Mục lục
[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên quan đạo đi Dương Châu, cát bụi bay tung trời.

Cát bụi khắp bầu trời là bởi vì bọn thị vệ đang quần ẩu Diệp gia nhị công tử.

“ Chỉnh hắn! Dùng sức mà chỉnh cho lão tử!” Phương Tranh dáng vẻ bệ vệ phi thường kiêu ngạo, trước khi làm quan, hắn vốn là thiếu gia ăn chơi trác táng trong kinh thành. Còn có danh xưng “ Phương thái tuế”, sau khi làm quan, bởi sợ mất thể diện, tính tình kiêu ngạo ương ngạnh mới có chút thu liễm, hôm nay bị người chỉ trích oan uổng, tính tình thiếu gia không sợ trời sợ đất được Phương Tranh thu liễm lại bắt đầu ngẩng đầu, bên quan đạo, Phương Tranh xăn cao tay áo, hoàn toàn không để ý hình tượng quan viên, hổn hển sai khiến đám thị vệ chỉnh trị Diệp nhị thiếu.

Diệp Mẫn Chi biết thân phận của Phương Tranh, hắn cũng rất hiểu rõ đạo lý cánh tay không lay chuyển được chân, hắn thậm chí hiểu rõ nếu đắc tội khâm sai, Diệp gia sẽ có hạ tràng như thế nào, hầu như người người đều nhận định lần này khâm sai hạ Giang Nam là chuẩn bị tìm một thế gia đui mù khai đao lập uy, Diệp nhị thiếu dường như rất sợ khâm sai Phương đại nhân tìm không được lý do mượn cớ, nên ngây ngốc tự mình chủ động đưa lên cửa.

Hiểu rõ thì hiểu rõ, nhưng Diệp nhị thiếu dù sao cũng là một người trẻ tuổi huyết khí phương cương, nữ nhân hắn yêu tha thiết bị người cậy thế cướp đi, hắn tự nhận mình là một nam tử hán, có thể nào nuốt được khẩu khí này? Cho nên hắn vẫn không để ý đến hậu quả mà đuổi theo, đồng thời xảy ra xung đột với Phương Tranh, kết quả rất hiển nhiên, cánh tay, thực sự không lay chuyển được chân lớn.

Nhưng Diệp nhị thiếu ít nhất cũng xem như là một hán tử, trong quyền đấm chân đá bang bang của bọn thị vệ, còn đang chửi ầm lên: “ Phương Tranh! Ngươi là cẩu quan! Đoạt thê tử của người còn ỷ thế hiếp người, Hàng Châu Diệp gia không để yên cho ngươi!”

Hàn Diệc Chân kéo tay áo Phương Tranh vội la lên: “ Phương đại nhân, mau dừng tay! Hàng Châu Diệp gia cùng Hàn gia ta là thế giao nhiều năm, ngươi đừng hãm Hàn gia vào chỗ bất nghĩa!”

Phương Tranh tức giận đứng một bên giậm chân: “ Ta oan uổng! Con mẹ nó ta oan muốn chết! Ai đoạt thê tử của ngươi chứ? Ngươi có thể đi khắp thành Tô Châu hỏi thăm, ta và Hàn gia tiểu thư so với rau xanh đậu hũ còn thanh bạch hơn, chúng ta chỉ là quan hệ nam nữ thuần khiết.”

Hàn Diệc Chân nghe vậy nổi giận nói: “ Ngươi…ngươi câm miệng!”

Diệp Mẫn Chi vết thương đầy người, thở hổn hển ngẩng đầu, đối với sự giải thích của Phương Tranh mắt điếc tai ngơ, chỉ khinh miệt hừ một tiếng. Sau đó hắn nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hàn Diệc Chân, vẻ si tình trong ánh mắt dường như liệt hỏa, thật nóng rực.

“ Tiểu muội, ngươi…ngươi thật muốn gả cho tên cẩu quan này sao? Ngươi ta nhận thức hơn mười năm dài, hai nhà vẫn giao hảo, chẳng lẽ tình ý của ta đối với nàng, nàng chưa từng xem vào trong mắt?” Khóe miệng Diệp Mẫn Chi tràn đầy vết máu, thanh âm khàn giọng nói.

Khuôn mặt Hàn Diệc Chân cứng lại, lạnh lùng nói: “ Diệp thế huynh, cử chỉ hôm nay của ngươi, thật là càn rỡ, nhân duyên nam nữ, toàn bộ nhờ vào mệnh cha mẹ, môi chước mai mối, ngươi ta chẳng bao giờ hứa hẹn qua việc hôn nhân, Hàn gia cũng chưa từng thu sính lễ của ngươi, Hàn Diệc Chân ta vẫn là nữ tử chưa xuất giá, thế huynh vì sao lại nói “ đoạt thê tử của người”?”

Diệp Mẫn Chi giận dữ nói: “ Ta là thật tâm ái mộ nàng, mà tên cẩu quan này dựa vào cái gì? Trong nhà hắn đã có chính thê, ỷ vào hắn có quyền thế, nhưng còn muốn nạp nàng làm thiếp, nàng theo hắn sẽ có hạnh phúc sao? Nàng xem tình ý của ta đối với nàng trở thành cái gì?”

Hàn Diệc Chân vung ống tay áo, lạnh lùng nói: “ Diệp thế huynh, từ nhỏ ta cũng chỉ xem ngươi như huynh trưởng, ngươi đối với ta có ý đó là chuyện của ngươi, ta cũng không thể miễn cưỡng mình có tình cảm với ngươi, việc trên đời, đều không phải chỉ nỗ lực là nhất định sẽ được hồi báo, về phần khâm sai đại nhân, hắn cũng không giống như lời ngươi nói, chuyện này chỉ là hiểu lầm, gia phụ đã gởi thư tới Hàng Châu Diệp phủ, trong thư đã nói rõ chuyện này, ngươi nên quay về hỏi lệnh tôn một chút đi.”

Phương Tranh bị Diệp nhị thiếu một ngụm lại một tiếng “cẩu quan” làm tức giận đến cả người run run, mày kiếm dựng thẳng liền muốn gọi người tiếp tục chỉnh hắn, nhưng khi hắn liếc mắt nhìn Hàn Diệc Chân, thấy gương mặt nàng không chút biểu tình, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ vài phần ủy khuất, Phương Tranh nặng nề thở dài, đầy bụng bi phẫn nhất thời hóa thành hư ảo.

Nguyên bản tưởng lại xảy ra kịch ngôn tình nam nữ dây dưa, không nghĩ ra diễn biến thành trò khôi hài tranh giành tình nhân, thật sự là vượt ngoài ý liệu của Phương Tranh, Phương Tranh nghĩ mình ở trong này không lý do gì mà đi diễn vai tiểu nhân ác bá, nhưng người ta cứ không tin lời hắn giải thích, ngày tháng thật sự là khó qua!

“ Dừng tay lại! Dọn dẹp một chút, nhượng người này cút đi, lão tử không thèm giải thích nữa, ai thích làm gì thì cứ làm!” Phương Tranh hừ hừ, vung tay áo, không tiếp tục để ý Diệp nhị thiếu, xoay người bỏ đi.

Bọn thị vệ nghe được Phương Tranh hạ lệnh, đều dừng tay, sau đó tàn bạo trừng mắt nhìn Diệp Mẫn Chi, trở lại trong đội ngũ, bàn tay Phương Tranh vung lên, khâm sai nghi trượng tiếp tục đi tới, trên quan đạo thật dài, bụi vàng dần dần tán đi, Diệp nhị thiếu mặt mũi bầm dập, liên tục chà lau bụi bẩn và vết máu trên mặt, hắn vô lực nằm ngay giữa quan đạo, khuôn mặt tuấn tú cực độ vặn vẹo, có vẻ đặc biệt dữ tợn, cùng dáng dấp phong lưu vừa rồi hoàn toàn như hai người. Con mắt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng khâm sai nghi trượng dần dần biến mất, trong ánh mắt lộ ra quang mang âm lãnh oán độc làm cả người kẻ khác phải phát lạnh.

“ Phương Tranh, ngươi sẽ trả giá thật đắt, ta thề!”

Xa phu cho ngựa nhanh chân vượt qua con ngựa Phương Tranh đang cưỡi, một xe một ngựa song song sánh vai cùng đi trên quan đạo.

Hàn Diệc Chân xốc màn xe, nhìn Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, hình dạng vẻ mặt như ủy khuất, nàng không khỏi nhẹ nhàng cười. Dáng tươi cười như hoa nở ngày xuân, làm kẻ khác kinh diễm tâm động, đáng tiếc Phương đại thiếu gia chìm đắm trong ủy khuất, không chút nào chú ý tới.

“ Phương…Phương đại nhân, việc này…là do gia phụ không lo lắng chu toàn, nhượng Phương đại nhân chịu ủy khuất, dân nữ thay mặt gia phụ xin bồi tội.”

Duy nhất có thể lý giải sự ủy khuất của Phương Tranh, đại khái cũng chỉ có vị Hàn gia tam tiểu thư này, đều là đương sự. Hàn Diệc Chân đương nhiên cũng biết Hàn Trúc muốn cùng Phương gia kết thân, mà Phương Tranh lại cự tuyệt, lý do là vì không đành lòng cô phụ thê tử trong nhà.

Sau khi biết được lý do Phương Tranh cự tuyệt, Hàn Diệc Chân cũng cảm thấy cảm động, quyền cao chức trọng, niên thiếu thần tử thanh danh hiển hách, vì không muốn phụ lòng thê tử mà cự tuyệt nạp thiếp. Nam tử như vậy không thể nói không có, nhưng ít ra cũng như lông phượng và sừng lân, rất là khó có được, Hàn Diệc Chân không khỏi phải liếc mắt xem trọng hắn.

Đương nhiên, xem trọng thì xem trọng, chỉ là bội phục hắn có tình có nghĩa đối với thê tử, nhưng Hàn Diệc Chân vẫn không hề nhận thức lời nói và việc làm giống như lưu manh vô lại của hắn, cho nên vẫn không hề cho hắn nét mặt hòa nhã.

Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng, hầm hừ nói: “ Hiểu lầm sao, xem lão tử dễ ăn hiếp. Tử viết:nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ*. Ta nghĩ, hiện tại ta là một vị quân tử không hơn không kém, nhưng ta phát thệ, đời này chỉ một lần này làm quân tử. Chức nghiệp quân tử, người bình thường làm không được, sao ta lại cảm thấy quân tử và coi tiền như rác là hai chức nghiệp hoàn toàn giống nhau vậy? Ngươi nói, Khổng lão phu tử định nghĩa: “ Thời gian quân tử”, đó không phải là đang nói mỉa đi? Lão đầu nhi chỉ muốn chế nhạo mà thôi.” ( *: người đời chẳng biết đến mình mà mình không oán, đó chẳng phải cũng là quân tử đó thôi.)

Hàn Diệc Chân cười khúc khích, sau đó phát hiện không thích hợp, lại nghiêm mặt, nói: “ Phương đại nhân, việc này có phải không nên truy cứu nữa không?”

Phương Tranh ngẩn người, sau đó rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ của nàng, dù sao Hàn gia và Diệp gia là thế giao, nếu thật muốn truy cứu Diệp nhị thiếu bất kính đối với khâm sai, sẽ tạo thành việc Hàn Diệp hai nhà trở mặt thành thù, đây là việc mà Hàn Diệc Chân không muốn nhìn thấy.

Phương Tranh nhếch miệng cười nói: “ Bỏ đi, đánh cũng đánh, giận cũng ra, tên kia phỏng chừng là một người bị người nhà phủng đến hư, ta hà tất cùng hắn tính toán?”

Hàn Diệc Chân cảm thấy kinh ngạc ngẩng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ xe chật hẹp, liếc mắt nhìn Phương Tranh, hàm nghĩa trong ánh mắt có chút phức tạp.

Phương Tranh thấy nàng nhìn mình, không khỏi cười cười: “ Hàn tiểu thư, ngươi không phải đang nghĩ ta là loại người không hề biết nói đạo lý, không phân tốt xấu, ai đắc tội ta thì ta diệt người đó, là quan viên loại ác bá?”

Hàn Diệc Chân trầm mặc không nói.

Nàng thật đúng cho rằng như thế, dù sao từ khi nhận thức Phương Tranh tới nay, hắn đã tạo ấn tượng với nàng, chính là loại người không hề nói lý, hắn làm việc gì cũng rất ngang ngược. Dù thánh chỉ hoàng đế cũng chưa từng thỉnh, đã tự chủ trương đưa Giang Nam tri phủ bảy phủ toàn bộ bắt lại, hắn cũng rất tham lam, tri phủ của Giang Nam bảy phủ đưa cho hắn vàng bạc châu bảo đựng tới vài xe, hắn mặt không đổi sắc toàn bộ vui lòng nhận lấy. Song song hắn còn rất vô lại, công nhiên khinh bạc nàng, sau đó lại thề thốt phủ nhân, hoàn toàn không nhận nợ…

Nhưng hôm nay hắn lại đơn giản buông tha cho Diệp Mẫn Chi đã tập kích vũ nhục hắn, đây thật sự làm nàng cảm thấy kinh ngạc.

Phải biết rằng hắn là khâm sai đại thần, là đại biểu cho thiên tử, thân phận tất nhiên là tôn quý không gì sánh được, Diệp Mẫn Chi mặc dù xuất thân thế gia, nhưng hắn chỉ là áo vải, một giới bình dân, bình dân tập kích vũ nhục khâm sai, tội danh này nếu thật muốn truy cứu, cũng đủ cho Diệp Mẫn Chi chết hơn trăm lần. Phương Tranh như vậy đơn giản buông tha cho hắn, xác thực ngoài ý liệu của nàng.

“ Phương đại nhân, ngươi thực sự khoan hồng độ lượng, bất kể chuyện Diệp Mẫn Chi mạo phạm ngươi sao?” Hàn Diệc Chân mở to hai mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp nổi lên vài phần thần thái động lòng người.

Phương Tranh cười nói: “ Ta không vĩ đại như vậy, hắn mắng ta, ta cũng đánh hắn, việc này là xong, hà tất để ý không buông tha cho người chứ?”

Hàn Diệc Chân cắn cắn môi dưới, dáng dấp xinh đẹp khó có được: “ Thế nhưng ngươi đường đường là khâm sai, không cảm thấy quan uy bị hao tổn sao?”

Phương Tranh chẳng đáng bĩu môi nói: “ Quan uy chó má! Lão tử cho tới bây giờ không hề đem chức quan này để trong lòng. Muốn làm ta liền làm. Không nên ta làm đã xong! Ta không giống như những quan viên khác trong bụng nhiều đường rẽ như vậy, ngươi mắng ta, ta đánh ngươi, xong, chuyện này đã giải quyết, đối đãi làm việc đừng khiến cho phức tạp như vậy, gặp chuyện thì nói, có thể giải thích thì giải thích, không thể giải thích thì đấu võ, đừng đem thân phận quan chức ra hù trêu người. Trước mặt anh hùng hảo hán chân chính, thân phận căn bản hù không được người, tại trước mặt kẻ hèn yếu, đem xuất thân phận quan sai, chỉ có thể nói ta tự hạ thấp mình cùng hắn một đẳng cấp.”

Phương Tranh cười hắc hắc: “ Cho nên nói, cãi nhau đánh nhau chỉ một chút đã đem thân phận ra hù dọa người, loại hành vi này chẳng khác gì khi còn bé đánh thua thì chạy về nhà tìm người lớn cáo trạng. Một mỹ nam tử như ta luôn truy cầu tố chất cao cấp, sao làm chuyện hạ thấp mình như thế chứ?”

Hàn Diệc Chân thật sâu nhìn Phương Tranh, ánh mắt lơ đãng tản mát ra thần sắc dị dạng, bậm môi cười nói: “ Phương đại nhân, dân nữ hôm nay mới phát hiện, nguyên lai ngươi cũng không phải không được chút nào. Xem ra một người dù có bao nhiêu ti tiện, nhưng vẫn có thể tìm được ưu điểm trên người hắn.”

Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh tức thì đen thui xuống tới: “ Ai, ngươi đang khen ta hay đang tổn hại ta đây? Sao ta cảm thấy không dễ nghe vậy?”

Hàn Diệc Chân rốt cục nhịn không được bật cười khúc khích, miệng cười như hoa nở diễm lệ thoát tục, giống như ánh mặt trời chiếu sáng, làm Phương Tranh kìm lòng không được liền ngẩn ngơ, sau đó chảy nước miếng.

Hàn Diệc Chân vừa nhìn thấy dáng dấp háo sắc của Phương Tranh, nhất thời thu lại khuôn mặt tươi cười, lạnh lùng nói: “ Lưu manh, ngươi đang nhìn cái gì?”

Phương Tranh khôi phục bình tĩnh, ngồi trên lưng ngựa nghiêm trang nói: “ Ta đang tự hỏi, cứ như thế buông tha cho Diệp gia nhị công tử, có đúng hay không quá tiện nghi hắn?”

Hàn Diệc Chân cả kinh nói: “ Ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

“ Ta nghĩ, Diệp gia khẳng định là nhà có tiền, Diệp Mẫn Chi khẳng định cũng mang theo không ít bạc, dù sao đánh cũng đã đánh, nếu không, đi cướp hắn một hồi?”

“ Ngươi…ngươi vô sỉ!”

“ Ta thế nào vô sỉ? Ta còn một gia đình phải nuôi sống, người này muốn mua châu bảo, người kia muốn mua phòng ở, thật là rất thiếu tiền.”

“ Nói chung ngươi rất vô sỉ!”

“ Công nhiên vũ nhục khâm sai đại nhân, phải lột quần đánh đòn nga.”

“ Ngươi…hỗn đản!”

Khâm sai nghi trượng đi ba ngày, rốt cục đi tới dưới thành Dương Châu.

Xa xa nhìn thấy thành tường nguy nga cao chót vót, Phương Tranh nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thành Dương Châu chính là chỗ đến cuối cùng của Giang Nam, chỉ đợi đem Thái Vương bắt giữ đưa về kinh, đem toàn bộ dư nghiệt tiễu trừ không còn, nhiệm vụ hạ Giang Nam lần này đã thuận lợi hoàn thành, trở về kinh thành hướng Mập Mạp từ quan. Từ nay về sau mang theo thê nhi già trẻ tiêu dao thế ngoại, dạo chơi thiên hạ. Không câu không thúc hắn chỉ làm thiếu gia ăn chơi trác táng của Hoa triều thủ phủ, rời xa chốn thị phi tranh đấu lục đục trong triều đình, nhân sinh của hắn rốt cục xem như hoàn mỹ.

Nghi trượng gần nhanh đến cửa thành thì cảnh tượng ngay cửa thành khiến Phương Tranh thất kinh.

Chỉ thấy cửa thành Dương Châu đóng chặt, vô số bách tính đứng bên ngoài thành không ngừng chửi mắng, một đội nha môn bộ khoái tuần thành cùng nha dịch tay cầm xích sắt, như mãnh hổ xuống núi, đối với việc bách tính tùy ý đánh chửi quát lớn, thỉnh thoảng từ trong đám người bắt được mấy tráng niên hán tử, hỏi cũng không hỏi đã xích họ lại, bên dưới thành tường, đang có một loạt hán tử bị xích đang quỳ, gương mặt đầy phẫn nộ nhưng đang ủ rũ quỳ gối gục đầu.

Phương Tranh thấy thế cả kinh nói: “ Đây…đây là có chuyện gì?”

Không đợi Ôn Sâm phái người đi tìm hiểu tình huống, cửa thành đóng chặt đột nhiên mở ra, một gã quan viên dáng dấp tri phủ bước nhanh đi ra thành, hướng nghi trượng của Phương Tranh đi tới! Phía sau hắn đi theo một đoàn quan viên, thần sắc của bọn họ rất có vài phần hoảng loạn, lúc đi đứng cũng không còn khí độ thong dong của quan viên cần phải có.

“ Hạ quan tân nhậm tri phủ Từ Thọ của phủ Dương Châu, suất các quan viên của Dương Châu, bái kiến khâm sai Phương đại nhân.”

Từ Thọ đi đầu, các quan viên liên can tất cả đều hướng Phương Tranh quỳ bái.

Phương Tranh vừa há mồm định đặt câu hỏi, lại nghe bên tai truyền đến một tiếng khóc hảm non nớt: “ Cha, cha! Các ngươi dựa vào cái gì bắt cha ta?”

Nghiêng đầu nhìn lại, cửa thành, có một hài đồng chừng sáu bảy tuổi đang gắt gao nắm tay một gã hán tử, trên cổ hán tử đeo một xích sắt, đang bị bọn nha dịch kéo mạnh như kéo con chó tới dưới thành, hài đồng cầm tay cha nó nắm gắt gao không buông, vừa khóc vừa hướng nha dịch lớn tiếng chất vấn, lại đưa ánh mắt xin giúp đỡ hướng qua các bách tính bên người: “ Các vị thúc thúc đại thẩm, cầu các ngươi cứu cha ta đi, cha ta bị oan uổng đó.”

Bọn nha dịch tính tình không tốt, thấy hài đồng khóc hảm, làm bọn họ bực bội, vì vậy một bạt tai tát mạnh hài đồng, hài đồng lảo đảo té xuống ven đường, vẫn đang không ngừng khóc lớn.

Phương Tranh thấy thế giận tím mặt, quát to: “ Dừng tay!”

Thị vệ bên cạnh đã sớm tức giận đến lòng đầy căm phẫn, nghe vậy vội vàng phi thân tiến lên, một cước đá bay tên nha dịch vừa đánh hài đồng, nha dịch kêu một tiếng thảm thiết, thân thể bay lui va vào cửa thành, cổ họng nhúc nhích vài cái, phun ra ngụm máu lớn, rốt cục uể oải té xuống dưới, đủ thấy thị vệ hạ thủ nặng cỡ nào.

Bọn nha dịch đang tùy ý bắt giữ bách tính thấy thế sợ ngây người, vội vàng buông xích sắt trong tay, sau đó đều quỳ gối dưới đất, sợ đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

Phương Tranh lạnh lùng nhìn chăm chú vào vị tân nhậm tri phủ thành Dương Châu. Hàn ý trong ánh mắt làm cho Từ Thọ không tự giác sợ đến toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thân thể quỳ trên mặt đất cũng bắt đầu nhịn không được mà run lên.

Giương mắt quét nhìn một vòng các bách tính ngồi hoặc đứng ngoài thành, thấy bọn họ đều dùng ánh mắt e ngại nhình chính mình, Phương Tranh chỉ cảm thấy nét mặt nóng lên, cảm giác so với bị người tát vào mặt còn khó chịu hơn.

Trầm mặc một lúc lâu, Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa lắc lắc tay áo, lạnh lùng bỏ lại hai chữ: “ Tiến thành.”

Nói xong Phương Tranh liền giục ngựa chậm rãi hướng cửa thành bước đi, không thèm quan tâm đến Từ Thọ và đám quan viên vẫn đang quỳ trên mặt đất, móng ngựa tung bay, đảo mắt liền biến mất trong cửa thành.

Khâm sai nghi trượng theo Phương Tranh hạo hạo đãng đãng vào thành, chỉ để lại Từ Thọ và quan viên phủ Dương Châu, trong bụi bặm bay khắp trời, thật sâu gục đầu nằm trên mặt đất, không dám nhúc nhích.

Khâm sai hành quán tại Dương Châu an bài tại Lục Ấm Quán ngay bên bờ Tây Hồ.

Cảnh sắc Tây Hồ thật động lòng người, phong thái thanh tú uyển lệ khác hẳn với những cảnh sắc Giang Nam khác, trở thành nơi du lãm của văn nhân nhã sĩ, được xưng tụng thiên hạ danh hồ.

Lục Ấm Quán nằm ở hướng tây Tiểu Kim Sơn, gần với Tây Hồ, trước quán là một khoảng sân rộng lát đá. Bốn phía có rào chắn bằng đá, dưới hàng rào là bến tàu, những chiếc thuyền đánh cá bỏ neo dưới bờ, phong cảnh tuyệt hảo, làm kẻ khác vui vẻ thoải mái, bởi vậy cũng biết, Từ Thọ vì an bài nơi ở cho khâm sai, cũng phải mất không ít tâm tư linh xảo.

Nhưng Phương Tranh lại không có tâm tình thưởng thức những cảnh sắc động lòng người này, hiện tại hắn đầy ngập lửa giận, con mắt trướng lên đỏ bừng, khuôn mặt tuấn tú thường ngày không chút nghiêm chỉnh luôn cười hì hì, đã bị lửa giận che giấu, sắc mặt ửng hồng mất tự nhiên.

“ Ba!”

Vừa vào chính đường của hành quán, mọi người còn chưa ngồi vào chỗ của mình, Phương Tranh liền tức giận đến hung hăng vỗ bàn, mọi người cả kinh, sợ đến đứng thẳng thân thể, không ai dám ngồi xuống.

Từ Thọ theo sát sau lưng Phương Tranh, thấy Phương Tranh nổi giận, sợ đến cả người run lên, vội vàng quỳ xuống ngay giữa chính đường trước mặt Phương Tranh.

“ Từ đại nhân, ngươi nhậm chức tri phủ Dương Châu đã mấy ngày?” Sau khi vỗ bàn, Phương Tranh hít sâu một hơi thở, miễn cưỡng đè xuống sự phẫn nộ đầy ngập trong lòng.

“ Hồi…hồi đại nhân, từ khi tiền nhậm tri phủ Dương Châu Ngụy tri phủ bị đại nhân bắt giam, Lại Bộ khẩn cấp điều hạ quan đến Dương Châu nhậm chức, hôm nay đã là ngày thứ mười.”

“ Mười ngày rồi?” Phương Tranh cổ quái cười: “ Mới mười ngày sao, xem ra Từ đại nhân thực sự là trời sinh ra để làm quan. Quan uy thật lớn, chỉ mới mười ngày, liền làm cho thành Dương Châu huyên náo đến gà bay chó sủa, người người oán trách, Từ đại nhân, bổn quan hẳn là nên ngợi khen ngươi mới phải.”

Từ Thọ đọc đủ thứ sách vở, tất nhiên là biết lời của Phương Tranh là nói mỉa mai. Không khỏi toát mồ hôi lạnh nhễ nhại cả người, đầu gục trên mặt đất, không dám nói một câu.

Phương Tranh nhắm mắt lại, tựa đầu vào lưng ghế, than thở: “ Các ngươi hẳn đều biết rõ, trước khi ta làm quan, là một tên lãng tử ăn chơi trong kinh thành đều nghe tiếng, ta từng làm ra rất nhiều chuyện thiếu đạo đức, đánh nhau mắng chửi người, trộm đạo, chuyện chó má sụp đổ gì ta cũng đều làm qua, nhưng duy nhất có một việc ta không dám làm.”

Phương Tranh mở mắt ra, ngồi thẳng người, ánh mắt bình tĩnh nhìn Từ Thọ, gằn từng chữ: “ Đó chính là khi dễ bách tính!”

Từ Thọ run lên, mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống, rơi trên mặt đất, ẩm ướt thành một vũng.

Hàn Diệc Chân đứng hơi nghiêng sau lưng Phương Tranh, nghe vậy có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt nổi lên vài phần thần thái ngay chính cô ta cũng không phát hiện.

“ Ta bình sinh không sợ trời không sợ đất, duy nhất sợ người sau lưng trạc cột sống, những đạo lý lớn như nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền thì ta không nói với các ngươi, ta chỉ nói cho các ngươi, trước khi chúng ta làm quan, cũng chỉ là một dân chúng phổ thông bình thường, cùng đám bách tính ngoài thành vừa nhìn thấy quan lão gia liền quỳ xuống dập đầu cũng không có bất luận cái gì khác nhau.”

Nhìn chằm chằm Từ Thọ đang nhễ nhại mồ hôi, Phương Tranh lo lắng nói: “ Từ đại nhân, phụ dân tức phụ quốc, hà nhẫn phụ chi? Ngươi đọc nhiều sách hơn ta, khẳng định biết được ý tứ những lời này. Nói cho ta biết, ngươi đối với bách tính tay không tấc sắt trắng trợn làm nhục, là nguyên nhân ra sao? Nếu không nói ra được nguyên nhân, xin lỗi, Từ đại nhân, hôm nay ta phải mượn cái đầu của ngươi, đi bình phục oán khí của bách tính đối với quan phủ.”

Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK