Mục lục
[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thánh chỉ hạ xuống, hộ bộ cùng quân doanh bên ngoài thành trở nên bận bịu rối ren, điều binh, gom góp lương thảo, thu thập y phục cùng loan đao của người Đột Quyết, vân vân, tất cả đều phải thực hiện hoàn toàn bí mật.

Mà lúc này Phương đại thiếu gia ngược lại rất thong dong tự tại.

Sau khi Phương đại thiếu gia hiến kế, quả thực rất xúc động vì tình cảm cao thượng sâu đậm lo cho nước cho dân của bản thân, hắn cảm thấy mình chính là một người có ích cho xã hội, cho nên quyết định phải biểu dương bản thân một phen.

Liền đó hắn nghĩ ngay tới Yên Nhiên. Còn loại phương thức biểu dương nào có thể so với việc cùng một tuyệt sắc giai nhân uống rượu tâm tình, thậm chí còn có thể làm gì đó càng khiến người ta động tâm?

Cho nên hắn đã đi tới biệt việt Hoa Bài Lâu của mình.

Tiến vào khuê phòng của Yên Nhiên, hiện nàng không có ở bên trong, thiếp thân nha hoàn Cúc Nhi của Yên Nhiên nói cho hắn biết, tiểu thư đang tắm rửa trong sương phòng bên cạnh, mời Phương đại thiếu gia kiên trì chờ một lát.

Phương đại thiếu gia đương nhiên không phải là một người kiên trì, đặc biệt sau khi nghe được Yên Nhiên đang tắm rửa, hắn liền càng không thể kiên trì nổi.

Nam nhân có định nghĩa rất khác biệt giữa phong lưu và hạ lưu. Người phong lưu làm chuyện phong lưu, mọi việc đều phải kể đến ý cảnh, phong lưu bao giờ cũng đi liền một chỗ với những điều tốt đẹp. Tỷ như nhìn lén mỹ nhân tắm rửa, bất luận hữu ý hay vô ý, đây đều được coi là việc phong lưu mẫu mực nhất, thậm chí vì việc này mà có thể thành tựu không ít nhân duyên tốt đẹp.

Bất quá, nếu là nhìn lén mỹ nhân đại tiện, thì so ra vẫn còn thiếu một chút ý tứ.

Ngưu Lang chưa từng làm như thế, Đổng Vĩnh chưa từng làm như thế, Trữ Thải Thần chưa từng làm như thế...

Phương Tranh đương nhiên cũng sẽ không làm việc không có phẩm chất này, hắn vốn là một người phong lưu.

Sau một hồi mượn cớ lung tung để đuổi Cúc Nhi ra ngoài, Phương Tranh liền rón ra rón rén tiến tới cạnh cửa sương phòng, đẩy cửa, cửa không mở.

Lại lẻn đến bên cửa sổ của sương phòng, học theo bộ dáng do thám địch tình của mấy vị đại hiệp trên tivi, dùng nước bọt chấm ướt ngón tay, sau đó hướng về phía ô vuông cửa sổ nhẹ nhàng chọc qua.

Ân? Bất động? Tăng thêm một chút sức, vẫn bất động. Nhìn kỹ lại, song cửa không phải dùng giấy, mà là dùng ván gỗ đóng đinh vô cùng kín đáo. Phòng bị quả thật rất là nghiêm mật nha.

Thâu hương thiết ngọc sao có thể làm khó được bản thiếu gia?

Phương Tranh không biết từ chỗ nào đã moi ra được cái thang, nhẹ nhàng bò lên trên, cẩn thận dẫm từng bước trên nóc nhà, tính toán xong phương vị đại khái, động tác cực chậm rãi rút ra một tấm ngói, thò đầu vào liếc nhìn một cái, ha ha, hảo phong cảnh nha.

Tối nay trăng mờ gió lớn, trong tây sương phòng, ngọn đèn như hạt đậu, hơi nước lượn lờ, mờ ảo tựa đám sương, mông lung như tấm lụa.

Yên Nhiên thoải mái ngâm mình bên trong một thùng gỗ lớn, thở dài một hơi rất thoải mái. Nước bên trong thùng gỗ có chút lạnh, Yên Nhiên rất yêu thích tiết trời nóng nực, đem cả người ngâm mình trong làn nước lạnh, lại rải lên trên mặt nước một rỏ cánh hoa mới hái, cảm thụ được cảm giác mát lạnh mang theo hương hoa, từng tia từng tia thấm nhập vào da thịt.

Bất luận là loại nữ nhân nào, cả đời luôn có ba sự kiện mà các nàng làm phi thường chậm rãi, soi gương, trang điểm, cùng tắm rửa.

Nữ nhân đang trong lúc làm ba sự kiện này, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không thúc giục được.

Phương Tranh không có dự định thúc giục nàng, thậm chí hắn còn hi vọng Yên Nhiên tắm càng lâu càng tốt.

Thời khắc Phương Tranh đang nghiêng đầu ghé mắt trên nóc phòng tắm tây sương phòng, bên dưới nóc nhà, đương nhiên chính là Yên Nhiên.

Yên Nhiên duỗi thẳng chân, nhẹ nhàng tựa đầu bên mép thùng gỗ, lại một lần nữa thở dài thỏa mãn. Ngực của nàng đầy đặn mà săn chắc, hai chân nàng thẳng tắp mà thon dài, đầu ngón chân mềm mại khả ái, trên móng tay tô vẽ thêm một lớp sơn màu đỏ tươi. Toàn bộ bức tranh giống như một tác phẩm tinh mỹ mà nghệ thuật gia phải dồn hết tâm trí cả đời điêu khắc nên.

Phương Tranh cũng thở dài, một nữ nhân hoàn mỹ như thế, thực sự là thuộc về ta sao? Nếu như ở kiếp trước, ta một gã sinh viên đại học nho nhỏ không việc làm không thu nhập gia cảnh lại bình thường, ở trong mắt cực phẩm mỹ nữ như Yên Nhiên, sợ rằng ngay cả một hạt bụi cũng chẳng bằng!

Cũng phải nói rằng thời cổ đại này thật là tốt, một mỹ nữ như vậy từ đầu đến chân đều thuộc về ta, muốn "chén" lúc nào liền có thể "chén" ngay lúc đó, chỉ cần ta cao hứng, ta có thể bày ra ba mươi sáu loại tư thế khác nhau để "chén"...

Phương Tranh ghé vào trên nóc nhà, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm Yên Nhiên bên dưới, nhìn thân thể trắng nõn của nàng, nhìn nàng nhẹ nhàng cẩn thận chà xát cơ thể, động tác như muốn mị hoặc trêu người, trái tim Phương đại thiếu gia không khỏi gia tốc, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, một cỗ nhiệt khí cuồng dã tự nhiên sinh ra từ hạ phúc, rồi dần dần trở nên thịnh vượng. Chịu không nổi rồi, thiếu gia ta đêm nay phải đem nàng hành quyết ngay tại chỗ!

Không hề báo trước, bên tai Phương Tranh truyền đến một thanh âm nho nhỏ.

"Thiếu gia, ngài bò lên cao như vậy để làm gì?" Đôi mắt Cúc Nhi trong veo mà vô tội, ở trong đêm mà vẫn sáng long lanh, tiểu nha đầu này rất có tiềm chất của mỹ nữ trưởng thành.

" Nga, xem mỹ nữ tắm thôi, ngươi có muốn xem hay không... Oa! Vì sao ngươi lại lên đây!" Phương Tranh sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng đứng lên.

Cổ nhân đem nóc nhà xây dựng hình dáng sườn dốc, đương nhiên không phải là để cho người khác đứng, huống chi nóc nhà này còn có phần không chắc chắn.

Phương Tranh vừa mới đứng lên, liền cảm thấy dưới chân có chút lung lay, ngay sau đó, một tràng âm thanh tiếng ngói vỡ răng rắc vang lên, thân thể liền không tự chủ được rơi ngay xuống dưới.

Trong truyền thuyết dường như cũng không có nam nhân tốt số nào lại rơi vào bồn tắm của mỹ nhân. Phương đại thiếu gia hôm nay quả thực có phần đen đủi, hắn nặng nề không lệch một phân một tấc nào rơi ngay xuống... bên ngoài bồn tắm của mỹ nữ.

Quả là vạn hạnh trong bất hạnh, nóc nhà cách mặt đất không quá cao.

Yên Nhiên bên trong bồn tắm ngây ra một lúc, sự tình phát sinh quá đột ngột, đang tắm vui vẻ, ai có thể nghĩ đến, một người không hề có lý do gì lại từ trên trời giáng xuống, hơn nữa lại là một nam nhân. Yên Nhiên tuy là người tài năng ngút trời, gặp phải loại tình huống này cũng không khỏi đờ đẫn trong chốc lát.

"A ----- Người đâu mau tới! Có kẻ trộm!" Sau khi yên tĩnh trong chốc lát, Yên Nhiên đã kịp thời phản ứng kinh hô lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền vơ lấy quần áo vào tay, che đi những bộ vị trọng yếu của thân thể.

"Đừng... đừng hô... là ta..." Phương Tranh ngã đến mức thất điên bát đảo, nghe thấy Yên Nhiên gọi người, vội vàng yếu ớt nói.

"Người đâu mau tới!" Yên Nhiên ngược lại đang rơi vào kinh khủng, căn bản không nhìn rõ người nam nhân này là ai.

Hộ viện trong nhà được mời đến làm việc hết sức tận tụy. Một lát sau bên ngoài phòng tắm đã lúc nhúc bóng người, đám hộ viện đèn đuốc sáng rực, nắm chặt đao muốn cướp cửa xông vào để bảo hộ gia chủ.

Nghe thấy âm thanh quát tháo ở bên ngoài, Yên Nhiên bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề còn nghiêm trọng hơn nữa, kẻ trộm bị bắt tất nhiên là đáng mừng, nhưng nhiều hộ vệ thế này nếu như xông vào không có khả năng không nhìn thấy nàng---- mà thân thể nàng vẫn còn chưa mặc gì cả.

Sau khi ý thức được vấn đề, sắc mặt Yên Nhiên không khỏi tái nhợt, hoa dung thất sắc. Vào thời cổ đại, thân thể nữ nhân đâu thể tùy tiện cho nam nhân nhìn được, đương nhiên, thời hiện đại cũng như vậy.

"Các ngươi không được phép đi vào!" Vào thời khắc khẩn yếu quan đầu, một âm thanh yêu kiều vang lên ngăn cản đám hộ viện: "Bên trong là thiếu gia cùng... cùng phu nhân, bọn họ... đang đùa giỡn thôi!"

Là Cúc Nhi, nha đầu kia thế nào lại không ngã xuống? Phương Tranh cảm thấy đầu óc choáng váng, cả trăm nghi vấn không lý giải được.

Đám hộ viện nghi hoặc nhìn qua cửa phòng đóng kín mít, lại nhìn sang Cúc Nhi đang nín cười đến mức sắc mặt đỏ bừng, đoàn người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có phần không thể hiểu nổi, lập tức rời khỏi nội viện.

Bên trong phòng hai người vẫn đang duy trì tư thế cũ, Yên Nhiên vẻ mặt hoảng sợ che lấy thân thể, Phương đại thiếu gia thì khuôn mặt cúi xuống quỳ rạp trên mặt đất, đau đến rên hừ hừ, quang cảnh thê thảm như là hiện trường tai nạn xe cộ.

Cúc Nhi chỉ huy đám hộ viện lui ra, liền đi vào trong phòng, thấy tình cảnh này, cũng không nhịn được nữa, ôm bụng cười ha hả.

Yên Nhiên thấy Cúc Nhi tiến vào như thấy được cứu tinh, chỉ vào Phương Tranh nói: "Cúc Nhi, hắn... hắn.."

Kinh sợ quá độ, Yên Nhiên nói năng đã có chút lộn xộn.

Cúc Nhi vừa cười vừa nói: "Tiểu thư, vị này... là người quen... hì hì!"

Đôi mắt kinh ngạc xinh đẹp của Yên Nhiên mở lớn, nói: "Người quen? Hắn... chẳng lẽ là...?"

"Không sai, hì hì... Hắn chính là thiếu gia nha, ha ha ha..." Nói xong Cúc Nhi đem thân thể Phương Tranh trong trạng thái thở thoi thóp lật trở lại.

"Nha! Thực sự là thiếu gia!" Yên Nhiên thở ra một hơi thật dài, thừa dịp Phương Tranh vẫn còn nhắm mắt rên rỉ, nhanh tay tùy tiện đem xiêm y mặc vào.

Ngay sau đó Yên Nhiên vội vàng đi lên trước, kiểm tra thương thế của Phương Tranh.

Thương thế của Phương đại thiếu gia cũng không nặng, vẫn còn nằm trên mặt đất rên rỉ, thật ra là bởi vì thực sự quá mất mặt, không dám nhìn mặt Yên Nhiên. Không thể không nói, việc này quả thực là rất mất mặt, trộm ngọc thâu hương vốn không phải việc vinh quang, huống chi còn làm không chút chuyên nghiệp gì cả. Phương đại thiếu gia ngã bổ nhào ở nơi này, thực sự không còn mặt mũi nào để gặp các tiền bối đã từng xuyên việt...

"Thiếu gia, ngài... sao lại đùa quá trớn như vậy chứ?" Kiểm tra qua thương thế của Phương Tranh, hiện không có gì trở ngại, Yên Nhiên bèn nâng Phương Tranh dậy, ngẫm lại không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, mặt hoa trở nên đỏ bừng, không biết là bởi vì tức giận hay là vì ngượng ngùng.

Giai nhân đã mở miệng, Phương Tranh không thể nào tiếp tục giả bộ được nữa, không thể làm gì khác hơn là mở mắt ra, chột dạ nói: "A, thực là xấu hổ nha, bị nàng nhận ra rồi..."

"Thiếu gia vì sao từ trên trời rơi xuống?"

"Cái này...Bản thiếu gia ăn xong cơm chiều liền đi tản bộ, đột nhiên cảm giác thân thể nhẹ như chim yến, liền nhảy lên nóc nhà đi tới, thấy nàng đang tắm, liền thuận tiện hạ xuống hỏi thử xem nàng có cần thêm nước nóng hay không, ha ha..." Phương Tranh cười khan nói.

Yên Nhiên oán hận gõ vào đầu hắn, nói: "Đã ngã thành bộ dạng này rồi, vẫn còn nói nhảm!"

Ngay lập tức nàng thay đổi biểu tình, tựa như vui mừng lại tựa như xấu hổ oán trách nói: "Thiếu gia, ngài muốn nhìn... thân thể người ta, vì sao không đường đường chính chính mà nhìn? Thiếp... vốn là người của ngài, nếu muốn nhìn cũng chỉ cần ngài nói một câu. Hà tất còn phải bò lên nóc nhà, làm vậy chả khác gì thủ đoạn của kẻ trộm cả!" Nói xong, Yên Nhiên phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn hắn một cái.

Ta muốn xem nàng liền cho ta xem, vậy cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa. Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng lạc thú lén lút, mỹ diệu cực điểm như vậy, Yên Nhiên chắc là sẽ không hiểu được đâu!

Phương Tranh xấu hổ cười, thấy Cúc Nhi ở một bên không hề cố kỵ cười đến vật tới vật lui, không khỏi thẹn quá hóa giận, tàn bạo trừng mắt nhìn Cúc Nhi nói: "Việc này hôm nay không ai được phép nói ra, nếu không thiếu gia ta sẽ... diệt khẩu! Tiền dâm hậu sát! Hừ hừ!"

"Được rồi, hướng một tiểu nha đầu thể hiện uy phong làm gì, thiếu gia, thiếp dìu ngài đi, còn đau không?" Yên Nhiên quan tâm hỏi.

Đi ra khỏi phòng tắm, Phương Tranh hít vào một hơi thật sâu, ai dè trong đau rền một trận, xem ra cú rơi này cũng không nhẹ.

Phương Tranh liếc mắt nhìn về góc tường bên ngoài phòng, nhớ tới một việc, không khỏi cảm thấy nghi ngờ bèn hỏi Cúc Nhi: "Ngươi làm thế nào mà lên đó được?"

Tiểu nha đầu không nói chuyện, chỉ chỉ vào cây thang ở góc tường, cười như một tiểu hồ ly trộm được tới ba trăm con gà vậy.

Giáo huấn a! Về sau làm chuyện xấu,trước hết phải chặt đứt đường lui đã, trèo tường rút thang cũng là một kế trong binh pháp đó nha!

Phương Tranh ảo não không thôi, hung hăng trợn mắt nhìn Cúc Nhi, tiếp theo từ trong lòng móc ra một tấm ngân phiếu, cũng chả thèm liếc mắt liền đưa cho Yên Nhiên: "Ngày mai gọi người đem nóc nhà sửa lại đi... sửa cho chắc chắn một chút!"

Yên Nhiên tiếp nhận ngân phiếu, cười cười nói vâng.

Ý muốn tối nay của Phương Tranh vốn là kiếm nơi nào đó dưới ánh trăng cùng với Yên Nhiên tình chàng ý thiếp, bàn chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, sau khi trò truyện hứng khởi rồi, lại đồng thời kiểm tra thân thể cho nhau, cuối cùng sẽ... Ân, sẽ làm một chút gì đó. Lúc này quần áo đã như con quạ đen, khiến cho Phương đại thiếu gia cảm thấy vô cùng mất mặt. Vì vậy sau khi tùy tiện cùng với Yên Nhiên nói một vài câu, liền đứng dậy cáo từ.

Yên Nhiên có thể hiểu được Phương đại thiếu gia lúc này tâm tình đang uể oải, cũng không giữ hắn lại, tiễn Phương Tranh đến môn khẩu, nàng che miệng cười nói: "Thiếu gia, ngày mai sửa nóc nhà, thiếp ở phía trên cố ý lưu lại một lỗ có được không?"

" A?"

Yên Nhiên cố ý bĩu môi, làm ra bộ dạng ủy khuất nói: "Thiếp đã là người của thiếu gia, đưa đến bên miệng ngài không muốn, trái lại còn làm chuyện lén lút, nếu thiếu gia ngài thích như thế, thiếp không thể làm khác hơn là phối hợp cùng ngài thôi..."

"..."

Nữ nhân này quá xấu rồi, không để ý tới nàng nữa!

Phương đại thiếu gia xấu hổ giận dữ mà đi, Yên Nhiên phía sau vẫn còn truyền đến một trận cười yêu kiều như chuông bạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK