Mục lục
[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong trướng mùng, quốc sư Đột Quyết Mặc Cúc Liên biểu tình phẫn nộ trừng mắt nhìn Phương Tranh, mà Phương Tranh híp mắt cười khan, bầu không khí nhất thời lâm vào trạng thái trầm mặc.

Hiện tại Mặc Cúc Liên cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Thời thế đổi dời, trước khác nay khác, hắn hiểu được rõ ràng. Hiện giờ quốc lực của người Đột Quyết đã khác lúc xưa, vài năm nội chiến liên miên, đã tiêu hao nhiều chiến lực của nước nhà, dân cư cũng nhanh chóng tụt giảm, bị Mặc Xuyết dồn vào đường cùng chỉ dựa vào Hoa triều che chở thì mới có khả năng sinh tồn. Cái gọi là nước yếu không cần tính toán ngoại giao, thực lực không bằng Hoa triều, Mặc Cúc Liên vướng bận phải rất nhiều bất đắc dĩ, chỉ có thể tận lực nhẫn nại không cùng Hoa triều xung đột, hắn tin tưởng một điều, nếu như đả bại được Mặc Xuyết, hắn liền có thể trở lại thảo nguyên đại triển khát vọng, một mực củng cố thực lực, sớm hay muộn Đột Quyết lại sẽ mạnh hơn Hoa triều.

Chỉ là vị chủ soái Bắc phạt do Hoa triều phái ra, không khỏi quá mức khi dễ người!

Từ ngày đầu tiên hắn dẫn quân đến thảo nguyên, hắn luôn luôn dùng một loại phương thức lợi dụng khiêu khích, chuyện thất đức làm nhiều vô kể, chính bản thân hắn vẫn một mực tỏ vẻ hồn nhiên chưa tỉnh, nhìn vị Phương nguyên soái biểu tình vô tội bộ dạng thuần khiết trước mắt này, Mặc Cúc Liên hận không thể rút đao ra, một phát chọc chết hắn!

Mặc Cúc Liên đến tuổi già lão rồi, đã không còn nhiệt huyết sôi trào như trước kia, một chàng trai nộ hỏa liền xung động. Nhiều năm thân ở trên địa vị cao như vậy, hắn hiểu muốn thành đại sự thì cần phải giữ được bình tĩnh.

Nhưng bây giờ, hắn rất muốn đập phá một chút. Đã bao nhiêu năm qua! Bao nhiêu năm qua chưa từng xúc động như thế này!

Bên trong soái trướng trầm mặc một lúc thật lâu, Phương Tranh đảo quanh tròng mắt, sau đó hai nhãn thần giả lả cười nói: “Quốc sư a! Chúng ta là huynh đệ minh quân tình thân như tay với chân, một ít sự tình nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi tính toán chi ly làm gì? Bỏ qua hết đi, ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ…chiếm thêm tiện nghi của ngươi nữa.”

Ngẫm lại trong đại doanh Đột Quyết giống như gặp phải cảnh tượng vô cùng thê lương, Phương Tranh có vẻ tiếc nuối chép miệng nói: “Trên thực tế, các ngươi cũng không có tiện nghi gì để cho ta chiếm, haiiizz…”

Mặc Cúc Liên giận tím mặt nói: “Ngươi đều đem đại doanh của lão phu làm cho thất tinh bát lạc, Tiểu Khả Hãn cũng bị ngươi khi dễ, lương thực cũng bị ngươi quét hết, một câu bỏ qua đi coi như xong rồi sao?”

Phương Tranh thở dài một hơi nặng trĩu, minh quân hợp tác cùng một chiến tuyến mà keo kẹt như vậy, hắn cảm giác vô cùng bất đắc dĩ.

Nhìn lại chính mình sau khi tiến vào thảo nguyên, hắn suy sụp phát hiện ra mình ngoại trừ truyền đạt mệnh lệnh toàn quân tác chiến tiêu diệt địch ở Sài Mộng Sơn, còn lại chủ yếu đều là cùng vị lão quốc sư này so dũng đấu trí….

Được rồi, không cần phải dát vàng lên mặt chính mình, nói so dũng đấu trí thì có điểm khoa trương. Trên thực tế là không ngừng cùng Mặc Cúc Liên so đo cãi nhau một ít sự tình lông gà vỏ tỏi.

Cuộc sống như vậy quả thực không có nghĩa lí, Phương Tranh cảm thấy được nếu mình là chủ soái ba quân, không nói bách chiến bách trắng đi, ít nhất sống sót qua ngày hẳn là có tích cực một chút, có lòng cầu tiến một chút.

Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài soái trướng, Phương Tranh rẽ sang đề tài khác, ánh mắt tràn ngập thâm tình, ngâm vịnh: “Bao nhiêu ánh mắt trời rực rỡ hề, hôm nay nhất định thời tiết sẽ tốt hề!”

Mặc Cúc Liên sắc mặt sa sầm, thanh âm lạnh lùng nói: “Phương nguyên soái, hiện tại đang là canh tư, mặt trời còn chưa ló dạng đâu.”

Phương Tranh: “…..”

Trầm mặc thật lâu sau.

“Quốc sư a! Ngươi có đói bụng không? Ta kêu người đi chuẩn bị thức ăn khuya cho ngươi nhé!”

“Hừ! Lão phu ăn no tức khí rồi, không đói bụng!”

Tiếp tục trầm mặc…

Phương Tranh có điểm đau răng, lão gia hỏa này hôm nay tới là muốn quậy phá đây mà? Lão tử khí độ hạ mình thấp như vậy, ngươi còn muốn thế nào? Không phải chiếm của ngươi vài lần tiện nghi thôi sao, đâu cần phải mang biểu tình giống như lão tử đào phần mộ tổ tiên của nhà ngươi? Sớm biết như vậy lão tử cho năm trăm tên đao phủ mai phục ngoài trướng, gọn gàng thủ tiêu ngươi luôn…..

“Quốc sư a, nửa đêm ngươi tự thân đến đại doanh tìm ta, ngoại trừ kêu khổ, hẳn là còn sự tình khác đi?” Phương Tranh không muốn dây dưa nhiều thêm, hỏi thẳng vào vấn đề chính.

Mặc Cúc Liên biểu tình cứng ngắc, diễn cảm biến đổi vài lần, rốt cục thở dài, có chút suy sụp nói: “Lão phu…lão phu buổi tối đến doanh lương thảo kiểm tra một chút, phát hiện toàn bộ đã bị tráo đổi, kể từ hôm nay đại doanh Đột Quyết ta không có lương thực, cho nên lão phu đến là muốn hướng Phương nguyên soái cầu xin giúp đỡ, thỉnh nguyên soái cấp cho lão phu một ít lương thảo ứng phó nhu cầu bức thiết, ngày sau đả bại Mặc Xuyết, lão phu phục quốc thành công, tất sẽ hậu tạ gấp mười lần.”

Phương Tranh cười híp mắt, chờ Mặc Cúc Liên nói xong, Phương Tranh mới tiếp lời: “Ta và ngươi vốn dĩ là minh quân, hỗ trợ lương thảo thì đương nhiên, quốc sư yên tâm, ta lập tức cho ngươi chuyển tới doanh trại.”

Nói xong không thèm quản đến ánh mắt kinh ngạc của Mặc Cúc Liên, Phương Tranh nghiêng đầu nhìn Ôn Sâm nói: “ Đi truyền lệnh của ta, kêu bên quân nhu cấp cho đại doanh Đột Quyết mười ngày lương thảo, để quốc sư tiêu dùng.”

Mặc Cúc Liên trong lòng tràn ngập hoài nghi, chuyện này có ám chiêu gì? Trước kia muốn hướng hắn mượn lương thảo, hắn luôn ra sức khước từ, tại sao hôm nay lại hào phóng như vậy? Hay là trong chuyện này có trá ngụy? Mặc Cúc Liên nghĩ trái nghĩ phải đều cảm thụ được Phương nguyên soái này không giống cái hạng người hào phóng như vậy, nếu muốn hắn phóng ra đồ vật này nọ, nhất định sẽ thu hồi của ngươi gấp trăm ngàn lần như vậy, rốt cục thì hắn đang tính toán cái gì?

Mặc Cúc Liên vốn đã chuẩn bị sẵn một phen thuyết đạo, thậm chí ngay cả phương án uy hiếp, nếu như Hoa triều không chịu cấp lương thảo, hắn tất sẽ dẫn quân đi về hướng đông. Một đường thẳng điến Liêu Châu, kể từ đó quân tiên phong của Mặc Xuyết sẽ trực chỉ U Châu cùng đối mặt với quân Bắc phạt Hoa triều, mặc cho bọn họ đánh nhau sống chết.

Nhưng trăm triệu lần hắn cũng không nghĩ tới hôm nay Phương Tranh lại sảng khoái đáp ứng cấp cho hắn lương thảo như thế, khiến cho mưu kế đã tính toán cẩn thận trở thành một thứ vô dụng.

Mặc Cúc Liên khuôn mặt co giựt vài cái, kiềm chế nghi vấn trong bụng, lộ ra vẻ mặt phấn khởi chắp tay cười nói: “Như thế, lão phu đa tạ nguyên soái đã khẳng khái giúp đỡ.”

Dừng lại một chút, Mặc Cúc Liên thật cẩn thận nói: “Ân, trước tiên lão phu phải bẩm báo nguyên soái một tiếng, lão phu không có tiền.”

Phương Tranh ngẩn người, sau đó cười nói: “Không sao, khoản lương thảo này sẽ không lấy tiền, mà ta tặng cho ngươi, coi như hỗ trợ minh quân đi, phải không?Lão Mặc a! Hai chúng ta quen biết nhau đã lâu như vậy, nhân phẩm của ta tin tưởng rằng ngươi đã hiểu rõ ràng.

Nhân phẩm của ngươi lão phu đương nhiên hiểu rõ ràng, cũng bởi vì rõ ràng như vậy, nên lão phu mới không thể không cẩn thận một chút.

Mặc Cúc Liên hơi chần chừ nói: “Nữ tử Đột Quyết chúng ta bộ dạng không xinh đẹp bằng nữ tử Hoa triều, nhưng làm việc nặng nhọc lại phi thường tốt…”

Phương Tranh sắc mặt đen thui: “Không cần ngươi tặng nữ tử Đột Quyết, bổn soái không thích nữ sắc.”

“Đại doanh của lão phu không còn nhiều cống phẩm, cho ngươi chọn một thứ đi.

“ Hừ, Ta làm như thế chỉ vì minh quân, không phải vì cống phẩm của đại doanh nhà ngươi.”

“Ngươi mang quân đến tương trợ, chúng ta lại ăn lương thảo của ngươi, ăn xong rồi lão phu không cảm tạ sao được.”

“Hừ, không cần, chuyện lương thảo tự chúng ta sẽ có biện pháp.”

“Quốc sư, nếu ngươi còn nằng nặc như thế, ta nghĩ sẽ thay đổi chủ ý.” Phương Tranh hậm hực nói.

“A, lão phu không nói nữa, đa tạ Phương nguyên soái đã khẳng khái giúp đỡ, con dân Đột Quyết ta đối với nguyên soái vô cùng cảm kích.”

Đắc thủ lương thảo, tâm tình Mặc Cúc Liên rõ ràng tốt hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn Phương Tranh đã tràn ngập thiện chí, hắn tao nhã vuốt chòm râu bạc, không ngừng hướng Phương Tranh mỉm cười.

Phương Tranh cũng đang cười hóm hỉnh, hành sự cần chú ý đến điểm mấu chốt, tiện nghi đã chiếm đủ cũng nên cho hắn một chỗ tốt mới phải. Lại nói đến mình bố trí sự tình kia, cục vốn là hướng về phía toàn bộ người Đột Quyết, nếu như để Mặc Cúc Liên vỗ mông bỏ đi, vở kịch này còn diễn như thế nào được chứ?

Hai người đều tự nghĩ lợi ích riêng của mình, đều cảm thấy được rất hài lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn nhau, hai người lại cười ha hả, cười đến mức trông thực khoái trá.

Ngồi trong soái trướng thêm một hồi, Mặc Cúc Liên chắp tay nói: “Phương nguyên soái, buổi chiều hôm qua đại doanh của quý phương đã xuất mười vạn đại quân đi Sài Mộng Sơn tiêu diệt phe địch, chẳng hay cử động lần này nguyên soái có nắm chắc được chiến thắng không?”

Phương Tranh trừng mắt nhìn, cười nói: “Nếu mười vạn quân không đánh bại được hơn hai vạn quân ở Sài Mộng sơn. Ta sớm nên đi tìm một cái gốc cây để treo cổ tự vẫn, còn lĩnh quân đánh trận cái gì, quốc sư ngươi yên tâm đi. Tiêu diệt Sài Mộng sơn xong, chúng ta đối phó với Mặc Xuyết liền thoải mái hơn rất nhiều, bổn soái nhất định sẽ sử dụng toàn lực trợ giúp quốc sư và tiểu Khả Hãn phục quốc.”

Mặc Cúc Liên gật đầu, rồi lại cau mày nói: “Sài Mộng Sơn thì dễ công hạ nhưng truy binh Mặc Xuyết lại không dễ dàng ngăn cản. Khoảng cách từ Sài Mộng Sơn đến đại doanh của Mặc Xuyết không đến trăm dặm, hai doanh tiền hô hậu ủng, trong vòng một canh giờ liền có thể đến cứu viện kịp thời, nếu quý quốc dục tốc loại bỏ Sài Mộng Sơn, chỉ sợ thương vong sẽ không nhỏ.”

Phương Tranh nhíu mày, cười nói: “Đã là chiến tranh luôn luôn phải có người chết, đây là chuyện tình bất khả kháng rồi. Ta có thể tận lực đem thương vong giảm xuống đến mức tối thiểu….không để cho các tướng sĩ hi sinh vô ích, mà hơn nữa ta đối với Tần Trọng cùng Phùng Cừu Đao rất có tin tưởng, bọn họ đều là nhất đại danh tướng, tất nhiên sẽ tự biết tiến thoái.”

Mặc Cúc Liên nhìn chăm chú vào Phương Tranh một lát, lúc này khuôn mặt mới hơi giãn ra, cười nói: “Tần tướng quân và Phùng tướng quân của quý quốc, lão phu tại thảo nguyên xa xôi cũng đã từng nghe đại danh, tin tưởng rằng chân thần sẽ phù hộ bọn hắn, bọn hắn sẽ hồi báo cho nguyên soái một kết quả chiến đấu hài lòng.”

Mặc Cúc Liên thở phào một hơi, nói tiếp: “Nếu loại bỏ được Sài Mộng Sơn, chúng ta chiến một trận cùng Mặc Xuyết, ít nhất cũng nắm chắc sáu phần thắng lợi, lão phu cũng có thể an tâm rồi.”

Phương Tranh nói: “Theo ý kiến của quốc sư, nếu quân sở thuộc tại Sài Mộng Sơn bị tiêu diệt, kế tiếp Mặc Xuyết sẽ hành động như thế nào?”

Mặc Cúc Liên cười đáp: “Hành động như thế nào ư? Hắn ngoại trừ nổi giận lôi đình, đương nhiên sẽ dẫn đại quân đến cùng chúng ta quyết tử chiến một trận.”

Phương Tranh kinh ngạc nói: “Muốn tử chiến nhanh như vậy sao?Ta cảm giác được con người của Mặc Xuyết giống như một gia hỏa tiểu mao đầu thường hay bị kích động nha.”

Mặc Cúc Liên cười nói: “Lão phu đánh trận vài năm cùng Mặc Xuyết, đối với bản tính của con người hắn đã hiểu rõ tường tận. Mặc Xuyết tự cho mình là nhất, đối với chiến sĩ dưới trướng rất có lòng tin tưởng, hắn nghĩ rằng trong thiên hạ không có bất cứ thứ gì có khả năng ngăn cản được cước bộ của hắn, ngay cả đao kiếm phong mang, ngay cả tường thành chắc chắn, chiến sĩ dưới trướng của hắn đều có thể phá tan mọi rào cản, lòng tự tin của hắn đã dần dần chuyển biến thành thói tự phụ rồi.”

“Mặc Xuyết phát động tử chiến, cũng không phải xúc động nhất thời, hắn có lý do để mau chóng phát động trận tử chiến này.”

“Thứ nhất, các bộ lạc Đột Quyết nhiều năm qua đã nội chiến liên miên, các chiến sĩ dũng mãnh cũng trải qua vài năm không ngừng chinh chiến, trong mấy năm nay, các chiến sĩ đao bị cùn, tên không sắc, ngay cả sĩ khí cũng trở nên mệt mỏi. Mặc Xuyết muốn quyết tử chiến một trận đảo lộn càn khôn, chấm dứt những ngày tháng thảo phạt buồn bực như hiện tại.”

“Thứ hai, Hoa triều từ trước đến nay theo đuối lối chiến tranh phòng ngự, lần này bỗng nhiên lại cử đại quân chủ động Bắc phạt, hành động này khiến cho Mặc Xuyết cảm nhận được mối nguy hiểm đe dọa, hơn nữa ta và ngươi hợp binh cùng một chỗ, ưu thế đã muốn vượt qua hắn, Mặc Xuyết nhất định phải động binh tử chiến một trận, kiên quyết tin tưởng vào bản lĩnh bách chiến bách thắng của chính mình.”

“Thứ ba, chiến tranh đối với một nước hoặc tộc người nào đó cũng là sự hao tổn quá lớn, mấy năm trải qua, dưới trướng lão phu chỉ còn năm vạn chiến sĩ vẫn không thể không xin trợ giúp lương thảo cùng binh khí từ quý quốc, Mặc Xuyết biết hắn cũng không chống đỡ nổi bao lâu thời gian nữa. Đại quân của hắn mỗi ngày đều hao phí lương thảo, mỗi trận chiến lại tổn thất binh lực, binh khí hỏng hóc…Những điều này chính là khó khăn của hắn, vì nuôi dưỡng chiến sĩ dưới trướng, hắn nhất định phải mau chóng phát động tử chiến, sau khi loại bỏ được chúng ta, thảo nguyên và Hoa triều đối với hắn mà nói đó chỉ còn là vùng đất bằng phẳng, không có bất cứ kẻ nào đến ngăn cản hành động cướp đoạt của hắn nữa.”

Mặc Cúc Liên nói xong, mỉm cười nhìn Phương Tranh: “Phương nguyên soái, nếu loại bỏ được Sài Mộng Sơn, trận chiến quyết định người nào sẽ là chủ nhân của thảo nguyên và Hoa triều, rất nhanh sẽ liền tới, lão phu chậm rãi chờ đợi nguyên soái tấu vang ca khúc khải hoàn.”

Phương Tranh thần sắc biến đổi vài lần, lời nói của Mặc Cúc Liên càng nghe càng có đạo lý, xem ra Mặc Xuyết kia thật sự sẽ liều lĩnh khởi binh trước thời gian phát động quyết chiến.

Phương Tranh cảm nhận được áp lực.

Chứng kiến Mặc Cúc Liên vuốt râu ung dung mỉm cười, Phương Tranh biết lão gia hỏa này tính toán bảo tồn thực lực, nghê cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Không quan tâm ai thắng ai thua, hắn đều sẽ xông tới phía trước cướp đoạt thành quả thắng lợi, lão già cự hoạt này có mưu kế thật hay, ta há lại để cho ngươi được như ý nguyện? Trong sơn cốc ven bờ sông.

Trận mưa tên trên bầu trời không một chút lưu tình bắn về phía quân đội Đột Quyết do Đạt Tháp Tháp suất lĩnh. Không ngừng có người ngã ngựa kêu thảm, cũng có vô số chiến mã sau khi trúng tên liền bi thương hí dài.

Bên trong sơn cốc nhỏ hẹp, máu tươi trải đầy trên mặt đất, vô số thi thể nằm ngang nằm dọc loạn thất bát tao, cư nhiên còn bị chiến mã thất kinh giẫm đạp nát nhừ, toàn bộ khung cảnh so với địa ngục trần gian càng thê thảm hơn.

Cuối sơn cốc, chủ soái quân tiên phong Hoa triều, Phùng Cừu Đao dẫn đầu khiển trận, đối với cảnh tượng như địa ngục trước mặt không có một chút động dung, vẻ mặt của hắn lạnh lùng như bình thường, trong mắt tản mát ra quang mang sắc bén.

“Tiếp tục bắn tên!” Phùng Cừu Đao cương quyết hạ lệnh.

Giết nhiều hơn một người bên phía địch nhân, ngày sau cùng Mặc Xuyết quyết chiến liền bớt được một phần lực lượng, thân làm đại tướng, Phùng Cừu Đao so với ai khác đều hiểu rõ ràng chuyện này.

Đứng bên cạnh, binh sĩ truyền lệnh bắt đầu dùng sức vẫy cờ. Trong quân vang lên một hồi trống trận rung trời, phấn chấn lòng người.

Hai bên sườn sơn cốc, cung thủ nghe được mệnh lệnh, lại giương cung lắp tên, một trận mưa tên như cuồng phong bạo vũ vô tình bắn vào vòng vây quân đội Đột Quyết ở bên trong sơn cốc.

Bên tai nghe thấy vô số tiếng kêu thê lương thảm thiết. Trong mắt Đạp Tháp Tháp như muốn phát hỏa, hắn giơ cao loan đao trong tay, ngăn cản vài mũi tên bắn tới, sau đó khàn giọng hét lớn: “Đội phía sau quay đầu, lập tức rút lui khỏi sơn cốc, nhanh!”

“Chúng ta ở trên thảo nguyên ngoài sơn cốc triển khai trận thế, cùng đám quân đội đê tiện Hoa triều quyết chiến một trận!”

Trong lúc hoảng loạn, Đạt Tháp Tháp huy động loan đao chém vài tên chiến sĩ Đột Quyết đang lo sợ chạy trốn. Đồng thời cũng nghiêm khắc truyền đạt mệnh lệnh rút lui.

Mạo hiểm vượt qua mưa tên dày đặc, sau hai nén hương thời gian, rốt cục Đạt Tháp Tháp cũng dẫn quân ra khỏi được sơn cốc.

Đột Quyết trời sinh là vương giả thảo nguyên, ngay khi rời khỏi tòa sơn cốc địa ngục nhân gian kia, trở lại trên thảo nguyên bát ngát, bọn hắn ngay lập tức trấn định được tinh thần. Theo như thường ngày đôi ngũ đan xen nhau chỉnh tề, loan đao trong tay tuốt ra khỏi vỏ, ánh mắt mỗi người đều tản mát quang mang phẫn nộ cùng cừu hận, gắt gao nhìn chằm chằm vào thông đạo nhỏ hẹp phía sơn cốc.

Đạt Tháp Tháp tức giận đến mức khuôn mặt đều biến dạng, hắn thúc ngựa ở trước trận hình, diện mục dữ tợn khàn giọng hét lớn: “Mau chóng kiểm tra thương vong ngay lập tức!”

Bách phu trưởng, thiên phu trưởng theo thứ tự đem tình hình thương vong báo cáo, Đạt Tháp Tháp nghe con số thống kê sắc mặt trở nên xanh mét. Bỗng nhiên xé nát trường bào đang mặc trên người, ngửa đầu khàn giọng rống lớn một tiếng như dã thú bị thương.

Từ lúc tiến nhập vào sơn cốc cho đến lúc rời khỏi, tổng cộng chỉ khoảng hơn nửa canh giờ thời gian thế nhưng quân Đột Quyết thương vong gần vạn, con số rợn người này khiến cho Đạp Tháp Tháp muốn tìm cách phát tiết cơn phẫn nộ.

Thân là chủ tướng, hắn càng không yên tâm đến nhân quả của bản thân. Chính mình phụng mệnh của Mặc Xuyết Khả Hãn, dẫn theo năm vạn kỵ binh tinh nhuệ, toàn bộ binh lực hiện giờ chỉ còn thoi thóp lại một nửa, đều là do chính mình bị trúng gian kế của người Hoa triều. Rơi vào vòng vây trong sơn cốc, hơn nửa canh giờ liền bị tiêu diệt một vạn nhân số, làm sao trở về hướng Mặc Xuyết Khả Hãn công đạo được đây?

Càng không nói đến lúc Sài Mộng Sơn bị công phá, đối mặt với tình hình chiến đấu nhyw vậy, sau này hắn như thế nào có thể trở về thừa nhận cơn lửa giận của Mặc Xuyết Khả Hãn?

Cắn chặt răng, Đạt Tháp Tháp xanh mặt, giơ cao loan đao trong tay lên, lớn tiếng nói: “Hỡi các chiến sĩ anh dũng, chỉ có đầu lâu của địch nhân mới có thể rửa sạch nỗi sỉ nhục này cho chúng ta! Mới có thể trấn an cơn lửa giận của Mặc Xuyết Khả Hãn vĩ đại!”

“Giết sạch quân Hoa triều….!” Toàn bộ chiến sĩ Đột Quyết đồng thanh hô hoán, đối với bọn họ mà nói, chứng thực là một chuyện phi thường sỉ nhục.

Hàng nghìn hàng vạn loan đao được tuốt ra khỏi vỏ, dưới ánh mặt trời tản mát ra bốn phía chung quanh từng đạo bạch quang lóa mắt. Trên thảo nguyên yên tĩnh thoáng chốc bao phủ sát khí nồng đậm, tràn ngập tới phía thông lộ đi vào sơn cốc.

“Quân Hoa triều đê tiện! Có dám bước ra đây cùng chúng ta quyết một trận tử chiến hay không?”

“Tướng quân, làm sao bây giờ? Chiến hay rút lui?”

Bên trong sơn cốc nhìn thấy trận thế trùng trùng điệp điệp của đám người Đột Quyết, đang lẳng lặng đợi bọn hắn đi ra ngoài quyết chiến, các vị tướng sĩ Hoa Triều hơi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Phùng Cừu Đao bình tĩnh quan sát đám nhân mã đang vung loan đao, Đạt Tháp Tháp ở trước trận hình thúc ngựa đi lại, thật lâu sau, ánh mắt Phùng Cừu Đao lộ ra quang mang khinh miệt.

Đám mãng phu này! Nắm đó tới kinh thành đàm phán cùng Phương nguyên soái, không chiếm được chút tiện nghi nào, hiện tại ở trong sơn cốc dính phải mai phục thương vong thảm trọng, lại còn ầm ĩ muốn cùng quân ta quyết tử chiến một trận.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, làm sao bọn chúng lại không có một chút tiến bộ nào?

“Bọn chúng muốn tử chiến một trận, bổn tướng quân không nhất định phải chiến? Xem hắn định làm gì?”

Phùng Cừu Đao khinh miệt hừ lạnh một tiếng, thản nhiên hạ giọng nói: “Chúng ta không chiến cũng không rút lui, cứ phòng thủ ở trong sơn cốc này.”

Chư tướng ở bên cạnh khó hiểu, không chiến cũng không thoái lui? Đây là ý gì?

Phùng Cừu Đao nhìn chư tướng, trầm giọng nói: “Không chiến là bởi vì chúng ta đánh không thắng, hôm nay ở bên trong sơn cốc tiêu diệt được một vạn kỵ binh của Đạt Tháp Tháp, không phải dựa vào sự dũng mãnh của quân ta, mà là nhờ mưu kế. Nhưng nếu đối mặt quyết chiến thẳng thừng cùng bọn chúng, không phải bổn tướng nói lời nhụt chí, mà là sự thật chúng ta không phải đối thủ của bọn chúng, cho nên, quân ta không thể chiến!”

“Dưới trướng Đạt Tháp Tháp còn có bốn vạn nhân mã, chúng ta chỉ có năm vạn, binh lực không chiếm được bao nhiêu ưu thế. Đồng thời chúng ta cũng không được rút lui, một khi đại quân hiệu lệnh rút khỏi đây, Đạt Tháp Tháp sẽ tiến công, hắn sẽ làm cho chúng ta rơi vào tình thế không thể không cùng hắn quyết chiến, cho nên, rút lui nhất định không được.”

Chư tướng vội nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ một mực đóng quân ở trong sơn cốc này hay sao?”

Phùng Cừu Đao lộ ra một nụ cười khó có được: “Phương nguyên soái truyền quân lệnh cho bổn tướng, bảo đảm Tần tướng quân thuận lợi rút lui, chúng ta đã làm được nhưng lại tiêu diệt thêm một vạn kỵ binh tinh nhuệ của Đạt Tháp Tháp, thành quả chiến đấu không tồi, làm người phải biết như thế nào cho đủ, chín quá hóa nẫu. Quân ta nhất định phải bảo tồn binh lực, chờ đợi Mặc Xuyết cùng Phương nguyên soái đại chiến, đến thời điểm đó mới là lúc chúng ta báo đền công ơn quốc gia. Hiện tại cùng địch nhân đối cứng chỉ là thất sách.”

“Nếu Đạt Tháp Tháp tấn công vào trong sơn cốc thì phải làm sao bây giờ?”

“Hắn sẽ không dám, vừa mới bị tổn thất nặng nề, cái loại mãng phu như hắn làm sao dám phát động tấn công lần thứ hai?”

“Nhưng bẩm tướng quân, chẳng lẽ chúng ta cứ giằng co như thế này sao?”

Phùng Cừu Đao cười nói: “Không cần, chưa đến hai canh giờ nữa, nhất định Mặc Xuyết sẽ truyền hắn về đại doanh, Mặc Xuyết không phải loại người hào phóng, hắn sẽ không cho phép thuộc hạ dưới trướng dẫn đại quân đi mạo hiểm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK