Mục lục
[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện giờ Phương Tranh đã thay đổi một bộ đồ mới, biểu tình lãnh đạm ngồi ở trong lương đình nghỉ mát. Bây giờ tâm tình của hắn rất không tốt, thay đổi là ai rơi vào trong nước bị người ta vớt lên, tâm tình sẽ đều không tốt như hắn.

Đám đại thần cũng đang tập trung ở trong lương đình, diễn cảm khác nhau, có xấu hổ, có buồn cười.

Phương Tranh ánh mắt không ngừng quét tới quét lui cuối cùng dừng lại ở gốc cây liễu, dưới tàng cây có một con chó. Con chó này đúng là còn chó đã truy sát Phương Tranh khiến cho hắn phải nhảy xuống ao, đại khái tên nó là đại hắc, hoặc hắc hùng?

“ Thôi quản gia, con chó này là ai nuôi?” Phương Tranh lạnh lùng hỏi, không quan tâm người nào nuôi, đều tự giác nhảy xuống ao bồi tội cho lão tử, không uống no nước không cho phép bước lên.

Thôi quản gia thần sắc xấu hổ, tâm tình bất an nói: “ Thiếu gia….Con chó này là do công chúa điện hạ mua từ ngoài chợ về, công chúa điện hạ nói rằng, vì an toàn của mọi người trong nhà cho nên sau này cần phải mua nhiều hơn.” Phương Tranh vốn đang chuẩn bị nổi giận, nghe vậy khuôn mặt ánh tuấn nhất thời suy sụp.

Khó trách nó lại không biết lễ phép như thế, nguyên lai là Trường Bình mua được, người nào nuôi chó nấy, quả nhiên có đạo lí.

Phương Tranh hung hăng trừng mắt nhìn con chó mực đang dương dương tự đắc, cười híp mắt đối với các vị đại thần nói: “ Các vị đại nhân, muộn như thế này rồi đừng về nữa, lưu lại đây ăn cơm chiều, hắc hắc, nếm thử hương vị lẩu thịt chó a, ta mời khách.”

“ Được được, ngày xuân ăn thịt chó rất đúng lúc tẩm bổ.” Đám đại thần biểu tình vui mừng nói.

Phương Tranh cười so với bọn hắn còn muốn tươi tỉnh hơn: “ Chó do công chúa điện hạ nuôi khẳng định rằng hương vị sẽ ngon hơn bình thường, các vị đại nhân thực sự là có phúc khí.”

Mọi người biến sắc đồng loạt lắc đầu nói: “ Không không không, Phương đại nhân khách khí, đám lão phu đều lớn tuổi rồi, quả thực không dụng được thức đồ ăn mặn, lần sau, ha hả….”

Tế vũ thấp y khán bất kiến.

Nhàn hoa lạc địa thính vô thanh.

Mưa mong manh chỉ thoáng như sương mờ.

Cánh hoa nhẹ nhàng rơi trong tĩnh lặng.

Mùa xuân tại Giang Nam tới sớm hơn bình thường, khi ở trên phương bắc vẫn còn đang rét lạnh thì cảnh sắc Giang Nam đã đâm chồi nảy lộc xuân ý dạt dào.

Các vị đại thần ngồi ở trong lương đình phẩm thanh trà, ánh mắt phóng ra ngắm hàng liễu rủ ở bên bờ ao, trò chuyện vui vẻ tựa hồ như rất tâm đắc.

Ngụy Thừa Đức nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi mảng bọt đang trôi nổi ở trên mặt nước, đôi mắt già lão đục ngầu nhìn thoảng qua Phương Tranh.

Chậm rãi nếm một ngụm trà, Ngụy Thừa Đức hạ chung trà xuống, vuốt chòm râu cười nói: “ Hôm nay Phương đại nhân mời chúng ta đến quý phủ, ngoại trừ thưởng cảnh xuân ra, nói như vậy còn có chuyện khác phải không?”

Phương Tranh nghe vậy cũng cười, đương nhiên có chuyện khác rồi, lão tử là một thanh niên khỏe mạnh hoạt bát như thế, nếu không có việc gì, há lại cam tâm tình nguyện ngồi thưởng xuân cùng với một đám lão già hủ lậu nghèo kiết xác như các ngươi.

Đám đại thần nghe được Ngụy Thừa Đức nói đến chính sự, cũng sôi nổi xoay người nhìn hướng về phía hai người trong lương đình, biểu tình nghiêm chỉnh lắng nghe.

Phương Tranh đảo tròng mắt, lập tức cười nói: “ Gừng càng già càng cay, hạ quan đúng thật có chuyện muốn cùng các vị đại nhân thương lượng.”

“ Chậm đã!” Một vị lão đại thần ngồi bên cạnh Ngụy Thừa Đức mở miệng nói.

Phương Tranh nhìn sang thấy người mở miệng chính là Hộ Bộ cấp sự trung, hắn cũng là một viên ngôn quan, người này họ Ngô niên kỷ ước chừng khoảng sáu mươi tuổi, tính khí giống như tảng đá ở dưới gầm cầu, vừa thối lại vừa cứng.

Phương Tranh cười híp mắt nói: “ Ngô đại nhân, có chuyện gì sao?”

Ngô đại nhân liếc mắt khinh thường nói: “ Hôm nay Phương đại nhân mờ chúng ta đến quý phủ thưởng xuân, lão phu trong lòng vô cùng cảm kích, bất quá lão phu muốn đề nghị các vị đại nhân một việc, hiện giờ cảnh xuân mê người, tốt nhất là không nên đàm luận đến quốc sự, làm hỏng mất phong cảnh tao nhã nơi đây, Phương đại nhân, ý của ngài như thế nào?”

Đám đại thần tâm sáng như gương, nghe vậy sôi nổi gật đầu phụ họa.

Cáo già! Lão cáo già!

Phương Tranh trong lòng âm thầm mắng chửi một trận, lão tử mời các ngươi thưởng xuân chỉ là viện một cái cớ, nếu như mời các ngươi đến thanh lâu, khẳng định rằng sẽ có diện mạo khác, một đám cáo già không biết xấu hổ!

Trộm liếc mắt nhìn Ngụy Thừa Đức, lão nhân này đang mắt nhắm mắt mở tựa như cười mà không phải cười, làm bộ giống như không có việc gì.

Lão gia hỏa này quả thật cũng không phải cái loại tốt đẹp gì!

Trong lòng tức giận nhưng trên mặt Phương Tranh cười rất sán lạn: “ Không phải như vậy, các vị đại nhân hiểu lầm hạ quan rồi! Hẳn là các vị cũng biết hạ quan đối với cái gọi là quốc sự một khiếu cũng chẳng thông, chỉ sợ các ngài theo ta nhắc tới cái đó, ta như thế nào lại chủ động nói chuyện đó với các ngài đây? Cảnh xuân đang tốt đẹp như thế, chúng ta ngồi uống trà phẩm tửu tâm sự nữ nhân, chuyện này thật thích ý bậc nào, ha hả! Còn quốc sự nha, chờ các ngài thượng triều vào Kim Loan điện bàn bạc cũng không muộn.”

Các vị đại thần nghe vậy nghi hoặc không thôi, nhìn nhau vài lần đều không hiểu rốt cuộc thì Phương Tranh có mưu đồ gì.

Những vị đại thần này đều là những lão già thành tinh, giảo hoạt, một đời lăn lộn mấy chục năm trong giới quan trường phong vân. Phương Tranh đưa thiếp mời thỉnh bọn hắn đến quý phủ thì bọn hắn liền mơ hồ minh bạch một vài phần ý tứ rồi!

Về phần thái tử là phế hay lập thì chưa một người nào rõ ràng, nếu phế thì phải cân nhắc một vị hoàng tử để thay thế vào ngôi vị thái tử, đối với chuyện tình lần này trong triều khắc khẩu nhau không ngớt. Nhưng hoàng thượng lại không hề tỏ bất luận một thái độ nào, vì sự tình thái tử mà các đại thần dâng tấu chương nhiều vô số, tuy nhiên hoàng thượng một câu vẫn chưa ra lời công đạo.

Hoàng thượng sử dụng một chiêu tinh thần mệt mỏi không nhắc đến chuyện này, chẳng những các vị hoàng tử nóng lòng mà ngay cả các vị đại thần cũng đều choáng váng đầu óc, dĩ vãng thường nói thiên uy khó dò, nhưng cũng phải nên có một vài phần công đạo mới phải. Trước giờ sự tình gì tấu chương lên, chung quy hoàng thượng hoặc là vui hoặc là giận dữ để cho mọi người ít nhiều có chút điểm phương hướng, như thế liền không mạo phạm long nhan, nhưng đối với sự tình thái tử thì thái độ của hoàng thượng luôn luôn bình đạm, mặt không đổi sắc, cái này làm cho người ta không biết đâu mà lần.

Đương nhiên không biết đâu mà lần cho nên mọi người ở dưới cũng không dám động, ngược lại các vị hoàng tử lại mải móng giống như đi chợ chiều, hết thảy đều kết giao mượn sức các vị đại thần, trong triều từ trên xuống dưới đấu đá, tranh đoạt khiến cho gà chó không yên.

Mọi người đều biết Phúc vương trong triều là vị hoàng tử có ít căn cơ nhất, mà vị Phương Tranh Phương đại nhân từ trước khi vào triều làm quan thì đã cùng Phúc vương kết giao bằng hữu, chẳng những thế còn là bè lũ ngoan cố ủng hộ cho Phúc vương. Hôm nay hắn đưa thiếp mời thỉnh các vị đại thần đến quý phủ, phải chăng Phúc vương đã ngồi không yên rồi sao?

Tình thế trong tương lai không một ai rõ ràng, cho nên Phương Tranh vừa mới mở miệng, Hộ Bộ cấp sự trung Ngô đại nhân liền tức thì ngăn cản hắn.

Nhưng Phương Tranh hồi đáp một lần nữa lại làm cho mọi người bất ngờ, hắn nói rõ ràng là không muốn nhắc đến chuyện quốc sự, người ta đã biện giải đến nước này, nếu còn tiếp tục ngăn đón hắn, không khỏi có điểm lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.

Ngụy Thừa Đức đảo mắt một vòng, tức thì ha ha cười nói: “ Tốt lắm!”

Một đám lão gia hỏa không có nghĩa khí! Lấy bụng tiểu nhân nghi ngờ lòng người quân tử trẻ tuổi, người ta còn chưa nói, đám già lão các ngươi tâm tư đã loạn a?

Phương Tranh cười cười: “ Ngụy đại nhân nói quá lời, gần đây trong kinh thành phong vân bắt đầu khởi động, các vị đại nhân nói vậy cũng ưu phiền sớm đã không còn chịu nổi, hạ quan không dám tiếp tục lấy những việc nhỏ nhặt quấy rầy các vị đại nhân, hôm nay cam đoan tuyệt không nói nửa câu đến quốc sự triều chính.

Ngộ đại nhân nghi hoặc nói: “ Đại nhân không nói chuyện quốc sự, chẳng lẽ thực sự chỉ đơn thuần muốn thỉnh đám lão phu đến quý phủ thưởng xuân hay sao?”

Phương Tranh gật đầu cười nói: “ Đó là đương nhiên, từ khi cùng các vị đại nhân làm quan đồng liêu cho tới nay, hạ quan còn chưa từng giao hảo với mọi người lần nào, hôm nay liền mượn cớ thưởng xuân cùng các vị phẩm trà nói chuyện phiếm, mong rằng các vị đại nhân chớ có ghét bỏ.”

Mọi người vừa nghe Phương Tranh thực không phải vì chuyện tranh giành ngôi vị thái tử mà cầu bọn hắn, nhất thời trong lòng đều an tâm, ha ha cười nói rôm rả.

Ngụy Thừa Đức vẫn ngồi im không nói một lời, tựa như cười mà không phải cười nhìn thẳng vào Phương Tranh, Phương Tranh bị hắn nhìn đến nỗi da đầu có chút tê ngứa, toàn thân nổi lên một tầng da gà.

Lão gia hỏa này tuổi đã vào cái ngưỡng thất thập cổ lai hi, lão phóng cho ta mị nhãn là có ý tứ gì? Hay nguyên bản lão ta vốn là có sở thích trái ngược?

“ Khụ….. Nhân cơ hội hạ quan cũng muốn tặng cho các vị đại nhân một chút tiểu tài lộ, cái này, không tính là quốc sự đi?” Phương Tranh hai mắt chuyển động, tươi cười sán lạn nói.

“ Tài lộ?” Mọi người nghe vậy đồng thời ngạc nhiên, “ Phương đại nhân có ý tứ gì?”

Phương Tranh cười tươi nói: “ Rất đơn giản, hôm nay thân phận của hạ quan chính là thiếu đông chủ của hiệu buôn Phương gia, muốn cùng các vị đại nhân hợp tác, chúng ta kết phường làm một cuộc trao đổi mua bán.”

Ngô đại nhân nhướng mày một cái, cười lạnh nói: “ Phải chăng Phương đại nhân tính toán muốn hối lộ chúng ta? Đám người lão phu vào triều làm quan vài chục năm nay, nhưng chưa từng cầm một nửa cắc bạc vốn không thuộc về mình, nếu Phương đại nhân nghĩ rằng dùng bạc có thể khiến cho chúng ta hùa theo Phúc vương, vậy tính toán của ngài đã sai lầm rồi!”

“ Ai nha! Ngô đại nhân hiểu lầm, hiểu lầm rồi!” Phương Tranh giải thích tiếp tục nói: “ Hạ quan với mọi người giống nhau, đều thanh liêm như nước, thanh liêm như thế há lại có thể làm ra những chuyện hối lộ sao?”

Thanh âm vừa dứt, Ngụy Thừa Đức ở trong đám người liền khinh bỉ đến cực độ, ngươi không biết xấu hổ còn nói rằng ngươi thanh liêm? Nhìn qua một chút tòa nhà ngươi mới tu sửa, từng ngọn cây cọng cỏ đều là vật trân quý xa xỉ vô cùng, ngay cả hoàng cung có khi còn không bằng ấy chứ? Năm trước tiểu tử ngươi đàm phán cùng sứ giả của người Đột Quyết, ngươi cạo sạch lông của người ta, còn tưởng rằng chúng ta đều là người mù hay sao? Thật không biết liêm sỉ, phi!

Phương Tranh đối với diễn cảm khinh thường của mọi người vẫn hồn nhiên làm như không hiểu, mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp, một bộ dạng tâm tính phẳng lặng như gương, tiếp tục nói: “ Hạ quan làm việc thường giảng nguyên tắc, cái gì mình đã không muốn cũng chớ bày cho người khác làm, hạ quan vốn dĩ đối với những chuyện đút lót ăn hối lộ căm thù đến tận xương tủy, hạ quan đối với loại hành vi này càng ngày càng thêm thống hận! Đây đều là những đám sâu mọt phá hoại kỉ cương của triều đình, làm cho dân chúng khổ cực không được ấm no, hút máu của dân chúng bá tánh. Nói đến cùng thì cũng chỉ có chúng ta mới là tấm gương cho mọi người đáng phải nên noi theo….”

Ngụy Thừa Đức thật sự chịu không nổi ngôn luận vô sỉ hết lần này đến lần khác của Phương Tranh, chen miệng nói: “ Phương đại nhân, rốt cuộc mời chúng ta đến là có việc gì muốn thương lượng, ngươi cứ nói thẳng vào chính sự đi.”

Phương Tranh cười đáp: “ Hạ quan nói thật lòng xin các vị thứ tội trước, nếu hạ quan tính không sai thì trong túi của các vị đại nhân có chút khó khăn phải không?”

Lời vừa nói ra, nhất thời trên mặt của đám đại thần đều ảm đạm thất sắc, đối với bọn họ mà nói nghèo khó là do tự bản thân mình gây ra. Tuy rằng không coi là dọa người nhưng nghèo khó cũng không phải là một chuyện vinh quang gì, Phương Tranh đem một lời nói trắng ra như thế, làm cho bọn hắn không khỏi có chút hổ thẹn.

Phương Tranh chứng kiến mọi người thẹn thùng không nói, vội vàng đem túi tiền trên người của mình lôi ra, làm trò trước mặt mọi người lộn sạch túi, trong túi không có tiền giống như bị nước rửa trôi qua bình thường.

Phương Tranh dùng loại ánh mắt đồng bệnh tương lân, bi thương nói: “ Kì thật hạ quan cũng giống như các vị đại nhân, ài, cùng khổ a!”

Mọi người nghe vậy lại dấy lên một trận khinh bỉ thật sâu.

Ngươi mà khổ sao? Vậy toàn bộ dân chúng Hoa triều đều thành ăn mày hết rồi! Người nào mà không biết ngươi chính là nhi tử độc nhất của đệ nhất phú hào tại Kim Lăng thành, hơn nữa ngươi còn có bổn sự nhận hối lộ không thôi, so với phụ thân của ngươi còn kiếm được lợi hại hơn, ngươi còn than khổ ư? Vậy chúng ta không cần sống nữa rồi sao?

Phương Tranh chứng kiến mọi người không tin, vội vàng giải thích nói tiếp: “ Mỗi nhà mỗi cảnh đều phải trải qua những khó khăn riêng biệt, hạ quan tuy nói rằng gia cảnh giàu có, nhưng đó là bạc do phụ thân ta kiếm được, hạ quan vốn dĩ là một người con có chí hiếu, như thế nào không biết xấu hổ mà dám ngửa tay moi tiền của lão nhân gia? Các vị đừng nhìn bề ngoài của hạ quan phong quang, chính là gia sản có lớn nhưng chi tiêu cũng càng thêm lớn nha! Những chuyện này không nói đâu xa xôi, mọi người nhìn công chúa điện hạ tu bổ lại căn nhà này, một tòa nhà lớn như thế, từ trong lời nói của mọi người cái gì mà đá cẩm thạch đông hải, cái gì mà Động Đình hoa trúc, Đại Lý mặc lan, loại nào không tiêu phí tiền bạc? Bởi vậy cho nên sau khi sửa sang lại căn nhà này xong, túi tiền của hạ quan cũng đã sạch sẽ không còn một chút vốn liếng nào cả, tựa như xơ xác tiêu điều cũng chính là như hiện giờ…..” Phương Tranh than vãn đến mức thương cảm, chỉ hận đương trường không thể gào khóc ra nhiệt lệ mà thôi.

Ngụy Thừa Đức nhanh chóng ngắt lời nói: “ Phương đại nhân, cái khó xử của ngươi lão phu minh bạch rồi, ngươi hãy nói thẳng vào chính sự đi.”

Tức thì bộ dạng đáng thương của Phương Tranh mau chóng tiêu thất, thay đổi vào đó liền tươi cười hớn hở nói: “ Chính sự chính sự là gần đây hạ quan tìm được một vụ làm ăn lớn, nhưng bởi vì tài chính có hạn cho nên muốn cùng các vị đại nhân kết phường làm ăn chung, cùng hưởng lợi!”

“ Mua bán?” Đám đại thần khó hiểu đồng thanh hỏi.

Phương Tranh gật đầu khẳng định, tiếp theo biểu tình trở nên thâm trầm khó dò, dùng thanh âm tràn ngập cảm tính, trầm giọng nói:

“ Bạn hữu thiếu tiền sao? Một năm trước ta và các ngươi giống nhau, một năm sau các ngươi cùng ta vẫn giống nhau….”

“ Ài, đợi một lát nữa, Phương đại nhân có ý tứ gì nha? Một năm trước ngươi làm sao cùng chúng ta lại giống nhau?” Một vị đại thần hoài nghi, ra tiếng ngắt lời nói.

Mọi ngươi cũng sôi nổi nghị luận cùng nhau.

“ Đúng vậy, hắn có ý tứ gì nha?”

“ Một năm sau chúng ta cùng hắn cái gì? Giống như hắn bị chó đuổi giết quanh bờ ao hay sao?....”

Phương Tranh đang chuẩn bị sắp xếp lại ngôn từ để ra sức quảng cáo, tính toán muốn lừa gạt đám lão đại thần này, nhưng bị người ta ngắt lời không khỏi có chút bất mãn, tức giận trắng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, xem ngươi hỏi, đây không phải là tự làm mất mặt sao? Đương nhiên là nghèo giống như các ngươi, còn muốn ta phải nói rõ ràng hay sao?

Ngụy Thừa Đức cười nói: “ Các vị đại nhân đừng nói xen vào, để nguyên cho hắn nói xong đã.”

Phương Tranh cảm kích hướng hắn cười một cái, sau đó diễn cảm nghiêm trang tiếp tục trầm giọng nói: “ Bạn hữu thiếu tiền sao? Một thân chính khí nhưng lại thụ sâu nỗi khổ nghèo khó, thanh liêm vô bỉ nhưng trong bụng lại trống trơn! Bạn hữu ngươi đang ưu sầu vì bạc sao? Không sao cả, hiện tại mau tới gia nhập cùng chúng ta đi! Hiệu buôn chúng ta có nhiều năm kinh nghiệm mua bán, hơn nữa đội ngũ tiêu thụ cũng rất chuyên nghiệp…..”

Đoạn quảng cáo này của Phương Tranh làm cho đám đông kinh ngạc sững sờ, hai mắt đăm đăm nhìn cái miệng của hắn, nước bọt đang tung bay khắp nơi không dứt.

Sau khi Phương Tranh nói xong liền nhìn thoảng qua mọi người, thấy biểu tình trên mặt của đám người không có chút nào thay đổi, đang lẳng lặng nhìn vào cái miệng của hắn, nhất thời bầu không khí lâm vào trầm mặc xấu hổ, Phương Tranh nhức đầu, như thế nào lại vậy? Hay là ta phát biểu còn chưa đủ tuyệt hảo? Đám gia hỏa này như thế nào một chút phản ứng cũng không có?

Ngụy Thừa Đức phá vỡ trầm mặc, ho khan hai tiếng, nói: “ Ách, Phương đại nhân cứ nói tiếp đi?”

Phương Tranh đang hứng trí bừng bừng nhất thời dâng lên một loại cảm giác vô lực, không ngờ rằng những lời ta mới vừa nói cho đám gia hỏa các ngươi, tất cả đều là vô nghĩa hay sao?

Trong đầu một mảnh ảm đạm, Phương Tranh hữu khí vô lực nói tiếp: “ Nói đơn giản, hạ quan nhìn trúng một vụ làm ăn mua bán, các vị đại nhân có tiền thì góp tiền, không có tiền….Khụ khụ, vè nhà mang tiền đến đây góp vốn cùng mọi người…”

“ Sinh ý?” Cái này thì tất cả mọi người đã minh bạch rồi, nhất thời lại sôi nổi nghị luận.

Tuy rằng mọi người đều cứng nhắc bảo thủ, nhưng đối với những chuyện làm ăn buôn bán lại không có gì mâu thuẫn, từ trước đến nay chuyện làm ăn buôn bán kì thực cũng không tiện, trong xã hội hiện tại thì thương nhân chính là có thân phận thấp hèn nhất, trong thế đạo nho giáo, thương nhân thường giả dối tham lam, trục lợi vong nghĩa, từ trước đến nay đều bị người đời khinh thường.

Những vị đại thần này mặc dù chính mình nghèo khó, nhưng cũng biết hiện giờ trong triều có không ít quan chức trong ngoài sáng tối đều kinh doanh buôn bán sinh ý, kiếm một chút bạc dành dụm cho tương lai an hưởng tuổi già. Không đến mức phải tham ô nhận hối lộ, khiến cho tâm tư chính minh lo lắng bất an, cho nên bọn hắn cũng không phản đối kinh doanh buôn bán, nhưng mọi người không hiểu rõ chính là vì sao Phương Tranh phải tìm bọn hắn kết phường.

“ Đúng thế!” Phương Tranh cười híp mắt giải thích: “ Các vị đại nhân, hạ quan biết các ngài thật sự không có tiền, nhưng vụ mua bán này lại chỉ có thể tìm các ngài làm đối tác cộng sự. Các ngài chỉ cần bỏ ra một chút bạc, một lượng bạc không chê ít, một trăm lượng cũng không chê ít, khoản này mua bán chính là tiền vốn nha, gom được càng nhiều thì càng có lãi.”

“ Phương đại nhân, lão phu muốn hỏi một chút, ngài định kinh doanh mua bán sự tình gì, vì sao chỉ có thể tìm chúng ta kết phường làm ăn? Hoa triều có nhiều phú thương như vậy, đại nhân cần gì phải bỏ gần mà cầu xa đây?”

Phương Tranh nháy mắt cười đáp: “ Các vị đại nhân, còn nhớ năm trước hạ quan cùng sứ giả của người Đột Quyết đàm phán hay không?”

Mọi người đồng loạt gật đầu, Phương Tranh phụng mệnh hoàng thượng đàm phán cùng sứ giả của người Đột Quyết, chiếm đủ mọi loại tiện nghi, danh đầu trong quốc thổ nổi lên như cồn, Phương Tranh cũng vì chuyện này mà thanh danh lan xa khắp nơi trong thiên hạ, đã trở thành anh hùng dân tộc trong mắt bách tính.

Chuyện này cả nước đều biết, hôm nay Phương Tranh dâng thiếp mời thỉnh mọi người đến nhà của hắn, trong lòng của đám đại thần nhiều ít cũng là cảm động nghĩ đến tình chuyện này, cho nên mới nguyện ý tới chơi.

Phương Tranh tiếp tục nói: “ Hạ quan đàm phán cùng người Đột Quyết được thành công đều là nhờ hồng phúc của hoàng thượng, còn về phần điều khoản đàm phán thì tin tưởng mọi người cũng biết. Tại tây bắc Hạ Lan sơn chúng ta phân tuyến lãnh thổ cùng với người Đột Quyết, mở thông thương cho thương nhân, dân chúng hai nước tự do trao đổi mua bán, bù đắp cho nhau.”

Mọi người lại gật đầu.

“ Nhưng điều khoản chỉ là điều khoản, khi áp dụng lại vô cùng phức tạp, đối với thương nhân của Hoa triều ta mà nói, vận chuyện các loại lương thảo cùng các vật phẩm dùng trong sinh hoạt hàng ngày đến Hạ Lan sơn buôn bán cho người Đột Quyết, cũng chính là nan đề lớn nhất hiện nay. Bởi vì các loại thuế má ven đường, trạm kiểm soát đã khiến cho thương nhân chùn bước, hơn nữa thế đạo loạn lạc không yên ổn, chuyện tình sơn tặc giết người cướp hàng liên tiếp phát sinh, càng làm cho thương nhân Hoa triều chúng ta không dám bước đi. Mắt thấy thương lộ này đã sắp sửa bị người ta đưa vào quên lãng, điều này làm cho hạ quan cảm thấy phi thường đáng tiếc, cho nên hôm nay thỉnh các vị đại nhân tới là muốn thương lượng việc này.”

Ngụy Thừa Đức trầm ngâm một chút, cau mày nói: “ Ý của Phương đại nhân, chẳng lẽ là muốn tính toán quan thương hợp tác đả thông thương lộ này sao?”

Phương Tranh hai mắt sáng ngời, kìm lòng không được giơ ngón tay cái lên: “ Rốt cuộc vẫn là Ngụy đại nhân lợi hại, hạ quan thật đúng là có ý tứ này. Chúng ta là mệnh quan triều đình, lẽ ra không nên đụng đến sự tình hành thương như thế này, thế nhưng sự tình thương lộ lại không phải chuyện bình thường. Người Đột Quyết cùng chúng ta đã hòa bình được một năm, nhưng trên thảo nguyên hai vị Khả Hãn lại lâm vào nội chiến liên miên, thân là con dân Hoa triều loại cục diện như thế đều là sở vọng mà chúng ta muốn nhìn, thậm chí có thể nguyện ý trả một cái đại giá để duy trì cục diện hiện nay, tuy nhiên duy trì như thế nào? Người Đột Quyết cần thứ gì, thì chúng ta cho hắn cái đó! Cần lương thực, cần binh khí, chúng ta đều cấp cho bọn hắn, chỉ cần bọn hắn tiếp tục duy trì nội chiến thì Hoa triều chúng ta mới có thể tranh thủ được thời gian.”

“ Các vị đại nhân đều là những người đa mưu túc trí, ngay cả khi hạ quan không nói thì mọi người cũng hiểu được rõ ràng. Nếu như người Đột Quyết thống nhất thảo nguyên, mục tiêu kế tiếp của bọn hắn nhất định là lãnh thổ của Hoa triều chúng ta, hạ quan cùng bọn hắn lập minh ước tuyên thệ vĩnh viễn không xâm phạm, tuy nhiên đó chỉ là một cái luật lệ sáo rỗng, chỉ cần bọn hắn có thực lực, tất nhiên bọn hắn không chút do dự phản bội lại minh ước. Đến lúc đó trăm họ dân chúng của Hoa triều ta lại rơi vào cảnh loạn lạc lầm than, quốc nạn lâm đầu, cho nên mục đích của chúng ta chính là không để cho người Đột Quyết được ổn định, làm cho bọn hắn tiếp tục duy trì nội chiến, tiêu hao chiến lực của bọn hắn.

Đám đại thần nghe vậy không khỏi nảy sinh hoài nghi, hiện giờ thế cục trong kinh thành phong vân khởi vũ, các vị hoàng tử tranh giành ngôi vị đang minh tranh ám đấu vô cùng kịch liệt, thế nhưng Phương đại nhân lại đả động tới người Đột Quyết. Rốt cuộc hắn có mưu đồ gì? Hay là hắn cùng Phúc vương không có tâm tư đến chiếc ghế thái tử?

Ngụy Thừa Đức cau mày nói: “ Phương đại nhân, lão phu không hiểu rõ ý tứ của ngươi, có nói rõ ràng thêm được một chút nữa hay không?”

Phương Tranh cười nói: “ Ý của hạ quan rất đơn giản, chúng ta cùng người Đột quyết kinh doanh buôn bán, vận chuyển lương thực cùng cương thiết bán cho bọn hắn, để cho bọn hắn ở trên thảo nguyên thỏa chí đánh nhau, làm cho Hoa triều chúng ta giữ gìn được bình an mới là đúng đắn. Còn chuyện khai thông thương lộ, nếu không có bối cảnh quan thương to lớn, thì những thương nhân tầm thường làm sao dám đi buôn bán đây? Hành thương dù sao trên đường cũng sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, chỉ có mệnh quan triều đình chúng ta mới có năng lực vận chuyển hàng hóa đến nơi an toàn. Cho nên hạ quan muốn cùng các vị đại nhân kết phường, làm một vụ sinh ý này, các vị đại nhân vừa có bạc lời lại không ảnh hưởng đến thanh danh, trăm cái lợi mà không có một cái hại, không biết ý của các vị đại nhân như thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK