Điểm kinh nghiệm : 0%
Trị linh khí : 3251
Tổng thực lực bình quân : D
Đẳng cấp tiến hóa quả nhiên đạt đến hai sao. Xem ra ngoại trừ lần tiến hóa đầu tiên, những lần tiếp theo không phải chịu cảnh hôn mê dài hạn. Điểm kinh nghiệm lại về 0, trị linh khí cũng ít đi một vạn, danh xưng “Uẩn tinh giả” trở thành “Dẫn tinh sĩ”
Trần Duệ biết rõ lúc này là thời gian cấp bách, không kịp quan sát biến hóa của Sát cảnh, lập tức nhìn vào màn hình cây kỹ năng, cây kỹ năng sáng lên thêm một tầng, nhiều thêm bốn kỹ năng.
Dẫn linh (kỹ năng bị động) – hấp thu ba thành thương tổn của công kích chuyển hóa thành linh khí. (cái này còn gọi là chuyển hóa sát thương thành nội lực nè @@)
Ngụy trang (kỹ năng chủ động) – Tự do biến đổi tạo hình bên ngoài, mỗi phút hao phí một điểm linh khí.
Thâm độ giải tích (phân tích chiều sâu)(kỹ năng chủ đông) – phân tích dữ liệu có tính chiều sâu, mỗi lần hao phí một vạn linh khí, thời gian sử dụng 30 phút.
Phá nguyên đao (kỹ năng chủ động) – kỹ năng công kích bằng tinh lực, cường hóa đặc thù bàn tay trở thành lưỡi đao sắc bén, mỗi giờ dùng một lần, mỗi lần hao phí 20 linh khí, thời gian duy trì 10 phút. Dưới trạng thái Phá nguyên đao có thể sử dụng kỹ năng “Diệt nguyên trảm”
Diệt nguyên trảm : kỹ năng công kích quần thể, bán kính sử dụng năm mét, tất cả sinh vật trong phạm vi đều bị đao khí công kích, tiêu hao linh khí 100 điểm
Trong bốn kỹ năng, làm Trần Duệ cảm thấy hứng thú nhất chính là Phá nguyên đao. Loại kỹ năng công kích này khác với Cực quang đạn, thuộc về công kích cận thân. Cường hóa bàn tay thành lưỡi đao sắc bén giống như vũ khí, hơn nữa lại có thể cùng lúc sử dụng “Diệt nguyên trảm”. Như vậy cũng không khác lắm với việc quần công. Kỹ năng bị động “Dẫn linh” cũng khá mạnh, chỉ bất quá bây giờ không có thời gian nghiên cứu, bởi vì còn một đại địch đang ở trước mắt.
“Thất khiến cho người ta phải kinh ngạc…” Micas chỉ chần chờ trong giây lát, âm thanh âm trầm vang lên : “Không ngờ vào lúc cuối cùng lại có thể đột phá lên cảnh giới cao giai, hôm nay ta nhất định phải diệt trừ ngươi!”
Không đợi Trần Duệ đeo mặt nạ lên, thanh âm này đã đến trước mắt, một quyền cực mạnh phác thẳng vào mặt, nhưng mà lúc này Trần Duệ đã có một bước phát triển nhảy vọt về chất, hoàn toàn có thể thấy rõ ràng động tác của Micas. Cùng với cảm giác bị động khi sử dụng thuốc lúc trước là hoàn toàn khác nhau.
Hơi nghiêng sang một bên, Trần Duệ lướt sang vài mét, nhẹ nhàng tránh khỏi quyền này. Lúc này, trong cơ thể hắn, lực lượng chất chứa trong tinh mạch đã như nước Trường Giang liên tục không ngừng, vô luận là về chất hay là lượng đều đã vượt xa Cương cảnh, chỉ là trong thoáng chốc còn chưa thể thích ứng hoàn toàn.
Một quyền của Micas thất bại, thừa dịp Trần Duệ còn chưa ổn định tư thế, hắn thuấn di tới phía sau Trần Duệ, lại tung một quyền về phía lưng. Nhoáng một cái, Trần Duệ vẫn nhẹ nhàng né được, cùng với việc dễ dàng bị đánh bay như lúc trước, quả thực như là hai người khác nhau.
Ngay khi Micas còn đang thất kinh, Trần Duệ đã kịp phản kích. Micas lanh tay lẹ mắt vươn tay chặn một quyền, chỉ cảm thấy lực mạnh trầm trầm, cước bộ không lui nửa bước.
Micas đã ở tại cao giai sơ đoạn vài chục năm, đâu thể yếu thế trước mặt cái loại cao giai mới tấn giai tức thì. Ma hỏa trên người nhanh chóng thiêu đốt, lại một quyền đánh cho Trần Duệ phải lui hai bước, còn đanh định truy kích lại bị một cước đạp trúng xương sườn, thân thể lay động một hồi, gầm lên một tiếng lại tiếp tục triển khai thế công.
Cái này chính là phiên bản hai của một màn Recca dùng công đối công trên sân thi đấu, nhưng mà uy lực cùng sức phá hoại thì phiên bản một không thể so sánh được. Trận chiến di chuyển đến đâu, cây cối ngã rạp đến đó, khung cảnh xung quanh bị phá hư đến rối tinh rối mù. Mãnh liệt đối kháng kiểu này, Trần Duệ cũng ăn không ít quyền cước, nhưng dần dần hắn cũng đã thích ứng được với lực lượng vừa mới đạt được. Vốn đang bị áp chế, nhưng thời gian trôi qua lại trở thành cục diện giằng co, hơn nữa, tốc độ cùng đăc tính ưu việt về thân thể của hắn cũng bắt đầu được thể hiện.
Micas càng đánh càng kinh ngạc. Nếu không phải lúc trước hắn tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối hắn sẽ không tin một ác ma cao giai vừa mới tấn thăng lại có thực lực nhường này. Lúc trước hắn phán đoán có lẽ là vương tộc, nhưng hết lần này đến lần khác, trong khi chiến đấu hắn lại không cảm giác được chiến tranh uy áp mà một vương tộc có thể tạo ra. Hơn nữa khuôn mặt kia cho hắn cảm giác như đã từng gặp qua nơi nào đó, chỉ là trong lúc cấp bách không thể nghĩ ra.
Ngay khi Micas phân thần suy nghĩ đã bị đối phương nhìn ra sơ hở, trên mặt liền trúng phải một trọng kích, cả người lảo đảo lui về. Nhưng Trần Duệ đã tiến tới sau lưng, cánh tay vung mạnh lên, lợi dụng trọng tâm còn chưa ổn định của Micas, tung một quyền cực mạnh về hướng ngược lại. Từ sau lưng Micas truyền tới từng trận đau nhức kịch liệt, dưới xương sườn lại dính phải một cước, nếu hắn không kịp thời thuấn di, chắc chắn sẽ lọt vào một màn bị công kích liên tục.
Liên kích kiểu này chính là cách mà Micas vừa dùng đối với Trần Duệ, không thể tưởng tượng được lại bị trả lại y nguyên, thật sự là phải chịu mất mát lớn. Điều này cũng nói lên việc Trần Duệ bắt đầu thuần thục với sức mạnh của Sát cảnh, ưu thế càng ngày càng tăng, sử dụng các phương thức công kích cũng càng lúc càng tự nhiên hơn.
Trần Duệ sử dụng tinh lực khống chế hô hấp đã bắt đầu hơi chút hỗn loạn. Tuy có thể chuyển biến cục diện trở thành hòa, nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới tiến giai không đến một giờ, tổng hợp lại thực lực hình như có hơi yếu hơn một bậc. Một màn dùng công đối công vừa rồi làm hăn hao phí không ít thể lực, trong bụng đang định sử dụng Phá nguyên đao để tập kích Micas.
Micas thuấn di ra xa, cảm thấy thể lực hao phí thật lớn, thở hào hển mà quệt đi vết máu trên miệng. Một cỗ phẫn nộ cùng khuất nhục dâng lên trong lòng – vốn chỉ là một tên khốn không khác gì con sâu cái kiến, không ngờ lại có thể làm mình bị thương đến như thế này! Đêm nay nếu không giết chết người này, chỉ sợ sẽ để lại hậu hoạn không lường được.
Trên tay Micas xuất hiện một kiện vũ khí, thứ này là một cây Tỏa liêm hắc sắc, hai đoạn, một là chuôi cầm, phần còn lại là một thanh liêm đao dài sắc bén. Ma hỏa trên người Micas phất cao, trên Toả liêm hiện ra quang mang đang dần dần tụ lại. Hắn vụt mạnh Tỏa liêm, thanh vũ khí kéo theo một cỗ khí lưu nóng rực mãnh liệt, đất đá bay múa, trong lúc nhất thời phảng phất ngay cả ánh trăng trên đầu cũng phải lu mờ đi.
“Chịu chết đi! Julie!”